"Là hạ quan trị bề dưới không tốt, xin công chúa giáng tội." Tôn Thanh
Trúc không khỏi đổ mồ hôi lạnh với lời khai Cảnh Hàm U ném qua. Trời mới biết vậy mà có cả thuộc hạ phủ thứ sử của ông ta tham dự lần hành thích này, đúng là vướng vào phiền toái lớn!
Sắc mặt Cảnh Hàm U rất không tốt, quay đầu nhìn Tiết Đích ở bên, bảo: "Ngươi nói."
Tiết Đích khom người thưa: "Mấy ngày qua Thuận Ân quận chúa bị ám sát ba
lần, đều là âm thầm hành sự. Võ công của kẻ tới không yếu, công chúa xử
lý hai lần, ti chức xử lý một lần."
Tôn Thanh Trúc nghe lời này
không đứng được nữa, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất. "Công chúa! Là
hạ quan bảo hộ không chu toàn. Nhưng hạ quan… phủ thứ sử của hạ quan
thật sự không có cao thủ! Chớ nói đối phó với những cao thủ võ lâm đó
thì muốn phát hiện cũng không phát hiện được."
Cảnh Hàm U gật
đầu, bưng trà lên uống một ngụm rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tôn đại nhân nói cũng có lý. Ông là người đọc sách, đương nhiên không thể chống đối
cao thủ võ lâm."
Tôn Thanh Trúc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đã
nghe thấy chén trà rơi xuống đất, "xoảng" một tiếng vỡ nát. Ông ta giật
mình, cuống quít ngẩng đầu nhìn, lại thấy Cảnh Hàm U cười lạnh. "Công…
công chúa…"
"Triều đình phái ông làm thứ sử Bồ châu, ông lại làm
quan một phương thế này?" Cảnh Hàm U thôi cười, mặt trầm như nước. "Sớm
có người báo ta rằng ông đối đãi Thần Nhứ thờ ơ. Ông không bảo hộ bất
thành thì tại sao Thần Nhứ gặp tập kích? Ông không vô tâm thì tại sao
Thần Nhứ lại bệnh nặng như thế? Tôn Thanh Trúc, ta biết ông có thân nhân chết trong tay người nước Dịch nên rất hận nước Dịch, hận dân nước
Dịch. Nhưng bây giờ Thần Nhứ đã là Thuận Ân quận chúa phụ hoàng ta đích
thân sách phong, sao ông dám trễ nải như vầy? Chẳng lẽ ông ở nước Dịch
lâu rồi nên quên mình là người nước Lịch ư?"
Bị chụp cái tội
"quên gốc gác", Tôn Thanh Trúc cảm giác trái tim lạnh ngắt. "Công chúa!
Hạ quan không dám! Hạ quan vĩnh viễn là con dân nước Lịch, không dám
quên đi cội nguồn ngày nào! Xin công chúa tha mạng!"
"Cầu người
không bằng cầu mình." Cảnh Hàm U đứng dậy đi đến trước cửa sổ, có gió
thổi làn tóc nàng, tựa như cái vuốt ve của sư tỷ. "Tôn đại nhân, ta
không mong lại có chuyện hành thích. Còn bằng cách nào thì ông có thể
thỉnh giáo Tiết Đích."
Cảnh Hàm U trở lại phòng Thần Nhứ, thấy
nàng đang ngồi bên bàn thưởng thức một thanh phi đao tinh xảo. Ánh sáng
trên cây đao khiến người ta trông mà sợ hãi.
"Sao lại lấy đồ nguy hiểm như vậy?" Cảnh Hàm U cau mày hỏi.
Thần Nhứ cười cười, "Ta mất nội lực chứ không mất ký ức. Ta còn nhớ ám khí
dùng thế nào. Hơn nữa…" Nàng cúi đầu nhìn phi đao trong tay, ánh mắt có
chút do dự.
