Thần Nhứ ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy con ngươi tối đen của Cảnh Hàm
U. Nàng quay lưng đi, không muốn tiếp diễn sự xấu hổ này, nhưng lại bị
người phía sau trực tiếp ôm lấy.
"Thần Nhứ…" Hơi thở nóng rực của Cảnh Hàm U phả lên gáy nàng.
Hai tay Thần Nhứ nắm lấy cánh tay Cảnh Hàm U, nhưng lại không dùng lực.
Thân thể sau lưng ngày càng nóng, cũng ngày càng thiếp gần. Ngón tay
Thần Nhứ giật giật, nhưng chỉ là giật giật. Nàng thở dài dưới đáy lòng,
chậm rãi nhắm mắt lại, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể vào người phía
sau.
Áo ngủ ướt đẫm bị cởi, lộ ra da thịt hồng nhuận vì ngâm
suối nước nóng. Không giống với sự ấm áp khi trước, lần này nhiệt độ cơ
thể của Thần Nhứ cao hơn rất nhiều, Cảnh Hàm U lại có cảm giác phỏng
tay.
Trên sàn gỗ, một đầu tóc xanh của Thần Nhứ tán loạn, uốn
lượn đầy đất. Trong đôi mắt kia là vẻ hiểu rõ nhìn thấu tất cả mọi thứ,
cứ lặng lẽ trông Cảnh Hàm U, như là một lời mời thầm lặng.
Cảnh
Hàm U vừa muốn cúi người xuống đã bị Thần Nhứ đưa tay ngăn giữa hai
người. "Y phục của nàng còn nhiễu nước." Ngụ ý bảo Cảnh Hàm U cởi áo
ngủ.
Cảnh Hàm U đúng là không phải người dong dài, nghe vậy lập
tức cởi y phục của mình ra. Lại nhìn Thần Nhứ, chỉ thấy mặt mày nàng
chứa ý cười, vẻ mặt ranh mãnh nhìn mình.
"Nàng cười cái gì?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu *." Thần Nhứ đột nhiên ngồi dậy, sau đó áp Cảnh Hàm U không chút phòng bị lên mặt đất.
* "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” xuất phát từ bài thơ đầu tiên của Kinh Thi, nằm trong thiên Quan thư, chương thứ nhất:
Dịch thơ ra là:
U nhàn thục nữ thế này,
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.
"Thần… Thần Nhứ…" Cảnh Hàm U suýt sặc nước bọt. Đây là tình huống quái quỷ gì?
Thần Nhứ chẳng nói lời nào, cả người đè trên người nàng, chủ động hôn lên môi nàng.
Cảnh Hàm U rất kích động! Chẳng ngờ rằng lần này Thần Nhứ chủ động như thế.
Nàng ôm chặt thân thể Thần Nhứ, lật người một cái, đã đặt Thần Nhứ ở
dưới thân một lần nữa.
Thần Nhứ không phản kháng, thậm chí buông lỏng thân thể của mình, mặc cho người trước mặt muốn làm gì thì làm.
Bởi vì có suối nước nóng nên nhiệt độ trong lầu nhỏ rất cao, hai người
rất nhanh đều chảy mồ hôi.
Lần nữa tiến vào suối nước nóng, Cảnh Hàm U càng không chịu để Thần Nhứ thoát khỏi lồng ngực của mình nửa
bước. "Sao lại nghe lời thế?"
"Nàng không thích?" Môi Thần Nhứ vẫn còn sưng đỏ, nhiễm ánh nước từ sương mù, quá đỗi xinh đẹp.
"Sao có thể không thích." Nói, Cảnh Hàm U còn xoa ngực nàng một cái.
"Ai!" Thần Nhứ vội vàng bắt lấy tay của nàng. "Đừng đụng, đau."
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Sao vậy?"
Thần Nhứ liếc nàng một cái, "Chính nàng ra tay nặng bao nhiêu nàng cũng không biết?"
"Ta…" Cảnh Hàm U đuối lý, ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Ta mệt." Thần Nhứ lại tựa sát vào ngực Cảnh Hàm U, gối đầu lên bả vai Cảnh Hàm U, nhắm mắt lại.
