Bạch Túc Túc cảm giác trong người như bị thiêu đốt, chỉ có thể ôm thật
chặt cánh tay Phó Sâm không buông, mơ mơ màng màng nhào tới, sau đó ôm
chặt lấy eo Phó Sâm, thế nào cũng không chịu buông.
Phó Sâm cau
mày, không biết bị Bạch Túc Túc đụng phải chỗ nào, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại, nắm lấy cánh tay Bạch Túc Túc đẩy cô xuống giường, một tay giữ lấy cái ót trắng nõn của cô, đôi mắt nhíu lại: "Cô có biết mình
đang làm cái gì không hả?"
Phó Sâm không ngờ cô gái nhút nhát
như chuột trước kia bây giờ lại trở nên to gan như vậy. Ngay khi Phó Sâm định giáo huấn cô một chút, một đôi môi hồng mềm mại đột nhiên in lên
môi mỏng của anh. Thân thể Phó Sâm cứng đờ, cứ như vậy mà mở to mắt, cảm nhận được yết hầu của mình đang bị Bạch Túc Túc nhẹ nhàng gặm cắn.
Bạch Túc Túc không biết mình đang làm cái gì, chỉ có thể thuận theo bản
năng. Đến khi đôi môi của mình bỗng nhiên bị người trước mặt hung hăng
chặn lại. Bạch Túc Túc phối hợp dang hai tay ôm lấy cổ đối phương, vụng
về đáp trả.
Hơi thở mập mờ bắt đầu tràn ngập bốn phía căn phòng. Phó Sâm cắn chặt đôi môi mềm mại của cô, anh cạy mở hàm răng đang buông lỏng ấy, gần như thô bạo cướp hết tất cả hơi thở của cô, bàn tay to ôm
lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Sự khắc chế vừa nãy tựa hồ như chưa hề tồn tại.
"Leng keng---"
"Tổng giám đốc, bác sĩ đến rồi."
Chuông cửa đột nhiên vang lên khiến Phó Sâm bất chợt đình trệ, nhìn cô gái
đang dính sát mình trước mặt, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại. Anh gỡ tay cô xuống, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo, đắp chăn cho Bạch Túc Túc rồi
mới ra ngoài mở cửa.
Kỳ thật trợ lý cảm thấy tổng giám đốc của
bọn họ không cần thiết phải gọi bác sĩ. Dù sao sau này hai người cũng sẽ kết hôn, bây giờ *nước chảy thành sông cũng không tệ mà, bất quá thân
phận trợ lý nhỏ nhoi sao dám nói ra. Lúc mang bác sĩ đi vào, trợ lý
không khỏi phát giác ra được không khí bên trong có chút mập mờ, vụng
trộm liếc nhìn tổng giám đốc, lại thấy đối phương đang cầm một điếu xì
gà đứng cạnh bên cửa sổ sát đất mà hút. Cho đến nay, tổng giám đốc của
bọn họ tựa hồ chỉ khi nào có cái gì khiến ngài ấy tâm phiền ý loạn cực
kì loạn mới hút. Cho nên bây giờ là sao nha? Chẳng lẽ mình quấy rầy
chuyện tối của tổng giám đốc rồi? Trợ lý hoang mang vô cùng.
*nước chảy thành sống = gạo nấu thành cơm
Sau khi khám cho Bạch Túc Túc xong, trợ lý liền đưa bác sĩ ra ngoài, rồi
lại đi đến cửa sổ sát đất, nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, cung
kính nói: "Bạch tiểu thư đã ngủ, bác sĩ nói ngày mai tỉnh dậy sẽ không
sao."
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy
toàn cảnh thành phố rực rỡ về đêm. Thấy Phó Sâm không nói lời nào, trợ
lý chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Bọn Đông Dịch đó..."
"Rút vốn bên phía hạng mục Tây Thành, tôi không muốn nhìn thấy còn có người nào hợp tác cùng Đông gia."
Âm thanh lặng như băng khiến tinh thần trợ lý run lên, âm thầm mặc niệm
cho Đông gia. Hạng mục Tây Thành đã bắt đầu, mặc dù chưa có ký hợp đồng
nhưng tất cả mọi người đều biết tập đoàn bọn họ muốn đầu tư hạng mục
kia. Bây giờ đột nhiên bị hủy bỏ chắc chắn sẽ khó tránh khỏi người ta
lời ra tiếng vào. Nhưng ai kêu Đông Dịch chơi ngu liều chết chọc vào phu nhân tương lai của Phó tổng làm gì. Hạng mục mà không có vốn cũng có
thể đi vay. Nhưng mà trợ lý có cảm giác Phó tổng bọn họ sẽ dễ dàng để
cho đối phương thuận lợi đi vay như vậy à?