Cảnh Hàm U vẫn đoạt nó khỏi tay nàng. "Loại phi đao
này nhỏ hơn phi đao bình thường nhiều, rất dễ nhận biết. Nàng thật sự
nghĩ rằng ta không đoán ra ai?"
Trong chốn võ lâm chỉ có Tiểu Đao môn sử dụng loại đao này, mà thiếu môn chủ của Tiểu Đao môn Thạch Nham
Sương là bạn tốt của Thần Nhứ.
"Nàng đã biết rồi thì có thể tha
cho Tiểu Đao môn, không truy cứu chuyện này không?" Thần Nhứ kéo tay
nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Cảnh Hàm U trở tay nắm lấy tay Thần Nhứ, "Không có khả năng. Ai có gan tổn thương nàng, ta đều sẽ không bỏ qua!"
Thần Nhứ chẳng bất ngờ với kết quả này. Nàng nhắm mắt, "Hàm U, nàng coi như bán cho ta một ân tình cũng không được sao?"
Cảnh Hàm U càng thêm khó chịu. "Nàng thật sự để ý hắn như thế?"
"Y từng giúp ta rất nhiều." Khí phách thiếu niên, Thần Nhứ không khỏi nhớ tới năm tháng trường kiếm giang hồ khi xưa.
"Nhưng hiện giờ hắn muốn giết nàng."
Nghe lời này, Thần Nhứ cười hơi chua xót. "Bây giờ người muốn giết ta nào
chỉ một mình y?" Nàng vươn tay cho lui Linh Âm hầu hạ bên cạnh, chủ động ngồi vào lòng Cảnh Hàm U. "Với một kẻ bán nước, bọn họ làm gì cũng
không quá phận."
"Nhưng nàng không phải…" Lời Cảnh Hàm U thốt ra bị môi Thần Nhứ chặn trong miệng.
"Bọn họ không biết mà. Ta đã chọn gánh tiếng xấu thì sẽ không trách họ. Nàng buông tha cho họ, được không?" Một nụ hôn qua đi, thân thể Thần Nhứ mềm thành vũng nước xuân, thấp giọng nỉ non bên tai Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U cảm thấy hô hấp không thông. Tay nàng ôm chặt người trong lồng ngực, "Nàng vậy mà dùng mỹ nhân kế để cứu chúng!"
Thần Nhứ cười dịu dàng, "Kế đã ra, chỉ xem nàng có trúng không."
Giai nhân mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề [1]. Cảnh Hàm U chưa bao giờ là Liễu Hạ Huệ * ngồi trong lòng mà không loạn. Khoảng thời gian này vì truy nã kẻ hành thích, cố kỵ bệnh của Thần Nhứ
nên không dám quá giới hạn. Bây giờ lửa trời dẫn ra lửa đất, sao khống
chế cho đặng.
* Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân
tử. Một điển tích về ông là một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng
thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị
cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút
tà tâm.
Trần Tâm Linh Âm bị điều ra ngoài cửa nghe Cảnh Hàm U dặn "Canh cửa cho kỹ" mà nhìn nhau một cái, mặt đều hồng hồng. . truyen bjyx
Trong phòng, môi Thần Nhứ nhiễm ánh nước, không ngừng hôn lên gương mặt xinh đẹp của Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U bắt lấy bàn tay lộn xộn của nàng, con ngươi bốc hỏa. "Thần Nhứ,
nàng đùa với lửa." Nàng thừa nhận mình đã bị Thần Nhứ khơi mào hứng thú, nhưng nghĩ đến việc Thần Nhứ nhiệt tình như vậy đều là vì Thạch Nham
Sương, lòng vô thức bất mãn hơn.
Tay Thần Nhứ bị nắm, dứt khoát
ngã vào lồng ngực Cảnh Hàm U. Hơi thở chứa hương cỏ Uẩn Kết nhàn nhạt,
thanh nhã mà mê người. "Ta biết nàng nghĩ gì. Nàng chung quy không tin
ta chỉ đang muốn nàng mà thôi." Nàng khẽ thở dài một cái, làm bộ muốn
đứng dậy.
