"Ý của đại tỷ là hoàng cung nước Phong có kẻ để mắt tới Thần Nhứ?"
Ân Khang công chúa lắc đầu, "Ta đoán thôi. Thần Nhứ linh diệu đến thế, ai
nhìn mà chẳng muốn? Đến muội cũng chết không buông tay muội ấy, huống
chi là đàn ông?" Thấy đôi mắt Cảnh Hàm U loé sáng, nàng vỗ vỗ tay ngũ
muội nhà mình. "Ngày mai ta phải lên đường rồi. Tương lai nếu muội có cơ hội tới nước Phong, nhớ đến thăm tỷ tỷ đấy. Phụ hoàng tuổi tác lớn, ta
không thể tận hiếu trước mặt người, cũng là một việc đáng tiếc."
"Đại tỷ, ta nhớ rõ." Khuyên lơn đã quá nhiều, đến lúc thật sự phải chia tay, ngược lại chẳng còn lời gì để nói.
Hôm sau, Ân Khang công chúa xuất giá. Đây là chuyện lớn của nước Lịch,
hoàng đế hoàng hậu và tất cả thành viên hoàng thất đều có mặt. Công chúa hòa thân gả xa đương nhiên phải thực hiện trình tự lễ nghi rườm rà.
Thần Nhứ ngồi trong cung Vũ Yên, nghe tiếng trống kèn loáng thoáng
truyền đến, âm thầm thở dài.
Nếu nước Dịch vẫn còn, chắc lúc này
nàng đã xuất giá rồi. Nhớ lúc phụ hoàng còn sống, ông đã từng thảo luận
với nàng phải gả tới nước nào. Lúc ấy mình trả lời thế nào nhỉ? Hình như là nước Khánh biên giới phía Bắc. Bởi vì bách tính nước Khánh hung hãn, dũng mãnh thiện chiến. Một khi thành công thông gia, nước Dịch không
phải sợ nước Lịch uy hiếp nữa, có thể liên thủ với nước Khánh hình thành thế giáp công nước Lịch. Người ở nước Khánh kia… Tay Thần Nhứ
vịn trên song cửa sổ, trong đầu xuất hiện hình bóng một chàng trai anh
dũng - thái tử nước Khánh Giang Vân Dương, tuy chỉ gặp qua một lần,
nhưng cũng là một người đàn ông ngay thẳng.
"Quận chúa, canh sâm chín rồi ạ." Lâm Lang bưng một bát canh hầm tiến đến.
Thần Nhứ thôi nghĩ ngợi. "Để xuống đi, nguội một chút rồi ta uống."
"Quận chúa có tâm sự ạ?" Cặp mắt linh động của Lâm Lang nhìn Thần Nhứ.
"Ngươi tới nước Lịch bốn năm, lúc nhớ nhà thì làm sao?" Thần Nhứ kéo cô ấy ngồi cạnh mình.
Lâm Lang cười tươi rói. "Nô tỳ chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú không
ló mặt ra ngoài được. Nếu năm đó công chúa không về nước bồi dưỡng nô
tỳ, chỉ sợ nô tỳ sẽ phải ở trong danh gia vọng tộc kia cả đời chẳng thể
ra ngoài sáng. Công chúa, nô tỳ tuy là thân nữ nhi, nhưng lại không muốn ăn nhờ ở đậu suốt cuộc đời. Bây giờ ở trong thâm cung, mặc dù từng bước hung hiểm, nhưng suy cho cùng còn có chỗ cho nô tỳ phát huy, nô tỳ
không khổ, cũng… không nhớ nhà."
"Cha ngươi là rường cột nước
nhà. Lâm Lang, nếu có một ngày thành công giành lại nước Dịch, ta chắc
chắn sẽ đón ngươi về nước Dịch, cho ngươi một thân phận chính đáng."
Thần Nhứ cam kết.
Lâm Lang cũng không ra vẻ mừng rỡ. "Công chúa, có người, nước Dịch mới không mất."
