Tô Mộc vào phòng vệ sinh, hai mắt ửng đỏ, nước mắt rơi không ngừng được.
Có lẽ Cố Noãn nói đúng, yêu đương qua mạng thực sự không đáng tin, có lẽ đối phương cũng không có hứng thú gặp y.
Y ngẩng đầu lên, trong gương, y là một Omega rất bình thường, ngoại hình
trung bình, tin tức tố trung bình, thậm chí y còn không có nhiều tiền.
Ngoài trình độ học tập không tệ, y hầu như không có bất kỳ điểm thu hút
nào.
Mà cái học lực này, cũng phải dựa vào Cố Noãn kèm cặp lâu dài cho y, mới miễn cưỡng vượt qua kỳ thi.
Bạn học từng nói đùa với Tô Mộc vừa uống xong thuốc ức chế: "Nếu không có
tin tức tố, trông cậu thật giống Beta." Hàm ý là rất bình thường, không
đáng chú ý.
Kỳ thực Tô Mộc đã sớm chấp nhận chính mình là một
Omega quá mức bình thường, dù sao y cũng có một người bạn Omega siêu tốt bên cạnh để so sánh.
"..." Tô Mộc dùng sức lau nước mắt, dự định tối nay sẽ cùng Lương Hiệt ngã bài, nói cho đối phương biết mình thực
sự nghĩ như thế nào. Nếu vẫn không thể yêu đương như một cặp đôi bình
thường, Tô Mộc quyết định chia tay.
Cho dù y có bình thường đến đâu, y cũng không thể để mình bị coi là một trò tiêu khiển nhàm chán.
9h01, Tô Mộc Từ đi ra khỏi phòng vệ sinh, không ngờ rạp chiếu phim lúc nãy
hãy còn náo nhiệt mà bây giờ ở đại sảnh cư nhiên chỉ có mấy người.
Y bước nhanh ra cổng, định đi thang máy xuống lầu. Nhưng khi y đi ngang qua quầy soát vé, y nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Giúp tôi mua một vé gần nhất của , chọn ghế đặc biệt cho người khuyếttật."
Nhân viên công tác nhìn Alpha soái ca dính bùn đầy người, vô cùng chật vật, quan tâm nói: "Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Không sao, cám ơn." Băng vải trên tay Lương Hiệt có chút ướt, bởi vì cơn mưa ào ào bên ngoài đã xối ướt.
Chị Trương bảo mẫu đi theo anh, cũng có chút lúng túng lau mồ hôi trên
trán, khuyên nhủ: "Lương tiên sinh, hôm nay ngài về nhà trước đi. Ngài
như vậy không có cách nào ở lại xem phim, ngày mai tôi lại đưa ngài tới
đây. Ngài xem, bác sĩ vừa băng bó cẩn thận cho ngài, còn dặn hôm nay
ngài phải cẩn thận nghỉ ngơi."
Lương Hiệt khăng khăng muốn xem phim, anh lo lắng nếu Tô Mộc biết tối nay anh không đến, y sẽ càng thất vọng về anh hơn.
"Chị Trương, chị về trước đi." Lương Hiệt thanh toán tiền xong cầm vé lên, bảy phút sau sẽ chiếu phim.
Nhưng làm sao chị Trương có thể về trước? Chị được người mẹ lạnh lùng của
Lương Hiệt thuê với mức lương cao, nhiệm vụ của chị là "chăm sóc tốt"
cho Lương Hiệt.
Chị thực sự không hiểu Lương Hiệt, bình thường
anh luôn đóng cửa không ra ngoài, hôm nay lại phát điên chuyện gì mà lại muốn ra ngoài xem phim vào một ngày mưa như vậy. Không chỉ khó khăn
trong việc di chuyển khi ngồi trên xe lăn, mà Lương Hiệt còn vô tình bị
một viên đá vướng vào khi xuống xe taxi, ngã xuống đất. Anh bị thương ở
cánh tay, chảy rất nhiều máu.
Chị Trương và tài xế taxi nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, may mắn là vết thương không nghiêm trọng và chỉ bỏ lỡ một bộ phim.
Chị muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt khó xử, trong lòng không chỉ một lần oán giận Lương Hiệt.
—— "Một tên què đi xem phim cái gì, chỉ gây họa cho người ta."
Nhưng chị không nói ra được, đành phải ôm đạo đức nghề nghiệp, giả bộ tốt tính chờ Lương Hiệt xem xong phim.
Trong thời gian này, chị không thể rời đi, đề phòng Lương Hiệt xảy ra chuyện gì, chị sẽ không thể giải thích.
Nhân viên trong rạp chiếu phim chào hỏi đồng nghiệp, có hai người đến giúp Lương Hiệt kiểm tra vé vào rạp.
