Lâm Trạch đã đúng, mười mấy năm qua ở trong thôn đều không có đại nhân
vật, bỗng nhiên xuất hiện chắc chắn trong thôn rất náo nhiệt.
Xe bò của bọn họ vừa đi đến cửa thôn liền thấy thôn dân vây quanh nói
chuyện với hắn, nói vài ba câu Lâm Trạch đã hiểu đại khái.
Hóa
ra 'đại nhân vật' ngồi cỗ kiệu không phải là ai khác, chính là bác cả có tiền đồ trong truyền thuyết dọn đến trấn trên của hắn, Lâm Đại Côn!
Đối với người bác này, ký ức của nguyên thân khắc rất sâu, bởi vì thế hệ
trước của Lâm gia khi phân gia nháo quá lợi hại, lúc đó nguyên thân cũng chỉ mười mấy tuổi.
Sau khi phân gia không bao lâu, Lâm Đại Côn
liền dẫn vợ con dọn đến trấn trên sống, rốt cuộc không hề quay về thôn
và không có tới lui với Lâm gia hơn mười mấy năm.
Nhiều năm như
vậy Lâm Đại Côn cũng không trở về, hôm nay lại tham dự ngày thành thân
của Lâm Kiến Văn, còn mang theo vài thứ tốt đến.
Nhưng mà không
có ai vui mừng khi Lâm Đại Côn trở về, thay vào đó ông ta tươi cười khi
vào nhà, lúc về thì sầm mặt lại, nghe thôn dân nói Lâm Đại Côn tựa hồ
còn cãi nhau một trận với Lâm Tam Quý.
"Lâm Trạch, ngươi mau đi
xem cha ngươi đi, hôm nay nháo rất lợi hại, cha ngươi tức đến bất tỉnh
rồi, hiện tại còn nằm ở trên giường......"
" Đúng vậy, cũng
không biết cãi nhau về chuyện gì, dù sao cũng làm cha ngươi tức điên
lên, Trịnh chân to mới vừa đi qua xem......"
Trịnh chân to chính là đại phu chân đất ở trong thôn.
Trực tiếp làm Lâm Tam Quý tức giận đến mức nằm trên giường xem đại phu, có
thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Lâm Đại Côn này
cũng đủ tàn nhẫn, chọc giận ngay trong ngày thành thân của con trai nhà
người ta, đơn giản là cố ý cho người ta ngột ngạt.
Lâm Trạch là
người bao che khuyết điểm, nghe được tin Lâm cha tức giận đến bất tỉnh,
lập tức quay đầu xe bò, phóng đến Lâm gia trước khi mọi chuyện quá muộn.
Khi bọn họ đến nơi, khách khứa tham gia ngày thành thân đều về hết, trong nhà chỉ còn người Lâm gia và gia đình Lâm nhị bá.
Vào lúc này, tất cả mọi người đang ngồi xung quanh nhà chính Lâm gia, bao
gồm tân nương Chương Ngân Châu đều ở bên ngoài, biểu tình rất là khó
coi, Cũng phải, bất kì ai trong ngày thành thân mà gặp chuyện như vậy
tâm tình đều không tốt.
Có lẽ Lâm Tam Quý đã nghỉ một buổi trưa nên lúc này không cần nằm, nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ ốm yếu ngồi dựa vào ghế trên.
Khi nhìn thấy Lâm Trạch và Chương Tụ vào cửa, những người ở trong phòng
người có biểu tình không giống nhau, người thì sầm mặt phẫn hận, người
thì trách cứ, người thì muốn nói lại thôi.
"Cha, con nghe người
trong thôn nói bác cả đến, hai người còn cãi nhau một trận, ngay cả
Trịnh chân to đều tới, cha thấy sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Trạch nhìn mọi người trong phòng, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Tam Quý dò hỏi.
"Còn không phải do đồ sao chổi như ngươi làm hại sao!"
Không đợi Lâm Tam Quý mở miệng, Trần Thục Cúc không nhịn được liền rống lên một câu.