Hai người im lặng, cũng không làm gì nữa. Sự yên tĩnh lưu động trong không khí.
Các nàng ngâm suối nước nóng ra, Trần Tâm và Tái Phúc đã chuẩn bị kỹ đồ ăn. Thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của hai vị chủ tử, hẳn chừng tắm suối nước
nóng rất thoải mái.
"Ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực." Cảnh Hàm U vừa gắp thức ăn cho Thần Nhứ vừa nói.
Thần Nhứ không ngẩng đầu, cũng ăn không nhiều lắm.
Lúc này thời tiết vốn đẹp đột ngột âm trầm, trông có vẻ như sắp mưa. Trần
Tâm và Tái Phúc vội vàng ra cửa sắp xếp cẩn thận đồ vật bên ngoài.
"Nàng dẫn ta đi là định xử lý Mạc Ly thế nào?" Thần Nhứ đặt đũa xuống, hỏi thẳng.
Cảnh Hàm U nghe vậy, tay gắp thức ăn thoáng ngừng, nhưng sau đó vẫn kẹp một miếng thịt bỏ vào chén Thần Nhứ. "Cô ta đáng chết."
Thần Nhứ thở dài. "Muội ấy đúng thật đáng chết, là người mất nước mà chỉ
nghĩ cho lợi ích của bản thân, báo thù riêng của mình. Nào gánh vác
trách nhiệm của công chúa nước Dịch? Nhưng muội ấy chung quy vẫn là em
gái của ta, là công chúa được sủng ái nhất nước Dịch ta. Hàm U, nếu muội ấy có ý đồ mưu hại người ngoài, ta không có tư cách cầu tình nàng. Thế
nhưng khổ chủ là ta, nàng có thể xem ở ta… tình ý giữa nàng và ta mà bỏ
qua cho muội ấy một lần được không?"
"Rắc!" Cảnh Hàm U bỗng bẻ
gãy đôi đũa trong tay. "Nếu cô ta không phải em gái của nàng thì đã sớm
chết từ lúc dùng hương Vong Linh hại nàng rồi!"
Thần Nhứ nhìn ra nỗi phẫn nộ Cảnh Hàm U, mà phẫn nộ ấy lại là vì mình. Nàng giữ chặt tay Cảnh Hàm U, "Phải làm sao thì nàng mới bỏ qua cho muội ấy?"
Cảnh Hàm U khó tin được mà nhìn Thần Nhứ, "Nàng đang bàn điều kiện với ta?"
Thần Nhứ lắc đầu, nét mặt ưu buồn. "Ta không muốn thế. Ta muốn bàn tình cảm
giữa chúng ta, nhưng ta không biết…" Đằng sau đã bị Cảnh Hàm U hôn vào
miệng, cuối cùng chẳng thốt được một chữ.
Trần Tâm Tái Phúc làm
việc xong, vừa tiến vào đã thấy một màn này. Hai người đều hít một
hơi, không dám xem tiếp, chẳng hề chần chờ lui khỏi phòng, còn đóng chặt cửa phòng lại.
"Công chúa thật sự dữ dội!" Trần Tâm nói trong lòng.
"Ban ngày ban mặt, không phải quá lớn mật sao?" Tái Phúc bồn chồn trong lòng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều xấu hổ. "Sẽ không bị đau mắt hột chứ?" Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ thầm.
Trong phòng, Cảnh Hàm U rốt cục buông Thần Nhứ ra, nhưng vẫn dùng gương mặt
nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng. "Đừng hoài nghi tình cảm của chúng ta.
Đừng hoài nghi trái tim của ta. Thần Nhứ, ta biết nàng không cam lòng,
nàng muốn giày vò thế nào cũng được, nhưng đừng hoài nghi ta."
