Cổng nam thành Vĩnh Đông. Cũng giống như các cổng khác, đều rất bình thường, không có chút đặc biệt nào.
Nhưng ngày hôm nay cánh cổng này lại chứng kiến một trong những trận đánh ác liệt nhất từ khi thành Vĩnh Đông được xây dựng.
Xung quanh cánh cổng đã xuất hiện những đống đổ nát của các căn nhà, thêm
vào đó là tiếng nổ, tiếng la hét, cùng hình ảnh ma pháp bay qua bay lại.
Vị trí nào đó phía đông công nam có một đống đất đá cùng rất nhiều chướng
ngại vật án ngữ ngay giữ con đường. Bên cạnh con đường là hai căn nhà đã gần như bị phá hủy, chỉ còn lại vài bức tương đứng trở trọi ở đó.
Phía sau đống đất đá chín binh sĩ của quân đoàn một đang thận trọng ẩn nấp.
Những binh sĩ này nép sát vào địa hình xung quanh, một người trong số đó còn
đang đưa đầu lên quan sát tính huống phía bên kia đống đất đá.
Phía bên kia đống đổ đá là một khung cảnh còn thảm liệt hơn, toàn bộ khu đất nằm la liệt xác của binh lính quân đoàn một.
Tất cả bọn họ đều chết rất thảm, có cái xác đã bị đốt cháy đen không còn
nhận ra thân phận, có xác thậm chì còn bị chém đôi ở phần eo cực kỳ
khủng khiếp.
Thi thoảng giữa đống xác của quân đoàn một ta cũng
có thể thất xác của một vài người khác ăn mặc không giống nhưng chỉ có
hai cái xác, số lượng không đáng kể.
Bỗng nhiên một ánh chớp lóe
lên trong mắt người lính này, ngay sau đó một vụ nổi thổi bay đống đất
đá phía trước người lính khiến hắn hoảng sợ rụt đầu lại.
“Đội trưởng, không sao chứ.”
Những người lính khác nghe được tiếng nổ lớn ngay bên kia đống đất đá qua tâm hỏi đội trưởng của mình.
Người đội trưởng tuy có bị choáng một chút nhưng nhanh chóng hồi phục lên tiếng trả lời.
“Không sao, kẻ địch có hai người chúng đang tiếp cận.”
Một người khác nghe người đội trưởng nói thế tò mò đưa mắt lên xem rồi hắn
nhanh chóng rụt lại, ngay sau đó một hỏa cầu bay sượt qua đầu hắn hướng
về phía sau nổ tung. — QUẢNG CÁO —
Người lính nhìn hỏa cầu nổ tung gân đó không thể không cảm thán vận may của mình.
Các pháp sư cùng hiệp sĩ tập sự không có sức mạnh như những người đã đạt
tiêu chuẩn, ma pháp phòng thủ của họ vẫn có thể chống lại đạn bộ binh
nhưng số lương đó có giới hạn, đặc biệt nếu bị dính lựu đạn bọn họ cũng
sẽ bị thương cho dù có ma pháp, đương nhiên thương thế của họ vẫn nhẹ
hơn người bình thường.
“Rốt cuộc khi nào tiếp viện tới, chúng ta làm sao có thể giữ chân được hai tên kia?”
Một người lính tuyệt vọng phàn nàn, ban đầu nơi này có tới hai trung đội
với bốn mươi binh sĩ nhưng chỉ trong hơn một giờ đồng hồ chiến đấu với
quân địch bọn họ chỉ còn lại chín người, toàn bộ vi trí mà họ chiếm được trước đó đều đã mất.
Vốn dĩ khi mới đến cổng nam hai tiểu đoàn
tiến công rất thuận lợi, binh lính canh gác quanh khu vực bị họ đánh bại mà không tốn bao nhiêu cồng sức.
Nhưng khi bọn họ đã tiến sát
tới cổng thành một đội quân cực kỳ đáng sợ xuất hiện từ bên ngoài cổng
thành đánh họ không kịp trở tay.
Bị đánh bất ngờ bởi lực lượng
tinh nhuệ của kẻ địch cùng năng lực chỉ huy vẫn còn hạn chế khiến hai
tiểu đoàn bị tổn thất nặng mới có thể rút lui.
Bị áp đảo bởi sức
mạnh của ma pháp lại không được trang bị bao nhiêu vũ khí chống ma pháp
hai tiểu đoàn nhanh chóng đánh mất cả thành quả họ đạt được, và bây giờ
bọn họ đang bị ép vào thế phòng thủ.
Thảm cảnh của đồng đội khiến một tên lính sở hãi nhìn người đội trưởng lên tiếng.
“Đội trưởng hay là chúng ta…”
“Ngươi muốn chạy, hẳn ngươi biết đào ngũ là tội chết. Còn chưa kể trên người
ngươi vẫn còn mang dấu ấn nô lệ, ngươi có thể chạy đi đâu.”
Nhưng người đội trưởng nhanh chóng dập tắt hi vọng của tên lính.