Thần Nhứ cười cười. Lòng tín nhiệm này, tốt biết bao! Đáng tiếc tộc nhân của mình chẳng ai hiểu được. Bọn họ chỉ biết nếu mình
không hiến thành, nước Dịch vẫn có thể chèo chống, cứ như binh vây kinh
thành đều là lỗi của mình. Nước Dịch chẳng phải đổ nát trong tay triều
chính hoang phế chỉ biết hưởng lạc của hoàng tộc tôn thất sao? Mình về
nước muốn ngăn cơn sóng dữ, đáng tiếc thời thế không ở bên này.
* ở trên đã bưng canh sâm, ở dưới vẫn bưng canh sâm tiếp. Mình nghĩ đây là lỗi của tác giả nên giữ nguyên và chú thích nhé.
Thần Nhứ uống. "Lâm Lang, ngươi biết rõ nhà ngoại của Đức phi nương nương không?"
Lâm Lang gật đầu. Cô ấy là một người nhanh nhẹn, không đợi Thần Nhứ hỏi,
trực tiếp kể hết những chuyện có liên quan tới Đức phi mà mình biết.
Thần Nhứ lắng nghe, "Ngươi đã bại lộ, không nên tiếp xúc với người của chúng ta nữa. Nhưng bại lộ cũng có chỗ tốt của bại lộ, ngươi nghĩ cách xây
dựng quan hệ với cung nữ của Hứa chiêu viện. Nhớ, đừng nghe ngóng gì cả, tạo quan hệ là được rồi. Cần tiền bạc thì tìm Linh Âm."
"Vâng, nô tỳ rõ."
Thần Nhứ chớp mắt một cái rồi một cái. Lúc sư phụ dạy nàng chiêu này, vẻ mặt người cũng thâm sâu như vậy. Chiêu này gọi là –– đánh cỏ động rắn.
Sau khi Ân Khang công chúa xuất giá, hoàng cung nước Lịch dường như lấy lại sự bình yên. Lâm Lang đã kết bạn với một cung nữ nhị đẳng của Hứa chiêu viện, tên là Kim Oanh.
Hôm đó, Cảnh Hàm U ngồi trong sân với
Thần Nhứ nhìn các cung nữ phơi nắng hoa mới hái. Ngoài cửa có thái giám
đi vào, đầu tiên là rầm rì vài câu với Trần Tâm, Trần Tâm biến sắc, bẩm
báo: "Công chúa, tiền triều có tin tức truyền tới, liên quan đến Thuận
Ân quận chúa."
Cảnh Hàm U và Thần Nhứ cùng ngẩng đầu. "Liên quan đến ta?" Thần Nhứ hỏi.
"Chuyện gì? Nói đi." Cảnh Hàm U bảo.
"Lúc trước Tiêu Dao hầu chủ trì lễ nghi hoà thân cho Ân Khang công chúa, bị
người tra ra dùng đồ vật không thích hợp với nghi thức dành cho công
chúa. Bây giờ phủ Tiêu Dao hầu đã bị lục soát."
Cảnh Hàm U và Thần Nhứ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy việc này có hơi bất ổn.
"Có lục ra đồ không?" Chuyện này nói cho cùng là làm việc sơ sẩy mà thôi, cùng lắm là cách chức, sao lại bị điều tra?
Trần Tâm lắc đầu. "Vẫn chưa có tin tức mới truyền đến."
Cảnh Hàm U nắm chặt tay Thần Nhứ để nàng không hoảng hốt. Thần Nhứ gật đầu.
Tin mới rất nhanh đã đến, soát được đồ vật trong hầu phủ của Dịch Già Dụ,
còn có vài lá thư tới lui của Dịch Già Dụ và người ở trong nước Dịch.
Hết thảy đều tỏ rõ một chuyện, đó chính là Dịch Già Dụ muốn phục quốc.
Nghe được tin này, Thần Nhứ nhắm mắt lại. Cảnh Hàm U lo lắng nhìn nàng, rất sợ nàng không chống đỡ nổi mà gục ngã.
Trầm mặc một hồi, Thần Nhứ mở mắt ra, nói: "Nhị ca ta chỉ là một học sĩ uyên bác, huynh ấy sẽ không làm loại chuyện đó."
