Hướng Vinh có rất ít họ hàng ở Bắc Kinh, gia đình cậu mợ đã là người
thân nhất. Nhân dịp Tết đến xuân về, y và Hướng Hân dẫn 'người nhà' đến
chúc mừng năm mới.
Mợ đang gói bánh ú nhân đậu đỏ truyền thống
phương Bắc. Hướng Vinh mang tới bánh ú nhân thịt và hai bình rượu gạo
Thiệu Hưng. Y xông pha vào bếp nấu ăn cùng mợ. Những người còn lại hoặc
là bày chén đũa lên bàn, hoặc là tán gẫu trong phòng khách.
Hiển nhiên chủ yếu là tiếng trò chuyện của cậu và cháu rể Dương Hi. Ông đã
đến tuổi về hưu, sống và làm việc hơn nửa đời người trong cơ quan chính
phủ, còn đạt đến chức vị phó cục trưởng. Về vấn đề đồng tính luyến ái
của cháu trai ruột, thật lòng thì ông chẳng thể chấp nhận, song ván đã
đóng thuyền còn có thể làm gì đây? Ông đành áp dụng chính sách lảng
tránh không bàn đến Chu Thiếu Xuyên, nói vài câu khách sáo xã giao rồi
thôi.
Trừ bỏ nguyên nhân này, ông và Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn
không có chủ đề chung. Chẳng bằng với Dương Hi, ít nhất ông có thể hỏi
thăm công việc của đối phương trong bệnh viện, hay vấn đề liên quan đến
đề bạt và đánh giá chức danh nghề nghiệp, tựu trung là những chủ đề quen thuộc với ông. Còn Chu Thiếu Xuyên thì sao? Bất kể là bất động sản hay
tài chính, ông đều dốt đặc cán mai.
Hơn nữa sự nghiệp của người
ta thăng tiến vèo vèo, không có chỗ cho ông đưa ra ý kiến. Ngoài ra trò
chuyện với Dương Hi, ông còn có thể lên kế hoạch thay vợ chồng son khi
nào nhận nuôi em bé. Với Chu Thiếu Xuyên thì... Vấn đề này làm sao mà
bàn?!
Nhắc đến con cái, ông cũng rưng rưng khổ lòng lắm. Ông dòm Hướng Hân, rồi lại dòm Hướng Vinh đang xào rau trong bếp. Một cặp anh
em ưa nhìn, chỉ số thông minh cao vút. Đáng lẽ phải là gen tốt, nhưng
bây giờ thì sao? Một người không thể sinh con vì tình trạng sức khoẻ,
một người không thể có con vì khuynh hướng tính dục. Ông càng nghĩ càng
khổ tâm, cảm thấy mình có lỗi với chị gái và anh rể quá chừng.
Ông thở dài não nề, đoạn kéo vợ chồng Dương Hi vào phòng đo huyết áp và đường huyết.
Chu Thiếu Xuyên đang nhàn nhã ngồi một mình trên sô pha. Vốn dĩ hắn muốn
đứng dậy vào bếp phụ một tay, ngờ đâu con gái đầu gấu Dung Tiểu Phỉ nhà
cậu mợ đã xuất hiện.
Dung Tiểu Phỉ bằng tuổi với Hướng Hân, xinh gái nhưng không biết phấn đấu. Khi còn đi học, cô mải miết theo đuổi
thần tượng. Thành tích trong lớp ngày càng sa sút, vật vã lắm mới lấy
được bằng tốt nghiệp cấp ba. Sau cùng, cô phải nhờ bố móc nối quan hệ
mới có một chân trong đơn vị kinh doanh. Chỉ là tiền lương hàng tháng
còn không đủ mua một chiếc túi xách, đến bây giờ cô vẫn phải ngửa tay
xin tiền gia đình.
Thấy ánh mắt Chu Thiếu Xuyên hãy còn dán chặt lên người Hướng Vinh trong phòng bếp, Dung Tiểu Phỉ cười khẩy, vừa cạp
quả táo vừa nói: "Em biết anh. Hồi đó anh họ đi, em thấy anh đứng dưới
lầu. Em nhớ không sai chứ?"
