Lý Quảng Tài mặt trắng đi khi thấy Lâm Trạch dừng lại.
Nghe thấy âm thanh của Lâm Trạch, mồ hôi bắt đầu chảy ra trán, hắn liền kéo nhi tử mình ra phía sau, lập tức mở miệng xin lỗi
"Lâm tướng công dừng trách trẻ con không hiểu chuyện, vừa rồi nó chỉ nói bậy mà thôi, ta trở về sẽ giáo huấn nó thật tốt."
Lý Quảng Tài vừa nói vừa thấy hối hận trong lòng.
Bởi vì Thăng Nhi là con lúc tuổi già của hắn, là độc đinh vất vả lắm mới
sinh ra được, ngày thường cả nhà sủng nó lên trời nên mới dưỡng thành
tính không sợ trời không sợ đất như vậy.
Nếu không so đo lời vừa
rồi của nhi tử hắn, cùng lắm là nói một câu 'ngu dốt bất tài' rồi phất
tay áo rời đi, nếu so đo thật chính là lời đại nghịch bất đạo*, bị người khác lợi dụng có thể làm cả nhà chém đầu.
Đại nghịch bất
đạo*(大逆不道)(tội to ác lớn): vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm
thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn
Lúc này Lâm Trạch quay đầu lại, sắc mặt nhàn nhạt kêu nhi tử của hắn lặp lại lần nữa, còn không phải là tức giận sao!
Lý Quảng Tài lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh, ở thời đại này không được tự
do ngôn luận, vì vậy nói sai dẫn đến tai họa là chuyện bình thường.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, Lâm Trạch cũng phản ứng lại, ở cổ đại có một số lời không được nói bậy ở bên ngoài.
Nhìn thôn dân xung quanh đang xem náo nhiệt, Lâm Trạch suy nghĩ một lúc, cong môi cười
"Không phải muốn mời ta làm tiên sinh sao? Vào nhà ta đi, để ta kiểm tra nó."
"Lâm tướng công, không, Lâm tiên sinh ngài đồng ý thu nhận nhi tử của ta?"
Lý Quảng Tài là người thông minh, nghe xong liền kinh hỉ.
Lý Thăng ngạc nhiên nhìn Lâm Trạch, thái độ vừa rồi của mình xấu như vậy,
thư sinh này còn thay đổi thái độ, rất khác với những tiên sinh mà nó đã được gặp trước đó.
Thôn dân còn ngạc nhiên hơn.
"Ta rất
thích thử thách với các yêu cầu khó, có thể dạy được một học trò giỏi
hay không, đó chính là bản lĩnh của ta. Ta sẽ cho nó một cơ hội, nhưng
nó có thể trở thành học trò của ta hay không, còn phải xem bản lĩnh của
nó."
Lâm Trạch ra dáng cao nhân mỉm cười, bất quá ánh mắt lại lộ
ra hứng thú, hắn có thể gạt người khác nhưng không thể gạt được Chương
Tụ.
Trong lòng cậu biết rõ nam nhân của mình có ý xấu, ánh mắt Chương Tụ nhìn phụ tử Lý Quảng Tài có chút...... Đồng tình.
Lý Quảng Tài không để ý nhiều như vậy, lời của Lâm Trạch đủ làm cho hắn
mừng rỡ như điên, túm chặt nhi tử không quá tình nguyện vội vàng chạy
theo.
Hai hạ nhân của hắn đứng đợi ở đó, lễ vật tự nhiên cũng ở lại theo.
Vì Lâm Trạch chưa nói thu nhận học trò, lễ vật cũng không thể đưa ra, nếu
không thanh danh của Lâm Trạch vốn đã không tốt lại càng xấu đi, Lý
Quảng Tài vẫn hiểu rõ điều này.
Người trong thôn cũng muốn đi xem náo nhiệt, cho dù tò mò đến đâu cũng không thể kêu cả thôn đến nhà Lâm
Trạch xem được, chỉ có thể tiếc nuối nhìn theo, sau đó tiếp tục hứng thú vây quanh xe ngựa mà nhìn.
Nhìn xe ngựa to lớn, tấm mành che làm bằng tơ lụa, đều là đồ vật hiếm lạ ở trong thôn.
"Ai nha, vẫn là Lâm Tam Quý có mắt nhìn xa, lúc trước làm việc cực khổ cũng muốn cho nhi tử đọc sách, cho dù không đọc sách nữa cũng có thể nhận
học trò kiếm tiền."
