Lưu Quang Nhập Họa

Chương 146: Ảnh vệ


trướctiếp

“Ta từng lấy quốc sĩ đợi ngươi. Bây giờ ta cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi có bằng lòng giúp ta không?”

--------------------

“Đây là chữ của công chúa.” Linh Âm nói. Nàng ta đi theo hầu hạ Thần Nhứ, vô cùng quen thuộc với chữ viết của Thần Nhứ.

“Sau khi xây dựng xong vườn này, có người khăng khăng cầu ta đề bút, ta liền viết hai chữ này.” Thần Nhứ thuận miệng giải thích. Ba người tiến vào Mẫn Nhiên tiểu trúc, Linh Âm và Lâm Lang liền bắt tay quét dọn.

“Dù gì chỉ ở một ngày, dọn một gian phòng là đủ rồi. Đừng tốn sức không cần thiết.” Thần Nhứ dặn dò xong liền đi đến căn phòng ở phía sau của Mẫn Nhiên tiểu trúc. Linh Âm và Lâm Lang nhìn nhau một cái, không ai đi theo. Hiển nhiên, Thần Nhứ tới đó là có mục đích.

Thần Nhứ đẩy cửa vào phòng, nơi này vậy mà là một phật đường. Chỉ là cửa sổ phủ đầy tro bụi, nên dù bây giờ sắc trời còn sáng, trong phật đường vẫn lờ mờ khó nhìn. Cũng may đèn trường minh * trước phật còn cháy, xung quanh cũng không có lớp tro bụi dày như ngoài kia.

* đèn dầu, ngọn lửa được thắp trong thời gian dài không xác định, thường được chăm sóc có chủ ý, mang ý nghĩa về tôn giáo, thờ cúng.

“Ta từng lấy quốc sĩ đợi ngươi. Bây giờ ta cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi có bằng lòng giúp ta không?” Thần Nhứ quỳ gối trước phật, chắp tay trước ngực, tự lẩm bẩm.

Đèn trường minh trước phật lóe lên một cái, một người áo đen chậm rãi bước ra từ phía sau tượng phật. “Người thật sự đã về.”

Thần Nhứ mở mắt ra, quay đầu nhìn người áo đen, “Ô Dạ, đã lâu không gặp.”

Người áo đen rốt cuộc bước ra khỏi bóng tối, đi đến trước đèn trường minh, quỳ một chân trên đất nói. “Ảnh vệ Ô Dạ, tham kiến Di Mẫn công chúa.”

Ảnh vệ Ô Dạ, ngay sau khi Thần Nhứ được sinh ra đã được Hoàng đế bổ nhiệm làm ảnh vệ thiếp thân của Thần Nhứ. Năm đó hắn vừa tròn hai mươi tuổi. Hắn nhìn Thần Nhứ từ một đứa bé trở thành một cô gái ngây thơ trầm tĩnh, lại trở thành một thiếu nữ uyển chuyển cơ linh, lúc sau nữa, Thần Nhứ trở thành Trấn quốc công chúa chấp chưởng quyền lực quân chính nước Dịch. Trong mười bảy năm đầu đời của Thần Nhứ, chỉ cần rời khỏi thư viện Phi Diệp Tân liền sẽ nhìn thấy sự tồn tại của Ô Dạ. Có khi hắn sẽ không hiện thân, nhưng mỗi khi Thần Nhứ cần trợ giúp, hắn sẽ luôn xuất hiện kịp thời.

Thần Nhứ tôn kính Ô Dạ, bọn họ trên danh nghĩa là chủ tớ, Thần Nhứ lại luôn coi hắn là tiền bối. Nàng không thể điều tra tường tận lai lịch của Ô Dạ, chỉ biết Ô Dạ và Giang Phong Mẫn là đồng môn. Thần Nhứ cũng không rõ võ công của người ảnh vệ này cao thế nào. Nàng chưa bao giờ thấy Ô Dạ dùng toàn lực, cũng như nàng không tài nào suy đoán võ công của Giang Phong Mẫn rốt cuộc cao đến đâu.

