Thành Hải Phong nhìn bên ngoài thật sự rất bình thường, hoàng hôn đang
dần buông xuống tạo nên một phong cảnh đầy lãng mạn, ánh nắng chiều đỏ
sẫm chiếu lên khắp kiến trúc của tòa thành.
Phong cảnh này sẽ
càng xinh đẹp hơn, càng nên thơ hơn nếu có những bóng người đang hoạt
động khung cảnh sẽ biến thành sự vội vã, nhộn nhịp của một tòa thành
phồng hoa dưới ánh hoàng hôn.
Đáng tiếc phong cảnh trong mơ đó
không xuất hiện trong ngày hôm này. Toàn bộ tòa thành im ắng một cách lạ thường, những người lao động đáng lẽ phải đang tiếp tục công việc của
mình dưới ánh hoàng hôn không hề xuất hiện như mong đợi, thay vào đó chỉ là những con đường trống trơn, những cánh của đóng chặt.
Thi
thoảng chúng ta lại thấy binh lính tuần tra xung quanh các con đường,
nhưng đây không phải đồng phục binh lính vốn có của thành Hải Phong,
những binh lính này ăn mặc rất lộn xộn không thể phân biệt. Thứ duy nhất có thể nhận ra họ là lính chính là mũi giáo cầm trên tay cùng những
bước chân theo kỷ luật tuần tra xung quanh.
Đương nhiên nhìn như
thế này không thể nào là lính của thành Hải Phong, đúng vậy bọn họ thực
sự không phải là lính của thành Hải Phong mà là những binh lính được đào tạo lại của Đỗ Phong Nam.
Chính vì là lính từ tù binh chiến tranh nên bọn hắn chỉ được trang bị vũ khí lạnh vốn có.
Còn tại sao bọn hắn lại ở đây, đơn giản vì tòa thành này đã nằm dưới sự kiểm soát của bọn hắn.
Tối qua, toàn bộ binh lính thành Hải Phong đột nhiên bị tập hợp lại sau đó
được thông báo thành chủ đại nhân phản bội hầu tước Hồng tướng quân nhận lệnh từ hầu tước bắt giữ thành chủ vì thế ngay trong đêm phủ thành chủ
bị tấn công.
Lính thủ thành cùng quân đoàn ma pháp như vũ bão
nhanh chóng khống chế các địa điểm cùng quan viên quan trọng của tòa
thành mặc cho sự chống cự đầy quả cảm của hộ vệ của những quan viên này, trong đó thậm chí còn có cả siêu phàm giả.
Nhưng ngay khi những
binh lính này hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ bọn họ lại bị một đội quân
khác từ ngoài thành tiến vào tước đi toàn bộ vũ khí, ngay cả người của
quân đoàn ma pháp cũng bị ra lệnh không phản kháng bị những binh lính
bọn họ vốn xem là kẻ thù này bắt giữ.
Binh lính bình thường có
hơi chút náo động, có không ít người sau khi nhận ra vấn đề liền tìm
cách chạy trốn thậm chí phản kháng. Tất cả đều bị trấn áp bởi máu tanh.
Nhưng những binh lính trong quân đoàn ma pháp lại hoàn toàn khác, bọn họ thể
hiện rõ tố chất quân nhân của mình, bọn họ không phản kháng mặc cho
những binh lính của Đức Bình bắt giữ.
— QUẢNG CÁO —
Kỳ thật bọn họ muốn phản kháng cũng không có cơ hội. Người mạnh nhất của
bọn họ Hồng tướng quân đã đầu hàng, bọn họ không còn bất kỳ cơ hội nào
đối đầu với Đức Bình cùng những binh lính trong quân đoàn một vốn được
trang bị vũ khí để đối phó với siêu phàm giả.
Cuối cùng tòa thành vốn dĩ gây đau đầu cho Hùng lại bị đánh hạ một cách không ai ngờ tới.
Nhưng cũng vì thế mà ngày hôm sau tòa thành này lại như thành chết không một bóng người, người dân không phải không muốn ra đường mà họ sợ.
Bọn họ chỉ là những người dân bình thường bị cuốn vào chiến tranh, tòa
thành nhiều năm nằm dưới sự cai trị của Lý gia này lần đầu tiên đổi chủ, người dân không biết người chủ mới như thế nào bọn hắn thật sự rất sợ
hãi.
