Thành Phú Phong là tòa thành lớn nhất nằm ở phía đông nam lục địa.
Sở dĩ Phú Phong có thể trở thành tòa thành lớn nhất đông nam lục địa không chỉ vì thành này là thành của Đế quốc mà vị trí của nó cũng cực kỳ
trọng yếu.
Từ đây đi thuyền xuống phía nam hai trăm hải lý ngươi
sẽ tới được eo biển Mắc Ca là eo biển kết nối giữa đông và tây lục địa,
từ phía bắc xuất phát bảy trăm hải lý sẽ tới được quần đảo Mysia.
Hầu hết các thuyền buôn đông tây đều phải ghé qua hải cảng này để tiến hành buôn bán tiếp tế, để tiếp tục hành trình của mình.
Chính vì thế Phú Phong thành trở thành tòa thành có thương nghiệp phồn vinh nhất phía đông đại lục.
Ngoại trừ những chuyện đó ra Phú Phong còn là nơi đóng quân của hạm đội
Phương Đông của đế quốc. Tuy phần lớn sức mạnh của hải quân đế quốc đều
nằm ở hạm đội Phương Tây. Chiến trường chính của Đế quốc, Thánh quốc
cùng Thú nhân cũng nằm tại vùng biển này.
Về phía đông. Đây có
thể xem là hậu hoa viên của Đế quốc, các quốc gia tại khu vực này nếu
không phải là tiểu đệ của Đế quốc liền là những quốc gia không có năng
lực đối đầu với đế quốc.
Thế lực duy nhất có thể đe dọa tới Đế quốc chỉ có tinh linh tộc lại ở quá xa, không thể với tới tận nới này.
Mặc dù vậy hạm đội Phương Đông cũng có tới hai trăm tàu chiến, một lực
lượng quá đủ để răn đe bất kỳ kẻ không an phận nào trong khu vực.
Bất quá hơn một tháng trước một hạm đội lớn của thú nhân tộc cùng Thánh
quốc vượt qua eo biển Mắc Ca hội hợp với hơn một trăm tàu chiến của hạm
đội Phương Đông căng buồm về phía Đông.
Việc này đã gây ra chấn động rất lớn trong xã hội Đế quốc.
Phải biết Đế quốc, Thánh quốc, thú nhân suốt hàng trăm năm qua đều không ưa
nhau. Bây giờ lại đột nhiên hội hợp ba đường ai mà không bất ngờ.
Phải biết ba hạm đội này tập hợp lại cũng có gần bốn trăm tàu chiến các
loại, bốn trăm tàu đây là con số khủng bố cỡ nào toàn bộ Đế quốc cũng
chỉ có hơn năm trăm tàu. Việc này không khác nào móc toàn bộ lực lượng
hải quân của Đế quốc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra mới khiến một hạm đội
như vậy được hình thành.
— QUẢNG CÁO —
Mộc Lang năm nay hai mươi tuổi, hắn sinh ra tại một làng chài gần thành Phú Phong từ nhỏ đã theo cha ra biển bắt cá cùng. Đây là nghề tổ truyền của tất cả đàn ông trong làng, từ nhỏ ngươi đã phải làm quen với biển chờ
ngươi đủ lớn sẽ theo cha ra biển, hàng trăm năm nay người dân trong làng cũng đã quen với công việc này.
Hôm nay là một ngày đẹp trời,
thuyền cá của hai cha con đã ra biển từ lúc trời chưa sáng, bây giờ đã
bắt đầu vào giờ chiều bọn họ phải thu lưới để về bờ.
Mộc Lang đứng trên thuyền cùng với cha và một vài người trong làng đang dùng những cánh tay đầy cơ bắp của mình kéo lưới lên.
“Hắc hắc mẻ lưới hôm nay không tệ. Sắp tới chúng ta sẽ có thịt ăn, mọi người cố lên.”