Lương Hiệt vừa định mở miệng nói lời cảm ơn thì phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của Tô Mộc.
"Lương Hiệt?"
Trong phút chốc, cơ thể Lương Hiệt cứng đờ, tựa như anh đang rơi xuống thâm cốc lạnh giá giữa mùa hè chói chang.
Tô Mộc thấy Lương Hiệt không nói lời nào, trong lòng trở nên lo lắng,
không khỏi tiến lên hai bước. Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng y
nhìn ra rõ ràng, sẽ không nhận lầm Lương Hiệt.
Đây là Lương Hiệt!
Y nhìn thấy thân thể lấm lem bùn đất của Lương Hiệt, nhìn thấy cánh tay
của Lương Hiệt bị thương, nhìn thấy dáng vẻ của Lương Hiệt vẫn rất đẹp, y cũng nhìn thấy Lương Hiệt đang ngồi trên xe lăn.
Tô Mộc há miệng, sững sờ tại chỗ. Như ngạc nhiên, như bối rối, thậm chí y không biết câu tiếp theo mình nên nói cái gì.
Y chỉ đứng đó, viền mắt ướt át nhìn Lương Hiệt.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Lương Hiệt quay lại trước, cuối cùng anh cũng đối mặt với Tô Mộc trong thế giới thực.
Khuôn mặt Lương Hiệt thanh lãnh tuấn dật, không có biểu cảm dư thừa nào, như
thể đã tốn nửa thế kỷ để sắp xếp lại cảm xúc, anh bình tĩnh nói: "Thất
vọng rồi à?" Âm thanh cuối cùng còn run lên không kìm chế được.
Thành phố C. mưa to lắm.
Trong biệt thự của Cố gia, cả gia đình ngồi trên ghế sofa, ấm áp vui vẻ trò chuyện sau khi ăn tối.
Dì Từ mang đến một đĩa lớn đào giòn: "Năm nay chị dâu của Lão Trương từ
quê gửi cho cậu ấy mấy hộp. Sáng sớm cậu ấy đã mang hai hộp đến đây."
Cố Noãn nhớ mãi không quên đào giòn của nhà chú Trương. Cậu còn nhớ năm
ngoái thời điểm ăn đào giòn là lúc Hàn Dương vừa về nước còn bây giờ anh ấy đã trở thành bạn trai của cậu rồi.
Cố Noãn ngồi cạnh Cố Viễn
Sâm. Không đợi cậu tự động tay, Cố Viễn Sâm đã dùng tăm ghim một miếng
đào giòn theo thói quen đưa vào tay Cố Noãn. Cố Noãn theo thói quen bắt
lấy, vừa muốn cắn xuống, nhưng nghĩ đến Hàn Dương còn muốn ăn quả đào
giòn này hơn mình.
Vì vậy, cậu trực tiếp đi cho Hàn Dương: "Anh, miếng này lớn!"
Cố Viễn Sâm: "?"
Quý Mạc nhanh chóng lấy một miếng khác, nhét vào tay Cố Viễn Sâm, ân cần an ủi: "Miếng này cũng lớn, cho anh ăn." Hàm ý: Đừng buồn, anh cũng không
phải chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Cố Viễn Sâm yên lặng liếc nhìn Hàn Dương, khiến cho Hàn Dương không ăn không được, mà ăn cũng không xong.
Cố Noãn chăm chú cúi đầu lấy thêm miếng đào giòn thứ hai, hoàn toàn không
để ý đến ánh mắt của bọn họ. Cậu ghim miếng thứ hai, ngẩng đầu đưa cho
Cố Viễn Sâm: "Bố, bố đi công tác vất vả rồi."
Trong lòng của Cố Viễn Sâm ngay lập tức ngọt ngào, hắn và Cố Noãn giống nhau, rất dễ dụ.
Về điểm này, Quý Mạc đã lĩnh hội sâu sắc.
Ăn trái đào giòn ngọt, Cố Viễn Sâm hỏi Hàn Dương: "Chiều nay cháu đến công ty à?"
"Vâng, nửa tháng nữa công việc của cháu cũng gần kết thúc." Đúng lúc, chuyện
lấy máu để điều phối thuốc cũng vừa vặn vào nửa tháng sau.
Cố
Viễn Sâm cười nói: "Lương tổng của công ty cháu muốn hợp tác lâu dài với chú." Hắn giải thích, "Không phải công ty phát hành thuốc ngăn ngừa tin tức tố của chúng ta sẽ được niêm yết vào năm tới sao? Hắn tin tức linh
thông, mở miệng đề nghị cho cháu làm phát ngôn, đồng ý cho cháu nghỉ một năm, chú cảm thấy không vấn đề gì. Không ngờ hắn lại là cháu ngoại của
chủ tịch tập đoàn Lương thị, nhưng tính tình của hắn lại không giống với người nhà họ Lương xưa nay nghiêm cẩn, ít lời, thật sự rất ngạc nhiên."