"Những người khác cậu cứ thế mà làm." Phó Sâm bỗng nhiên quay đầu nhìn trợ lý, giọng nói lạnh lùng: "Bất kể hậu quả."
Nhìn nhau, trợ lý lập tức cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy mấy người kia đáng
lắm. Chơi gái mà cũng dám chơi phu nhân tổng tài tương lai của Phó Sâm,
giờ thì lãnh hậu quả ngon rồi.
"Còn Trần Vận..." Trợ lý có chút chần chờ.
Phó Sâm bỏ điếu xì gà vào gạt tàn bên cạnh, ánh mắt đâm thẳng vào cảnh đêm
bên ngoài cửa sổ, âm thanh trầm thấp" Cảnh cáo một chút."
Khi
nhận được dòng tin nhắn ngắn đó, Phó Sâm liền biết Bạch Túc Túc gặp
chuyện rồi. Mặc dù cứ nói không muốn quan tâm cô, nhưng anh vẫn ma xui
quỷ khiến mà chạy tới. Cũng may anh tới kịp thời, bằng không thì anh
thật không dám tưởng tượng mọi chuyện phát sinh sau đó. Phó Sâm cảm thấy mình có vẻ hơi cố chấp đối với người phụ nữ này.
"Vâng."
Trợ lý gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng, cảm thấy Trận Vận còn có mắt
nhìn, biết đường thông báo cho Phó Sâm, bằng không kết cục coi như cũng
giống mấy người kia.
Bầu trời đen như bức tranh sơn mài, trung tâm thành thị vẫn như cũ phồn hoa rực rỡ.
- --
Khi một tia nắng bị khúc xạ chiếu trên chiếc giường màu trắng, người trong
chăn khẽ động, cánh tay trắng nõn đưa ra. Bạch Túc Túc mở mắt, một bên
xoa đầu, một bên đánh giá căn phòng xa lạ.
Nhớ tới hôm qua gặp Đông Dịch, sau đó bị hạ thuốc, cuối cùng... hình như là Phó Sâm đến cứu mình!
Nghĩ tới đây, Bạch Túc Túc lập tức cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người
mình, phát hiện cơ thể không gì khác thường mới nhẹ nhàng thở ra. Quả
nhiên nam chính chính là nam chính, không lợi dụng người khác lúc đang
gặp khó khăn. Chỉ là sao từ nhiên cô không còn nhớ gì về mấy chuyện phát sinh sau đó nữa?
Thực sự nhớ không ra, Bạch Túc Túc đành phải
xuống giường và đi ra khỏi phòng. Lại thấy một người đàn ông mặc áo sơ
mi trắng ngồi trên ghế salon, lúc này đang gõ máy tính xách tay, tựa hồ
đang bận xử lý công việc. Trên bàn còn có bữa sáng, Bạch Túc Túc cũng
không dám quấy rầy anh, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc trở lại
liền yên lặng ngồi ở kia ăn sáng.
"Hôm qua..." Bạch Túc Túc cắn sandwich, muốn nói lại thôi nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi... tôi không có làm cái gì chứ?"
Không phải ai cũng nói khi trúng thuốc sẽ đều đánh mất lý trí sao, cho nên cô có làm ba cái *trò mèo gì mất mặt không trời?
*trò mèo: thường dùng từ này khi thấy ai đó làm trò vớ vẩn, buồn cười và tốn thời gian, phí sức nhưng không mang lại kết quả gì
Nghe vậy, người đàn ông trước mặt cũng không ngẩng đầu lên một cái, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Không biết cái "Ừm" này của Phó Sâm là có ý gì, Bạch Túc Túc lại yên lặng ăn
sandwich, sau đó đi đên ngồi trên ghê salon nhìn Phó Sâm nói: "Anh có
thể giúp tôi một chuyện được không?"
Phó Sâm nhấc mắt, cứ như vậy nhìn Bạch Túc Túc.
"Cho tới bây giờ ba tôi chưa từng tin tôi, cho nên tôi muốn nhờ anh làm
chứng giúp tôi một chút, tôi nhất định phải đuổi hai mẹ con kia cút ra
khỏi nhà, sau đó phá đổ bọn họ!" Bạch Túc Túc xiết chặt bàn tay, toàn bộ cái bánh đều bị cô bóp xẹp.
Liếc nhìn đôi mắt sắc bén của Bạch Túc Túc, giọng điệu không chút phập phồng: "Quá phiền phức."
Phó Sâm cảm thấy chỉ có Bạch Túc Túc trẻ con mới chơi cái trò xiếc giằng co như vậy.
"Tôi biết mình có thể ra tay sau lưng, nhưng ba tôi vẫn rất tin tưởng họ.
Tôi muốn quang minh chính đại đuổi xéo họ ra ngoài, cắt đứt cơ hội quay
trở lại của họ. Đến lúc đó ra tay sau lưng sẽ không quá muộn", Bạch Túc
Túc nghiêm túc giải bày.