Năm ấy Chu Thiếu Xuyên đã tìm tất cả những nơi Hướng Vinh có thể đến ở Bắc Kinh, hiển nhiên không bỏ sót nhà cậu mợ. Nhưng một mặt, hắn chỉ biết nhà cậu mợ ở khu nào, không biết cụ thể lô và tầng; mặt khác, hắn không phát rồ đến độ quên mất cậu mợ chưa biết Hướng Vinh là gay. Nếu hắn điên điên khùng khùng chạy đến hỏi
Hướng Vinh đã đi đâu, không khéo doạ hai người ngất xỉu tại chỗ.
Huống chi dựa vào sự hiểu biết của hắn về Hướng Vinh, y chắc chắn không chừa
lại bất kỳ manh mối nào. Phàm là những người hắn có thể tìm đến, Hướng
Vinh hoặc là dặn họ không được tiết lộ, hoặc là không nói thật với họ.
Chẳng qua khi đó, hắn không màng đến logic. Miễn nơi nào có một phần vạn khả
năng Hướng Vinh sẽ xuất hiện, hắn đều cắm cọc ở đó suốt mấy ngày. Và chỉ trong mấy ngày đó, đôi mắt chỉ biết nhìn trai đẹp của Dung Tiểu Phỉ đã
tia trúng hắn.
"Em không hiểu nổi. Hồi đó anh Vinh đi một nước,
anh nhất định phải tìm cho bằng được. Qua mấy năm trời, bây giờ còn muốn ở chung với ảnh. Nếu là em, đừng hòng em tha thứ. Em bạo lực lạnh cho
ảnh chết luôn." Dung Tiểu Phỉ hừ giọng, "Chả biết anh Vinh có gì tốt,
hay là ảnh bỏ bùa cho anh hả? Mắc gì anh mê mệt dữ vậy?"
Dạo gần đây, cô bị ám ảnh bởi mấy bộ phim ma Đông Nam Á. Cô luôn cho rằng nếu
Chu Thiếu Xuyên không phải mất trí hay bị chơi ngải, thì chắc chắn không thể nào chung tình với anh họ cô.
Dung Tiểu Phỉ bất bình thay
Chu Thiếu Xuyên, bởi cô chưa bao giờ cho rằng Hướng Vinh đẹp trai. Sở dĩ nhất quyết không thừa nhận hai người xứng đôi vừa lứa, chủ yếu vì thành kiến trong cô đã lấn át hết thảy. Dung Tiểu Phỉ nghĩ rằng Hướng Vinh
ghét mình, lúc nào y cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với mình. Hồi cấp ba,
Hướng Vinh nhận lời kèm toán của bố mẹ cô. Nhưng khi thấy cô chuyên tâm
sửa ảnh cho một ngôi sao Hàn Quốc mà lơ đãng bài vở, Hướng Vinh đã đổi
giọng ngay. Và sau đó, y thường nhìn cô với ánh mắt như nhìn đứa trẻ
thiểu năng.
Ánh mắt đó, suốt đời này cô cũng không quên! Thấy
Hướng Vinh cặp kè với trai đẹp như Chu Thiếu Xuyên, cô khó chịu kinh
khủng! Chợt, cô nghĩ tới một câu nói của người xưa —— Củ cải tốt đều bị heo ủi! [1]
[1] Củ cải tốt đều bị heo ủi (好白菜都让猪拱了): Ý chỉ người tốt đều bị kẻ xấu lừa đi mất.
"Nói thật đi, rốt cuộc anh thích ảnh ở chỗ nào?" Dung Tiểu Phỉ thắc mắc.
Nói đến chủ đề này, Chu Thiếu Xuyên có thể viết cho cô một bài tiểu luận ba ngàn chữ với tình cảm chân thành tuyệt đối.
