Phía sau mây
đen kéo đến, che phủ kín khoảng không ban nãy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được vài ánh hồng quang bắt mắt ở phương xa, giờ phút này đang bay qua
bầu trời đen khịt, nhanh chóng bay về phía bọn họ. Sóng trào cuồn cuộn,
dựng lên tường cao, vây chặt thần vực như nêm cối.
Phụ Thần ngự long mà đến, mười hai vị Chủ Thần liệt vị bát phương, còn có thần minh lớn nhỏ xung quanh.
Lấy danh nghĩa thần tiên, mang theo sấm chớp, tựa như một trận mưa lớn đổ sụp xuống mái nhà.
Tạ Doãn bị khoá chặt không thể động đậy, dịu giọng khuyên nhủ: "Vân nhi, ở đây nguy hiểm, lui sang một bên đi."
Ngôn Băng Vân nghe lời lui về sau hai bước, nhưng không đi quá xa, khó khăn
lắm mới buông Tạ Doãn ra được, dưới ánh quang phản chiếu lại càng rõ vẻ
thanh lãnh xuất trần.
"Tạ Doãn, lúc trước ngươi nói, chuyện lấy thân báo đáp ấy, có giữ lời nữa không?"
Tạ Doãn sợ ngây người: "Đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi chút đã, sư phụ, ở đây không tiện đâu, ta, ta, ta chưa chuẩn bị..."
Ngôn Băng Vân mới đầu còn có chút nghi hoặc, đợi đến khi phản ứng lại được,
nhận ra hắn vừa nói gì, biểu cảm lập tức trở nên u ám, hận không thể
đánh chết Tạ Doãn luôn ở đây, cái thứ hỗn xược này, lúc nguy nan mà vẫn
nghĩ đến chuyện lên giường được.
Y trợn mắt, kìm câu còn lại vào bụng, xoay người khom lưng với chư thần, bày ra dáng vẻ đoan chính.
"Tại hạ Ngôn Băng Vân, tham kiến các vị thượng thần."
Phụ Thần gật đầu một cái, đánh giá y một lượt, tán thưởng từ đáy lòng: "Từ
khi Đào Nguyên bị huỷ đến giờ, chưa từng nghĩ sẽ còn có duyên gặp lại
ngươi. Ta và sư tôn ngươi cũng là người quen cũ."
Năm đó trong
số chúng thần quy ẩn, có vô số người xuống hạ giới, người thì còn nhớ
nhung trần tục, người thì vẫn còn thương tình, người thì thành công rút
lui, người thì lại nhiều lần phạm sai lần.
Chỉ có lão là vì say mê hương rượu phàm trần.
Cái cớ này nghe có vẻ không đứng đắn lắm, chỉ cần nhìn vào mắt Phụ Thần là
Ngôn Băng Vân đã biết, người trốn tránh là để được thanh tịnh.
Phù thế không có trốn nào sạch sẽ, nhưng người lại cảm thấy thần minh là dơ bản nhất.
Ngôn Băng Vân dừng lại: "Sư tôn chưa bao giờ nhắc về ngài với ta."
Phụ Thần híp mắt, Tạ Doãn ở phía sau lại không kìm được cười trộm, khẽ nhắc nhở: "Người để cho hắn chút thể diện đi, hắn không kìm được rồi kia
kìa."
Ngôn Băng Vân lại sửa lại: "Cũng có thể là người đã từng nhắc đến, nhưng ta lại quên mất."
Chi bằng không nói.
Vì thế Tạ Doãn cười càng to hơn.
Phụ Thần xanh mặt thở dài: "Thôi, đã là môn đệ của cố nhân, lần này không
tính tội danh ngươi tự tiện xông vào thần vực, nhanh chóng tránh ra là
được."
"Không tránh."
"Ngươi nói gì cơ?"
Chúng
thần nghị luận xôn xao, Ngôn Băng Vân liền vái chào: "Nghiệt đồ bất hảo
phạm phải sai lầm lớn như thế, người làm thầy đương nhiên khó thoát khỏi liên can, ta biết thần phạt không thể tránh né, xin hay để tại hạ gánh
chịu."
Chúng thần xao động, Tạ Doãn cũng tắt ý cười.
Trong mắt hắn tràn ngập nhu hoà, nhìn bóng dáng thon gầy thẳng thắn của người nọ.