Lâm Tam Quý tức giận sắc mặt kém thêm vài phần, ho khan nói "Khụ khụ,
ngươi, ngươi câm miệng lại, không, không trách lão đại......"
"Sao lại không trách hắn? Còn không phải là do cái bánh kem của hắn chọc
họa! Cái tên hỗn đản Lâm Đại Côn cũng thật là, nếu muốn công thức thì
trực tiếp đi tìm tên sao chổi này đi, sao cứ nhất quyết đợi ngày thành
thân của con trai ta phá đám, Kiến Văn chắc chắn bị người ta chê cười
trong một thời gian dài...... Còn ngươi nữa lão quỷ chết bầm, cái công
thức bánh kem đó nhà chúng ta lại không chiếm được một xu, ngươi kích
động để làm gì, ngươi......"
Trần Thục Cúc phẫn hận chỉ vào Lâm Tam Quý quở trách.
Lời còn chưa kịp nói xong liền bị một cái bàn tay đánh gãy, bàn tay của Lâm Trạch không biết tát mụ từ lúc nào, má bên phải Trần Thục Cúc liền sưng lên.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Kiến Văn đứng lên nhìn Lâm Trạch, tức giận "Lâm Trạch, ngươi đang làm gì vậy!"
"Làm cái gì? Không nhìn thấy đang giáo huấn cái miệng không sạch sẽ sao?"
Lâm Trạch cười lạnh, hắn sớm đã không vừa mắt với loại nữ nhân Trần Thục
Cúc này rồi, lúc trước đã cảnh cáo rất nhiều lần, hôm nay còn dám đứng
trước mặt hắn la lối khóc lóc, đây là nhớ ăn không nhớ đánh sao.
Lâm Kiến Văn chỉ biết nhìn chằm chằm mà nói, không dám làm gì hết, là loại
người đáng khinh bỉ nhất. Đều là nam nhân, không phục liền đi lên đánh,
mỗi lần chỉ biết đứng mà nói, diễn cho ai xem.
Lâm Trạch cười lạnh đứng lên, hơi thở văn nhã ngày thường trong nháy mắt trở nên hung tàn bạo ngược
"Lâm Kiến Văn, nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ mẹ mình thì tiến lên đánh trả
đi, là một nam nhân liền lấy tâm huyết ra đi, đừng dùng miệng đấu với ta mỗi lần, ta trước đây chơi đùa với ngươi là do tâm tình tốt, hôm nay ta tâm tình rất kém không muốn dài dòng với ngươi."
"Nếu hai huynh đệ ta đã xé rách da mặt, ta liền nói cho ngươi biết, để cha ở căn nhà
này là do ta tôn trọng ý nguyện của cha, chứ không phải để cho hai mẹ
con ngươi khi dễ, cha đối với ngươi như thế nào thì tự trong lòng ngươi
hiểu rõ, chính ngươi tự coi lại lương tâm mình đi."
"Từ giờ trở
đi, chỉ cần ta nghe một câu không tốt về cha ta, các ngươi đừng trách
Lâm Trạch ta tính toán chi li, đến lúc đó chết như thế nào bản thân cũng không biết......"
Thanh âm lạnh lùng, lệ khí mười phần.
Lâm Kiến Văn chỉ là một tú tài từ nông thôn, tâm cơ tràn đầy, nhưng gã chưa từng thấy Lâm Trạch trực tiếp uy hiếp người như thế này, thậm chí còn
có sát ý, sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt.
Nếu gã thực sự muốn bảo vệ mẹ mình sẽ không đem mọi chuyện để mẹ mình động thủ, nói đến cùng, Lâm Kiến Văn là một người ích kỷ.
Trần Thục Cúc càng không phải nói tới, bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Trạch
nhìn qua, lập tức nhớ tới hình ảnh lần trước bị Lâm Trạch ném dao, mụ ta liền mềm chân ngã vào ghế, cổ họng bị chặn lại thanh âm rốt cuộc không
phát ra nữa.
Những người khác ở trong phòng cũng bị chấn động, ngay cả thần sắc cũng hoãn lại, bao gồm Lâm Tam Quý.