Tên đã lên dây, sao Cảnh Hàm U để nàng đi được? Hai tay ghì chặt kiềm hãm người trong ngực. "Thần Nhứ, đây là nàng tự tìm."
Phù dung trướng noãn *. Chăn gấm hỗn độn, y phục của Thần Nhứ sớm đã cởi
một nửa. Da thịt trắng tuyết nhiễm một màu ửng hồng, đến khuôn mặt tái
nhợt cũng nổi sắc đỏ. Môi nàng hơi nhấp, ánh nước trơn bóng biểu lộ rõ
sự thoải mái vừa nhận được. Trên vai ngọc bại lộ trong không khí là một
loạt dấu răng rõ ràng.
* Trích trong câu "Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu" (Trường hận ca - Bạch Cư Dị) nghĩa là màn phù dung êm ái đêm xuân.
"Mấy tháng không gặp, sao lại học cắn người?" Thần Nhứ nhíu mày, sự quyến rũ giấu trong xương cốt khiến Cảnh Hàm U phải hết sức tự chủ mới không
hành động điên cuồng.
"Nàng cũng nói mấy tháng không gặp. Khó lắm mới gặp thì nàng lại bệnh, nàng có biết ta khổ không?" Cảnh Hàm U vừa
oán trách vừa rút trâm ngọc vấn tóc của Thần Nhứ, một đầu tóc đen tán
loạn trên giường.
Thần Nhứ hiếm khi không nói gì, chỉ là nghiêng
đầu sang bên. Tóc hỗn độn che khuất một sườn mặt, làm sườn mặt kia
nghiêng nước nghiêng thành hơn.
Cảnh Hàm U khó khăn nuốt một
ngụm nước bọt. Nàng phát hiện vài tháng không gặp, sức tự chủ của mình
càng ngày càng kém. Chí ít hiện tại nàng đã không thể khống chế chính
mình.
Mày Thần Nhứ lại nhíu một chút vì lực của Cảnh Hàm U.
"Thần Nhứ, nàng là của ta!" Dường như muốn tuyên thệ điều gì, Cảnh Hàm U đột nhiên nói lời này.
Thần Nhứ quay đầu, nhìn con ngươi kiên định của Cảnh Hàm U mà cười dịu dàng. Hàm U, ván cược của chúng ta thắng bại còn chưa định đâu.
"Ưm…" Cảnh Hàm U nghe tiếng ngâm khẽ cực kỳ áp chế của Thần Nhứ, lòng càng
gấp gáp. Người sư tỷ này luôn lạnh nhạt kìm nén, chắc chỉ có lúc ý loạn
tình mê mới nghe được thanh âm ấy.
Y phục đã bị Cảnh Hàm U cởi hết, Thần Nhứ nắm chặt quần áo đối phương kéo nàng tới gần mình. "Hàm U…"
Tiếng nỉ non nhẹ như muỗi kêu làm Cảnh Hàm U tăng lực ngay lập tức, siết chặt giai nhân dưới thân vào lòng. Từ ngữ gì cũng dư thừa vào giờ khắc này,
hai người đều vứt bỏ sự rụt rè của nữ tử, lộ ra dáng vẻ nguyên thuỷ nhất trước mặt nhau.
Sắc trời dần dần tối.
Có lọn tóc thấm mồ
hôi dính trên trán Thần Nhứ, Cảnh Hàm U nhẹ nhàng vén nó ra sau tai.
Nhìn nàng ngủ say, Cảnh Hàm U không nhịn được in vài cái hôn lên bờ lưng trơn bóng của nàng.
Ngoài cửa, Linh Âm và Lâm Lang đã chuẩn bị
nước ấm lén lút bưng vào. Cảnh Hàm U tự mình lau sạch thân thể cho Thần
Nhứ rồi thả nàng lại đệm giường đã đổi, cẩn thận đắp chăn cho nàng. Xong hết thảy, nàng phân phó Linh Âm Lâm Lang chăm nom Thần Nhứ mới đứng dậy rời đi.
