Nhìn xe Quý Mạc đi khuất, Hàn Dương siết chặt túi giấy trong tay.
Cậu quay người, chẳng biết từ lúc nào Vương Thịnh đã đứng phía sau, ấn tay
trái lên vai cậu. Trong lòng Hàn Dương chợt lạnh xuống, túi giấy trong
tay rơi xuống đất.
Hơi thở của cậu bắt đầu trở nên trì độn và tê dại, cậu nghe thấy giọng nói xa xôi của Vương Thịnh, "Chiếc xe đó là
của người đàn ông lúc trước, đúng không?"
Hàn Dương tiến lên một bước nhỏ, tránh tay của Vương Thịnh, cúi người nhặt đồ lên.
Vương Thịnh châm một điếu thuốc, trịch thượng nhìn cậu rồi phun ra một đám
khói trắng lượn quanh: "Tao nói rồi, kết giao nhiều bằng hữu cũng không
phải chuyện xấu."
Hiếm thấy gã không đánh Hàn Dương, xoay người ngâm nga mà đi về phía trước.
Hàn Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của gã, nhưng không có đi theo. Ngược
lại Vương Thịnh đột nhiên dừng lại, nở một nụ cười kỳ quái. "Sững sờ ra
đó làm gì, về thôi, không chuẩn bị tiệc tiễn biệt cho mày sao? Hàn
Dương, đây là chuyện tốt."
......
Đêm hôm đó, có rất
nhiều cuộc gọi nhỡ xuất hiện trong điện thoại di động của Quý Mạc, cứ
gọi đi gọi lại, như một lời kêu cứu bất lực.
Quý Mạc không nhận
được cuộc gọi này, vì y nhận được cuộc gọi từ Cố Viễn Sâm khi lái xe về
nhà, y đột ngột phanh gấp và đổi hướng, lái xe về phía bệnh viện. Sau
khi đến bệnh viện, y bất cẩn làm rơi điện thoại xuống đất và bị mất.
Trong hành lang của bệnh viện, Cố Viễn Sâm đang ngồi không biết đang đợi cái
gì. Cố Noãn đang thu mình vào vòng tay hắn, đôi mắt nhóc ứa nước mắt. Cố Viễn Sâm dùng trán của mình chạm vào trán Cố Noãn, sau khi chắc chắn
nhóc không phát sốt, mới nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng sợ, chúng ta sẽ không
tiêm thuốc."
"Thực sự không tiêm sao?" Cố Noãn vẫn lo lắng hít mũi, cọ cọ nước mắt trên áo Cố Viễn Sâm.
"Không tiêm, nếu bố nói dối con, bố sẽ là chó con."
"Lần trước bố cũng nói như vậy..."
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai cha con, nội tâm đang co chặt của Quý Mạc
bớt căng thẳng một chút, y bước nhanh tới, "Viễn Sâm, bác sĩ nói thế
nào? Tiểu Noãn bị đau bụng sao, hay là còn chỗ nào không thoải mái?"
Cố Viễn Sâm ngẩng đầu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên cũng là bị chuyện vừa nãy dọa sợ.
Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Quý Mạc tới, "Tiểu Noãn đã nôn rất
nhiều bánh ngọt đã ăn sau bữa cơm tối. Quả thực là dạ dày không tốt. Bác sĩ nói uống ít thuốc sẽ không sao."
Cố Noãn từ nhỏ đã được
chiều chuộng, ăn cái gì cũng có chất lượng tốt nhất, có bao giờ đã ăn
phải loại bánh kém chất lượng được bày bán ở quầy ven đường. Mặc dù Hàn
Dương cũng có ăn, nhưng dạ dày của Cố Noãn không là gì so với Hàn Dương.
"Ba ơi..." Ngay khi Cố Noãn nhìn thấy Quý Mạc, giọt nước mắt liền rơi xuống.
Tay Quý Mạc lạnh ngắt, không dám chạm vào Cố Noãn. Y xoa hai tay để sưởi ấm sau đó mới ôm Cố Noãn từ trong vòng tay của Cố Viễn Sâm. Y để cằm Cố
Noãn tựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nhóc. Đau lòng muốn
chết.
Cách đó không xa, chú Trương đã bưng một cốc nước ấm tới, "Cố tổng, nước ấm ngài cần đây."
Cố Viễn Sâm cảm ơn chú, sau khi nhận lấy, hắn lấy một viên thuốc màu trắng trong hộp thuốc ra và nói với Quý Mạc, "Để Tiểu Noãn uống thuốc."
Quý Mạc thuận thế ngồi lên trên ghế, để Cố Noãn dựa vào khuỷu tay của mình ngồi dậy, "Tiểu Noãn, mở miệng."
Nước mắt của Cố Noãn rơi xuống: "Ba ơi, có phải rất đắng không?"
"Không đắng."
"Ba ơi, con sợ đắng."
Quý Mạc luôn chiều chuộng con trai của mình: "Ngoan, con uống thuốc đi.
Ngày mai ba dẫn con đi mua kẹo mút ở "Lâu đài Thỏ", được không?"