Chính là như vậy đường phố mới trở nên vắng lặng không một bóng người.
Phủ thành chủ thành Hải Phong lúc này đã được canh giữ bởi binh lính của
quân đoàn một bọn hắn cầm trên tay khẩu M1 của mình cảnh giác quan sát
xung quanh sẵn sàng ngăn chặn bất kỳ kẻ nào dám tiếp cận nơi này.
Trong phòng họp lớn của phủ thành chủ toàn bộ quan viện của thành Hải Phong
đều đã có mặt ở đây. Chỉ có điều bọn họ lại bị chia thành hai thái cực
khác nhau.
Một bên là những quan viên đầu tóc rối mù, khuôn mặt
ảm đảm không chịu nổi. Bên kia lại là những người ăn mặc rất chỉnh tề
nhưng trên mặt họ lại chỉ sáng sủa hơn những quan viện đầu tóc rối mù
kia một chút.
Lục Nhâm vẫn ngồi trên vị trí của mình nhìn bên
ngoài ông ta hơi có chút chật vật nhưng ánh mắt ông ta vẫn tỏa ra uy
nghiêm của một thành chủ.
Lục Nhâm nhìn chằm chằm vào người đang đứng đối diện với mình, lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi chắc chắn rằng lục hoàng tử sẽ tuân thủ hiệp ước. Một khi tất cả chúng
ta rơi vào tay hắn hiệp ước còn giá trị hay không đều do hắn định đoạt
sao.”
Đối diện ông ta không ai khác là Hồng Thiết Tường, vị tướng quân này tuy góp công lớn trong việc đánh chiếm Hải Phong nhưng ông ta
trên danh nghĩa vẫn nằm ở phe địch vì thế ông ta và người của mình cũng
đồng loạt bị giam giữ chung ở đây.
Đã qua gần một ngày, đương
nhiên Hồng Thiết Tường cũng giải thích cho những người ở đây kế hoạch
của mình, dù sao đây cũng không phải việc gì quan trong để phải dấu
diếm.
— QUẢNG CÁO —
“Yên tâm đi. Không ai có thể tìm được hiệp ước đó cả, nếu chúng ta chết trong tay lục hoàng tử hiệp ước sẽ được công bố ra.”
Hồng Thiết Tường làm sao có thể không để ý với vấn đề này, ông ta đương nhiên phải chuẩn bị cho những trường hợp như vậy.
Lục Nhâm nghe vậy đội mắt cũng nhắm lại tựa lưng lên ghế, bây giờ ông ta
muốn làm gì cũng không được nữa chỉ có thể cầu mong lục hoàng tử giữ
đúng hiệp ước giữa hắn và Hồng Thiết Tường, chỉ như vậy ông ta mới giữ
được cái mạng này.
…
Sáng hôm sau một thông báo xuất hiện
tại quảng trường thành Hải Phong, xuyến suốt những con đường trong tòa
thành các trưởng giả xuất hiện tụ tập xung quanh bọn họ là người dân
thành Hải Phong. Từ trong miệng các trưởng giả này mọi người biết được
chủ nhân mới của tòa thành là lục hoàng tử, sinh hoạt của mọi người vẫn
diễn ra bình thường ngoại trừ việc ban đêm không được tự ý ra ngoài mọi
người đều có thể trở lại cuộc sống vốn có.
Các trưởng giả này
thường là những người già và có uy vọng nhất trong từng khu vực của
thành Hải Phong, truyền thống khiến người dân ở đây vô cùng tin tưởng
những người này. Theo bọn họ những vị trưởng giả này đã trải qua một đời kinh nghiệm và sự thông thái của họ không phải ai cũng có. Vì thế đôi
khi lời của bọn họ còn có sức nặng hơn cả quan viên.
Đức Bình
đương nhiên không nghĩ ra việc sử dụng những vị trưởng giả này để ổn
định trị an của thành Hải Phong, Long cũng không phải người nghĩ ra cách này. Tất cả những hành động này đều do Hoa Nguyệt Ánh chỉ điểm.
Một người ngoài như hắn làm sao có thể quen thuộc cấu trúc xã hội nơi này hơn một người từ nhỏ đã lớn lên ở đây.
Ngoại trừ các quan viên đầu não bị bắt giữ, cấu trúc quản lý của thành Hải
Phong không chịu bất kỳ tổn thương nào trừ những quyết định cần phê
duyệt từ các quan viên đầu não mọi thứ hoạt động rất bình thường rất
trơn tru.
