Phòng họp của phủ hầu tước những ngày gần đây đều không được nghỉ ngơi,
Long cùng những tay chân của mình đang làm việc hết công suất để có thể
ổn định lại lãnh địa.
“Được rồi! chúng ta tiếp tục với nội dụng tiếp theo. Là việc giao hàng cho nhị hoàng huynh ta lần này.”
Lần này giao hàng cũng không đơn giản chỉ tới giao đống súng đạn kia rồi
trở về, các thương đoàn lớn của lãnh địa cũng đi theo, mục tiêu là xây
dựng lại các mối quan hệ thương mại và thu mua hàng hóa.
Một nửa
hàng hóa cho thu mua lần này của các thương đoàn đều nhận đặt hàng từ
Long, chỉ một thương đoàn hoa quế hiện tại không thể đáp ứng được nhu
cầu của Long, trước kia chỉ là nhu cầu cho một lãnh địa hai mươi ngàn
dân cư với hệ thống công nghiệp mỏng manh. Nhưng hiện tại hắn đang quản
lý tới bốn trăm ngàn dân cư hắn cần càng nhiều hàng hóa dể đáp ứng cho
nhu cầu sắp tới.
Mỗi thương đoàn đều có những lĩnh vực kinh doanh riêng, đều có những mối quan hệ riêng giao cho bọn họ những mặt hàng
nằm trong lĩnh vực của mình hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhưng lần này không chỉ có các mục tiêu thương mại, cũng có mục tiêu chính trị cần đạt được.
“Ưu tiên của chúng ta vẫn là lương thực, Nguyệt Ánh tiểu thư ngài cũng kinh doanh lương thực liệu có thể đưa ra một con số phù hợp.”
Người lên tiếng là một trung niên nam nhân, ông ta gọi Trần Vũ Quang là người được giao nhiệm vụ quản lý lương thực hiện tại.
Vốn dĩ việc quản lý lương thực thế này Long dự định giao cho một cơ quan
chuyên quản lý các nông nghiệp, nhưng tình hình lương thực hiện tại quá
quan trọng nên hắn quyết định xây dựng một cơ quan riêng biệt chỉ tập
trung vào quản lý lương thực, cùng phân phối lương thực trên toàn lãnh
địa. Cơ quan này sẽ trực tiếp báo cáo cho hắn không cần qua bất kỳ khâu
trung gian nào.
Sau khi suy nghĩ Long quyết định Trương Lâm Hàng
từng được giao quản lý lương thực tại doanh địa được lựa chọn cho vị trí này, Long gọi nơi này là Phòng lương thực và di dân.
Không sai
bởi vì hiện tại lương thực và dân tị nạn liên quan mật thiết với nhau
nên Long quyết đinh gộp hai lĩnh vực này lại giao cho Trần Vũ Quang quản lý, hỗ trợ hắn là hai vị phó phòng từng là quan viên dưới thời Lý gia
một người quản lý nông nghiệp của lãnh địa một người quản lý dân cư.
— QUẢNG CÁO —
Long hiện tại đã khôi phục phần nào bộ máy quản lý vốn bị tê liệt của lãnh
địa, dù sao do mệnh lênh của Long phần lớn tổn thất thuộc về quân đội
những cơ quan khác gần như không chịu tổn thất quá nhiều. Chỉ cần sàng
lọc lại một vài tên bất hảo rồi giao cho người của mình quản lý như vậy
cũng đỡ tốn sức.
Bất quả bởi vì lãnh địa nhiều năm đã không xảy
ra chiến tranh, nên kinh nghiệm xử lý các tình huống khẩn cấp của những
cơ quan này quả thật là một tờ giấy trắng, bọn hắn hiện tại vẫn còn lúng túng không biết phải làm gì, rất nhiều nguồn lực vẫn không thể huy
động.
Hoàng Nguyệt Ánh tuy không tham gia quản lý cơ quan này
nhưng lĩnh vực buôn bán của nàng cũng có lương thực nên nàng nghiễm
nhiên trở thành cố vấn của Long trong những vấn đề liên quan.
Kỳ
thực tới giờ Hoàng Nguyệt Ánh vẫn chưa có bất kỳ quyền lực nào trong cơ
cấu đầu não của Long vị trí hiện tại của nàng được xem là cố vấn cho
toàn bộ hệ thống.
Nhưng để Trần Vũ Quang thất vọng, Hoàng Nguyệt Ánh không do dự lắc đầu nói.
“Điều này chưa từng có tiền lệ, ta thật sự không biết căn cứ vào đâu để phán
đoán. Hơn nữa còn phải xem tâm tình của Phương công tước cùng nhị hoàng
tử.”
Cuối cùng ánh mắt của nàng nhìn về phía chủ vị, ở đó Long cũng chỉ có thể nhíu mày lắc đầu.
“Ta cũng không biết hắn có bán hay không.”
Phòng họp trở nên im lặng, cuối cùng Vương Trung không thể nhịn được lên tiếng.
“Vậy chúng ta cứ đặt ra mục tiêu thu mua lương thực, dù sao được bao nhiêu hay bấy nhiều.”
“Ta đồng ý, chúng ta nên đặt mục tiêu thu mua lương thực càng nhiều càng tốt, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.”