"Cũng là do Lâm Trạch thông minh, học thức
lại cao, thôn Hạ Du cũng có tú tài nghèo đó, đồng dạng là tú tài, sao
lão gia viên ngoại không đi mời? Ngược lại Lâm Trạch được rất nhiều viên ngoại tới mời dạy học."
"Đúng vậy, lão nhị Lâm gia còn chưa được mời nữa mà..."
Thôn dân bàn tán sôi nổi.
Phần lớn người trong thôn không biết chữ, cũng không biết quy củ của người
đọc sách, được viên ngoại mời về làm tiên sinh cũng có nhiều trường hợp, gia thế thư hương trong sạch tới cửa bái sư là vinh quang, lão gia
thương hộ tới bái sư là mất giá.
Giống như việc Lý Quảng Tài mời
Lâm Trạch làm tiên sinh đi, nếu bị truyền đi ra bên ngoài, sợ là Lâm
Trạch không còn chỗ đứng trong tầng lớp trí thức nữa, những người muốn
làm quan cũng không qua lại với hắn.
Dù sao người trong thôn cũng nói chuyện phiếm cho vui, không quan tâm nhiều như vậy, chỉ nhìn tới
lợi ích trước mắt, có gì tốt hơn so với việc ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày?
Trần Thục Cúc sao nhịn được lão nhị của mình bị coi thường, tức giận không thôi
"Các ngươi không hiểu cũng đừng nói bậy, lão nhị nhà ta sắp làm quan, dù
nhận học trò cũng phải nhận hài tử có gia thế thư hương trong sạch, sao
lại đi nhận con cháu thương nhân làm học trò, chỉ có tú tài không có
tiền đồ mới làm việc này! Các ngươi không thể so lão nhị của ta với Lâm
Trạch!"
"Lâm Trạch không còn tiền đồ đều do ác phụ như ngươi làm
hại, nếu như ngươi không sinh được nhi tử làm tú tài, giờ này ác phụ như ngươi đã bị ném trong sông rồi, còn dám hung dữ với chúng ta."
Thôn dân không thích bộ dáng hất mũi lên trời của Trần Thục Cúc.
Mụ già này không biết xấu hổ lại còn khoe ra, vốn dĩ Lâm Trạch đang có
tiền đồ sáng chói, nếu không phải bị Trần Thục Cúc ác độc hãm hại, tại
sao một tú tài phải bất đắc dĩ đi làm mua bán nhỏ để kiếm tiền sinh
sống? Chỉ có thể đi làm tiên sinh cho hài tử thương nhân?
Mọi
người ngoài miệng đều không nói tới Lâm Kiến Văn, nhưng trong lòng đều
rõ ràng, khẳng định gã có liên quan đến những chuyện mà Trần Thục Cúc đã làm.
Vì chiếm bạc trong nhà để bản thân được đọc sách mà hại
đại ca của mình, nhân phẩm ra sao không cần phải bàn cãi, thôn dân không nói đến là do thôn trưởng và lão tộc đè xuống, bởi vì gã là tú tài duy
nhất có tiền đồ ở trong thôn......
Vả lại Lâm Kiến Văn có thể làm quan hay không thì không ai nói trước được, có rất nhiều tú tài thi cả
đời còn không được, hiện tại Trần Thục Cúc khoe khoang trước mặt mọi
người còn quá sớm đi.
Nói thật, lấy tính cách của Trần Thục Cúc ở trong thôn này, đúng là không có bao nhiêu người thích mụ.
"Hừ, chờ ta lão nhị của ta làm quan, lúc đó các ngươi đừng có nịnh bợ lão nương!"
Dù miệng của Trần Thục Cúc có lợi hại đến đâu cũng không đấu lại các phụ nhân trong thôn, cuối cùng chỉ đen mặt tức giận bỏ đi.
Lâm Tam Quý sớm đã rời đi, không muốn bị mụ già này làm mất mặt thêm, nếu
không vì nể tình của hài tử, lão đã hưu mụ già này từ lâu rồi.
************
Lâm Trạch không quan tâm Trần Thục Cúc cãi nhau với thôn dân, Trần Thục Cúc mà không cãi nhau thì mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.