“Mau đứng dậy đi.” Thần Nhứ tự mình đưa tay đỡ. “Thấy ngươi còn ở đây, ta an tâm rồi.”

Khuôn mặt của Ô Dạ không quá khác một năm trước, chỉ là lạnh lùng hơn. “Trước lúc mất thành, công chúa ra lệnh cho ta ẩn thân nơi đây. Hơn một năm nay, ta không dám rời đi ngày nào, sợ công chúa trở về không tìm thấy ta.”

Thần Nhứ gật gật đầu. Bên người nàng mặc dù có nhiều tộc nhân trở mặt vô tình, nhưng cũng có thuộc hạ trung thành tuyệt đối. Cuộc đời chính là có được có mất, Dịch Già Thần Nhứ nàng cũng không thiệt thòi.

“Công chúa bị thương.” Giọng điệu Ô Dạ chắc chắn.

“Không sao, đã gần như khỏi hẳn.” Thần Nhứ hời hợt nói qua thương tích của mình. “Ta sắp xếp một đội quân trong thành Nham Dương, ước chừng hai vạn người. Ngươi hãy mang theo thư tay ta tự viết đi thăm dò tình huống của đội quân này.” Thần Nhứ nói, lấy ra một lá thư từ trong ngực áo.



Ô Dạ nhận, cẩn thận cất đi. “Công chúa, ta là ảnh vệ của người, vốn nên canh giữ bên cạnh người.”

Thần Nhứ đáp, “Tạm thời bên ta sẽ không có phiền phức lớn. Ta có thể tự mình xử lý vài chuyện nhỏ. Quan trọng là đội quân ở Nham Dương, nếu lòng trung thành của thủ lĩnh vẫn còn, tất cả đều dễ bàn. Nếu là bất trung, cũng chỉ có ngươi có thể toàn thân trở ra. Ô Dạ, lần này đi hung hiểm vạn phần, ngươi phải cẩn thận trong mọi việc. Ta chờ ngươi trở lại.” Giọng nói dịu dàng bình tĩnh của Thần Nhứ làm gương mặt lạnh lùng của Ô Dạ rốt cuộc có một chút cảm xúc. Hắn đã gần bốn mươi tuổi, sớm đã mất đi suy nghĩ lấy vợ sinh con. Năm đó lúc hắn hăng hái đi đến bên cạnh Thần Nhứ, gần hai mươi năm trôi qua, Thần Nhứ với hắn mà nói đã như người thân. Vì tiểu cô nương mình trông coi từ nhỏ tới lớn, hắn tình nguyện bỏ ra tất cả.

“Vâng, sáng mai ta liền lên đường đến Nham Dương. Đêm nay, xin cho phép ta gác đêm cho công chúa.” Ô Dạ lộ ra nụ cười, y hệt như thanh niên nhiệt thành năm đó.

Thần Nhứ cũng cười. Có người mình hoàn toàn tín nhiệm trợ giúp, thanh âm của nàng lộ ra sự nhẹ nhõm. “Ta đã sớm nói, cho dù Ô Dạ biến thành tóc trắng phơ cũng là mỹ nam tử hiếm có.”

Ô Dạ lắc đầu. “Công chúa đừng giễu cợt người trung niên này. Nói tới mỹ nam tử, ai mà qua được Liễu tướng quân?”

Dù xuất thân võ quan nhưng gương mặt của Liễu Như Sa thực sự quá nổi bật, khiến rất nhiều người quên đi sự thật y thật ra là một cao thủ.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ô Dạ đột nhiên giơ tay, nội lực còn chưa phát ra đã bị Thần Nhứ đưa tay ngăn cản.

“Công chúa!” Ô Dạ không hiểu.

Thần Nhứ lắc đầu. “Không vội. Đồ vật cứ để ở đây trước, sau này cần ta sẽ đến lấy.”

“Công chúa không sợ bên Thái tử...” Câu kế tiếp chính là đại bất kính. Ô Dạ là ảnh vệ, hiểu rõ quy củ, hắn không nên nói những lời này.