Bọn họ là lính, cũng là nô lệ, không chỉ bọn họ hầu hết binh lính của quân đoàn một đều là nô lệ.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ khi trên chiến trường lập được công bọn họ mới có cơ hội xóa đi dấu ấn nô lệ trên người.
Vì thế bây giờ bọn họ không thể chạy, nô lệ chạy trốn hay binh lính đào ngũ cũng chỉ có một kết cục đó là chết.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Ta không muốn chết.”
Binh sĩ này đang dao động, thảm trạng của đồng đội khiến hắn sợ hãi, hắn không muốn phải chết như vậy.
“Ngươi muốn chết như một nô lệ thì có thể chạy?”
Đội trưởng thấy lính của mình sợ hãi lạnh lùng hỏi.
“Chuyện này…”
Người lính sợ hãi khi thấy ánh mắt của đội trưởng.
“Điện hạ đã nói sinh ra là nô lệ không phải là lỗi của chúng ta nhưng nếu
chết với thân phận nô lệ thì chính là lỗi của chúng ta. Điện hạ đã cho
chúng ta cơ hội được chết với thân phận không phải nô lệ, ngươi lại muốn từ bỏ nó và chết như một tên nô lệ thấp hèn sao. Muốn chết thì hãy chết theo cách của một người lính.”
Người đội trưởng ánh mắt đầy sát
khí nhìn về phía tên lính, lên tiếng răn dạy, tay hắn đã đặt lên cò
sùng, chỉ cần tên lính có hành động lạ hắn sẽ không ngần ngại bóp cò.
Đây là cách ma Long kiểm soát quân đội của mình, chỉ cần là những sĩ quan
từ trung đội trưởng trở lên đều đã trải qua một lần giáo dục tư tưởng do chính hắn đứng lớp.
Long đã đích thân chuẩn bị cả một bài giảng
không hề có trong hệ thống để tuyên truyền tư tưởng trung thành vào
trong đầu những sĩ quan này, phải nói thật giáo dục thật sự rất khó, đặc biệt là giáo dục tư tưởng, may mắn Long vẫn có thể tham khảo từ trong
hệ thống để xây dựng bài giảng cho những người này.
Sở dĩ hắn
phải soạn một bài giáo dục tư tưởng mới mà không phải những bài có sẵn
trong hệ thống là vì mục đích Long hướng tới trong bài giảng này khác
rất nhiều so với các bài giảng có trong hệ thống, hơn nữa tư tưởng cùng
xã hội ở nơi này cũng khác với Trái Đất, vì thế không thể áp dụng những
bài giảng sẵn có vào được.
Còn với những binh lính bình thường
tuy chưa được tham dự bài giảng nhưng Long cũng đã có một bài phát biểu
đánh vào nâng cao tinh thần của họ, với thân phận là nô lệ của phần lớn
binh sĩ Long rất dễ dàng soạn ra một bài diễn thuyết có thể khiến tinh
thần của họ tăng cao, và câu nói vừa rồi của đội trưởng chính là một
phần trong bài phát biểu của Long. — QUẢNG CÁO —
Binh sĩ nghe vậy giật mình, hắn nhớ lại tình cảnh lúc bài phát biểu đó diễn
ra, hắn đã phấn khích như thế nào, lúc đó hắn đã tự hứa với đồng đội của mình rằng sẽ chiến đấu hết mình và nếu phải chết hắn cũng sẽ chết như
một người lính chứ không phải một tên nô lệ.
Nhìn lại hành động sợ hãi của mình lúc nãy tên lính không khỏi xấu hổ.
“Xin lỗi độ trưởng ta sai rồi.”
Đôi trưởng nhìn biểu hiện của hắn hài lòng, hắn nhìn về phía hai binh sĩ còn lại nghiêm mặt nói.
“Các ngươi thì sao.”
Bị ảnh hưởng bởi tinh thần của đội trưởng hai binh sĩ cũng trả lời đầy quyết tâm.
“Tốt! vậy mọi người vào vị trí chiến đấu.”
Tám người nhanh chóng phân tán ra xung quanh theo lệnh của đội trưởng, bọn
họ tản ra tìm cho mình một vị trí kín đáo xung quanh có thể nhìn ra phía sau đống đất đá rồi nấp vào.
Có người còn chạy lên tầng hai của căn nhà đã mất tường gần đó hướng nòng súng về phía hai kẻ đang tới gần.
Người đội trưởng đứng ở vị trí tám người kia đều có thể thấy được, hắn đưa
mắt nhìn về phía hai kẻ đang tới gần. Ở vị trí này hắn có thể thoải mái
quan sát hai kẻ đang thận trọng tới gần đống đất đá.
Người đội trưởng đưa tay chỉ về phía bên trái ra hiệu rằng nhắm vào tên bên trái trước.
Ba người khác thấy vậy gật đầu hiểu ý, hướng nòng súng về vị trí của tên pháp sư tập sự bên trái.