Con ngươi Thần Nhứ dần dần tỉnh táo. "Tha cho Mạc Ly đi. Nếu nàng giết nó,
phụ hoàng dưới cửu tuyền sẽ oán trách ta. Ta hiến thành bán nước, đã là
tội nhân thiên cổ với quốc gia. Ta không muốn ngay cả phụ hoàng cũng oán ta, vậy ta sống đến cùng còn ý nghĩa gì nữa?"
Nàng không khóc,
nhưng lời nói ra còn đâm sâu vào lòng người hơn cả nước mắt. Cảnh Hàm U
không nỡ nhìn nàng tự trách như vậy, cho nên nhất định sẽ thỏa hiệp.
"Mấy ngày trước thái tử làm việc có công, phụ hoàng và mẫu hậu triệu kiến thái tử và thái tử phi dùng bữa ở cung Đoan Hoa."
Thần Nhứ ngẩng đầu, "Nàng đã làm gì?"
Giờ phút này Cảnh Hàm U vô cùng thản nhiên, "Du chế *."
* du chế: quan viên, hậu cung phi tần… đều có những quy tắc ăn mặc, lễ
nghi riêng, vượt qua những quy tắc đó thì gọi là "du chế".
Hai chữ vừa ra khỏi miệng, Thần Nhứ bỗng đứng phắt dậy, "Chuyện khi nào?"
"Bây giờ có lẽ cô ta đã gặp chuyện." Câu nói bình tĩnh kia cứ như là nhìn sâu kiến.
Thần Nhứ chán nản ngồi xuống. Nàng là công chúa, quá rõ ràng ý vị của du chế đối với chốn đẳng cấp nghiêm ngặt như cung đình. Mạc Ly là người nước Dịch, vốn đã chịu đủ nghi kỵ, lần này cơn giận sấm lửa đều rơi vào một mình muội ấy, muội ấy phải sống thế nào đây?
"Xin nàng cứu muội ấy."
Cảnh Hàm U kinh ngạc nhìn Thần Nhứ quỳ gối trước mặt mình, vậy mà nhất thời không biết phản ứng ra sao. Người sư tỷ này kiêu ngạo đến nhường nào chứ! Nàng ấy vừa ra đời đã là đế
vương mệnh cách, chấn động chư quốc. Ở Phi Diệp Tân, mọi chuyện nàng ấy
làm đều là tốt nhất, đến sư phụ luôn luôn gắt gao cũng phá lệ thiên vị
nàng ấy. Bây giờ nàng ấy lại quỳ xuống xin mình cứu một kẻ mưu hại nàng!
"Cô ta không đáng để nàng làm thế." Cảnh Hàm U đỡ Thần Nhứ dậy, trong tim trong mắt đều là đau lòng.
Thần Nhứ gật đầu, thừa nhận Cảnh Hàm U nói đúng. "Muội ấy xác thực không
đáng để ta như vậy. Nhưng ta vẫn không thể để muội ấy chết. Hàm U, sau
lưng ta chính là cả Dịch Già hoàng tộc. Mạc Ly có thể tùy hứng xằng bậy, ta lại không thể, nàng có hiểu không?" Ở nước Dịch, nàng là Trấn quốc
công chúa. Ở nước Lịch, nàng là Thuận Ân quận chúa. Dù mang thân phận
gì, nàng đã định là không thể nông nổi như Mạc Ly.
Cảnh Hàm U
đưa tay kéo Thần Nhứ vào lòng, cảm nhận được thân thể gầy gò của người
trong ngực, cuối cùng thở dài nơi đáy lòng. "Nàng gánh vác quá nhiều. Ta có thể bảo đảm cô ta không chết, nhưng việc khác thì ta không dám
cam đoan."
Người trong ngực rõ ràng thở dài một hơi. Sau đó cánh tay thon dài ôm lấy eo nàng. "Cảm ơn nàng."
Các nàng vốn dự định buổi chiều ngày thứ hai sẽ về. Nhưng xảy ra chuyện
Dịch Già Mạc Ly, lúc việc chưa định, Thần Nhứ không có tâm tình giải
sầu, cho nên ngày thứ hai mưa tạnh, các nàng liền quay về hoàng cung.