Cố Noãn mắt sáng lên, như tạm thời quên đi cơn đau bụng của mình, nức nở hỏi: "Là, vị soda kia sao?"
"Vị nào cũng mua, được không?" Quý Mạc thường không cho Cố Noãn ăn kẹo,
nhưng ở những thời điểm như thế này, nguyên tắc cũng có thể bị phá vỡ. Y đối với Cố Noãn, nên nghiêm khắc sẽ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đến lúc
chiều chuộng thì cũng không ai có thể ngăn cản được y.
Chiều
chuộng đến mức ngay cả khi Cố Noãn nhìn Hàn Dương nhiều một chút, Quý
Mạc và Cố Viễn Sâm sẽ quan tâm Hàn Dương thêm một phần.
Cố Noãn nín khóc mỉm cười, tâm trạng của bạn nhỏ rất dễ dàng thay đổi. "Vậy thì~ con muốn chia một nửa cho anh."
Mà một bên khác.
Ngôi nhà nơi Hàn Dương ở chỉ bật một ngọn đèn trong phòng khách, Vương Thịnh châm điếu thuốc thứ ba, cuối cùng nó đã bị dập trong cái gạt tàn chỉ
trong vài nhát.
Hàn Dương trốn trong căn phòng nhỏ bày đầy hàng
tạp hóa, ôm gối ngồi dưới gầm bàn. Nửa mặt trái của cậu sưng nhẹ, một
bên mắt giống như bị mù, tạm thời không nhìn rõ.
Tình trạng này tiếp diễn cho đến bốn giờ sáng, Lý Lệ đi làm về.
Mùi khói khét lẹt khắp phòng khiến Lý Lệ không vui mở cửa sổ thông gió,
mắng Vương Thịnh đang ngủ trên ghế sô pha. Cô bước tới và vén tấm chăn
dày của Vương Thịnh lên, nhìn thấy vài cuốn sách bài tập rách nát dưới
người gã.
Sắc mặt cô cứng đờ, cô quay người bước vào căn phòng nhỏ và bật đèn lên.
Trên giường không có bóng dáng của Hàn Dương, chỉ có ở dưới cái bàn tồi tàn, Lý Lệ nhìn thấy Hàn Dương đi chân trần dựa vào chân bàn. Cậu dường như
đã muốn ngất đi, mặc cho Lý Lệ gọi thế nào cậu cũng không chịu tỉnh lại.
"Vương Thịnh, đồ khốn nạn!" Giọng nói của Lý Lệ chói tai, cô vất vả nâng Hàn
Dương lên lưng, giật lấy điện thoại liền lao ra khỏi nhà.
Ngay cả khi Hàn Dương còi cọc, cân nặng của cậu vẫn quá sức so với một Omega nữ gầy gò.
Lý Lệ cõng cậu trên lưng, mấy lần bị vấp suýt chút nữa ngã xuống, mới có
thể thuận lợi chặn một chiếc taxi bên đường, "Đi bệnh viện!"
Đầu óc Hàn Dương choáng váng, được Lý Lệ cõng trên lưng, liền khôi phục vài phần tỉnh táo.
Hai mẹ con ngồi ở ghế sau xe taxi, lần đầu tiên trong những năm này Lý Lệ
ôm Hàn Dương, mang theo nhiệt độ xa lánh. Hàn Dương chậm rãi mở mắt ra,
cậu thấy được hốc mắt của Lý Lệ ẩm ướt.
Cậu khẽ hé môi, toàn thân tê dại.
"Rất nhanh sẽ đến bệnh viện." Lý Lệ thấy cậu đã tỉnh, nước mắt cũng không có rơi xuống. Tình cảm của cô dành cho Hàn Dương luôn luôn phức tạp. Chống cự lại không thể vứt bỏ, Hàn Dương chính là da thịt rơi ra từ trên
người cô, đồng thời cũng là nỗi sỉ nhục và hận thù của cuộc đời cô.
Hàn Dương muốn trả lời, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, không thể phát ra tiếng.
Bảy giờ sáng, Hàn Dương theo Lý Lệ ra khỏi bệnh viện. Không ngờ chỉ trong mấy ngày, Hàn Dương đã lần thứ hai vào bệnh viện.
Lý Lệ dừng lại chờ cậu, "Có thể tự mình đi sao?"
"Có thể." Hàn Dương nhanh bước theo sau.
Khi đi ngang qua quán trà sữa Lý Lệ dừng lại một chút, đột nhiên hỏi Hàn Dương: "Có muốn uống trà sữa không?"
"..."
"Cái này...cái này uống ngon." Hiếm khi Lý Lệ nói chuyện với Hàn Dương bình
thường như vậy, có nhiều lúc, cô còn không thèm để ý đến Hàn Dương.
Chẳng lẽ lần này Vương Thịnh đánh cậu nghiêm trọng, Lý Lệ cảm thấy đau
lòng sao?
Hàn Dương không hiểu được ý nghĩ của Lý Lệ, cậu lắc đầu, "Con không muốn uống."
Nhưng dù sao Lý Lệ cũng mua rồi, Hàn Dương cầm ấm tay.