“Ta lo lắng bên Thái tử nên mới không lấy đồ vật ra.” Thần Nhứ quay đầu, “Ô Dạ, nơi này có ngươi, ta luôn luôn yên tâm.”

Khi Linh Âm và Lâm Lang dọn phòng xong, Thần Nhứ đã trở về. Ba người ra ngoài tùy tiện ăn cơm, Linh Âm và Lâm Lang lại bị mấy tên côn đồ vô lại trêu chọc. Hai người đều không biết võ công, gặp tình huống này chỉ biết tức giận, lại không thể nào xử lý. Thần Nhứ mang mũ rộng vành, cũng không muốn sinh sự nhưng biết không tránh khỏi. Tay nàng cầm một cây đũa trúc, cũng không thấy nàng dùng lực như thế nào, tùy ý vẫy tay một cái, đũa trúc đã bắn vào cổ tay của tên vô lại cầm đầu. Hắn đau đến mức kêu oai oái, Thần Nhứ không quan tâm, lại cầm một cây đũa trúc lên. Lần này mấy tên côn đồ không dám nói nhảm, tất cả đều chạy trốn.

Một việc nhỏ xen giữa cũng không ảnh hưởng tâm tình ăn cơm của ba chủ tớ. Ban đêm ở ngoài tường Thủy Long Ngâm, một nhóm người xì xào bàn tán.

“Lão tam, huynh xác định ba cô nương đó tiến vào nơi này?” Một tên cầm đầu đọc đi đọc lại chữ trên tấm biển dưới ánh trăng. Khi thấy rõ ba chữ to “Thủy Long Ngâm”, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.

Thủy Long Ngâm, khu vườn lịch sự tao nhã nhất và cũng là nổi danh nhất, nằm ở ngoại ô quốc đô nước Dịch. Nói nó thanh tao là vì nó được cao nhân thiết kế kiến tạo. Ngày hoàn thành, ngay cả Hoàng thượng cũng tự mình đến. Nói nó nổi danh là vì người bình thường không thể tiến vào. Vì không thể nào tận mắt nhìn thấy cho nên dân gian có đủ loại truyền thuyết.

“Đại ca, đúng là nơi này. Chúng tiểu nhân một mực đi theo, tận mắt thấy ba mỹ nhân kia tiến vào, tuyệt đối không nhầm.” Một tên nhỏ con nói.

Đại ca bồn chồn trong lòng. Hắn cũng có chút kiến thức, từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Thủy Long Ngâm. Hắn nghe nói bên trong Thủy Long Ngâm có Chân Long bảo hộ. Người tốt đi vào có thể thành tiên, người xấu đi vào có thể gặp quỷ. Hắn nhìn đám thuộc hạ của mình, nghĩ thế nào cũng thấy cơ hội gặp quỷ lớn hơn một chút.

Thấy lão đại của mình chậm chạp không hạ quyết tâm, tên nhỏ con thúc giục: “Lão đại, ba mỹ nhân này đều cực đẹp. Nhất là tiểu thư cầm đầu, lúc nàng ta ăn cơm có lấy mũ xuống cầm một chút, hồn ta cũng bay theo.” Lão tam đã sắp chảy nước bọt.

Lão đại nghĩ nghĩ, cảm thấy Thủy Long Ngâm dù có tiếng thì cũng đã là chuyện lúc trước. Bây giờ nước Dịch mất rồi, một cái vườn hoang phế từ lâu thì có gì đáng sợ? Thế là hắn gật đầu gọi thủ hạ đẩy ra cửa lớn.



Sau khi tiến vào, bọn chúng đầu tiên bất động quan sát xung quanh. Sau một lúc không phát hiện động tĩnh gì, lão đại rốt cuộc thả lỏng. Hắn mang người một đường mò tới hậu viện, nhìn thấy Mẫn Nhiên tiểu trúc vẫn sáng ánh nến, bụng hắn mừng rỡ. Bọn chúng càng thả nhẹ bước chân, nối đuôi tiến vào Mẫn Nhiên tiểu trúc.