Nhưng hắn không trả lời. Trước tiên, hắn ném ánh mắt ấm ức về người đàn ông
đang cười nói trong phòng bếp. Sau đó hắn mới than trong lòng, lẽ ra câu hỏi này nên là trò chơi tình thú giữa các đôi tình nhân chứ! Tiếc rằng
cái tánh của Hướng Vinh không thích nghe người khác khen mình. Đặc biệt
là lời khen ngợi từ người yêu, bởi y cho rằng nó mang tính chất chủ
quan. Vì thế mỗi khi Chu Thiếu Xuyên mới mở đầu một câu, Hướng Vinh đã
nổi hết da gà. Y còn ngắt lời hắn bằng tốc độ siêu nhân. Ngày qua ngày,
trong lòng hắn đã nghẹn một đống mà không biết xả đâu cho hết.
Người ta yêu nhau thì thích hỏi mấy câu kiểu này, nhưng họ thì đưa chúng trở
thành chủ đề khó mở miệng nhất. Thậm chí còn khác người hơn, hằng ngày
chỉ thích móc họng lẫn nhau.
Nhưng suy cho cùng, Hướng Vinh đã
đánh giá thấp hắn. Chu Thiếu Xuyên không khen thì thôi, đã khen là không hề đơn giản như những người khác.
Chu Thiếu Xuyên từng nói với
Hướng Vinh, trong suốt tám năm, không phải hắn chưa nghĩ tới việc từ bỏ. Dù sao xung quanh hắn có rất nhiều người đẹp trai hơn y, cũng nhiều
tiền hơn y, thậm chí còn biết hưởng thụ cuộc sống và theo đuổi lãng mạn. Nhưng những người đó đều mang trong mình cái tôi ích kỷ, không ai
'ngốc' giống Hướng Vinh —— Trong lòng luôn bao dung người khác. Khi rơi
vào cảnh bần cùng, y vẫn không so đo, không hận đời, còn dũng cảm đối
mặt với cuộc sống ảm đạm. Miễn là không bị đánh sập, y luôn luôn nhìn
cuộc đời bằng ánh mắt lạc quan. Và tất cả những đặc biệt đó của Hướng
Vinh đã chạm khẽ vào tim hắn —— Chạm tim hắn một giây thôi, là nhớ đến
tận cuối đời.
Chỉ có điều những lời yêu thương chân thành ấy
không nhất thiết phải kể với Dung Tiểu Phỉ. Chu Thiếu Xuyên cười nhạt,
đoạn hỏi ngược lại: "Thích một người cũng cần lý do à?" [2]
Đây là lời thoại hắn vừa học lỏm từ trong phim của Châu Tinh Trì —— Đó cũng là do Hướng Vinh ban tặng. Dạo gần đây, hễ hai người ở nhà nhàn rỗi thì Hướng Vinh tìm đủ loại phim cổ cho hắn xem.
[2] "Thích một người cũng cần lý do à?": trích trong phim Đại thoại Tây Du 2: Tiên Lý Kỳ Duyên.
Hướng Vinh có vẻ như sợ hắn chán. Cách đây không lâu, hai người vừa trở về
Giang Nam, sau đó còn đến Hoàng Sơn. Hai tháng sau chuyến đi, Hướng Vinh lại bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ tháng sáu tại Budapest, nơi mà cả
hai chưa từng đến. Khách sạn, vé máy bay và hành trình du lịch đều do
Hướng Vinh lo liệu. Còn Chu Thiếu Xuyên chỉ việc ăn no tận hưởng. [3]
[3] Hoàng Sơn: nằm ở phía đông của tỉnh An Huy, khu vực gần thành phố
Thượng Hải (được mệnh danh là một trong "ngũ tuyệt" của Trung Quốc);
Budapest là thành phố đông dân nhất Hungary và một trong những thành phố lớn nhất trong Liên minh Châu Âu.
Ngoài ra vào mỗi cuối
tuần, y sẽ chủ động tổ chức tiệc. Chu Thiếu Xuyên có mấy người bạn cũ ở
Trung Quốc, người nước ngoài thì thích ăn tiệc tại nhà. Mỗi khi có khách đến chơi, Hướng Vinh đều đích thân vào bếp nấu cả bàn tiệc, phối với
rượu vang thế thì còn gì bằng.