Đây là Ngôn Băng Vân.
Hắn đã ước ao nhớ thương cả một đời, từng vọng tưởng sẽ thuần phục y, giam
cầm y, đập tan y rồi ghép lại thành cái dáng vẻ tuỳ tâm sở dục ấy.
Nhưng trăm năm qua đi, ngàn năm qua đi, Ngôn Băng Vân vẫn là Ngôn Băng Vân.
Không đổi được cái cố chấp, cũng không thoát được bệnh anh hùng. Cũng là
người duy nhất coi hắn là sự uy hiếp của mình, người duy nhất vẫn luôn
che chắn cho hắn, bảo vệ hắn.
Chính là dáng vẻ mà hắn thích nhất.
Có thần muốn tiến đến ngăn trở, Ngôn Băng Vân liền âm thầm vận công. Ở
cùng Tạ Doãn lâu rồi, chuyện tiên lễ hậu binh y cũng học được y hệt, lễ
nghĩa như vừa rồi cũng coi như đã chu toàn.
Phụ Thần giơ tay ý bảo bọn họ tạm thời chớ nóng nảy, trầm tư một lát, mặt không biểu cảm mà nói một câu: "Tuỳ ngươi."
Roi đánh thần tựa như một con rắn nhảy múa, phát ra tiếng thét chói tai,
mang theo cả sấm sét ầm ầm hướng về phía Ngôn Băng Vân.
Nhưng
đau đớn như dự đoán lại không ập đến, Tạ Doãn nhẹ nhàng phá tan trói
thần, phi thân đến trước mặt Ngôn Băng Vân, đỡ lấy gáy y ôm chặt y vào
lòng, roi kia không nghiêng không lệch mà rơi xuống sống lưng Tạ Doãn.
Roi đầu tiên là thuỷ hợp, tựa như lạnh lẽo xâm nhập vào ba thước, đóng băng cả máu thịt, mặt Tạ Doãn nổi một tầng sương, vẫn cắn răng cười nói với
Ngôn Băng Vân: "Sư phụ vừa rồi uy phong thật, khiến đồ nhi vô cùng động
tâm."
"Tạ Doãn! Ngươi buông ra!"
Roi thứ hai là hoả hợp, chớp mắt như liệt hoả thiêu đốt, cả người Tạ Doãn run lên, thân thể ướt đẫm, Ngôn Băng Vân không thể tránh khỏi cái ôm của hắn, mang tiếng nức
nở nôn nóng mà gọi.
"Tạ Doãn..."
"Đừng lộn xộn, sư phụ, người, người cứ lăn lộn trong lòng ta như thế, ta không chịu được."
Ngữ khí suy yếu mà ngả ngớn của Tạ Doãn dường như trấn an nỗi lo âu của
Ngôn Băng Vân, roi thứ ba đúng hẹn mà tới, mộc hợp như bụi gai, tựa như
vô số mũi gai nhọn đâm vào thịt, tróc cả tầng da.
Nước mắt của
Ngôn Băng Vân thấm ướt vạt áo Tạ Doãn, đến khi ngẩng đầu, gương mặt tựa
như hoa lê mang mưa ấy khiến Tạ Doãn đau lòng đến phát điên, hắn vuốt ve tóc Ngôn Băng Vân, cố gắng mở mắt nhe răng làm nũng: "Ôi, đau quá. Sư
phụ hôn ta đi. Hôn ta thì ta sẽ không đau nữa."
Hắn đương nhiên
biết Ngôn Băng Vân da mặt mỏng, không thể làm chuyện như thế giữa ban
ngày ban mặt, vốn chỉ muốn chọc cho y vui nên nói mấy lời cợt nhả, nhưng lời còn chưa dứt, Tạ Doãn đã thấy trên môi mềm nhũn.
Nước mắt mằn mặt, cũng với nước bọt luân phiên, Ngôn Băng Vân thích ăn kẹo, mỗi lần hôn y dường như đều nếm được vị ngọt.
Tạ Doãn hoảng hốt một hồi, quả thực không cảm thấy đau nữa.
Vừa lúc roi thứ tư cũng tới, thổ hợp, tựa như núi khuynh đảo, đánh đến mức
Tạ Doãn mềm nhũn hai gối quỳ xuống đất, hắn vẫn bao bọc Ngôn Băng Vân
như cũ, nhưng lại không nói được lời nào.