Đưa phụ tử Lý Quảng Tài vào nhà mình, hắn không dùng thân phận tú tài nữa,
hứng thú mời phụ tử Lý Quảng Tài ngồi xuống, tiếp tục đề tài thú vị vừa
rồi.
Chương Tụ nhanh chóng đem hai ly nước mật ong ra, tuy rằng bọn họ đều là người nhà quê, nhưng việc hiếu khách vẫn phải có.
Chương Tụ đem hai ly nước ra liền chuẩn bị rời đi, ở thời đại trọng nam khinh
nữ này, nam nhân nói chuyện với nhau, nữ nhân và ca nhi không được ở
trong phòng.
Nhưng Lâm Trạch không làm theo quy củ này. Là một
người hiện đại, hắn không có quan niệm về thứ bậc, hơn nữa hắn muốn
Chương Tụ về sau cùng hắn xử lý những chuyện bên ngoài. Tất nhiên hắn sẽ bắt đầu thay đổi tư tưởng cổ nhân của Chương Tụ từ căn phòng này.
"Người nhà nghèo không có lễ nghi, ta thích cùng phu lang bàn bạc chuyện trong nhà, có thể cho phu lang của ta ngồi xuống cùng nghe không?"
Tuy là giọng điệu dò hỏi, nhưng động tác của Lâm Trạch không có ý tứ dò
hỏi, trực tiếp kéo Chương Tụ ngồi bên cạnh mình, thái độ hòa nhã nhưng
giọng điệu lạnh nhạt làm người khác không thể phản bác.
Lý Quảng Tài đương nhiên không dám nói không, nhưng trong lòng trần đầy kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn nhìn Chương Tụ bên cạnh Lâm Trạch thận trọng
thêm một chút, là người làm ăn hắn đã luyện được chiêu nhìn mặt đoán ý
người khác, hắn biết sau này mình nên lấy lòng ai, liền chắp tay vuốt
mông ngựa*, tươi cười rạng rỡ
Vuốt mông ngựa*(拍马屁): dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.
"Tiên sinh khách khí quá, sau này Lâm phu lang chính là sư lang của Thăng Nhi nhà ta, ngày bái sư sao có thể vắng mặt được, tiên sinh và sư lang cùng nhau kiểm tra, đó chính là phúc khí và thể diện của Thăng Nhi nhà ta."
Vuốt mông ngựa này vuốt rất chính xác vào tâm của Lâm Trạch.
Nam nhân mỉm cười nhàn nhạt liền cao hứng khoe khoang, Lâm Trạch nhìn Lý Quảng Tài thuận mắt hơn một chút.
Lão già này đúng là thành tinh, nhưng làm người rất thức thời. Hắn giữ
Chương Tụ ở lại, chính là muốn nhìn xem phản ứng của Lý Quảng Tài, nếu
Lý Quảng Tài nếu có nửa điểm bất mãn, hắn sẽ không cùng đối phương giao
tiếp nữa, xem thường phu lang hắn chính là xem thường hắn, đuổi ra khỏi
nhà không cần thương lượng.
"Ông chủ Lý là người thông minh, ta
không nói lời vô nghĩa nữa, chúng ta nói chính sự đi. Muốn ta nhận nhi
tử của ngài làm học trò cũng được, nhưng ta hỏi nó ba câu hỏi, nếu nó
trả lời vừa lòng ta, ta liền nhận nó, nếu không trả lời hài lòng ta,
ngài nói nhiều cũng vô dụng."
"Lâm tiên sinh đồng ý cho nó cơ hội, Lý mỗ vô cùng cảm kích, nếu tư chất của nó ngu dốt, Lý mỗ sẽ không cầu tiên sinh nữa."
Lý Quảng Tài cao hứng gật đầu, mặc kệ kết quả như thế nào, Lâm Trạch đồng ý cho cơ hội chính là chuyện tốt.
Nói xong liền đẩy nhi tử đang nũng nịu lên, hận sắt không rèn thành thép
giáo huấn "Thăng Nhi, trả lời câu hỏi của tiên sinh cho tốt, nếu con
lại giở tính tình, hôm nay đừng trở về nhà nữa, ta không có đứa con trai như vậy!"
Lời này hơi nghiêm khắc với một đứa bé chín tuổi.
Dù Lý Thăng cứng đầu đến đâu bị lão cha của mình giáo huấn như vậy, cũng
không khỏi đỏ mắt, hít hít cái mũi nhìn Lâm Trạch vừa tức vừa hận, lại
không thể không cúi đầu chắp tay ủy khuất làm lễ.
