Long có thể thấy được đám hiệp sĩ rồng đang hành hạ phía sau quân đoàn một.
Tuy không thể nhìn thấy mục tiêu đang bị tấn công nhưng hắn cũng rõ ràng xung quanh vị trí đấy chỉ có trận địa pháo binh.
Long cũng không ngờ được hiệp sĩ rồng lại tấn công vào trận địa pháo, hắn cứ nghĩ rằng ưu tiên của lũ rồng phải là đội hình tấn công phía trước của
quân đoàn một, nhưng xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết về phong cách chiến
tranh thế giới này.
Cũng không thể trách Long được, trong trí nhớ hắn được thừa kế vẫn có kiến thức về pháo ma pháp, nhưng hắn lại quên
mất sự tồn tại của loại vũ khí này khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Bom!
Khi Long mải suy nghĩ về thịt hai của mình thì tiếng ma pháp nổ liên tiếp vào xe ngựa đã đánh thức hắn.
Đám pháp sư cùng hiệp sĩ kia đã ở rất gần tới mức ma pháp chúng đánh ra khó mà trượt khỏi bánh xe được.
Và Long cũng nhận thấy ma năng của hắn không còn bao nhiêu để có thể duy trì lớp ma pháp phòng thủ xung quanh xe.
Nhìn về phía đội trận hình đang chỉ còn gần một trăm mét kia hắn quyết định
phải hành động dù cho khoảng cách này còn khá nguy hiểm.
Hắn dơ bàn tay của mình lên không trung bắn một luồng ma pháp ánh sáng chói mắt lên trời.
“Bắn!”
Nhìn thấy luồng ánh sáng kia Đức Bình đang chỉ huy quân lính ở trung tâm ra lệnh người cấp dưới đang đứng bên cạnh.
Người cấp dưới nhận được lệnh ông ta thì hướng về phía các binh sĩ đang xếp hàng chỉnh tề phía trước hét lớn.
Ngay sau đó là tiếng súng nổ liên tiếp vang lên từ trong trận địa, súng
chống tăng, súng máy, súng trường đều hướng về kẻ địch phía trước mà
bắn.
Những khẩu súng chống tăng cùng xạ thủ của chúng rất nhanh
đã lập chiến công đầu tiên, đầu đạn bọc thép đã dễ dàng xuyên phá qua
phòng thủ của các pháp sư và hiệp sĩ tập sự cày nát cơ thể của chúng.
Các xạ thủ súng chống tăng đều rất cẩn thận khi chọn mục tiêu ở phần rìa
ngoài của đội hình kẻ địch, bởi vì phần trung tâm của kẻ địch đang rất
gần với xe ngựa, nơi chủ tướng của bọn họ đang ở trên đó.
— QUẢNG CÁO —
Ngược lại lực lượng súng trường M1 thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ nhắm bắn
mà không kiêng nể gì, việc của đội súng trường là nhắm tất cả những kẻ
địch phía trước mà bắn.
Các binh sĩ đều đã được dặn dò cố gắng
tránh bắn vào xe ngựa nhưng hiển nhiên việc này không phải dễ dàng, thi
thoảng vẫn có những viên đạn lạc đánh lên ma pháp phòng thủ của xe.
Nhưng Long cũng không quá lo lắng bởi xe ngựa này cho dù không còn ma pháp
phòng thủ phía trước thì thành xe cũng đã được hắn chỉnh sửa để có thể
chống lại đạn thông thường, hắn chỉ lo lắng với sức mạnh của súng chống
tăng thôi.
Đạn từ M1 khó mà làm khó được binh lính trong quân
đoàn ma pháp, nhưng nếu chúng đủ nhiều và đủ dày đặc thì quân đoàn ma
pháp cũng có thể bị tiêu diệt như thường.
Đơn cử là những khẩu súng máy M1917 được bố trí hai bên đang điên cuồng bắn phá vào sườn của kẻ địch.
Lượng hỏa lực dày đặc của các khẩu súng máy đã khiến không dưới bốn người
trong quân đoàn ma pháp thiệt mạng vì không kịp bổ sung ma năng cho ma
pháp phòng thủ.