Hắn rũ đầu bên vai Ngôn Băng Vân, tai chỉ nghe thấy ù ù.
Ngôn Băng Vân nắm chặt vạt áo bên hông hắn, Tạ Doãn nhớ ra, lúc trước khi
đối phương khổ sở không biết phải làm gì, ở trên giường bị những trò kỳ
quái của hắn tra tấn đến mất cảm giác an toàn, cũng thường nắm chặt góc
áo hắn, bám vào cánh tay hoặc bả vai hắn, dường như làm nũng. Nhưng thật ra chính y cũng không hề phát hiện ra thói quen ấy. Đó là một trong
những lần hiếm hoi Ngôn Băng Vân thấy bất lực, đáng thương đến mức khơi
gợi ác dục trong lòng hắn, không kiềm chế được muốn bắt nạt y nhiều thêm chút nữa.
Roi cuối cùng, kim hợp.
Roi đánh thần biến
thành vô số kim linh giữa không trung, phong động linh động, âm thanh
như sóng trào trên mặt sông, chúng thầnở ngoài thi pháp bố trí phòng vệ, Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân bị vây ở giữa.
Đến giờ Tạ Doãn đã không còn sức giơ tay lên nữa, hắn buông cánh tay căng chặt xuống, gục đầu không còn phản ứng.
Ngôn Băng Vân nhất thời thoát khỏi trói buộc, tiến đến xem thương tích của
hắn, nâng gương mặt đẫm mồ hôi của hắn lên, nóng nảy hỏi: "Tạ Doãn! Tạ
Doãn ngươi sao rồi!"
Ai ngờ vừa dứt lời, đôi mắt vốn đang nhắm
chặt của Tạ Doãn lại mở ra, rồi sau đó quanh thân hắn nổi lên sương đen, chướng khí hoá thành một bàn tay khổng lồ, đẩy Ngôn Băng Vân ra xa mấy
trượng, y phải cố gắng đỡ kiếm mới khó khăn mà đứng vững được.
Ngôn Băng Vân tiến lên trước, lại bị Phụ Thần phi thân đến vừa lúc chặn đường.
"Đừng đến đó."
Ánh mắt Tạ Doãn không có tiêu cự, đờ đẫn đứng dậy, biểu tình hoảng hốt ngẩn ngơ. Rồi sau đó hắn phi thăng lên giữa không trung, đứng trong mây mù
nhìn chung quanh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đến khi quay người, vẻ sát phạt trong mắt đã hiện rõ.
"Hắn thế này..."
"Thiên Cương." Phụ Thần nhíu mày nói ra câu này, chúng thần đồng loạt hoảng sợ, vội vã lui về sau.
Tất cả mọi người ở đây đều không đoán được, thần phạt lần này, âm chấn cuối cùng lại có thể đánh thức được sát khí Thiên Cương trong người Quy Khư.
Ngôn Băng Vân nghi hoặc: "Thiên Cương... có phải là thứ nằm trong cơ thể Ma Tôn trong trận tiên ma đại chiến năm đó không?"
"Không hẳn vậy." Phụ Thần nói, "Đây chỉ là một nhánh của sát khí ấy."
Quy Khư chi cảnh là chốn tối tăm u ám của thế gian, Quy Khư cổ thần hàng
năm ở đây, những thứ ấy dần dần xâm nhập vào cơ thể, hoà lẫn với nguyên
thần của hắn, từ đó tồn tại với thứ sát khí này.
Sát khí uy lực
rất lớn, có thể sai khiến trăm vạn hung thú, cũng thường xuyên khiến hắn không khống chế được mà tạo sát nghiệt bừa bãi.
"Ta lo thời
gian dài sẽ khiến hắn gây ra sai lầm lớn, liền dùng sức của thập nhị
thần hoàn toàn phong ấn sát khí kia vào cơ thể Quy Khư. Nhưng lúc phong
ấn lại vô tình để rơi một phần xuống nhân gian, khiến nó nuốt linh khí
tu thành chính quả, đó chính là nguyên thân của thủ lĩnh Ma tộc. Sau khi Quy Khư đến nhân gian đã thức tỉnh một phần, chuyện sau đó, ngươi cũng
biết cả rồi."
