Trái tim Lý Hồng Ngọc run lên, nàng quả thật tin tưởng lời của Long.
Nghĩ tới những thứ trong đầu của mình thôi nàng cũng biết vị hoàng tử
trước mặt này không đơn giản.
Nàng thật sự không thể tưởng tưởng được gia đình sẽ như thế nào nếu bị một tổ chức đáng sợ như vậy nhắm
tới. Lý Hồng Ngọc không tin nhị hoàng tử có thể bảo vệ nàng và gia đình
trước bàn tay của người trước mặt.
Nàng tuy còn trẻ nhưng cũng
biết cái gì là lợi ích, cái gì là tác dụng. Với một gia đình quý tộc đã
mất đi lãnh địa không lưu lạc xuống làm bình dân đã là may mắn, nếu
không phải nhị hoàng tử cần trấn an các quý tộc khác, nếu không phải gia đình nàng còn nhiều ảnh hưởng với lãnh địa Lý Hồng Ngọc tin tưởng nhị
hoàng tử sẽ không thèm quan tâm mà vứt bỏ gia đình nàng.
Nhưng
việc này càng khiến nàng lo sợ hơn. Dựa vào những tri thức trong đầu Lý
Hồng Ngọc biết nếu không sớm tiến hành móc nối với các thế lực trong
lãnh địa những ảnh hưởng của gia đình nàng với lãnh địa sẽ dần tiêu tán. Nhưng nếu gia đình nàng nhảy vào vũng nước này sợ rằng tất cả đều sẽ
nằm trong danh sách của vị hoàng tử trước mặt.
Nghĩ tới đây nàng không nhịn được lên tiếng.
“Hoàng…hoàng tử điện hạ! Tiểu nữ…tiểu nữ nhất định sẽ giữ nó trong lòng, sẽ không nói cho ai cả.”
Lời của Lý Hồng Ngọc thậm chí còn không thể nói lên một cách bình thường,
ánh mắt nàng không che dấu được sợ hãi nhìn Long cầu xin.
Thấy
vậy Long đặt hai tay lên vai nàng hắn cảm nhận được cơ thể nàng run lên
khi tay hắn chạm vào hai vai, Long nở một nụ cười nhẹ đầy ấm áp khiến
người cảm giác an toàn. Ngay cả Lý Hồng Ngọc vốn dĩ đang rất sợ hãi
trong lòng không hiểu sao cũng cảm nhận được sự ấm áp đến từ nụ cười của hắn.
“Nàng yên tâm, ta làm sao có thể làm gì nàng được chứ. Ta
mong rằng cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta sẽ mãi ghi nhớ trong ký
ức nàng.”
Lời của Long rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác rất
an toàn. Lý Hồng Ngọc cũng vậy, nàng nhìn ánh mắt của Long tâm thần
không khỏi như bị cuốn đi, cảm giác sợ hãi như bị trôi đi không còn gì,
nàng nở một nụ cười rất tươi nói.
“Điện hạ yên tâm, tiểu nữ chắc chắn sẽ không cho ai biết.”
Nụ cười của Long càng đậm, ánh mắt càng thâm tình hơn như đang nhìn thứ
quan trong nhất đời mình. Giọng hắn tràn đầy tình cảm nói.
“Cảm ơn ngươi Hồng Ngọc. Ta chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng.” — QUẢNG CÁO —
Ngay cả kính ngữ Long cũng đã bỏ qua, hắn trực tiếp gọi thẳng tên của nàng.
“Ta cũng tin ngài.”
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không, như không muốn rời đi. Phải tới khi Lý Duy Khánh tiến tới bên cạnh hai người mới xấu hổ tách ra, Lý Hồng
Ngọc mặt đỏ lên không dám nhìn anh trai. Còn Long lại nở một nụ cười như trấn an với vị công tử nhà hầu tước này.