Nếu không có chỗ dựa ở Bạch Quốc Hoa thì hai mẹ con kia sẽ chẳng là cái thá gì cả. Với lại nếu như để Bạch Côn
biết được chuyện này, kết cục của hai mẹ con kia chắc chắn sẽ không tốt.
Nghe vậy, Phó Sâm chỉ nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc: "Tại sao tôi phải giúp cô?"
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc sững sờ, sau đó cắn một miếng sandwich,
nói: "Thì anh... là vị hôn phu của tôi... nên anh có thể giúp tôi được
không?"
Giọng điệu của Bạch Túc Túc có chút mơ hồ, Phó Sâm bình tĩnh nhìn cô chằm chú, thấp giọng nói: "Không phải cô muốn hủy hôn sao?"
Có chuyện mới nhớ ra hắn là vị hôn phu, còn không thì thôi à?
Đột nhiên có chút xấu hổ, tai Bạch Túc Túc có chút đỏ lên, khuôn mặt trắng
nõn nhỏ nhắn mang theo chút cứng đờ, yên lặng uống mấy miếng sữa bò
xong, Bạch Túc Túc mới ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải là anh không
chịu từ hôn sao?"
"Nhưng giờ tôi nghĩ lại." Vẻ mặt của Phó Sâm vẫn không thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt.
Bạch Túc Túc: "..."
Nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông đối diện, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy
mình tự làm tự chịu. Nhưng Bạch Quốc Hoa tin Phó Sâm, nếu như cô chỉ cứ
nói không không thôi thì khẳng định không thể khiến cho Bạch Quốc Hoa
tin cô được, ngược lại ba cô sẽ thấy cô là đang vu khống hai mẹ con đó.
Chần chờ một lát, Bạch Túc Túc vẫn ngồi ôm gối bên cạnh Phó Sâm nịnh nọt:
"Anh giúp tôi một chút đi mà, sau này tôi cam đoan anh nói gì tôi cũng
đều nghe!"
Thoáng nhìn Bạch Túc Túc, Phó Sâm chú ý tới, cô gái
này thời điểm cầu khẩn anh mới có mặt ân cần như vậy. Còn những lúc
không cần liền không nghĩ ngợi hất anh ra xó xỉnh nào đó không thèm quan tâm!
Ha! Anh dễ nói chuyện vậy à?
Thấy Phó Sâm không nói lời nào, Bạch Túc Túc cũng có chút bất đắc dĩ, cô thật không biết làm sao để người kia hồi tâm chuyển ý.
Ăn xong bữa sáng, Phó Sâm cũng không đưa cô về. Bạch Túc Túc cảm thấy Phó
Sâm có lẽ đã bắt đầu chán ghét mình. Lúc trước thì may ra còn ít nhiều
khách sáo, bây giờ ngay cả nể mặt cũng không chịu làm.
Về đến
nhà, Bạch Túc Túc tắm rửa liền đi lên giường ngủ một giấc. Hiện tại Bạch Túc Túc chưa có ý định đi tìm Bạch Tình Tình giằng co, cô được Phó Sâm
cứu, Bạch Tình Tình nhất định sẽ biết. Hiện tại nhất định sẽ suy nghĩ cô đang làm cách nào để vạch trần cô ta, đã như vậy, Bạch Túc Túc cứ để cô ta suy đoán thấp thỏm lo âu đến mọc mụn đi. Đợi đến ngày ông nội về
liền nói ông nội sau. Ngoài ra, trong khách sạn cũng có camera, cô có
thể tìm quản lý hỏi, đó cũng đã là chứng cứ rồi.
Vừa nghĩ như
thế, ngày hôm sau Bạch Túc Túc chạy tới khách sạn tìm quản lý. Vốn cho
rằng xuất cuộn băng sẽ rất phiền phức, bất quá quản lý ngược lại là rất
nhiệt tình, không nói hai lời liền xuất băng ghi hình ra cho cô.
Khi Chu tỷ gọi điện thoại tới, Bạch Túc Túc cũng kể lại hết mọi chuyện cho
chị, đối phương tỏ ra rất tức giận, nói muốn xài chiêu gậy ông đập lưng
ông với Bạch Tình Tình để cho cô ta chừa. Bạch Túc Túc không nói gì, cô
nhất định phải khiến hai mẹ con này thân bại danh liệt mới được. Bạch
Tình Tình còn muốn gả cho Trần gia sao? Vậy cô muốn cô ta thậm chí không kết hôn với nhà họ Trần!