Trần Tâm vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, thấy Cảnh Hàm U ra vội vàng theo sau. "Công chúa, tất cả đã chuẩn bị tốt. Tiết tướng quân
đã thông tri Hoài Hóa tướng quân Chu Phàm điều năm trăm người lại đây."
"Vậy ra tay đi, nhân đêm nay…" Câu kế tiếp Cảnh Hàm U không nói ra. Ngẩng
đầu xem sắc trời, đúng là lúc trăng lên đầu cành liễu. Nàng nghĩ đến
Thần Nhứ trong phòng, khóe môi gợi nên nụ cười tàn nhẫn.
Trời dần sáng, Tôn Thanh Trúc nhìn Nhu Gia công chúa sắc mặt không tốt, không
khỏi kêu khổ trong lòng. Càn quét Tiểu Đao môn không dính dáng gì tới
ông ta, tại sao ông ta phải nhảy vào vũng nước đục này?
Quan binh đã lục soát trong ngoài nơi ở của Tiểu Đao môn tại Bồ châu ba lần, vẫn
không phát hiện bóng dáng ai. Tiết Đích bẩm: "Công chúa, xem ra người
của Tiểu Đao môn đã chạy thoát."
Cảnh Hàm U đương nhiên rõ điều
ấy, nhưng nàng cứ cảm thấy chuyện đó liên quan tới Thần Nhứ. Suy nghĩ
này khiến sắc mặt nàng chẳng thể tốt lên. "Tiếp tục truy đuổi người của
Tiểu Đao môn, chết sống bất luận." Nàng xoay về hướng Tôn Thanh Trúc,
"Phải xin Tôn đại nhân hỗ trợ bắt giữ."
Tôn Thanh Trúc vội vàng chắp tay thưa: "Hạ quan rõ, xin công chúa yên tâm."
Trở lại phủ thứ sử, Thần Nhứ vẫn đang ngủ. Một hồi vui thích hôm qua xác thật quá tiêu hao thể lực với người bệnh như nàng.
Cảnh Hàm U đứng bên ngoài xua tan khí lạnh rồi mới vào trong. Nàng ngồi ở
mép giường ngắm dung nhan lúc ngủ của Thần Nhứ, không nhịn được vươn tay khẽ vỗ về gương mặt mỹ lệ kia.
"Toàn bộ đều do nàng sắp xếp
đúng không? Chắc hẳn thời điểm Tiểu Đao môn bỏ chạy là sáng hôm qua nên
nàng mới dùng mỹ nhân kế giữ chân ta. Bọn chúng muốn giết nàng, sao nàng lại tha cho chúng? Đơn giản vì chúng cũng là người nước Dịch ư? Nàng
trả giá cho nước Dịch chưa đủ sao? Vì cớ gì cứ dâng một trái tim chân
thành để những kẻ đó tuyệt tình giẫm đạp? Vì cớ gì không suy nghĩ cho
bản thân nhiều hơn? Thần Nhứ, nàng chà đạp mình như vậy, có khi nào nghĩ tới ta sẽ đau lòng không?" Cảnh Hàm U càng nói càng giận. Rõ ràng là
người mình không sợ đối nghịch với phụ hoàng mẫu hậu mà bảo hộ lại cam
tâm để người nước Dịch tổn thương hết lần này tới lần khác. Tay nàng
chậm rãi nhấc chăn, đập vào mắt là dấu vết vui thích hôm qua trên thân
mình Thần Nhứ. Bàn tay run lên, chăn lại dừng trên Thần Nhứ. "Ta luôn
luôn không nhẫn tâm bằng nàng. Nàng nhẫn tâm với ta, càng nhẫn tâm với
chính mình. Thần Nhứ, lần này về nước, dù thế nào đi nữa ta đều sẽ không thả nàng đi. Trừ ta, không ai có thể thương tổn nàng nữa."
___
[1] Trích từ bài "Thạc nhân kỳ 2" của Khổng Tử.
Dịch nghĩa là:
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.