— QUẢNG CÁO —
Đúng là Long hiện tại không thiêu tiền thật, không nói đâu xa thương khố
trong thành Vĩnh Đông này chứa đầy vàng, thậm chí có nhiều đồng tiền còn phủ đầy bụi chứng tỏ nhiều năm không sư dụng tới.
Cho dù biết
đám quý tộc thời đại này rất hám tiền, một đồng cũng không muốn nhả ra
nhưng hắn cũng không ngờ lại có một đống vàng bạc bị vứt trong kho đến
phủ đầy bụi. Thật sự không hiểu đám quý tộc đó nghĩ gì, tiền không dùng
còn là tiền sao. Tốt thôi đám quý tộc này hiện tại cũng không có khái
niệm về tiền.
Bây giờ Long tiếp nhận đống tiền này rồi đương nhiên không thể để chúng ngủ yên như vậy.
“Điện hạ tiểu nữ lo lắng công tước cùng nhị hoàng tử không dùng vàng để trao đổi.”
Lời của Hoa Nguyệt Ánh khiến mọi người xung quanh bàn tán, một vài người ở đây nghe ra được ý trong lời của nàng.
“Nguyệt Ánh tiểu thư ý là vũ khí.”
Hồng cô hiện là người quản lý thương khố nàng cũng không ít lần chứng kiến
sức mạnh của súng đương nhiên cũng hiểu được lời của Hoa Nguyệt Ánh.
“Không sai! Nếu công tước muốn đổi súng thì sao, chúng ta ở đây phải chuẩn bị
phương án giao dịch. Những thứ khác thì không sao, nhưng lương thực hiện tại cực kỳ có giá trí.”
Hoàng Nguyệt Ánh tuy chưa từng chứng
kiến uy lực của súng, nhưng nàng cũng biết lục hoàng tử có thể chiến
thắng lý gia với đội quân bé nhỏ của mình công lớn nhất là nhờ vũ khí
này. Ngay cả nhị hoàng tử cũng muốn có nó, đương nhiên đây không phải vũ khí bình thường.
“Không thể, năng lực sản xuất của chúng ta
không đủ để cung cấp nhiều hơn, ngược lại chúng ta có thể bán vũ khí
bình thường cho bọn hắn.”
Vũ khí bình thường ở đây ý là các loại vú khí lạnh, đối với Long những vũ khí này vẫn có thể buôn bán.
— QUẢNG CÁO —
Kỳ thật năng lực sản xuất hiện tại của Long cũng có thể cung cấp thêm súng cho nhị hoàng tử, nhưng nếu như vậy hắn sẽ không có hàng để bán cho đại hoàng tử, dù sao hắn vẫn cần những nguồn tài nguyên trong lãnh địa
hoàng gia và đặc biệt Long cần ông anh cả này giúp hắn kiềm chế thằng
cha kia.
Hơn nữa còn là nhu cầu sư dụng của Long, đừng nhìn hắn
có thể sản xuất nhiều M1 như vậy mà tưởng bở. Kỳ thực trình độ luyện kim hiện tại hoàn toàn không đủ khả năng để sản xuất M1 với chất lượng bình thường.
Đây là do Long ăn gian mới miễn cưỡng sản xuất ra M1
nhưng tuổi thọ của khẩu súng này rất ngắn, cứ năm trăm phát phải thay
nòng cùng lò xo một lần. Đúng vậy không phải năm trăm phát bắn liên tục
mà là năm trăm phát bắn, tuổi thọ ngắn của súng buộc quân đội phải dự
trữ một lượng M1 đầy đủ, đống súng chống tăng cùng pháo kia cũng không
khác biệt là bao. Chỉ có vài ngàn khẩu như vậy thôi cũng đã tiêu tốn 2/3 nguồn lực công nghiệp của Long.
“Vậy quyết đinh giới hạn là vũ khí thông thường.”
Cuối cùng sau một hồi bàn bạc mọi người cùng đồng ý giới hạn cho giao dịch là sử dụng vũ khí thông thường trao đổi.
“Tốt! Tiếp theo là một số mặt hàng quan trọng. Hoàng huynh của ta sẽ giới hạn một số mặt hàng chúng ta có thể buôn bán, nếu trong những mặt hàng này
có những thứ chúng ta cần phải tìm cách đàm phán để hắn gỡ bỏ lệnh cấm. Ở đây ta nói luôn trừ súng cùng lương thực mọi nguồn tài nguyên đều có
thể sử dụng.”
“Nhắc mới nhớ. Lần trước ta có hứa hẹn bán lương
thực cho hắn, các ngươi biết tình hình của chúng ta rồi đấy. Vì thế nếu
hắn nhắc tới chuyện này khỏi nói đi, nếu hắn có đòi hỏi gì chỉ cần không quá vượt ranh giới đều có thể tiếp nhận.”
Ranh giới ở đây chính
là súng cùng lương thực, đương nhiên nếu một số loại hàng hóa vượt qua
khả năng cung cấp cũng không thể đáp ứng. Còn lại đều có thể thương
lượng, cho dù nhượng bộ về chính trị hay thậm chí là đất đai.
Cuộc họp lần này diễn ra tới hoàng hôn mới kết thúc, mọi người đều tập trung xem xét các mục tiêu trong chuyến đi lần này, đương nhiên việc cử người tiếp nhận mỏ than ở phương bắc cũng được ưu tiên hàng đầu.