Lúc này Lâm Trạch không giống người đọc sách, ngược lại giống như đồ tể tàn nhẫn, làm người khác phát run từ đáy lòng.
Sau khi Lâm Trạch nói lời tàn nhẫn xong, tự mình rót chén nước ấm cho Lâm Tam Quý, mặt không biểu tình tiếp tục dò hỏi
"Tam muội, muội nói đi, hôm nay bác cả tới để làm gì?"
"Đại, đại ca, chính là như thế này......"
Lâm Tiểu Liên vốn dĩ sợ hãi Lâm Trạch, cũng không dám nói lời vô nghĩa, gật đầu nhanh chóng đem mọi chuyện xảy ra hôm nay nói ra hết.
**************
Kỳ thật mọi chuyện không hề phức tạp, nói thẳng ra chính là hai chữ, lợi ích.
Năm đó sau khi Lâm gia phân gia xong, trong lòng Lâm Đại Côn mang theo oán
hận dẫn vợ con lên trấn trên sinh sống, nhờ vào vài phần thông minh vào
những năm gần đây phát triển ở trấn trên cũng không tệ lắm, trở thành
chưởng quầy của Tiên Nhạc Cư.
Tiên Nhạc Cư Lâm Trạch cũng không
xa lạ gì, đã từng nghe qua rất là nhiều lần, là cửa tiệm điểm tâm nổi
tiếng và lâu đời ở trấn trên. Phàm là có điểm tâm mới mẻ gì, mọi người
trước tiên sẽ đến Tiên Nhạc Cư.
Điểm tâm của đối phương Lâm
Trạch cũng từng ăn qua, tuy rằng hương vị còn nhiều thiếu sót, nhưng đặt ở trấn Nam Dương mà nói thì hương vị rất tốt, hắn đánh giá 7/10 điểm.
Về phần Tiên Nhạc Cư, hắn cũng lo lắng về điều này, dù sao thì Tiên Nhạc
Cư đi theo điểm tâm truyền thống, hắn chủ yếu đi theo kiểu Tây bán đồ
ngọt, hơn nữa mở cửa tiệm trong tương lai cũng là con đường khác, sau
này cũng không ảnh hưởng với nhau.
Nhưng không thể chịu nổi bánh mì và bánh kem của hắn gần đây quá nổi tiếng, lại là món ăn mới mẻ,
đều là bán điểm tâm, trong khoảng thời gian ngắn sinh ý của Tiên Nhạc Cư có một chút ảnh hưởng.
Hơn nữa làm chủ nhân Tiên Nhạc Cư cảm
nhận được uy hiếp mãnh liệt. Nếu xét theo tốc độ phát triển của Lâm
Trạch trong tương lai, đây nhất định chính là cửa tiệm điểm tâm lâu đời thứ hai.
Một núi không thể có hai hổ, Tiên Nhạc Cư tất nhiên là muốn Lâm Trạch trước khi phát triển phải đem hắn cắn nuốt trước.
Vì vậy, sau khi điều tra Lâm Trạch một thời gian, hôm nay liền có Lâm Đại
Côn tới cửa, chủ nhân của Tiên Nhạc Cư nghĩ bọn họ là thân thích, đương
nhiên là dễ nói chuyện.
Lâm Đại Côn tới đây cũng mang theo gương mặt tươi cười, lấy cái cớ muốn hàn gắn lại quan hệ này, Lâm Tam Quý tất nhiên sẽ hoan nghênh vào cửa.
Nhưng sau khi Lâm Đại Côn nói đến công thức làm bánh kem và bánh mì, Lâm Tam Quý liền thay đổi sắc mặt,
lại nghe nói Lâm Đại Côn chi ra 200 lượng bạc muốn mua đứt nghề nghiệp
sau này của con trai, lập tức nổi giận.
Lâm Tam Quý biết nghề
nghiệp của con trai có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu kinh doanh tốt
có thể trở thành nghề gia truyền được.
Hiện tại Lâm Đại Côn đưa ra 200 lượng bạc muốn mua đứt công thức, bày ra thái độ đây là bọn họ
chiếm được tiện nghi, đây là việc của thân thích trong nhà có thể làm
sao?