Không những thế, Hướng Vinh còn
chủ động quán xuyến việc nhà. Bản thân Chu Thiếu Xuyên vốn chẳng mặn mà
chuyện quét dọn, cộng với người yêu thích nuông chiều. Cuối cùng sau một tháng, Chu Thiếu Xuyên trở về Chu Thiếu gia như ngày nào, ngay cả cửa
phòng bếp ở đâu cũng suýt quên mất. Nhưng đôi khi lương tâm trỗi dậy, kẻ lười biếng giật lấy cây chổi lông gà trong tay Hướng Vinh quẹt tới quẹt lui khắp phòng. Hướng Vinh dung túng cho hắn chơi, song hầu hết là cười híp mắt bảo rằng "Cậu sợ tụi nó đau hả?", và rồi cướp về cây chổi lông
gà —— Như thể giải thoát Chu Thiếu Xuyên khỏi lương tâm cắn rứt, cũng
như thể thực hiện lời hứa bù đắp của y.
Nhưng bởi vậy, Hướng
Vinh trở thành 'giỏi việc ngoài, đảm việc trong'. Ngoại trừ am hiểu kiếm tiền, Chu Thiếu Xuyên thật tình chẳng có sở trường nào khác. Giờ đây
Hướng Vinh không thiếu tiền nữa, Chu Thiếu Xuyên tự khắc có cảm giác
'anh hùng thiếu đất dụng võ'.
Vì vậy thời gian gần đây, hắn vô cùng bức thiết muốn làm chút gì đó cho người yêu mình.
Đúng lúc bữa tiệc gia đình hôm nay đã tạo cơ hội cho hắn. Trong bữa tối,
Hướng Hân nói rằng cô sắp luân chuyển sang chi nhánh mới cách xa nơi
mình đang ở. Chu Thiếu Xuyên nghe thấy địa chỉ thì trong đầu như có sao
băng xẹt ngang. Hôm ấy về nhà, hắn lục tung khắp phòng tìm cho ra chiếc
chìa khoá, sau cùng dâng nó như dâng kho báu cho Hướng Vinh.
Hướng Vinh vừa nhìn thoáng qua đã sửng sốt. Chiếc chìa khoá kia tuy cũ, nhưng dù bao lâu chăng nữa y vẫn không quên. Đó là chìa khoá của 501.
Dù đã nhiều lần suy đoán 501 có lẽ do Chu Thiếu Xuyên mua lại, nhưng bây
giờ khi đã chứng thực, y vẫn khó tránh khỏi ngổn ngang trăm mối bên
lòng. Y vẫn nhớ ngày ký hợp đồng bán nhà, trong lòng y đã thề rằng, sau
này kiếm đủ tiền nhất định phải mua lại căn nhà cũ. Ngờ đâu, Chu Thiếu
Xuyên đã âm thầm giúp y hiện thực hoá ước nguyện mất rồi.
Hướng Vinh vuốt ve xâu chìa khoá. Chốt lát sau, y cười hỏi: "Sao tự dưng nhớ tới vụ này?"
"Tôi muốn cho vợ chồng Hướng Hân ở bên đây. Chỗ này gần chi nhánh mới của
con bé, đỡ cực." Chu Thiếu Xuyên nói, "Thật ra hồi đó tôi là người mua,
cũng là tôi tìm anh Lý. Về sau sang tên không qua trung gian, nên cậu
tìm không ra."
"Mấy năm trời mà cậu vẫn giữ bí mật được." Hướng Vinh bật cười.
"Chắc cậu cũng đoán được mà." Chu Thiếu Xuyên mỉm cười nhìn y, "Hồi mới mua,
tôi không dám nói cậu nghe. Tiếp đến, không có cơ hội. Sau này nói hay
không cũng không quan trọng, chủ yếu phải xem cậu thế nào thôi."
Người khác có thể nghe không hiểu, nhưng Hướng Vinh hiểu rõ hơn ai hết. Khi
mới mua 501, hai người vẫn là mối quan hệ bạn bè. Mặc dù Chu Thiếu Xuyên không ngừng quan tâm và ngỏ ý muốn giúp đỡ y vượt qua khó khăn, song y
đã từ chối hết lần này tới lần khác. Tiếp đến, hai người tiến tới quan
hệ yêu đương nhưng vẫn độc lập tài chính. Thành thử Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên không có cơ hội nói với y... Sau cùng, Chu Thiếu Xuyên trở về
Trung Quốc muốn nối lại tình xưa. Chẳng qua nếu hai người có duyên không phận thì Chu Thiếu Xuyên sẽ rao bán 501, tìm cách cho nó vật quy nguyên chủ.
