Trong phòng chí tôn đã có rất nhiều người, những người này đều trên dưới hai mươi, hẳn là con cháu quan lại trong lãnh địa. Vậy mà không có
trưởng bối nào trong này, Phương gia cũng quá coi thường Long đi.
Sau khi Phương Thúc Đạt giới thiệu Long những người này cũng không có bao
nhiêu nhiệt tình với hắn, ngược lại Phương Thúc Đạt mới là ngôi sao sáng nhất.
Cũng đúng thôi nịnh bợ một hoàng tử không quyền không thế
như Long không bằng đi nịnh bợ con trai của nhà công tước, ai biết sau
này hắn có trở thành công tước đời tiếp theo hay không.
Long cũng không để ý, hắn tới đây chính là cho Phương Thúc Đạt mặt mũi, những
người khác có nịnh bợ hắn hay không không quan trong.
“Hoàng tử điện hạ, liệu ta có thể nói chuyện với ngài một lát?”
Trong lúc Long đang đùa giỡn với một gái bán hoa thì một giọng nói vang lên bên tai thu hút chú ý của hắn.
Lại một tên mặt trắng nữa.
Đây là suy nghĩ của Long, đương nhiên hắn sẽ không nói ra, hắn quan sát tên này một lát rồi hỏi.
“Ngươi là?”
Long tò mò hỏi.
“Tiểu nhân Phùng Bá ra mắt điện hạ.”
“Hầu tước, Phùng gia?”
Long nghĩ nghĩ một lát hỏi.
“Đúng vậy.”
“haha nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, không biết Phùng công tử có chuyện gì?”
Là một người khai hoang Long hiển nhiên đã điều tra kỹ các thế lực ở phương bắc, Phùng gia cũng trở thành mục tiêu của hắn.
Phùng gia là một trong những gia đình hầu tước của Nam Tinh, lãnh địa Phùng
gia nằm ở phía tây bắc vương quốc giáp với biên giới với vương quốc
GRAY.
Vì là lãnh địa biên giới nên quân đội của Phùng gia rất mạnh, có thể sánh ngang với quân đội của các công tước.
Nhiều người nghĩ rằng Phùng gia chỉ là một gia đình hầu tước làm sao có thể có quân đội mạnh tới vậy.
Đúng vậy cho dù hầu tước có quyền lực thế nào đi chăng nữa thì lãnh địa của
họ cũng không thể nào nuôi được một đội quân sánh ngang với quân đội của công tước.
Tuy nhiên luật của vương quốc cho phép các lãnh địa ở biên giới có thể xây dựng quân đội cao hơn một cấp bậc so với cấp bậc
của lãnh địa, hơn nữa hoàng gia sẽ chịu một phần chi phí nuôi quân, điều kiện là đạo quân đó không được phép bước chân ra khỏi lãnh địa trừ khi
có lệnh của đức vua.
Vì thế thông thường vũ lực của các quý tộc biên giới cao hơn các quý tộc nội địa một bậc.
— QUẢNG CÁO —
Chính là vì thế mà Long nhiệt tình như vậy, dù sao ngoại trừ Phương gia thì
Phùng gia là một trong hai nhà lớn nhất phương bắc này, hắn không nhiệt
tình mới lạ.
“Liệu thần có thể nói chuyện riêng với ngài.”
Phùng Bá nhìn về cô gái bán hoa bên cạnh, nàng kia cũng thức thời rời đi.
Long mời Phùng Bá ngồi xuống, tự tay rót trà cho hắn hỏi.
“Không biết Phùng công tử tìm ta có chuyện gì?”
Phùng Bá cung kính nhận chén trà từ tay Long nhấp một ngụm, làm ra vẻ thưởng thức rồi nói.
“Điện hạ, tiểu nhân chính là muốn bàn với ngài về muối.”
