Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không khó đoán.
Từ cái lúc phát hiện ra có thiên sứ chưa bị sa đọa, Khấu Đông đã thấy có gì không
đúng. Không phải do y nhạy cảm mà do y hiểu được địa vị của mình trong
phó bản này ra sao, thiên sứ sáu cánh mà y vào vai đã rơi xuống nhân
gian từ lâu, thần linh cũng lâm vào giấc ngủ say, sao có thể lòi ra một
thiên sứ bình yên vô sự đi theo người?
Chính y còn không nhận được phần đãi ngộ này. —— Nói thật, đây không phải là dáng vẻ mà một NPC nên có.
Cứ ngoan ngoãn là được cưng chiều chắc?
Khấu Đông đã bắt đầu nghi ngờ từ lúc đó, chỉ là ảo cảnh được đắp nặn quá mức chân thật, lại còn cứ tóm trúng vào điểm yếu của người ta, lấy Diệp
Ngôn Chi ra trêu đùa từ tim gan đến hơi thở của y, đủ để khiến y rối
tung lên. Mãi đến khi thấy huyết tộc trẻ tuổi không nhiều lời cắn mình
thì y mới nhận ra điểm lạ lùng của ảo cảnh này – dù sao thì bình thường
người cầu xin được cắn chỉ có Khấu Đông, Diệp Ngôn Chi làm gì có chuyện
mặc kệ sức khỏe y để cắn bẹp bẹp chứ.
Nói tới lại khiến Khấu Đông khó hiểu, y nghi ngờ không biết hương vị của bánh kem nhỏ là mình ra sao.
Bao nhiêu huyết tộc chạy theo sau lưng y còn không được, sao Diệp Ngôn Chi có thể không rung động chứ?
— Y thì phát sầu còn đám vampire kia mãi mãi cũng chẳng hiểu được, nếu không chắc chúng sẽ tức đến chết.
Bọn họ phí bao nhiêu công sức chỉ để đổi lấy một lần hút mà không thành,
thế mà có người dám chê khi bánh gato nhỏ chủ động dâng mình tới cửa....
Hai bên chênh lệch quá lớn, sắc mặt thần linh không được tốt, chẳng biết có phải do Khấu Đông đối xử với hai người khác biệt rõ ràng quá mà khó
chịu hay không, thánh quang bao phủ trên khuôn mặt từ từ nhạt đi, Khấu
Đông có thể thấy được đường viền quen thuộc dưới vầng sáng ấy.
Đồng tử xanh biếc, mái tóc xoăn xoăn màu bạch kim, diện mạo này nếu chỉ liếc nhìn qua thì đúng là anh tuấn chưa từng thấy – nhưng nét mặt lại u ám,
đôi mắt như phủ một lớp sương mù màu máu nhạt, trời sinh đã có trái tim
lạnh lùng tàn nhẫn khiến hắn càng giống ma quỷ sinh ra từ trong quỷ địa, làm gì còn chút ôn hòa thánh khiết như khi nãy?
Đây là lần đầu
hắn ta gỡ bỏ mặt nạ trước mặt Khấu Đông. Trước đó hắn ta đeo mặt nạ lên, Khấu Đông chỉ có thể nhìn hắn thông qua bức chân dung được treo trong
nhà.
Hắn ta không quá bất ngờ, chỉ đưa mắt liếc sang thiên sứ đứng yên một phía.
Thần cũng không là thần, thiên sứ đương nhiên cũng chẳng phải là thiên sứ.
Dưới ánh nhìn của Khấu Đông, mặt mày tên thiên sứ kia dần thu nhỏ lại
rồi mọc ra từng cụm lông đen, từ trán xuống dưới cổ lông đen che kín rậm rạp, miệng biến thành mỏ chim giống như mặt nạ mà đám bác sĩ mỏ chim
đeo, nhanh chóng kéo dài rồi phình ra chập trùng như núi nhỏ ——
Mặc dù trước đó Khấu Đông cũng đoán được qua qua rồi nhưng lúc này đây không nhịn được nhíu mày.
Là gương mặt của loài chim.