Lý Duy Khánh cho dù đang tấn công xe ngựa nhưng
cũng để ý tới tình trạng quân đội của mình, nhìn thấy thiệt hại kẻ địch
vừa gây ra cũng khiến hắn bất ngờ.
Ngay cả bản thân Lý Duy Khánh cũng đã cảm nhận được đến quấy nhiễu của kẻ địch khi có những thứ gì đó rất kỳ lạ đang đánh lên lớp ma pháp phòng thủ của hắn, những vật này
tuy không mạnh nhưng Lý Duy Khánh vẫn có thể cảm nhận được sức ép đến từ chúng, hắn hiểu rằng nếu những vật này đủ nhiều thì có thể mài chết cả
một pháp sư cũng không chừng.
“ahhhhh.”
“Ai da! Xin lỗi, xin lỗi ta lỡ tay.”
Lúc Lý Duy Khánh mải suy nghĩ về tình trạng hiện tại thì tiếng kêu của Lý Gia Lâm cùng giọng điệu đùa cợt của Long kéo hắn lại.
Chỉ thấy giờ đây trên khuôn mặt của Lý Gia Lâm đã mất đi cả hai cái tai,
con mắt trái của lão giờ đây cũng đã bị móc ra được Long cầm trên tay,
hắn thậm chí còn dơ con mắt về phía Lý Duy Khánh như đang khoe khang
thành quả của mình.
Lý Duy Khánh cho dù phẫn nộ tới mức nào đi
chăng nữa những hắn vẫn biết Long đang dụ hắn vào tròng, một cái tròng
mà hắn không thể không vào.
Được thôi, để xem tròng của ngươi chắc hay kiếm của ta sắc hơn!
Lý Duy Khánh quyết tâm, hắn quay sang ra lệnh cho cấp dưới bên cạnh.
— QUẢNG CÁO —
“Hai cánh tản ra tấn công cánh của quân địch, phần trung tâm co vào áp sát xe ngựa.”
Lý Duy Khánh tuy không hiểu về vũ khí của Long nhưng thông qua quan sát
hắn có thể nhận ra được vài điều. Hắn nhanh chóng làm ra quyết định, sử
dụng chiến thuật thường thấy và thay đổi đi một chút là được.
Nhận được lệnh từ chủ tướng, hai cánh của bọn họ nhanh chóng tách ra hướng về phía cánh của quân đoàn một tấn công.
“Các hiệp sĩ lên trước thay nhau làm lá chắn bảo vệ các pháp sư ở phía sau dùng ma pháp đánh vào đội hình quân địch.”
Tướng lĩnh dẫn đầu cánh trái rất nhanh đã đưa ra phương pháp tác chiến.
Binh lính trong quân đoàn ma pháp nhận được mệnh lệnh cũng bắt đầu làm việc, các pháp sư bắt đầu thả chậm tốc độ để hiệp sĩ vọt lên phía trước hình
thành một lớp phòng thủ. Phía sau các pháp sư nhanh chóng hoàn thành ma
pháp của mình bắn về phía đội hình kẻ địch.
Có cầu lửa, cũng có sấm sét…tất cả những ma pháp này đều hướng về trận hình địch chỉ cách gần trăm mét phía trước.
Một trăm mét được xem như là khoảng cách đối đầu chính của các pháp sư vì
thế ở khoảng cách này ma pháp gần như giữ được rất nhiều sức mạnh, trận
hình của quân đoàn một nhanh bị cày xới bởi ma pháp, không ít các binh
lính xung quanh bị ma pháp đánh tan tành, đội hình trở nên cực kỳ xáo
trộn.
“Giữ nguyên vị trí, tất cả dữ nguyên vị trí.”
Tiểu
đoàn trưởng nhìn thấy sự xáo trộn trong trận hình, hét lên ra lệnh, cố
gắng kiểm soát binh lính của mình. Hắn nhìn về phía đội súng chống tăng
cùng súng máy vẫn còn nguyên thở dài.