Long không bất ngờ, hắn dự định được mọi sẽ có người biết được chuyện này,
chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy, hơn nữa Phùng Bá chỉ nhắc tới muối
mà không nói gì tới kiếm, hiển nhiên Phương gia cũng có chút thủ đoạn.
“Không biết Phùng công tử có thể bỏ ra bao nhiêu?”
Long vào thẳng vấn đề, hắn cũng không quan tâm tại sao Phùng Bá có tin tức nhanh như vậy.
“Điện hạ, Phương gia ra bao nhiêu chúng ta ra bấy nhiêu.”
“Được rất thẳng thắn, nhưng mà ngươi định làm sao vận chuyện, nếu đi qua
Phương gia các ngươi cũng thu không được bao nhiêu tiền lời đi?”
Long vui vẻ đáp ứng.
“Hắc hắc điện hạ không cần lo lắng chúng ta tự có cách.”
Phùng Bá cười tự tin, hắn có vẻ tin tưởng thủ đoạn của mình.
Long cũng không quá để ý việc này dù sao cái hắn quan tâm là Phùng gia có thể cho hắn bao nhiêu.
Sau đó Phung Bá trò chuyện với Long một lát rồi chia tay, có vẻ như ngoại
trừ muối Phùng Bá cũng không có quá nhiều tò mò với Long. Một lúc sau
bữa tiệc cũng kết thúc.
Phương Thúc Đạt sau đó hộ tống Long trở
về khách sạn, trên đường hắn còn rối rít xin lỗi nhưng nhìn biểu hiện
của hắn không giống hối lỗi chút nào.
Long không quan tâm nhiều
chỉ trả lời vài tiếng cho qua chuyện, dù nao nếu hắn thật sự dụng tâm
thì sẽ không để tình trạng như vậy xảy ra.
Lúc Long đang lơ đãng
đột nhiên có tiếng “rít” truyền vào tai, sau đó con ngựa hắn cưỡi kêu
lên một tiếng rồi ngã xuống may mắn hắn kịp phản ứng nhảy ra khỏi lưng
ngựa nhưng cũng trầy da tróc vảy.
“Có thích khách, có thích khách.”
Những hộ vệ phía sau chạy tới che chắn hai người Long và Phương Thúc Đạt. — QUẢNG CÁO —
Ngay sau đó hai bên đường có hơn chục tên áo đen vọt ra, bọn chúng như hùng thần đánh thẳng vào đám hộ vệ.
Những hộ vệ ngày thường có thể đối đầu với hai ba tên binh sĩ giờ đây lại như đậu hũ bị một lưỡi dao sắc bén chém qua nhanh chóng tan nát, nếu không
phải các hiệp sĩ gia nhập chiến cuộc thì có lẽ mọi người đã bị tàn sát
không còn một mống.
“Điện hạ, công tử kẻ địch quá đông hai người đi trước chúng ta sẽ giữ chân chúng.”
Một hiệp sĩ của Phương Thúc Đạt thấy tình thế không ổn liền nói.
“Khó khăn như vậy sao?”
Phương Thúc Đạt thắc mắc.
Lần này đi ra chỉ mang theo hai hiệp sĩ nhưng nếu cộng thêm hai hiệp sĩ hộ
tống lục hoàng tử thì cũng có bốn người, vậy mà thuộc hạ của hắn lại nói tình hình bi đát đến vậy.
“Kẻ địch co ít nhất sáu tên hiệp sĩ, hơn nữa thần cảm nhận được giao động ma pháp khá mạnh, hẳn là pháp sư cao cấp.”
Phương Thúc Đạt hoảng sợ hít một hơi, một lực lượng như vậy có thể đe dọa tính mạng của hắn vậy mà bọn chúng lọt vào thành Vĩnh Xuân không một ai
biết.
Long không lên tiếng, hắn cũng cảm nhận được giao động ma
pháp xung quanh, không cần thiết phải hỏi những người khác, lần này hắn
chỉ mang theo hai hộ vệ, ngay cả Đức Bình cũng không đi theo bây giờ hắn phải nghĩ cách thoát thân.