Tứ chi của thiên sứ cũng nhanh chóng thu vào, lông chim mới từ những nơi
không có mọc ra. Nháy mắt, từ thiên sứ ban đầu đã biến thành con chim
mật thám đen xì. Nó mở to đôi mắt đỏ sậm vỗ cánh, kêu cạc cạc rồi bay
tới đầu ngón tay bá tước, đuôi dài tinh tế run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn.
Khấu Đông: "..........."
Oa.
Khấu Đông hờ hững tán thưởng trong lòng.
Nhìn nè, một con chim to xác sống sờ sờ.
Bị một người một chim lừa gạt, Khấu Đông cảm thấy mình khá là khờ —— mùi vị biến thái rõ ràng như này mà y cũng đoán không ra.
Nếu đã bị nhìn thấu, Bá tước cũng không tiếp tục che giấu nữa, áo choàng đỏ như máu ào ào đổ xuống phía sau tựa như một tay che trời lấp đất.
Hắn ta vươn tay, không nói hai lời chỉ muốn bắt lấy thanh niên trước mặt.
Khấu Đông đã sớm cảnh giác, trước khi hắn ta có động tác y đã lui về phía
sau một bước, tiện đà đẩy Diệp Ngôn Chi giả về phía Bá tước ——
Bá tước ngẩn ra, đôi mắt xanh chớp chớp, thân thể 'Diệp Ngôn Chi' nháy mắt đã rách nát bay tứ tung, như cánh hoa phủ xuống mặt đất.
Ngay lúc này!
Lợi dụng hắn ta đang xử lý Diệp Ngôn Chi giả, Khấu Đông nhanh chóng quay
đầu chạy. Y biết rõ nơi này là ảo cảnh do Bá tước làm ra, chỉ sợ vạn vật đều biến động theo ý muốn của hắn ta nên mới chạy thật nhanh không dám
ngoảnh lại, y dùng sức đập cánh liều lĩnh lao thẳng về phía cửa Ngày thứ nhất.
Con quạ đen kịt vẫn theo sát y, nó ồn ào kêu to.
"Ngài Lucifer ——"
"Ngài Lucifer!"
Khấu Đông một câu cũng không thèm nghe, y dùng sức đẩy cánh cửa Thần điện
vừa dày vừa nặng ra. Tình hình bên ngoài lập tức đập thẳng vào mắt, chỗ
này không còn thanh tĩnh như lúc y bước vào, ngược lại nó bị che lấp bởi lông chim. Vô số bác sĩ mỏ chim trên người khác áo bào đen đã biến
thành thiên sứ như cũ, không biết bọn họ đứng ở đây từ khi nào, thấy y
một cái đã điên cuồng lao tới muốn kéo y đi.
Vừa đông lại còn san sát, họ không thể chờ đợi nổi nữa chỉ muốn nhanh chóng mang y đi, khung cảnh này không khác gì zombie vây thành. Chả qua là zombie này trông
thánh khiết hơn mấy con zombie lù khù một chút, lâu lâu có vài cọng lông chim rơi lả tả, Khấu Đông xuyên qua đám thiên sứ, dùng sức lực toàn
thân né trái né phải.
—— Lối ra.
Lối ra ở đâu?
Từ
mặt đất đến trên trời đều có một đám người mơ ước y, Khấu Đông căn bản
không còn lựa chọn khác, y cắn răng bay về phía Ngày thứ nhất.
Y tránh né những bàn tay muốn chạm vào mình, dùng hết khả năng đập sáu đôi cánh bay thẳng lên trên.
Ngôi sao từ trên bầu trời rơi xuống, y nghe được âm thanh tức giận đan xen kinh sợ của Bá tước.
"Cản người lại!"
Cánh chim phía sau Khấu Đông nặng nề đập tạo ra tiếng gió vù vù. Y nâng mắt
nhìn trước ngó sau, cuối cùng cũng thấy được Ngày thứ nhất ở phía trên
mang tia sáng khác với ảo ảnh ban đầu —— nó trông như sợi dây đen kịt cô lập toàn bộ thiên đường huy hoàng với những chỗ khác.
Chắc hẳn đây là điểm cuối của áo cảnh.