Nghĩ đoạn, Hướng Vinh nắm tay Chu Thiếu Xuyên. Trong lòng y cồn lên biết bao cảm xúc, nhưng cuối cùng tất cả chỉ hoá thành một câu "Cảm ơn" súc tích giản dị.
"Giữa hai mình không cần phải nói mấy lời khách sáo." Chu Thiếu Xuyên mỉm cười, dang tay ôm y vào lòng.
Bầu không khí ngọt ngào đến mức như đắm trong hũ mật, chỉ có điều Hướng
Vinh đột nhiên vỗ đùi cái bốp: "Chậc, cậu nói sớm hơn thì được rồi! Lúc
tảo mộ bố mẹ, tôi cũng nói với hai ông bà một tiếng."
"Tôi nói rồi." Chu Thiếu Xuyên vẫn mỉm cười nhìn y.
"??" Hướng Vinh ngơ ngác nhìn hắn. Hai người cùng đi tảo mộ, y nhớ hắn không hề nhắc tới chuyện này.
Chu Thiếu Xuyên vừa vỗ về tấm lưng của y, vừa nói chậm rãi: "Năm cậu đi,
tôi có tới thăm cô chú. Tôi muốn nhờ cô chú phù hộ cho tôi tìm được cậu. Nói một hồi cũng nói luôn vụ này với họ."
Khoé miệng hắn cong cong, vừa như đắc ý vừa như khoe khoang.
Nhắc đến chuyện quá khứ, tuy hắn không giận không trách nhưng Hướng Vinh
chẳng thể dửng dưng như không có gì. Chu Thiếu Xuyên tìm y khắp nơi,
thậm chí còn đến nghĩa trang cầu xin bố mẹ... Vốn dĩ y tưởng rằng buổi
họp lớp đã mang đến thông tin đủ chấn động, hoá ra theo dòng chảy thời
gian, những mảnh vụn năm xưa dần dần hé lộ. Chúng như làn gió xuân vờn
qua vùng đất chết chóc, tưới sức sống mới lên cành liễu rũ rượi khô héo, để rồi mỗi rặng liễu đều nhuốm sắc xanh mơn mởn khiến người rung động.
Chu Thiếu Xuyên nói rất đúng, giữa hai người họ không cần phải nói mấy lời
khách sáo. Một câu "Cảm ơn" cũng không thể xứng với tình yêu và lòng bao dung của Chu Thiếu Xuyên.
Thấy y im lặng cả lúc lâu, Chu Thiếu
Xuyên biết y lại 'bị chấn động'. Hắn thừa thắng xông lên, nắm cằm y:
"Đang nghĩ bù đắp thế nào à? Nói thử xem, cậu nghĩ tới đâu rồi?"
"Hầy." Hướng Vinh giả vờ than ngắn thở dài, "Còn nghĩ cái gì được nữa. Làm
việc nhà, cùng ăn, cùng nói, cùng chơi. Ba cái 'cùng' suốt đời còn chưa
đủ hả?"
Ba cái 'cùng' dĩ nhiên đủ, nhưng nội dung cần phải thay
đổi. Chu Thiếu Xuyên nhéo má y, thủ thỉ: "Cậu nói báo đáp mà, vậy lấy
thân báo đáp đi."
Nhưng Hướng Vinh làm gì có cửa thoát khỏi Chu Thiếu Xuyên? Y vừa nhấc chân,
hắn đã xông lên ôm lấy y từ phía sau. Lẽ ra Hướng Vinh cực kỳ không
thích tư thế đánh lén này, theo bản năng muốn thúc cùi chỏ. Chẳng qua
người phía sau là Chu Thiếu Xuyên nên đành nhịn, mặc cho người nọ ôm y
về phòng ngủ.