Phương Thúc Đạt chưa kịp hoàn hồn thì một tên sát thủ đã lao tới đưa mũi kiếm chĩa thẳng về phía hắn, một
luồng ánh sáng như thiểm điện phát ra từ mũi kiếm lao thẳng về phía
Phương Thúc Đạt, may mắn tên hộ vệ bên cạnh kịp thời phản ứng đánh tan
luồng sáng đó nếu không bây trên ngực hắn giờ đã xuất hiện một cái lỗ.
“Điện hạ, công tử mau đi thôi chúng ta sẽ giữ chân chúng.”
Lần này là một hộ vệ của Long lên tiếng, người này đang bị hai tên áo đen vây công chống đỡ rất khó khăn.
Long thấy vậy cũng không nhiều lời, hắn leo lên ngựa của Phương Thúc Đạt cả hai quay đầu bỏ chạy.
Nhưng không chạt được bao xa thì tiếng rít lại vang lên, một mũi tên phóng
tới cắm thẳng vào cổ còn ngựa khiến cả hai ngã lăn ra đất, trông cực kỳ
chật vật.
Đến lúc này Long có thể khẳng định đối phương không
muốn giết hai người, nếu không hai mũi tên vừa rồi cũng không phải đánh
trúng ngựa.
Long chắc chắn những kẻ này là nhắm vào mình mà tới,
nếu bọn chúng nhắm vào Phương Thúc Đạt thì không lý nào chờ tới hôm nay
mới tiến hành, chỉ cần nhìn vào sự thân mật của hắn với bà chủ Thanh
Phong lâu là biết.
Long vừa mới hoàn hồn thì một một đạo phong
nhận đã cắt qua không khí hướng thẳng vào đầu gối hắn, may mắn hắn kịp
tránh đi nếu không lần này mất luôn một cái chân rồi.
“Chia ra chạy.”
Long nói với Phương Thúc Đạt, hắn biết những kẻ này nhắm vào mình mà tới hắn có thể không cần quan tâm Phương Thúc Đạt nguy hiểm, dù sao đây nơi này cũng là nhà Phương Thúc Đạt lũ sát thủ muôn giết người cũng phải suy
nghĩ một hai.
Đã thế đem theo một phàm nhân như Phương Thúc Đạt còn làm mình vướng chân vướng tay đi bảo vệ, sẽ khiến hắn nguy hiểm hơn. — QUẢNG CÁO —
Phương Thúc Đạt cũng nhận ra lũ thích khách nhắm vào Long, hắn không do dự gật đầu.
“Điện hạ, cận thận!”
Long định quay người chạy đi thì một tên sát thủ đã thoát ra dây đeo bám của các hiệp sĩ đánh tới sau lưng hắn khiến hai tên hộ về hoảng sợ hô lên,
cả hai vừa định hỗ trợ thì bị những tên khác cản lại trong nhất thời
không thể thoát thân.
Long nghe thấy tiếng kêu của thuộc hạ liền
quay đầu lại thì thấy một mũi kiếm lao về phía hắn, mũi kiếm này không
hướng vào các bộ vị yếu hại mà lại đâm vào đùi hắn. Đòn này có thể không nguy hiểm tính mạng nhưng nếu đánh trúng thì hắn cũng đừng hòng chạy.
May mắn ý thức chiến đấu của Long khá tốt, hắn nghiêng người né đi mũi kiếm trên tay phát ra một nguồn ma năng đánh về phía tên sát thủ.
Nhận thấy nguy hiểm tên sát thủ không tiếp tục tấn công, hắn ta thu kiếm về
thế thủ đón đỡ luồng ma năng đánh tới, tuy ngăn được đòn tấn công nhưng
cũng khiến tên thích khách chậm lại.