"Thần Nhứ, ta nói ta tin nàng cũng vô ích. Việc này ta không giúp được gì,
chỉ có thể chờ phụ hoàng hạ thánh chỉ." Suy cho cùng Cảnh Hàm U vẫn chưa váng đầu. Nàng là công chúa được sủng ái nhất, trong hậu cung nàng có
tiếng nói, nhưng ở triều đình, nàng cũng chẳng có chỗ động tay.
"Nhất định là có người cố ý hãm hại." Thần Nhứ nói rồi đứng dậy, "Ta muốn tới cung Đức Xương."
"Nàng đi gặp Dịch Già Mạc Ly?" Cảnh Hàm U không cản mà dậy theo.
"Mạc Ly chắc chắn sẽ xin thái tử cầu tình cho nhị ca, đến lúc đó coi như nắm chắc tội danh nội ứng ngoại hợp. Hiện tại, dù là Mạc Ly hay là ta cũng
không thể hành động." Thần Nhứ vừa nói vừa ra cửa.
Cảnh Hàm U gật đầu. "Gia Hỉ, ngươi đi cung Đức Xương gặp thái tử, nói ta lập tức đến, bảo huynh ấy đừng đi."
Gia Hỉ nhanh chân, nhận mệnh lệnh chạy như một làn khói.
Thần Nhứ nhìn thoáng qua Cảnh Hàm U, đôi mắt ngập tràn sự cảm kích. Cảnh Hàm U cười cười, "Ta đương nhiên sẽ giúp nàng."
Cung Đức Xương, Mạc Ly vừa thu được tin tức quả nhiên tức khắc xin thái tử
đi cầu tình cho nhị ca nhà mình. Thứ nhất thái tử vẫn yêu thương Dịch
Già Mạc Ly, thứ hai hắn cảm thấy đây không phải chuyện lớn. Dịch Già Dụ
là hoàng tử nước Dịch, trong nhà có vài đồ nước Dịch là rất bình thường, có thư từ qua lại với người trong nước cũng chả thể nói rõ y có hành
động gì. Hắn cũng nhìn ra đấy là có kẻ cố ý hãm hại. Hắn vừa muốn đến
chỗ hoàng đế cầu tình, Gia Hỉ liền truyền lời của Cảnh Hàm U. Thái tử
nghe xong cũng nghĩ đến Thần Nhứ, tưởng rằng Cảnh Hàm U muốn hợp lại với hắn đi cầu tình.
Cảnh Hàm U và Thần Nhứ rất nhanh đã đến. Vào
cung Đức Xương, Thần Nhứ hành lễ rồi đi thẳng vào phòng Dịch Già Mạc Ly, còn Cảnh Hàm U thì phải tâm sự rõ ràng với thái tử ca ca của mình.
Ánh mắt của thái tử khó khăn lắm mới thu về từ trên người của Thần Nhứ. Tuy là sống trong cung, nhưng thái tử thường không đi lung tung ở hậu cung
để tránh bị hiềm nghi. Ngày thường, hắn sẽ đến cung Đoan Hoa để thỉnh an hoàng hậu. Trên đường đi, hắn cũng gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng đều là phi tần của phụ hoàng, nên hắn cũng không dám vọng tưởng. Duy chỉ có
Dịch Già Thần Nhứ này, phụ hoàng đã ban cho Nhu Gia, hiển nhiên sẽ không được đưa vào cung, và tất nhiên hắn có thể nghĩ đến nàng ấy.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thần Nhứ ở hoàng cung Dịch Quốc, thái tử chỉ cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp, nhưng cũng không phải kiểu
đẹp đến nỗi khiến người kinh ngạc. Dù gì thì hắn cũng là thái tử một
nước, đã từng nhìn qua rất nhiều mỹ nhân. Nhưng sau khoảng hơn nửa năm
này, mỗi lần nhìn thấy Thần Nhứ, hắn đều cảm thấy cô gái này có sự thay
đổi rất lớn. Một loại cứng rắn, nhẫn nại đã dần biến mất, thay vào đó là sự duyên dáng, yểu điệu, quyến rũ động lòng người. Đây chính là hình
mẫu phụ nữ lý tưởng nhất mà đấng mày râu nào cũng mơ ước có được. Người
phụ nữ thể hiện tốt nhất được giá trị của bọn hắn.