"..."
"Mà nay hắn đang ở Quy Khư, thiên
thời địa lợi, lại mượn thần lực đánh tan phong ấn, sát khí trước mắt chỉ sợ đã hoàn toàn thức tỉnh."
Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ngài cho rằng, bây giờ phải làm sao?"
Phụ Thần nghe vậy dừng lại, đầy vẻ u sầu: "Tất cả mọi cách đều đã thử, chỉ
trừ có... tru thần. Cho dù ta không tình nguyện đi đến bước này, cũng ắt phải làm việc bất đắc dĩ. Ngôn Băng Vân, chỉ có khi Quy Khư thần vẫn,
mới có thể cản hắn tạo sát nghiệp, đây cũng là nghĩ cho chúng sinh,
ngươi từng là y sư Đào Nguyên, ngươi hiểu hơn bất cứ kẻ nào khác."
Phía trên đám mây, Tạ Doãn đã gạt đi phòng thủ, có mấy người tiến lên muốn
bắt hắn, nhưng hắn chỉ vừa lật cổ tay đã bị nghiền thành tro bụi.
Bàn tay nắm kiếm của Ngôn Băng Vân run rẩy.
Phụ Thần lại nói: "Hắn chỉ nghe lời ngươi nói, đây là chuyện mà chỉ có
ngươi mới làm được. An nguy của chúng sinh lục giới phụ thuộc vào ý niệm của ngươi thôi, Ngôn Băng Vân."
Ngôn Băng Vân rũ đầu, do dự một thoáng mà cứ ngỡ như ngàn năm.
Rồi sau đó y thở dài một hơi.
"Ta hiểu rồi."
Y đạp gió bay lên, ngang hàng với Tạ Doãn.
Hai người cùng đứng trên một đám mây, y nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, tràn đầy lưu luyến ôn nhu.
Tạ Doãn vẫn còn trong trận hỗn chiến, một tay bóp cổ kẻ địch, đúng lúc
nghe thấy giọng Ngôn Băng Vân, hắn sửng sốt, thong thả quay đầu lại, cái người trên tay cũng bị hắn tuỳ tiện vứt đi mất.
Hắn nửa nheo mắt nghiêng nghiêng đầu nhìn y, Ngôn Băng Vân liền nói: "Lại đây."
Tạ Doãn dịch bước chân, tựa như tìm kiếm một vật trong bóng tối. Gió trên
mây thổi vạt áo hai người bay phất phới, hắn xoay người từng bước đạp
gió đến bên cạnh Ngôn Băng Vân, ngây dại mà kiên định.
Ngôn Băng Vân xoay kiếm chỉ vào người phía trước, trên mặt đã sớm nhoà lệ.
Không gì có thể ngăn cản hắn đi về phía y cả, cho dù có là một thanh trường kiếm chắn trước ngực.
Đi về phía trước thêm một tấc nữa thôi, Ngôn Băng Vân sẽ có thể thay trời hành đạo được rồi.
Giống như y đã làm vô số lần, trảm ma đạo, tru yêu tà, tất cả đều vô cùng thuần thục.
Chư thần ở cạnh, Phụ Thần cũng nắm chặt bàn tay, Ngôn Băng Vân biết, bọn họ đều đang đợi.
Nhưng khung cảnh mà chúng thần dự đoán không hề xảy ra, Tạ Doãn dừng lại khi
chạm ngay vào mũi kiếm, mọi người quay mặt nhìn nhau, đều không biết
trên mây đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đứng đó đừng động đậy."
Ngôn Băng Vân vẫn chưa thu kiếm lại, thấp giọng nói nhỏ, chỉ để hai
người họ có thể nghe thấy, "Ta có lời muốn nói với ngươi."
"Tạ
Doãn, đây có lẽ là lần cuối cùng ta hướng mũi kiếm về phía ngươi rồi. Có vài lời, lúc ngươi tỉnh táo ta khó mà mở miệng nổi, ta vốn tưởng rằng
sẽ không còn cơ hội nói với ngươi nữa."
"Trăm ngàn năm sau khi
chết, ta lưu lạc ở nhân gian, thường xuyên quên mất mình là ai, thân ở
nơi nào. Nhưng trong mơ hồ, thường xuyên thấy được một cây đào chết héo, có một thanh âm nói với ta, về nhà."