Huống chi công thức là của con trai, Lâm Tam Quý cũng không thể làm chủ, tự nhiên là uyển chuyển cự tuyệt.
Lại không tới điều này làm Lâm Đại Côn không vui, Lâm Đại Côn làm trưởng
quầy nhiều năm như vậy đã không còn là nông dân lúc trước, ngày thường
được các tiểu nhị trong của tiệm khen cũng có vài phần mặt mũi.
Nếu hôm nay không phải vì chủ nhân lên tiếng, nói chỉ cần ông làm tốt
chuyện này sau này lợi nhuận của bánh kem sẽ chia cho ông một thành, ông mới buông thể diện chủ động quay trở về.
Rốt cuộc lợi nhuận của bánh kem chính ông cũng rõ ràng, thật sự rất mê người.
Kết quả Lâm Tam Quý không thức thời, lập tức làm Lâm Đại Côn nổi nóng
"Lão tam ta nói cho ngươi, ngươi tốt nhất là thức thời kêu con trai ngươi
giao công thức ra, nếu không đừng nói là 200 lượng bạc, đến lúc đó đắc
tội với chủ nhân không chỉ 1 xu cũng không có, sau này cả nhà ngươi đều bị tai họa hết! Giá cả này là do ta coi trọng mặt mũi thân thích mới
đưa ra, các ngươi đừng không biết tốt xấu!"
Nói nửa điểm cũng không cho thể diện như thế làm Lâm Tam Quý tức giận lên.
Tuy rằng ỷ thế hiếp người, bức bách đoạt lấy sinh ý của người nghèo cũng
không phải là chuyện hiếm lạ, ông đã lo lắng cho Lâm Trạch khi bắt đầu
làm sinh ý, nhưng lời nói này bị chính người thân trong nhà nói ra cũng
làm lòng người rét lạnh.
Tính tình của Lâm Đại Côn nhiều năm qua không hề thay đổi, lúc trước phân gia là do Lâm Đại Côn coi trọng việc
làm ở trấn trên nên muốn dùng bạc để mua, bởi vì yêu cầu quá nhiều, mà
lúc đó 'Lâm Trạch' phải thi cử cũng cần có tiền.
Một cái là công việc hạ nhân, một cái là đi thi khoa cử, cái nào quan trọng hơn đồ ngu cũng biết, vì thế liền không đồng ý.
Sau đó xảy ra tranh cãi, cuối cùng dẫn tới phân gia.
Không được công việc mong muốn, Lâm Đại Côn lòng mang oán hận dẫn theo vợ con rời khỏi thôn, nhiều năm không còn liên hệ với người trong nhà.
Hôm nay Lâm Đại Côn trở về, trong lòng Lâm Tam Quý rất vui vẻ, nếu có thể một lần nữa hàn gắn lại quan hệ, tự nhiên là tốt.
Nhưng ông không nghĩ tới Lâm Đại Côn trở về là vì công thức đồ ngọt của Lâm Trạch, đoạt lấy nghề nghiệp của con ông.
Lâm Tam Quý này cực khổ nửa đời là vì cái gì? Còn không phải là vì mấy đứa
con trong nhà sao, đề cập đến bản thân đứa con, người làm cha nào có thể nhẫn nhịn, dù là thân thích cũng trở mặt.
Nếu Lâm Đại Côn muốn
thật tình hàn gắn quan hệ, cho dù có chủ ý lên công thức cũng có thể trò chuyện hợp tác với nhau, cùng có lợi cũng là một cách, tại sao phải tàn nhẫn dùng một lần mua đứt như vậy.
Lâm Tam Quý xem như đã nhìn
ra, Lâm Đại Côn căn bản là không tính toán cùng Lâm gia giao hảo với
nhau, lần này trở về chính là vì công thức của con ông, đánh bài tình
thân.
Kết quả là, hai người liền cãi nhau.
Cuối cùng Lâm Đại Côn đen mặt bỏ đi, Lâm Tam Quý thì tức giận bất tỉnh.