Lý Duy Khánh lại không
cho Long sắc mặt tốt, hắn chỉ hừ một tiếng cầm lấy cánh tay Lý Hồng Ngọc kéo đi. Lý Hồng Ngọc không giãy dụa nhưng thi thoảng nàng lại quay đầu
lại ánh mắt như muốn nói cho Long yên tâm nàng sẽ không làm hắn thất
vọng.
Long cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười rất chân thành, như đang nói với Lý Hồng Ngọc rằng hắn tin nàng.
Nhưng nếu cô tiểu thư đơn thuần của chúng ta có thể đọc được suy nghĩ của
Long lúc này nàng không biết sẽ phải tuyệt vọng ra sao khi trong đầu hắn bây giờ đều đang nghĩ cách giết nàng.
Không sai, Long quả thực
đang tìm cách giết nàng càng sớm càng tốt. Cô nàng tiểu thư này tuy hứa
với hắn sẽ không nói ra nhưng đây chỉ là lời hứa suông không có bất kỳ
một sự đảm bảo nào, nếu chờ Lý Hồng Ngọc đủ chín chắn những kiến thức đó không biết sẽ khiến Long gặp phải hậu quả như thế nào.
Vì thế
cho dù bất chấp tất cả hắn đã lợi dụng tình cảm của một thiếu nữ đơn
thuần về một bạch mã hoàng tử chỉ để đảm bảo nàng không nói ra. Không
chỉ vậy hắn sẽ tìm mọi cách để miệng nàng mãi mãi không thể mở ra nữa.
Cái gì mà tiểu nhân, cái gì mà tra nam giữ cái mạng nhỏ này của mình mới là điều Long quan tâm nhất. Để một người nằm ngoài tầm kiểm soát sở hữu
tri thức có thể đe dọa tới mình Long thực sự rất sợ hãi, đặc biệt là khi hắn còn chưa có nguồn lực đi đối phó một tổ chức như vậy.
Cho
tới khi Lý Hồng Ngọc bước lên xe mở ra cửa sổ nhưng lại nhanh chóng bị
ông anh trai của mình cưỡng chế đóng lại Long vẫn giữ khuôn mặt ôn hậu
đầy ấm áp nhìn về phía xe ngựa của nàng.
Chờ đoàn người đã đi
được một đoạn đường Long mới lên ngựa trở về về thành Vĩnh Đông. Trong
suốt quá trình khuôn mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có bất kỳ
biểu hiện khác thường nào.
Trên xe ngựa hầu tước Lý Gia Lâm, hầu
tước phu nhân cũng thế tử Lý Duy Khánh đều đem ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía bảo bối số một của họ.
Lý Hồng Ngọc thấy cha mẹ cùng anh trai nhìn mình chằm chằm không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ. Đôi má
nàng đỏ lên không dám nhìn những vị phụ huynh này của mình. — QUẢNG CÁO —
Hầu tước, hầu tước phu nhân cùng con trai cả của bọn họ thấy tiểu công chúa nhà mình như vậy hai mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thở dài.
“Hồng Ngọc! Lục hoàng tử nói gì với con?”
Hầu tước phu nhân cuối cùng trở thành người phát ngôn.
Bị mẹ hỏi Lý Hồng Ngọc không hiểu sao như có tất giật mình, nàng vội vã
ngẩng đầu lên nhưng lại né tránh ánh mắt mọi người lắc đầu nói.
“Không…không có chuyện gì. Hoàng tử điện hạ chỉ chúc con đi đường bình an thôi.”
Một lời nói dối rất sơ sài, nghĩ tới những lời mình vừa nói Lý Hồng Ngọc muốn đánh cho mình một phát.
Ba người liếc nhìn nhau trong ánh mắt không khỏi lo lắng, Lý Duy Khánh tiếp tục vặn hỏi.
“Không phải sợ Hồng Ngọc chúng ta bây giờ không cần lo lắng lục hoàng tử đe
dọa, có vấn đề gì cứ nói ra nếu thằng chó đó dám khi dễ em sẽ có ngày
anh cho hắn hối hận vì sống trên đời.”