Hai người đến một cửa hàng ăn sáng, Lý Lệ gọi thêm hai bát hoành thánh và
một lồng bánh bao hấp nhỏ, vừa cầm thìa vừa hỏi: "Đêm qua xảy ra chuyện
gì?" Cô biết Vương Thịnh không thích Hàn Dương và luôn luôn gây khó dễ
cho cậu, nhưng Vương Thịnh chưa bao giờ đánh Hàn Dương nghiêm trọng như
thế.
Hàn Dương rũ mắt xuống, không có ý định nói.
Đối
với việc Hàn Dương kiệm lời, Lý Lệ cũng không ép hỏi, cô chính là như
vậy, có thể hỏi một câu cũng coi như là rất quan tâm, cho dù cậu nói sự
thật thì cô cũng không thể làm gì Vương Thịnh.
Lông mày của Hàn Dương tựa như bị đóng băng trong mùa đông lạnh giá, cơn gió tháng Hai đã thổi bay cậu đi mất.
Kết thúc kỳ nghỉ đông, chính là hôm nay, cậu nghe được Lý Lệ hỏi mình: "Mày có muốn về ở với bà nội không?"
Tay cầm thìa của Hàn Dương run một cái, kinh hãi giương mắt lên nhìn Lý Lệ.
Trở về nhà bà nội có nghĩa là trở về bên cạnh Hàn Vĩnh Niên.
Lý Lệ hiển nhiên cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, lẳng lặng nhìn sang chỗ
khác, không biết cô đang nhìn ở đâu, thì thào nói: "Mấy ngày nay Hàn
Vĩnh Niên tìm tao."
"..."
"Hoặc là đưa cho hắn một khoản tiền lớn, hoặc là đưa mày lại cho hắn." Lý Lệ như đang nói một câu
chuyện cười rồi tự cười một mình. Khuôn mặt trẻ tuổi giăng kín mây đen,
bị áp bức bởi gông cùm của quá khứ, ngày một gầy đi.
Hàn Dương lần đầu tiên trả lời nhanh như vậy, "Hắn chỉ là muốn tiền."
"Không, hắn muốn cả tiền và mày. Hắn phạm tội bị người đánh. Cả đời này của hắn có khả năng chỉ có một mình mày là con. Ở trong cái xó núi đó không có
ai nối nghiệp là chuyện lớn, cuối cùng bọn họ cũng nhớ đến mày." Lý Lệ
chế nhạo, "Lúc trước ném mày đến cho tao, thực giống như xem mày là
trách nhiệm của tao. Hiện tại nhớ tới, không chỉ muốn bắt mày về đó còn
muốn tao cấp phí nuôi dưỡng."
Điên rồi sao?
Lý Lệ nói,
không nhịn được rút một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa và hút hai
hơi. Xem ra, hành vi thô lỗ này có thể đè nén lửa giận trong lòng, nếu
không hỏa diễm càng ngày càng thịnh, sẽ liên lụy người vô tội.
"Tao và Hàn Vĩnh Niên không có quan hệ hôn nhân, tao cũng không thừa nhận ra mối quan hệ này."
Hoành thánh trong bát của Hàn Dương đang bốc khói nghi ngút, những lời này
chỉ lọt vào tai cậu vài giây thôi, nhưng đã có thể khơi dậy sóng gió.
"Hắn muốn tao cấp phí nuôi dưỡng, một đồng tao cũng sẽ không cấp. Nhưng tao
sẽ cho mày một tấm thẻ, mỗi tháng gửi cho mày năm trăm đồng."
"......"
Cho nên...
Lý Lệ có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra là cáu kỉnh, một tay bóp nát tàn thuốc, "Mày trở về đi."
"..."
"Tao sẽ ly hôn với Vương Thịnh và rời khỏi đây, đi đến một nơi mà không ai
biết đến tao và không ai có thể tìm thấy tao để bắt đầu lại." Lý Lệ nhìn Hàn Dương, vài giọt nước trong hốc mắt của cô vẫn không rơi xuống, "Mày đi theo tao, cuộc sống của tao sẽ luôn là một mớ hỗn độn, và chúng ta
đều không sống nổi."
Lý Lệ có cuộc sống của Lý Lệ, Hàn Dương có cuộc sống của Hàn Dương.
Họ là mẹ con, nhưng ngoại trừ sợi chỉ huyết thống, mọi thứ còn lại đều đã bị cắt đứt một cách tàn nhẫn.
Hoành thánh trong tô đã nguội, rong biển nổi trong nước lèo béo ngậy. Canh
trên tay Hàn Dương lạnh lẽo, nhiệt độ tương đương lòng bàn tay của cậu.
Trong túi của cậu, đó là trang đầu tiên của cuốn sách bài tập bị xé ra vào
tối hôm qua, trên đó có ghi thông tin liên lạc của Quý Mạc.
Nhưng cậu không thể thực hiện cuộc gọi này nữa.
Mặc dù đôi khi cơ hội chỉ có một, nhưng lần này Hàn Dương đã không nắm bắt được.