Sáu đôi cánh phía sau là trợ lực lớn nhất của Khấu Đông, cho y năng lực
vượt xa những thiên sứ khác. Y bỏ lại đám thiên sứ đang truy đuổi mình,
nặng nề đâm đầu vào bóng tối yên tĩnh như hồ nước.
Đầu tiên là ngón tay.
Rồi đến nửa người trên, toàn thân.
Cuối cùng y cũng ngâm toàn bộ cơ thể trong bóng tối ấy.
Xúc cảm lạnh lẽo bao phủ lấy cơ thể, Khấu Đông không nhịn được run cầm cập, cảm giác được phía sau dần nhẹ đi —— sáu đôi cánh trong ảo cảnh lúc này tự động tách ra khỏi lưng.
Y trôi nổi trong không trung.
Một đống bong bóng từ hư không bay tới trêu đùa. Đầu ngón tay Khấu Đông
không cẩn thận chọc vỡ một cái, cơ thể lập tức rơi xuống phía dưới một
đoạn dài.
Quá trình ấy dài tới độ không thể tin nổi, hồi lâu sau
chân y cũng chạm tới mặt đất. Ba hồn bảy vía lúc này mới về lại cơ thể,
Khấu Đông mở mắt ra cảm thấy mình đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đối diện với y là gương mặt quen thuộc.
Huyết tộc trẻ tuổi nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh y, mu bàn tay hắn còn đang dí vào trán y, cau mày.
Khấu Đông thấy được sự lo lắng quen thuộc từ ánh mắt người nọ, trong lòng hơi buông lỏng rồi cuối cùng hạ xuống cảnh giác.
"Nhãi con....?"
Mở miệng ra xong y mới cảm thấy yết hầu mình hơi đau nhức, giọng nói cũng khàn đặc.
Cứ như vừa bị ai đó dùng giấy ráp mài.
"Cậu sốt." Diệp Ngôn Chi lời ít ý nhiều, tay hắn vẫn để trên trán thanh
niên, hắn kỹ càng quan sát người trước mặt, hỏi: "Sao lại thế này? Sơ
ủng sẽ không làm người ta nóng lên như vậy."
Sắc trời bên ngoài
còn chưa sáng, bọn họ vẫn đang chìm ở ban đêm ngày thứ sáu, sắp sửa
nghênh đón bình minh của ngày cuối cùng. Khấu Đông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, uể oải nói: "Ba không còn sức để nói luôn á."
Huyết tộc trẻ tuổi: ".........."
Huyết tộc trẻ tuổi đã sớm quen với diễn xuất này của y, thậm chí chẳng cần y
mở miệng hắn cũng có thể đoán được người này đang muốn gì, đầu cũng đau
nhức, trầm giọng nói: "Cậu còn đang sốt."
Khấu Đông vô liêm sỉ nói: "Ba cảm thấy giải phóng chút máu sẽ làm mình tốt lên đó."
"..........."
Đây không còn là ám chỉ nữa mà là nói toẹt ra thì có.
Diệp Ngôn Chi dù gì thì cũng vẫn là vampire, hắn có khát vọng với yêu cầu
cực cao đối với máu, phần khát vọng ấy đã được khắc sâu vào xương cốt.
Bấy giờ bị người này lặp đi lặp lại yêu cầu như trêu đùa, sợi dây lý trí đã bắt đầu căng ra không khác gì cọng rơm cuối cùng.
Giọng của hắn cũng hơi khàn khàn, "Cậu nghỉ ngơi trước đi."
Khấu Đông không hài lòng với câu trả lời này, y túm hắn rồi phơi bày cổ mình ra. Y vừa mới trải qua một hồi trốn chạy kinh tâm động phách, cơ thể và tinh thần lâm vào giai đoạn cần được an ủi nghiêm trọng, mà y mới trải
qua sơ ủng một ngày nên chưa được tính là vampire, giờ này ai có thể an
ủi y cơ chứ?
—— Đương nhiên là bậc cha chú duy nhất của y rồi.
Khấu Đông lòng tràn đầy lưu luyến khó tả, y rất muốn người nọ cắn mình một
cái. Thế nhưng Diệp Ngôn Chi chẳng biết cố kỵ cái gì mà cứ lề mà lề mề
làm y bực bội thẳng tay đẩy huyết tộc trẻ tuổi xuống đất, thô bạo cưỡi
lên người hắn, khó chịu nói: "Cưng yên tĩnh một chút, ba tự mình làm."