Cùng lúc đó một đội quân chỉ khoảng một trăm người dẫn
đầu bởi Đức Bình áp giải tất cả quan viên bị bắt giữ cùng những người có liên quan trở về thành Vĩnh Đông. Ở đây số phận của bọn hắn sẽ được
Long định đoạt.
Ba ngày sau khi Đức Bình rời đi, Vương Trung cùng một đoàn người tiến vào thành Hải Phong. Hắn được bổ nhiệm làm thành
chủ tòa thành này, bắt đầu tiến hành các kế hoạch trong mục tiêu đặt ra.
Tiếp nhận một tòa thành gần như hoàn hảo không chút tổn hại khiến Vương
Trung giảm đi rất nhiều áp lực. Những người hắn mang theo đều đã sử dụng qua cầu tri thức vì thế trong đầu họ cũng đã có đầy đủ kiến thức về
phương diện quản lý.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp nhận thành Hải Phong việc đầu tiên Vương Trung làm là thay đổi cấu trúc quản lý của thành.
Ngoài một số cơ sở quan lý thông thường hắn tăng thêm ba cơ quan quản lý nữa.
Phòng lương thực và quản lý dân cư.
Kế hoạch của Long là lấy thành Vĩnh Đông cùng Hải Phong làm trung tâm,
nương theo sông Xen tiến hành xây dựng các hệ thống công nghiệp xung
quanh khu vực này. Tình hình hiện tại người dân đã không còn đất để sản
xuất, Long quyết định tận dụng thời cơ này để đẩy họ vào những nhà máy
do mình lập nên. Mà các sản phẩm làm ra thì cần được vận chuyển đi tiêu
thụ, trong thời đại đường xá khó khăn như hiện nay lựa chọn xây dựng gần sông Xen, tận dụng tối đa năng lực vận tải của dòng sông này là phương
pháp tốt nhất.
Vì thế hắn quyết định sẽ tiến hành di dân đưa một
phần dân tị nạn từ thành Vĩnh Đông tới thành Hải Phong vừa giúp Long
giải quyết vấn đề dân số vượt qua năng lực tiếp nhận của tòa thành, lại
vừa hoàn thành kế hoạch của hắn.
Cuối cùng phòng lương thực và
quản lý dân cư được thành lập vì lý do đó. Cơ quan này không chỉ quản lý dân cư của thành Hải Phong còn quản lý dân cư cho toàn bộ phần phía
đông lãnh địa, đương nhiên vấn đề lương thực luôn là ưu tiên hàng đầu
vào lúc này cũng nằm trong quyền quản lý của cơ quan này để có thể phù
hợp với các sắp xếp của cơ quan này.
Cơ quan thứ hai là thương hội.
Mục đích rất đơn giản tất cả các thương đoàn, các đội buôn muốn hoạt động
mua bán trong lãnh địa đều phải được cấp phép từ thương hội. Đương nhiên sẽ có không ít thương đoàn không chấp nhận quản lý mà rời đi, nhưng
không sao Long sẽ luôn có cách để bọn hắn phải vác mặt trở lại. Sở dĩ
thanh lập thương hội ở đây mà không phải Vĩnh Đông bởi vì toàn thành này mới là trung tâm thương nghiệp lớn nhất lãnh địa, đây là nơi đặt phân
bộ của rất nhiều thương đoàn, thương hội thành lập ở đây là phù hợp
nhất.
Cơ quan thứ ba phòng quản lý tàu và đóng tàu.
Như
tên gọi của nó cơ quan này sẽ tiến hành quản lý các tàu buôn trong lãnh
địa, cùng việc đốc thúc đóng thêm tàu mới. Để đảm bảo đám chủ tàu này
không mang tàu của mình bỏ trốn Long còn quy định thành viên gia đình
của đám chủ tàu này phải ở lại thành Hải Phong mỗi khi tàu ra khơi.
Không có cách phương pháp này sẽ khiến không ít người bất mãn nhưng Long buộc phải làm vậy. Mỗi con tàu hiện nay đều là tài sản cực kỳ quý giá đối
với kế hoạch tiếp theo của hắn. Long không thể vì mấy thứ bất mãn đấy mà bỏ lỡ thời gian vàng của mình, chỉ cần hắn thành công đám người kia sẽ
cảm ơn hắn vì những chuyện này.