"Trước đây, cháu từng nghe tiền bối Lương nhắc tới vài câu, khi còn nhỏ hắn
sống với ba, ngược lại là người anh sinh đôi của hắn sống cùng mẹ trong
nhà họ Lương, được bồi dưỡng như người thừa kế duy nhất của Lương gia.
Đáng tiếc sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh của hắn bị ngã gãy
chân."
Còn lại, Hàn Dương không nói nhiều.
Cố Viễn Sâm
không quan tâm đến chuyện gia đình của nhà họ Lương, dù sao thì gia đình hắn và tập đoàn họ Lương có rất ít giao lưu. Hắn muốn Hàn Dương có thể
thoải mái khi đồng hành điều trị cùng Cố Noãn nên hắn mới đặc biệt đến
gặp trực tiếp lão Lương.
Cố Viễn Sâm rất thưởng thức những người
trẻ tuổi có chính kiến như Lão Lương, đồng thời họ có mục tiêu giống
nhau, đều muốn Hàn Dương trở nên nổi tiếng trong tương lai nên đã nói
chuyện rất vui vẻ.
Bên cạnh đó, giá trị bản thân hiện tại của Hàn Dương không cao, đối với Cố Viễn Sâm, phí đại ngôn chỉ đơn giản là một
số tiền nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, huống hồ chi chuyện này còn có thể
không để Hàn Dương biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, thì cớ sao hắn
không làm?
"Hàn Dương, cháu nghĩ như thế nào?"
Thuốc ngăn
ngừa giải phóng tin tức tố là thứ rất cần thiết trong xã hội này, và nó
là một miếng thịt béo đối với bất kỳ ai làm đại ngôn. Trước đây Hàn
Dương có thể từ chối cái phúc lợi trời ban này, nhưng bây giờ thì không.
"Cảm ơn chú Cố." Anh nắm lấy tay Cố Noãn, nhẹ nhàng nói: "Năm sau, chúng cháu sẽ cùng nhau cố gắng."
Làm việc chăm chỉ để chữa khỏi tuyến thể và cố gắng làm yên lòng gia đình.
Cố Noãn nở nụ cười hạnh phúc lạ thường, chưa bao giờ cậu cảm thấy việc
điều trị tuyến thể lại dễ chịu đến thế, như thể nỗi sợ hãi trong lòng
cậu đã được xua tan, cậu gật đầu: "Vâng!"
Tiếng mưa dần biến mất, đất đai được gột rửa đặc biệt sạch sẽ.
Chín giờ tối, thành phố sau cơn mưa lộ ra hơi thở của thảm cỏ xanh xen lẫn xi măng.
Trong rạp chiếu phim, Lương Hiệt cúi đầu không nhìn Tô Mộc nữa. Từ khi không
thể đứng dậy, nhiều người đã rời bỏ anh, có lẽ Tô Mộc cũng sẽ như vậy.
Lương Hiệt không muốn gặp Tô Mộc, vì sợ tình huống này sẽ xảy ra lần nữa. Anh đã quen với sự tồn tại của Tô Mộc, cũng thích sự tồn tại của Tô Mộc.
Sau khi biết Tô Mộc thích mình, Lương Hiệt cả đêm không ngủ, vừa vui vừa sợ.
Vui là vì hai người tình nguyện, sợ là vì sự im lặng của ngày hôm nay.
Đã kết thúc.
Anh nghĩ.
Sau đó, anh nhẹ giọng nói với chị Trương: "Trở về đi."
Chị Trương đầu óc mơ hồ, nhưng chị thực sự muốn nhanh chóng về nhà và thay
bộ quần áo bẩn của mình. Chị liếc nhìn Tô Mộc, nhưng không dừng ánh mắt. Trong ba năm chăm sóc Lương Hiệt, chị đã chứng kiến rất nhiều người
đến rồi đi. Có những bạn học của Lương Hiệt, những người bạn cũ của
Lương Hiệt, và những thân thích hư tình giả ý của Lương Hiệt.
Họ quay lưng bỏ đi sau khi biết Lương Hiệt không còn là người thừa kế duy nhất của Lương gia.
Chị đẩy xe lăn của Lương Hiệt đi ngang qua Tô Mộc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, giọng nói của Tô Mộc dễ nghe vô cùng: "Lương Hiệt, anh chờ một chút!"