Lý Duy Khánh vừa nói ánh mắt lại tràn ngập sát khí khiến Lý Hồng Ngọc tâm không khỏi chìm xuống.
“Không…thật sự không có chuyện gì xảy ra, anh đừng như vậy.”
Ba người ở đây đương nhiên biết Lý Hồng Ngọc đang giấu giếm chuyện gì đó,
một thiếu nữ mới lớn như Lý Hồng Ngọc làm sao có thể qua mặt được những
người đã trải đời như họ.
Nhưng bọn họ lại không muốn ép bảo bối nhà mình quá, chỉ có thể hiểu ngầm. Hầu tước phu nhân nắm lấy tay Lý Hồng Ngọc nói.
“Mẹ biết con có điều khó nói, nhưng không sao cứ suy nghĩ cho kỹ khi nào
muốn đều có thể nói cho ba mẹ. Yên tâm, nhà ta tuy đã mất đi lãnh địa
nhưng cũng không cần phải sợ tên hoàng tử kia.” — QUẢNG CÁO —
Lý Hồng Ngọc có ngốc đi nữa cũng nghe ra ý tứ trong lời hầu tước phu nhân, nàng chỉ có thể né tránh ánh mắt của mẹ gật đầu đồng ý.
Hầu tước phu nhân thấy vậy, liền gật đầu cổ vũ nàng. Sau đó cũng không nói gì
nữa, bà ta còn đánh mắt ra hiệu cho Lý Duy Khánh khi hắn ta còn muốn nói gì đó. Thấy ánh mắt của mẹ Lý Duy Khánh cũng chỉ có thể ngậm miệng lại
nuốt những lời muốn nói vào lòng.
Long trở về phủ hầu tước. Trước thư phòng đã có một thanh niên chờ hắn ở đó, bởi vì thư phòng luôn luôn có lính canh nên thanh niên không thể tiến vào chỉ có thể đứng chờ
ngoài cửa thư phòng.
Cho dù là vậy thanh niên cũng không có bất
kỳ vẻ khó chịu nào, thậm chí hắn còn đứng nghiêm ở một bên như một quân
nhân chân chính tại chỗ chờ đợi. Khi thấy Long đi tới hắn còn nghiêm
lệnh chào theo kiểu quân đội, trong đôi mắt không dấu được sự sùng bái
cuồng nhiệt.
Thanh niên này gọi Cồ Lâm Biên hắn là một trong sáu
nô lệ đầu tiên được Long giải phóng lại tham gia quân đội được Long tập
trung tài bồi cùng nhồi vào đầu những tư tưởng trung thành.
Trải
qua những trận chiến vừa qua, chứng kiến Long đánh bại liên tiếp kẻ địch bây giờ Cồ Lâm Biên có thể nói là một trong những người tôn sùng Long
cuồng nhiệt nhất.
Cồ Lâm Biên chính là người được Long lựa chọn
trở thành người đứng đầu cho tổ chức tình báo hắn chuẩn bị xây dựng, với một cơ cấu đặc biệt như tổ chức tình báo Long luôn đặt ưu tiên hàng đầu là trung thành. Đương nhiên nếu chỉ trung thanh Cồ Lâm Biên sẽ không
được Long lựa chọn, bởi vì trong suốt sáu tháng qua đã có một nhóm người cực kỳ trung thành được hắn bồi dưỡng cho công việc này.
Yếu tố
lớn nhất khiến Long chọn Cồ Lâm Biên chính là tính cách của người nảy
rất trầm ổn, ít nói và đặc biệt rất cẩn thận không dễ dàng phạm sai lầm. Trong những nhân tuyển Long ưng ý nhất với tên này.
Hôm nay gọi
Cồ Lâm Biên tới đây vốn ý để hắn tiếp nhận vị trí này, cuối cùng quả
những tri thức kia lại bị Lý Hồng Ngọc lấy đi. Long chỉ đành đưa hắn vào thư phòng rồi nói chuyện tiếp.