Cha của Mộc Lang nhìn những con cá mắc kẹt trong lưới hưng phấn cổ vũ mọi
người. Ở thời đại này muốn ăn thịt cũng không dễ dàng, những gia đình
bình dân như bọn hắn vài tháng mới có thể nếm đến chút thịt mỡ cũng là
rất tốt. Vì thế khi nghe cha của Mộc Lang nói có thịt ăn mọi người tinh
thần cũng phấn chấn hẳn lên nỗ lực kéo lấy lưới.
Đột nhiên một từ phía xa chân trời có những điểm đen dần xuất hiện càng ngày càng nhiều, có lẽ vì quá xa nên những người trên thuyền không để ý. Nhưng khi chúng đã dần hiện ra hình ảnh thật của mình Mộc Lang vốn đang chú ý tới lưới
cá rốt cuộc cũng phát hiện những điểm đen này.
Nhìn thầy thứ đang tới gần Mộc Lang không tự chủ được dừng công việc trong tay lại nhìn về phía chúng. Cảm giác được lưới nặng hơn cha của Mộc Lang cùng những
người khác cũng phát hiện ra vấn đề, bọn họ định tìm xem là tên nào lười biếng mắng cho một trận nhưng khi nhìn thấy những thứ đang tới bọn hắn
cũng sững sờ một lúc.
Tiếp cận bọn hắn là tàu, chính xác hơn là tàu chiến, cả một hạm đội.
Nhưng những chiến hạm này lại không oai vũ hùng mạnh đáng sợ như những gì Mộc Lang và những người trên thuyết từng nhìn thấy.
Cả một hạm đội này phải nói rằng cực kỳ rách nát, trên thân những con tàu
này hiện đầy vết cháy đen, rách nát không chịu nổi, thậm chí có những
tàu một phần bên thân đã bị thổi bay lộ ra cả khoang tàu phía dưới. Có
tàu cột buồm đã xiên vẹo dường như có thể đổ gãy bất cứ lúc nào, ngay cả những cánh buồn vốn được in hình biểu tượng của đế quốc phía trên cũng
bị nát tan tành.
Mộc Lang còn có thể nhìn thấy những khẩu pháo ma pháp hùng mạnh của hải quân đế quốc lúc này cũng nằm la liệt trên sàn
không rõ tình hình.
Trong này không chỉ có hạm đội đế quốc, Mộc
Lang còn thấy biểu tượng của cả Thánh quốc và Thú Nhân. Hiển nhiên đây
chính là hạm đội hùng mạnh Mộc Lang đã nghe nói.
Nhưng hạm đội
húng mạnh đó bây giờ chỉ còn chín mươi hai chiến hạm, đây chính là số
lượng Mộc Lang đếm được. Nhưng không một chiến ham nào trong số này thực sự lành lặn, ngay cả con thuyết lành lặn nhất trong số này trên thân
cũng hứng chịu vô số vết thương, Mộc Lang vẫn thấy được một số phù văn
ma pháp đang sáng tối chập chờn, như có thể tắt bất cứ lúc nào.
— QUẢNG CÁO —
Mộc Lang không thể tin được một hạm đội hùng mạnh như vậy tại sao lại chỉ
còn từng này tàu hơn nữa còn không có con tàu nào lành lặn.
Những con tàu tổ long dùng để vận chuyện rồng trên biển loại tàu vốn dĩ phải
được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt cũng không lành lặn.
Sàn đáp trên những con tàu này đã trống không ít chỗ, những con rồng còn trên tàu có không ít con cũng nằm liệt phía trên kêu lên rất đau đớn, có con còn
không thể kêu được nằm im như đã chết.
Trên những sàn đáp này còn có thủy thủ qua lại cùng các hiệp sĩ rồng đang cố gắng trấn an người bạn của mình.
Những người trên thuyền đánh cá của Mộc Lang khó tin tới nỗi bọn họ quên luôn cả lưới đánh cá đang trên tay mình khiến nó suýt nữa bị sóng biển cuốn
đi.