Bẵng đi một lúc, toàn thân Hướng Vinh ướt đẫm mồ
hôi. Y vừa mệt vừa lười, cảm thấy vòng eo suýt nữa thì toi. Mây mưa qua
đi, y chỉ biết nằm vật ra giường để Chu Thiếu Xuyên muốn làm gì thì làm.
Nhưng cái miệng hãy còn sung lắm. Y chống cằm lên gối, dỗi hắn
mấy câu: "Anh hai à, anh ba chục rồi mà còn khoẻ vậy? Sao tôi cứ có cảm
giác sớm muộn gì cũng chết trong tay cậu."
"Biết tại sao không?" Chu Thiếu Xuyên cười khẽ bên tai y, nói một câu chặn họng, "Tại nghẹn."
Hướng Vinh quả nhiên cạn lời. Người ta đã đợi tám năm ròng rã, bây giờ muốn
mây mưa ngày đêm với y cũng là điều dễ hiểu. Nhưng y chỉ là một người
tầm thường, nào chịu nổi chứ!
"Shh... Nhẹ, nhột!" Chu Thiếu
Xuyên vừa chạm vào nơi mẫn cảm, vòng eo thon chắc của Hướng Vinh đã run
rẩy. Y bất giác ưỡn lưng lên, đường cong hút hồn triển lãm toàn bộ trước mắt Chu Thiếu Xuyên.
Không cho làm mà còn khiêu khích! Chu
Thiếu Xuyên không kiềm nén nổi ngọn lửa hừng hực trong ngực, đôi bàn tay lại bắt đầu trượt dài trên tấm lưng của y.
"Khoan... Cậu... Cậu cho tôi nghỉ một lát coi!... Ưm..."
Cầu xin rủ lòng thương xót cũng vô dụng, hễ Chu Thiếu Xuyên đã muốn thì
chẳng ai có thể ngăn cản. Hướng Vinh không còn cách nào khác đành phải
từ bỏ giãy giụa, vừa cam chịu nhận lấy, vừa trầm mê trong sóng tình.
[...]
Hướng Hân chính thức chuyển về 501. Đây không chỉ là niềm vui có nhà mới, mà còn là vinh quy bái tổ. Đồng thời có thêm một niềm vui khác, cô và Dương Hi đã nhận nuôi một bé trai. [4]
[4] Nhà mới (乔迁之喜): đại khái là vui vẻ có nhà mới, như bên mình hay gọi là ăn tân gia đó; Vinh quy bái tổ (荣归故里): trở về quê nhà sau khi đã đạt được thành công nhất định. Ngày xưa hay
dùng câu này để ám chỉ những người đỗ đạt trong kỳ thi hương, thi hội,
thi đình sau khi được vua sắc phong thì quay về thăm quê hương.
Vốn dĩ cả hai đã thống nhất nhận nuôi bé gái, cũng đã chọn được một bé mới
ba tháng tuổi trông rất đáng yêu, nhưng không may bị một cặp vợ chồng
người Mỹ chọn trước. Sau vài lần thương lượng, họ nói rằng rất thích bé
gái ấy, thậm chí cho Hướng Hân và Dương Hi xem hình ảnh căn phòng đã
trang bị nội thất đầy đủ, còn hứa bảo bọc cô bé suốt đời.
Hướng
Hân vẫn tiêng tiếc, song Dương Hi an ủi cô nói rằng cháu ngoại giống
cậu. Tuy Hướng Hân biết đây chỉ là câu nói đùa, nhưng sau khi nghĩ kỹ,
cô thật lòng muốn nuôi dưỡng đứa trẻ theo khuôn mẫu của anh hai. Thế thì cuộc đời còn lại của cô và Dương Hi có thể an tâm rồi.
Trở về
501, bầu không khí gia đình hoà thuận vui vẻ. Hướng Hân không biết nên
cảm ơn Chu Thiếu Xuyên như thế nào nên đành ăn hiếp ông anh nhà mình,
tống cổ Hướng Vinh vào bếp nấu cơm. Hướng Vinh ở nhà làm trâu làm ngựa,
ra ngoài cũng làm ngựa làm trâu. Y than trời trách đất sao số phận mình
hẩm hiu quá, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vào bếp rửa rau nấu cơm.