Trong hoàng cung không thấy điều gì dị thường. Sau khi hai người trở lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U liền đến cung Đoan Hoa. Thần Nhứ tránh những người
khác, đơn độc gọi Linh Âm đến hỏi tình huống trong cung.
"Quận
chúa, hôm qua ngũ công chúa gặp chuyện. Nô tỳ nghe nói là vì ngài ấy mặc xiêm y thêu hoa văn chỉ có hoàng hậu nương nương được phép mang." Linh
Âm cũng kìm một bụng lời, nóng lòng nói cho Thần Nhứ.
"Tình hình hiện tại thế nào?"
Linh Âm đáp: "Chuyện xảy ra vào trưa hôm qua, nghe nói lúc ấy hoàng thượng
và hoàng hậu đều biến sắc. Hoàng thượng trực tiếp giam ngũ công chúa vào cục Cung Chính, lúc này chắc ngũ công chúa đã nếm không ít khổ."
Mặc dù Thần Nhứ không gần gũi với ngũ muội kia, nhưng nghe nói thế lòng
cũng thoáng đau. Mạc Ly được nuông chiều từ bé, lớn lên trong lòng bàn
tay phụ hoàng. Vì sợ Mạc Ly chịu khổ, phụ hoàng chưa từng có ý định đưa
muội ấy đi Phi Diệp Tân. Phụ hoàng từng bảo, không muốn đứa con gái này
vang danh chư quốc, ông chỉ cần Mạc Ly làm cô công chúa mình thương yêu
nhất.
"Tự gây nghiệt!" Thần Nhứ thở dài.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu nghe ý đồ Cảnh Hàm U tới đây, không khỏi cau mày bảo: "Lại là vì Dịch Già Thần Nhứ kia?"
"Mẫu hậu, nhi thần vô cùng chán ghét Dịch Già Mạc Ly, điều ấy người rất rõ
ràng. Nhưng dẫu sao cô ta cũng là em gái của Thần Nhứ, hơn nữa để cô ta
sống, chung quy vẫn là một cái thóp của chúng ta, như vầy cũng có thể
hòa hoãn quan hệ giữa chúng ta và tộc Dịch Già." Bấy giờ Cảnh Hàm U đang trang trí một chậu hoa cùng hoàng hậu.
Hoàng hậu buông kéo
xuống, nhận khăn cung nữ đưa đến, xoa xoa tay. "Câu cuối của con ngược
lại cũng đúng. Dịch Già Mạc Ly cũng không nhất định phải chết, nhưng mà
cô ta có can đảm du chế, thật sự là lớn gan." Hoàng hậu nhìn con gái của mình, "Nếu giao cho con xử lý chuyện này, con sẽ làm thế nào?" Lời này
hiển nhiên là chuẩn bị nhân nhượng.
"Nhi thần nghĩ trước tiên
báo tin tức cho tộc nhân Dịch Già, đa số chúng đều hận thù Thần Nhứ, thế thì Dịch Già Mạc Ly chính là chỗ dựa lớn nhất của chúng trong cung, tất nhiên chúng sẽ không để cô ta chết." Tính toán này trước khi hồi cung
Cảnh Hàm U đã nghĩ ra.
Hoàng hậu thỏa mãn gật gật đầu. "Cũng may con chưa bị nha đầu kia mê hoặc đến choáng váng. Vậy cứ tính thế đi,
việc này giao cho con xử lý, cũng nên để người Dịch Già biết đây là địa
bàn của ai. Về phần Dịch Già Mạc Ly… cho cô ta ăn chút khổ là được, vậy
mới biết cách hầu hạ thái tử cho tốt." Ý của hoàng hậu rất rõ ràng, nhân tình cuối cùng này vẫn phải bán cho thái tử.
"Nhi thần biết, đa tạ mẫu hậu thành toàn."
"Con đó, cái gì cũng tốt, nhưng mà đối với nha đầu kia… Ai! Sớm biết như thế thì sẽ không đưa con đi thư viện Phi Diệp Tân, vô cớ học được mấy thứ
này… Ai!" Gương mặt hoàng hậu bất đắc dĩ.