Trong phòng, Thần Nhứ nghe thấy tiếng bước chân đầu tiên. Nhiều người di chuyển như vậy, làm thế nào cũng không che giấu được tiếng động. Linh Âm và Lâm Lang ở bên cạnh thấy vẻ mặt Thần Nhứ khác thường, bèn hỏi: “Công chúa phát hiện cái gì?”

Thần Nhứ cười nói: “Các ngươi nhớ kỹ, dù chốc nữa xảy ra chuyện gì thì cũng đừng hoảng hốt sợ sệt. Chúng ta chỉ cần bảo vệ cửa phòng không đi ra là được.”

Linh Âm và Lâm Lang nhìn nhau, mặc dù không rõ ý tứ Thần Nhứ nhưng vẫn gật đầu. Ít lâu sau, ngoài sân vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Lâm Lang không nhịn được muốn mở cửa sổ ra xem, bị Thần Nhứ ngăn lại.

“Nhìn sẽ mơ thấy ác mộng.” Thần Nhứ cười nói.

“Bên ngoài… có người?” Giọng nói Lâm Lang run run. Dù gì đây là khu vườn hoang phế một năm. Lúc ban ngày bọn họ không thấy bóng người nào, đến đêm bên ngoài quỷ khóc sói gào, ai cũng không khỏi nghĩ đến mấy chuyện quỷ ma.

“Là người, cho nên ngươi không cần sợ.” Thần Nhứ an ủi.

Lâm Lang nghe thấy là người thì lập tức không sợ nữa. Đầu óc cứng ngắc vì hoảng hốt cũng linh hoạt trở lại. “Chúng ta mới trở về, tại sao lại có kẻ đột nhập vào ban đêm? Chẳng lẽ… là đám người ta gặp phải lúc ăn cơm chiều?”

Thần Nhứ từ chối cho ý kiến. Linh Âm im lặng nãy giờ đã lên tiếng, “Là cái gì cũng được, chỉ cần công chúa bình an mới là quan trọng nhất.”

Một lát sau, thanh âm bên ngoài dần dần biến mất. Lâm Lang vẫn hiếu kỳ, lặng lẽ hé mở cửa sổ, lại thấy bên ngoài yên tĩnh, cũng không có cảnh tượng đáng sợ gì.

“Công chúa, bên ngoài không có gì cả.” Lâm Lang quay đầu lại nói.

“Không phải không có gì cả. Sáng mai các ngươi đi xem một chút là biết.” Thần Nhứ cũng không có lòng hiếu kỳ đi xem tình cảnh bên ngoài.

Lúc này Lâm Lang lại lo lắng. “Công chúa, liệu sẽ có người đến nữa không ạ?”

“Sẽ không.” Thần Nhứ đứng dậy, được Linh Âm hầu hạ cởi áo ngoài, “Ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường.”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Thần Nhứ khó được một lần yên giấc. Sau khi mất nước, nàng ở nước Lịch vật lộn giữa đám người Thái tử, Cảnh Hàm U, Hoàng hậu. Lần lượt mưu đồ, lần lượt tính toán. Trừ những đêm bị Cảnh Hàm U chơi đùa quá đáng ra, nàng hầu như không có một đêm ngon giấc. Bây giờ, một lần nữa trở lại môi trường quen thuộc, lại có người mình tin gác đêm cho, Thần Nhứ rốt cuộc có thể ngủ ngon.

Lâm Lang và Linh Âm đã sớm rời giường làm việc. Lúc này nghe thấy trong phòng có tiếng động, Linh Âm vội vàng bưng nước nóng đã chuẩn bị sẵn đi vào hầu hạ Thần Nhứ. Rửa mặt xong, Thần Nhứ không vội vã lên đường, nàng ở trong phòng vận công mấy vòng mới xác định không cảm nhận được Ô Dạ, xem ra Ô Dạ đã đi.

Ba chủ tớ thu thập đồ vật rồi ra khỏi Thủy Long Ngâm, ngồi lên xe ngựa. Người lái xe đợi Thần Nhứ báo điểm đến.

“Đi trấn Tỏa Quan. Cũng đến lúc gặp mặt Thái tử rồi.”

trướctiếp