"Lâm tiên sinh có lễ, ta gọi là Lý Thăng, năm nay chín tuổi, đã học xong 'Thiên Tự Văn', mời tiên sinh kiểm tra."
Ngữ khí đặc biệt không tình nguyện.
Lâm Trạch cũng không để ý, hứng thú nói chuyện
"Trong lòng không muốn gọi thì đừng gọi ta là tiên sinh, ta chưa có nhận
ngươi làm học trò đâu, xưng hô này để lại đi. Đã chín tuổi rồi còn chưa học xong quyển '3 vạn chữ', ngu như vậy cũng khó trách phụ thân ngươi
đi khắp nơi mời tiên sinh cho ngươi, nền tảng quá tệ, não quá ngắn, nếu
ta thu nhận ngươi, quà nhập học phải thu gấp ba......"
Một lời không có uyển chuyển nói nhẹ mà độc miệng nói thẳng, làm người trong phòng đều sửng sốt hết.
Tuy dựa theo tiến độ dạy học của nơi này, chín tuổi mới học xong quyển
'Thiên Tự Văn' quả thực là chậm, nhưng cũng không tính là ngốc, chỉ có
thể nói là bình thường, kết quả là Lâm Trạch không lưu tình đánh giá một chữ 'ngu'.
Đừng nói nhóc con Lý Thăng ủy khuất đến đỏ mắt lên,
chính Lý Quảng Tài cũng không nhịn được. Tốt xấu gì cũng là con mình,
người khác nói con mình 'ngu', trong lòng cha mẹ nào dễ chịu được.
"Ngươi mới ngu! Tiểu gia không biết ngươi thông minh như thế nào! Ta biết
ngươi không có ý tốt, đòi quà nhập học gấp ba lần là biết ngươi xấu xa
rồi, bộ tiền của phụ thân ta là lá cây sao, đó đều là do phụ thân ta
thức khuya dậy sớm kiếm từng đồng từng đồng trở về, một câu liền muốn
lấy tiền của phụ thân ta, ta mới không cần tên tú tài khẩu phật tâm xà
như ngươi dạy!"
Lý Thăng không kìm được tính khí của mình, liền tức giận rống lên.
Lý Quảng Tài che mắt lại, thầm nghĩ xong rồi.
Lâm Trạch càng nhìn càng thú vị, bưng chén uống nước xong, mới gợi khóe môi tiếp tục nói
"Một chữ ngàn vàng nghe qua chưa? Làm học trò của ta, ta sẽ dạy cho ngươi
một vạn quyển sách. Phụ thân ngươi là thương nhân có tiền, cho ngươi học sách từ nhỏ ngươi còn học không xong, ngươi nói tư chất của ngươi không ngu thì là cái gì?"
"Con người của ta xác thật rất mê tiền, cho
nên nếu thu ngươi làm học trò, ta không chỉ thu gấp ba lần quà nhập học, sau này ta và phu lang may quần áo trong tiệm tơ lụa của các ngươi phải miễn phí cho ta, nếu lễ vật tặng trong ngày lễ ngày tết không tốt, ta
sẽ đuổi ngươi bất cứ lúc nào."
Muốn bái sư trước tiên phải có quà nhập học, còn nói rõ tăng giá tiền làm tiên sinh, từ trước tới nay
không chừng chỉ có một mình Lâm Trạch làm.
Phụ tử Lý Quảng Tài trợn mắt, chưa từng thấy ai tham tiền lộ liễu như vậy.
Lâm Trạch không cảm thấy xấu hổ, rất bình thản mà nói tiếp
"Ông chủ Lý, ta không biết ngài điều tra ta như thế nào trước khi đến đây,
thứ lỗi cho ta nói thật, ta nhận con ngài làm học trò chính là lãng phí
thời gian của ta, bạc mà ít ta cảm thấy rất mệt, tuy rằng con ngài có
chút ngu ngốc, nhưng rất hợp ý ta, cho nên ta sẽ nó một cơ hội nữa."
"Mời tiên sinh hỏi lại, tiểu nhi chắc chắn nghiêm túc trả lời."
Thái độ của Lý QuảngTài càng thêm khiêm tốn khi nghe lời Lâm Trạch nói.