May mắn các đội súng chồng tăng và súng máy đều được bố trí phía sau các gò đất nên tránh được một kiếp.
Các xạ thủ súng máy cùng súng chống tăng thấy thảm cảnh của đồng đội trong
lòng cũng sợ hãi, nhưng bọn họ không hề bỏ chạy mà vẫn tiếp tục cầm chắc súng của mình hướng về kẻ địch phía trước triển phản công.
Đòn
phản công của họ cũng rất chất lượng khi đạn chống tăng đã hạ được những tên hiệp sĩ tập sự phía trước. Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì
một loạt hỏa cầu đã bay tới nổ tung ngay trên đầu họ.
“Ahhh.”
Tiếng hét thảm thiết của các xạ thủ vang vọng khắp nơi, cơ thể của bọn họ bị ngọn lửa nướng chín thảm thương.
— QUẢNG CÁO —
Những xạ thủ súng chống tăng và súng máy khác thấy tình cảnh của đồng đội
cũng đã không còn giữ được bình tĩnh cố gắng hướng nòng súng về kẻ địch, nếu theo cách chiến đấu hiện đại bọn họ đáng lý ra phải tìm một vị trí
mới.
Nhưng ở trên vùng đất bằng phẳng này họ có thể tìm được chỗ
nào, nơi đây cũng không có đào hào để ẩn nấp, còn chưa kể sức nặng của
M1917.
Bây giờ chỉ cần bọn họ đứng dậy thôi chắc chắn sẽ hứng chịu ma pháp của quân địch.
Từ vị trí này Long có thể nhìn thấy rõ ràng ngay khi quân đoàn một nổ súng thì lũ hiệp sĩ rồng đã triển khai tấn công dồn dập vào hậu phương nơi
trận địa pháo được bố trí, một con rồng trong số đó còn hạ thấp xuống
tới mức có thể dùng long tức thiêu cháy toàn bộ khu vực.
Sau đó là những vụ nổ liên tiếp vang lên, khói đen bốc cao nghi ngút. Không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là vụ nổ từ đạn pháo.
Long đau lòng thật rồi, số đạn pháo đó còn chưa kịp bắn đã bị phá hủy hoàn
toàn, với một kẻ nghèo túng như Long thì đây là một tổn thất thảm trọng.
Ngay sau đó Long nhìn thấy được ba tên hiệp sĩ đã chia nhau ra từ phía sau dần tiếp cận trận hình của quân đoàn một.
Long cười, một nụ cười đầy sát khí, xem ra bọn chúng đã không nhịn được nữa.
Từ khi hiệp sĩ rồng tấn công hỏa thần vẫn luôn im lặng, cho dù trận địa
pháo bị tấn công hay kẻ địch đang dần tiếp cận quân đoàn một thì hỏa
thần vẫn chưa khai hỏa, bởi vì bọn họ đang chờ, chờ một thời khắc quyết
định.
Vì hỏa thần chỉ được người điều khiển chứ không phải máy
tính vì thế nên tỷ lệ chính xác rất khó nói đặc biệt là khi đạn được
trang bị cho nó là đạn xuyên giáp chứ không phải đạn phòng không.
Đơn giản bởi vì đạn phòng không rất khó có thể xuyên thủng lớp giáp của lũ
rồng, hơn nữa công nghệ cũng chưa cho phép Long sản xuất loại đạn này.
Hơn nữa hỏa thần còn một điểm yếu khiến khả năng hoạt động của nó không thể so sánh với các loại súng phòng không khác.
Vì thế Long đã lệnh cho hai người hiệp sĩ chỉ bắn khi lũ rồng tới đủ gần
cho dù chúng có phá hoại như thế nào chăng nữa, đủ gần để họ có thể tiêu diệt chúng chỉ trong một lượt bắn.
Hai hiệp sĩ đã làm đúng như
những gì Long nói, ngay cả khi trận địa pháo bị tiêu diệt bọn họ cũng
không vọng động, bọn họ đang chờ, chờ kẻ lũ rồng tới đủ gần để tiêu diệt bọn chúng trong một lần.