Lưng Diệp Ngôn Chi đập vào mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, hắn sững sờ một lúc, đầu óc hỗn loạn.
..... Cái gì gọi là tự mình làm cơ?
"Quá chậm." tư thế từ trên cao nhìn xuống của Khấu Đông thể hiện mình đang
không hài lòng, y đưa tay nâng mặt hắn. Vì cơn sốt nên lòng bàn tay y
hơi âm ấm, bàn tay đó lại chạm vào làn da lạnh lẽo của huyết tộc trẻ
tuổi, cảm giác chênh lệch nhiệt độ khi này càng trở nên rõ ràng, cứ như
than lửa thả vào băng tuyền, mạch máu trên người khoảnh khắc này như
muốn nổ tung – loại kích thích này khiến cơ thể cả hai run lên nhè nhẹ.
Sự tỉnh táo của Khấu Đông dường như đã chuyển hướng một chút về phía thân
hình ma cà rồng lạnh căm bên dưới để nhằm tìm kiếm sự thoải mái, y dứt
khoát dùng cổ tay với nửa cẳng tay kề sát cổ huyết tộc, nhẹ nhàng cọ
xát.
Hô hấp của Diệp Ngôn Chi trở nên căng thẳng.
Không
khí tràn đầy mùi máu thơm ngát, ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn cháy
càng mạnh hơn, chỉ muốn túm lấy cổ tay người trước mặt rồi trói chặt
lấy.
"Làm gì thế?"
"Còn làm gì nữa?" Khấu Đông lầm bầm rồi cúi đầu xuống, "Cưng không đến thì ba phải dựa vào chính mình thôi."
Miễn cưỡng cắn một cái đi mà.
Y dùng sức nghiêng đầu đưa cổ đến trước miệng huyết tộc trẻ tuổi, đồng
thời thủ sẵn tay ở sau gáy người ta rồi ra sức ấn về phía người mình,
mong muốn Diệp Ngôn Chi cắn mình.
Độ khó của động tác này khá lớn, thử mấy lần cũng không thành công trái lại làm vampire nọ ngày càng nôn nóng hơn.
"Ngoan nào," giọng nói của Diệp Ngôn Chi cũng thay đổi, hắn cảnh cáo, "Đừng chạm vào nữa."
Khấu Đông mặc kệ, y vặn vẹo người như viên kẹo đã được bóc vỏ bắt đầu thử
từng vị trí đặt cổ xuống. Hành động này làm cho cúc áo sơ mi của Diệp
Ngôn Chi bung hết ra, chỉ là môi hắn vẫn ngậm chặt, có ra sao cũng không thèm cắn.
Mong muốn bị hút máu ập đến hết lần này đến lần khác
như làn sóng, cuối cùng nó như sóng thần ồ ạt lao đến triệt để bao phủ
toàn bộ lý trí Khấu Đông.
Còn chẳng bằng lúc ở trong ảo cảnh, Khấu Điềm Điềm nghĩ.
Ít nhất ở trong đó Diệp Ngôn Chi cắn y....
"Một cái thôi," Khấu Đông mắng, "Hút một hơi đi mà."
Nhìn thấy hắn chẳng có chút động tâm nào lại rầm rì gọi: "Ngôn Chi....."
Y không gọi nhãi con nữa.
Danh xưng này khiến lưng huyết tộc căng thẳng hơn, hắn nhẹ nhàng thở ra một
hơi rồi nghiến răng nghiến lợi híp mắt nhìn thanh niên không biết sống
chết trước mặt.
"Muốn bị hút máu?"
Khấu Đông gật đầu.
"Vậy ngoan ngoãn đi," âm thanh của Diệp Ngôn Chi lại khàn hơn, hắn dùng sức
xé phần ren trên cổ áo sơ mi che lên mắt người trước mặt, "Ngoan ngoãn
chút ——"
Cổ họng của hắn căng cứng, gần như là cố gắng nặn ra câu nói này.
"Nếu như cậu nghe lời, tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là thoải mái."