Ngũ Vận Uyển nói lời này rất ung dung, nhẹ nhàng như thể chiếc lông vũ khẽ
lướt qua trái tim Nam Ngự, khiến anh không tự chủ được mà nắm chặt bàn
tay nhỏ bé mềm mại của Ngũ Vận Uyển hơn nữa.
Ngũ Vận Uyển cảm
nhận được Nam Ngự đang nắm tay mình, gò má hơi nóng lên, cô đang định
nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại mà mình đặt trong
phòng khách đổ chuông.
“Cái đó?? Tôi đi nghe điện thoại” Cô cúi đầu nói, nhanh chóng rút tay về rồi đi đến phòng khách.
Cô cầm điện thoại trên bàn trà lên, khi nhìn tên người gọi, Ngũ Vận Uyển không khỏi nhíu mày.
Cô bắt máy, mặt không chút biểu cảm, cô lên tiếng: “Lâm Tiểu Như, cô gọi điện cho tôi làm gì?”
Cô và Lâm Tiểu Như là chị em cùng ba khác mẹ, tuy có quan hệ huyết thống
nhưng từ nhỏ hai người đã lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau hoàn toàn,
số lần gặp mặt cũng ít ỏi nên chẳng phải chị em thân thiết gì cả.
Đặc biệt là sau sự việc của Nam Bá, Ngũ Vận Uyển cảm thấy Lâm Tiểu Như
không còn phải vờ vĩnh giả bộ như trước nữa, cô thật sự không biết tại
sao cô ta lại gọi cho mình vào lúc này.
“Ngũ Vận Uyển” Giọng nói phát ngấy của Lâm Tiểu Như vang lên từ trong điện thoại, “Có vẻ như chị rất không vui khi nhận được cuộc gọi của em?”
“Chẳng có gì đáng để vui cả” Ngũ Vận Uyển không muốn giả bộ với cô ta, trong giọng điệu
lộ ra sự mất kiên nhẫn, “Cô nói thẳng đi, cô có chuyện gì”
“Em
gọi điện cho chị đương nhiên là chuyện tốt rồi.” Lâm Tiểu Như õng ẹo
nói, “Em nghe nói hình như tình hình của dì Ngũ đã có chuyển biến tốt
rồi?”
Trái tim của Ngũ Vận Uyển trùng xuống.
Sao cô ta lại biết rõ tình hình của mẹ cô.
“Thì sao?” Giọng của cô lạnh lùng hơn.
“Ôi chị à, chị đừng như vậy mà, dù sao thì em cũng rất quan tâm đến dì Ngũ” Lâm Tiểu Như vẫn nói với giọng điệu giả tạo như trước, “Cho nên em vừa
nghe nói tiền thuốc men của dì Ngũ tăng lên thì em đã rất lo lắng, suy
nghĩ xem làm thế nào để giúp được chị”
Lâm Tiểu Như muốn giúp cô?
Ngũ Vận Uyển cười giễu cợt, “Cô muốn giúp tôi như thế nào?”