May sao Dương Hi có thể phụ một tay. Bây giờ bên ngoài còn mỗi Hướng Hân và Chu Thiếu Xuyên đang chơi với đứa nhỏ. Cô đặt biệt danh cho đứa nhỏ là
Bé Mập, hệt như cái tên thân thương của anh hai trong thời thơ ấu. Nghe
từng tiếng gọi của cô, Hướng Vinh có ảo giác thời gian đã quay ngược trở lại, đồng thời cảm thấy thế giới chính là một bản hoan ca bất tận.
Giờ phút này, Hướng Hân không giấu được niềm hạnh phúc và mãn nguyện trên
khuôn mặt. Ở nhà, cô không khác mấy so với Chu Thiếu Xuyên, chỉ cần ngồi một chỗ làm bà chủ, đã có chồng thay cô lo lắng hết thảy. Khi còn nhỏ
thì có bố và anh hai chiều chuộng, sau này thì có chồng thương yêu săn
sóc. Dù cô có ốm đau, nhưng vẫn xem như là một điều may mắn. Đôi khi
Hướng Vinh nghĩ bụng, tuy nhà họ gặp phải không ít khó khăn nhưng trên
con đường tình duyên có thể nói rằng thuận buồm xuôi gió.
Những giông bão buồn thương của quá khứ đã chấm hết, đón chờ họ chính là cầu vồng của hy vọng và hạnh phúc.
Hướng Vinh mất vỏn vẹn một giờ đồng hồ đã nấu xong bữa cơm gia đình đầy đủ
sắc hương vị. Bấy giờ, y mới rảnh tay ôm cháu ngoại chơi một lúc. Hồi
lâu sau y đặt Bé Mập lên xe đẩy, ngồi xuống bên cạnh đút nước cho cháu.
Đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm, làn da láng mịn mềm mại. Thấy Bé Mập duỗi tay
duỗi chân ngồi trong xe đẩy như cậu chủ nhỏ, Hướng Vinh bèn chọc nhẹ vào đôi má phúng phính của cháu. Nào ngờ, Bé Mập vươn tay chộp lấy đuôi tóc của y.
"Ai biểu anh để tóc dài." Hướng Hân cười khoái trá. Cô gỡ bàn tay be bé
đang nắm tóc Hướng Vinh ra, "Bé Mập thích chơi tóc lắm. Mỗi lần em ôm là phải cột tóc lên cao. Nhưng anh đó, lớn già đầu mà còn bày đặt để tóc
dài, cắt đi."
Hướng Vinh không trả lời, dù sao cũng nuôi tóc dài hơn mười năm, không phải muốn cắt là cắt. Bỗng, Chu Thiếu Xuyên mỉm
cười nhìn y: "Đừng cắt, tôi thấy cậu để tóc dài đẹp lắm."
Thấy
anh Xuyên đã lên tiếng, Hướng Hân đành thôi ý kiến ý cò. Bé Mập không có tóc để chơi nên ngọ nguậy trong xe đẩy, bàn tay nhỏ quơ qua quơ lại
trong không khí, cuối cùng giật mạnh cổ áo của Hướng Vinh xuống.
Ngoại trừ Chu Thiếu Xuyên, ba người ngồi xung quanh đều sững sờ. Hướng Hân
thấy rõ mồn một từng vết đỏ lớn trên cổ anh hai. Chẳng trách trời mới
vào thu mà Hướng Vinh đã mặc chiếc áo cổ lọ kín bưng!
Hoá ra... Đây chính là lý do đằng sau... Hai vợ chồng Hướng Hân nhìn nhau, cảm tưởng đêm nay có nguy cơ bị đau mắt hột.
Hướng Vinh 囧 囧 囧 quên mất phải chọc cười hay đánh trống lảng. Toàn bộ bãi
chiến trường trên chiếc cổ đã phơi bày trước mặt em gái và em rể, bên
cạnh còn có đứa bé chưa biết nói!
Nhưng cậu chủ nhỏ kiêm thủ phạm Bé Mập thì đang ngồi trong xe đẩy nở nụ cười vô cùng thuần khiết với y.