Chỉ là trước mắt nàng là người của Nhu Gia, thái tử tạm thời chưa dám có biểu hiện gì quá lộ liễu.
"Với chuyện của Tiêu Dao Hầu, thái tử có tính toán gì không?" Cảnh Hàm U không vòng vo chút nào.
"Tiêu Dao Hầu hiển nhiên là bị người hãm hại. Hắn tuy có tội, nhưng tội không tới mức chết. Nhưng nếu chuyện hắn có ý đồ phục quốc bị chứng thực, vậy coi như không phải sống chết của một mình hắn, cả tộc Dịch Già đều sẽ
bị liên lụy, cho nên ta định đi cầu phụ hoàng, cầu người tra rõ việc
này, trả lại thanh danh cho Tiêu Dao Hầu. Nghĩ đến phụ hoàng chắc sẽ
không cự tuyệt." Thái tử chẳng phải kẻ không có tính toán.
Cảnh Hàm U gật đầu. Người anh trai này thật sự là năng lực có hạn. "Nếu thái tử đi cầu tình phụ hoàng, phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào?"
Thái tử nhíu mày. Lời này... Hoàng đế đã để hắn tham chính, thế thì hắn yêu cầu tra tường tận án này cũng không sai mà.
"Phụ hoàng biết trong cung của người có một công chúa nước Dịch đấy." Cảnh Hàm U không thể không nhắc tiếp.
Thái tử cuối cùng cũng ngộ ra, biến sắc, "Ý muội là phụ hoàng sẽ hoài nghi ta trầm mê nữ sắc?"
"Chẳng lẽ không đúng ư?"
Thái tử cúi đầu không nói.
"Nghiêm trọng hơn, người là thái tử, là thái tử một nước. Nếu người và Tiêu Dao Hầu giao du với nhau, phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào? Phụ hoàng sẽ cho rằng
người ủng hộ tộc Dịch Già giành lại chủ quyền. Thái tử à, vị trí thái tử này người có cần nữa không?"
Một câu hỏi của Cảnh Hàm U khiến thái tử trợn mắt hốc mồm.
"Muội tới là để ngăn cản ta?"
"Đương nhiên. Ta là em gái của huynh, sẽ không trơ mắt nhìn huynh phạm sai
lầm." Cảnh Hàm U mượn cơ hội biểu đạt lập trường của mình. Dù sao một số sự việc trước đó đã làm mối quan hệ giữa anh em bọn họ có hơi căng
thẳng.
Thái tử gật gật đầu, thuận tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trong phòng của Dịch Già Mạc Ly, Thần Nhứ đã nói rõ lợi và hại của việc này cho Dịch Già Mạc Ly nghe.
"Đại tỷ, chẳng lẽ vì đó mà chúng ta không cứu nhị ca sao?" Dịch Già Mạc Ly không cam tâm.
"Cứ cho là cứu, cũng không thể là chúng ta ra mặt, càng không thể là thái
tử hay Nhu Gia công chúa. Muội cũng biết, trong hoàng cung này nhất định có kẻ đợi chúng ta ra tay, sau đó một mẻ hốt gọn chúng ta." Thần Nhứ
thở dài, "Chuyện của nhị ca căn bản là người khác lấy cớ, đoán chừng
chẳng phải mục đích thực sự của đối phương. Cho nên hiện tại chúng ta
quyết không thể động."
"Nhưng nhị ca…"
"Nhị ca phạm tội gì được? Chỉ một người làm việc không tốt thôi đã đổ bể rồi. Phục quốc
nghe thì dọa người, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ cụ thể. Mạc Ly,
muội phải nhớ giờ phút này không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng
không được nói trước mặt người ngoài, cho dù có người nhắc tới, cũng
phải giả ngốc, chớ để bọn họ lợi dụng." Thần Nhứ tận tâm chỉ bảo, sợ
người ngũ muội này nhất thời không kìm nén được, vậy thì cục diện sẽ
chẳng thể vãn hồi được nữa.