“Ah thịt…”
Mộc Lang cảm nhận được lưới trên tay đang
tuột xuống vội vã bắt lại, những người khác nghe vậy cũng hoảng hồn lại
vội vã tiếp tục kéo lưới. Đùa sao hải quân bị gì đó là việc của hải
quân, với những dân thường như bọn họ ngày mai có được ăn thịt hay không còn quan trọng hơn rất nhiều.
…
Hải cảng của thành Phú
Phong lúc này đã bị bao vây bởi binh lính, nhưng người dân cùng không ít người thích náo nhiệt đều tập hợp bên ngoài vòng vây của binh lính tất
cả bọn họ đều đưa ánh mắt về phía cầu cảng.
Nơi đó thông thường
được dùng làm nơi neo đậu bốc dỡ hàng hóa cho các tàu buôn, nhưng bây
giờ đã không còn bóng dáng tàu buôn xuất hiện trong. Tất cả tàu buôn đã
rời cảng neo đậu ngoài xa nhường vị trí cho các chiến hạm rách nát của
hạm đội liên hiệp.
Đập vào mắt người dân chính là những chiến hạm tàn tạ không một chiếc lành lặn neo đậu trên cầu cảng, từ phía trên
từng tốp binh lính quấn trên người vết thương được đưa xuống tàu, có
nhiều người còn bị khiêng xuống bằng cáng, người may mắn hơn thì chỉ
phải chống nạng xuống. Ngay cả thú nhân những kẻ nổi tiếng với sức mạnh
thể chất vượt trội không thoát được cảnh tương tự.
Thảm liệt hơn
chính là những con rồng trên mẫu hạm tổ long, những con rồng vốn dĩ phải dương cánh bay cao vào lúc này lại đang nằm liệt trên cầu cảng, được
các pháp sư cùng mục sư hỗ trợ chăm sóc.
Phải nói những con rồng
này trên thân đều không có một nơi lành lặn, có con rồng có một vết
thương loang lổ ngay đùi như bị một sinh vật nào đó ngoạm một miếng, có
con ngay cả cánh cũng bị thủng lỗ chỗ.
“Rốt cuộc họ gặp phải chuyện gì? Tại sao lại thảm liệt như vậy.” — QUẢNG CÁO —
Đây là câu hỏi trong đầu tất cả mọi người ở đây, hạm đội hùng mạnh của họ
vậy mà bị đánh cho tơi tả như thế này. Thật sự không thể tin được.
Có một người dường như khá linh thông tin tức liền không do dự đáp lời.
“Nghe nói họ đụng phải hải yêu. Nếu không phải có hạm đội tinh linh trợ giúp họ không về được đâu.”
“Hải yêu…”
Đám đông trở nên xôn xao. Phải biết hải yêu chỉ là chủng tộc trong truyền
thuyết những người dân bình thường như bọn họ chưa bao giờ nghe qua, bây giờ hạm đội hùng mạnh của đế quốc lại bị hải yêu đánh cho tơi tả như
vậy, trong lòng họ không hiểu sao nổi lên một nỗi sợ.
Bất quá
trong đám đông này lại có một người không tham gia vào không khí này,
hắn ta chỉ nhìn chằm chằm về phía cầu cảng. Trên tay hắn một vật phẩm
giống như máy dò tìm, trên máy dò tìm đó có một dấu chấm nhỏ hiện ra
ngay phía trước.
Ánh mắt của hắn chính đang nhìn về vị trí đó,
nơi đó Phan Tốc Hải đang đi xuống tàu trên tay ông ta là một chiếc hộp
không biết được làm từ vật liệu gì.
Trước mặt Phan Tốc Hải thành chủ Phú Phong đang chờ, ông ta đang muốn bắt chuyện với vị thành chủ
này đột nhiên trong lòng có cảm ứng đưa mắt về phía đám đông. Nhưng nơi
đó có quá nhiều người ông ta cũng không biết mình cảm giác cái gì.
Ánh mắt của Phan Tốc Hải nếu nhanh hơn chút nữa có lẽ đã bắt được hình ảnh
của thanh niên kia, đáng tiếc khi ánh mắt ông ta dời đến vị trí của
thanh niên đó đã được thay thế bằng một người khác.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"