Im lặng suốt một tuần, cho đến khi ông nội của cô trở về, Bạch Túc Túc vẫn không từ bỏ mà nhắn cho Phó Sâm một cái tin nhắn, nhờ Phó Sâm giúp cô làm chứng. Vốn nghĩ rằng mình sẽ bị
cự tuyệt, ai dè đối phương không hề từ chối!
Nửa giờ sau khi
nhận được điện thoại, Bạch Túc Túc lập tức thay quần áo đi xuống lầu.
Phát hiện chiếc xe quen thuộc liền mở cửa xe ngồi xuống, có chút cảm
kích nhìn người bên cạnh nói: "Cảm ơn anh đã chịu giúp nhé."
Người đàn ông đang lái xe cũng không nói lời nào, Bạch Túc Túc mặt nóng dán
mông lạnh có chút xấu hổ, cũng không tiếp tục nói nữa. Dù sao Phó Sâm đã hảo tâm giúp cô là đủ lắm rồi. Người ta bận rộn như vậy, còn dành ít
thời gian đến giúp cô làm chứng cũng thật là tốt tâm.
Một đường
không nói chuyện, chờ đến khi xe dừng trước cửa biệt thự, Bạch Túc Túc
đợi Phó Sâm đậu xe rồi mới cùng anh đi vào, lại phát hiện Phó Sâm còn
mang theo ít quà tặng cho ông nội của cô. Ai cha, lễ phép chu toàn!
Hai người vừa mở cửa liền thấy ngay Bạch Quốc Hoa đang cùng Bạch Côn thảo
luận chuyện công ty, Trần Mân bên cạnh thì một bộ vợ hiền con thảo cắt
táo cho mọi người, chỉ có Bạch Tình Tình ngồi ở góc xa xem tạp chí, nhìn qua rất nhàn nhã.
"A, nha đầu này, lại còn bí mật cùng Phó Sâm
đến đây đấy?" Ánh mắt Bạch Côn phát hiện hai người song song thành đôi
đi đến, cười đến mắt đều híp lại.
Ngược lại với Bạch Tình Tình,
nhìn thấy người tới liền bị dọa đến toàn thân run lên, sắc mặt không tự
giác trở nên khẩn trương, ánh mắt đảo đảo không cô định, trên trán bất
giác bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngay cả nhìn Bạch Túc Túc cũng không dám
nhìn.
Ngày đó Bạch Túc Túc được Phó Sâm cứu Bạch Tình Tình đương nhiên biết được, mà cô ta còn nghe nói gần đây Đông gia xảy ra vấn đề,
nghe nói là vấn đề tài chính, nhưng khoản vay vẫn chưa được bên trên
duyệt xuống. Bạch Tình Tình nghe Trần Vận nói là vì Đông Dịch đắc tội
Phó Sâm, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.
Mấy ngày nay cô
ta vẫn luôn thấp thỏm, không biết Bạch Túc Túc sẽ nói cho ông nội thế
nào, cô ta cũng đã bày ra rất nhiều phương pháp ngụy biện thật kỹ rồi,
lại không nghĩ tới đối phương vậy mà trực tiếp mang Phó Sâm tới cáo
trạng!
Nhìn cô gái đối diện thân mang bộ váy in hoa màu đỏ, thân hình tinh tế thon gọn, đứng cùng với người đàn ông cao lớn bên cạnh cực kì xứng đôi, trong mắt Bạch Tình Tình có chút ghen ghét. Đều là con gái của Bạch gia, dựa vào cái gì Bạch Túc Túc thì được gả cho Phó gia, còn
cô ta chỉ có thể gả cho một gia tộc không có đẳng cấp như vậy!
"Con đến thăm ông mà, thuận miệng nói cho ông một việc luôn." Bạch Túc Túc
cười cười đi tới, ánh mắt tiện thể nhìn qua Bạch Tình Tình một vòng.
Khuôn mặt Bạch Tình Tình có chút hoảng hốt, ngồi trên ghế nắm thật chặt tờ tạp chí, cố gắng che dấu nội tâm căng thẳng.
Trần Mân cũng có chút không dễ chịu, chỉ có thể ra vẻ trấn định cười nói: "Để dì đi lấy hoa quả ướp lạnh cho các con."
"Dì không cần phải gấp gáp, nghe hết lời rồi hẵng đi cũng không muộn." Ánh mắt Bạch Túc Túc sắc bén nhìn Trần Mân cười nói.
Dứt lời, Trần Mân hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, Bạch Quốc Hoa phát giác ra
được có cái gì không đúng, Bạch Côn cũng như vậy, con mắt nghiêm túc của ông rơi trên người Bạch Túc Túc: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Không đợi Bạch Túc Túc nói chuyện, ánh mắt Phó Sâm tĩnh mịch quét nhìn hai mẹ con kia, rồi lại nhìn Bạch Quốc Hoa, nói: "Tôi đây cũng muốn hỏi bác
Bạch chuyện hôm đó."