Hắn ta giật mình, theo tình
báo lục hoàng tử là một người phàm làm sao có thể sử dụng ma năng, bất
quá đòn tấn công này rất sơ sài, không có sự cô đọng, hẳn vừa mới trở
thành pháp sư không lâu.
Long nhân cơ hội tên sát thủ chưa hoàn
hồn hắn nhấc chân chạy về hướng một con hẻm gần đó, hẳn định lẩn vào
bóng tối của con hẻm để chạy trốn.
Bất quá lũ sát thủ đâu dễ dàng để hắn đạt mục đích, lần này một hỏa cẩu từ phía sau đánh tới nổ tung
trước mặt Long khiến khu vực xung quanh trở nên nóng bỏng chặn đi ý định của hắn.
Tên sát thủ vừa rồi nhanh chóng khôi phục ý thức phóng
về phía Long, lần này hắn cẩn trọng hơn không còn thoải mái chém về phía Long như vừa rồi mà cẩn trọng thăm dò.
Tuy vậy áp lực của Long
vẫn rất lớn, chưa nói đến một hiệp sĩ mạnh hơn rất nhiều so vói người
lính bình thường, một kẻ vừa mới biết sử dụng ma pháp như Long còn chưa
đủ tư cách đối đầu với người ta, hắn chỉ có thể bị động phòng thủ tìm cơ hội thoát thân.
Long sử dụng ma năng bảo vệ một số bộ vị yếu
hại, những vị trí còn lại hắn cố gắng né đi nhưng trên người hắn đã dần
xuất hiện những vết thương.
Vừa phải khu động ma năng bảo vệ cơ
thể vừa phải né tránh những đòn tấn công đây cũng không phải chuyện dễ
cho dù là những hiệp sĩ cao cấp cũng khó mà làm được.
Các pháp sư hay hiệp sĩ thông thường chỉ cần truyền ma năng vào vật phẩm phong thủ
là có thể an tâm chiến đấu mà không phải lo lắng về phòng thủ, nếu vừa
chiến đấu vừa phải phân tâm điều khiển ma năng phòng thủ vừa phải né
tránh thì họ cũng không thể khá hơn Long là bao.
Long cứ như vậy
bị động phòng thủ, trong lúc lơ đễnh hắn đã đến gần con ngõ chờ đợi thời cơ thoát thân, tên pháp sư không tiếp tục xuất thủ, có lẽ hắn sợ ngộ
thương người mình.
Rất nhanh cơ hội đã xuất hiện, một thuộc hạ
của hắn đánh lui được tên sát thủ dây dưa với mình tận dụng được thời
gian ngắn ngủi hắn nhặt bên cạnh một thành kiếm ném mạnh về phía lưng
tên sát thủ.
Mũi kiếm xé gió lai thẳng về phía tên sát thủ, phía
trên đó ta còn cảm nhận được ma năng giao động. Hiển nhiên một thanh
kiếm bình thường khó mà gây tổn thương được một hiệp sĩ, vì thế người
thuộc hạ đã bọc ma năng quanh mũi kiếm biến thanh kiếm tạm thời trở
thành một thanh kiếm ma pháp.
Cảm nhận nguy hiểm tên thích khách ngừng tấn công quay đầu đón đỡ, thanh kiếm này tuy không thể làm tổn
thương tên thích khách nhưng đã khiến hắn phân tâm.
Long tận dụng thời cơ chạy vào con hẻm, phía sau hắn hỏa cầu đã đánh tới, lần này
Long đã có chuẩn bị hắn tụ ma năng ở hai tay bắn về phía hỏa cầu một đòn trong đó may mắn đánh trúng hỏa cầu khiến nó nổ tung giữa đường.
Lúc tên thích khách định thần lại Long đã vọt vào trong hẻm, đã thế khi hắn ta định đuổi theo thì hỏa cầu nổ tung trước mặt khiến hắn ta lại chậm
một nhịp.