Nàng đứng dậy được một nửa thì bị Cảnh Hàm U hơi dùng sức lại đặt lên đùi. "Thần Nhứ, nàng có biết mình trêu ngươi như vậy là rất nguy hiểm
không?"
--------------------
Một trong
những giáo điều của thư viện Phi Diệp Tân chính là: thương hại. Nữ tử
học ở thư viện đa phần xuất thân cao quý như công chúa quận chúa, thư
viện lại cố gắng bồi dưỡng bọn họ thành người độc lập mạnh mẽ. Những
người như vậy nếu không có sự thương cảm thì không phải là phúc cho đời.
Chuyện ám sát chỉ một ngày đã ra kết quả. Trên người năm tên thích khách đều
mang theo loài thực vật đặc hữu của Hồng châu nước Dịch - hoa Vân Tiên.
Hoa này dường như là một loại tín vật. Sau khi có kết quả, Thần Nhứ liền bị gọi vào ngự tiền.
Đối mặt với các loại vật chứng, Thần Nhứ hỏi: "Hoàng thượng muốn dựa vào hoa Vân Tiên mà trị tội ta sao?"
Hoàng thượng nói: "Thuận Ân, trẫm cũng không muốn hoài nghi ngươi. Nhưng hoa
Vân Tiên là đặc sản Hồng châu, những này người coi như không phải ngươi
phái ra thì cũng đến từ Hồng châu."
"Nếu hoàng thượng nhận định như thế, Thần Nhứ cũng không thể nói gì thêm." Nàng ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng giết ta đi."
"Ngươi..." Hoàng thượng chần chờ, "Ngươi không biện minh cho mình?"
Thần Nhứ quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng thánh minh, trong lòng đã có phán
đoán. Thần Nhứ tin rằng mình không cần biện giải, hoàng thượng sẽ cho
Thần Nhứ sự công bằng."
Tay Hoàng thượng gõ nhẹ trên án thư mấy lần, đột nhiên nói: "Ngươi lui xuống trước đi. Việc này trẫm phải tiếp tục điều tra."
Thần Nhứ cúi người đáp: "Thần Nhứ xin cáo lui."
Linh Âm canh giữ ở cửa, thấy Thần Nhứ đi ra thì vội vã tiến lên hỏi: "Quận chúa, hoàng thượng có làm khó dễ người không?"
Thần Nhứ lắc đầu. "Hoàng thượng không phải người hồ đồ. Bằng không làm sao
có năng lực chiếm nước Dịch? Ngài ấy chỉ muốn thử ta một chút mà thôi,
không có chuyện gì."
Điện Khánh Hoà, Hoàng thượng ném tấu chương
của cục Cung Chính và thị vệ thủ lĩnh xuống đất. "Các ngươi ngốc sao?
Chứng cứ vu oan rõ ràng như thế cũng không thấy! Dịch Già Thần Nhứ sắp
xếp thích khách? Sau đó chính cô ta giết chết thích khách? Cô ta điên
rồi sao? Trẫm thấy các ngươi mới điên! Kết luận mơ hồ như vậy cũng dám
đưa lên trước mặt trẫm? Coi trẫm là già nua lú lẫn rồi sao?"
Cung chính của cục Cung chính và thị vệ thủ lĩnh đều quỳ xuống đất thỉnh tội, không dám ngẩng đầu.
"Lập tức đi điều tra thích khách! Còn nữa, phái thêm mấy thị vệ lần tìm mọi
ngóc ngách trong cung, coi còn có thích khách ẩn nấp không, để các phi
tần trong cung yên tâm." Hoàng thượng nói xong thấy hai người còn quỳ
trên mặt đất không nhúc nhích, tức giận rống to: "Mau đi!"
"Hoàng thượng, xin người bớt giận. Tức giận hại sức khỏe lắm!" Phùng quý phi
bưng bánh ngọt đi tới. Sau khi đặt bánh ngọt xuống, bà ta đến giúp hoàng thượng thuận khí.
"Sao nàng lại đến? Thời điểm như thế này, ở
trong điện Tiêu Lan an toàn hơn." Đêm qua tiệc rượu kinh hồn, hoàng
thượng cũng không có tâm trạng sủng ái Phùng quý phi nên đã trở về điện
Khánh Hoà của mình.
Phùng quý phi cười nói: "Thần thiếp lo lắng
sức khoẻ hoàng thượng ạ. Thần thiếp về nước Vân tu dưỡng hơn một năm,
không ngày nào là không nhớ hoàng thượng." Giọng nói của bà ta đã không
còn trẻ trung, nhưng lại có sự duyên dáng của nữ nhân trưởng thành, rất
biết đánh động trái tim của nam nhân trung niên như hoàng thượng.
Hoàng thượng nắm tay Phùng quý phi, "Tấm lòng của nàng trẫm biết. Nàng về trước đi, buổi tối trẫm đến thăm nàng."
Phùng quý phi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt e thẹn. "Thần thiếp về trước ạ."
Đại doanh Phi Vân Kỵ ngoài thành, Cảnh Hàm U lệnh Phi Vân Kỵ điều tra thời
gian năm tên thích khách vào thành. Một ngày trôi qua, mãi đến khi thái
dương ngả về tây, thuộc hạ mới báo cáo tình huống. Năm tên thích khách
vào thành bằng cửa tây từ năm ngày trước, ở trong một khách sạn trung
cấp trong thành. Hành vi của năm người rất bình thường, không nhìn ra là muốn ám sát.
"Chúng thuộc hạ đã tạm giam chủ nhân và hầu bàn của khách điếm và để lại người giám sát khách điếm. Bước kế tiếp hành động
thế nào, kính xin công chúa bảo ban." Thuộc hạ báo cáo tình hình xong
thì không cần phải nhiều lời nữa.
"Đại nội hoàng cung không phải
nơi người bình thường được đi vào. Bọn chúng có thể trà trộn vào một
cách thần không biết quỷ không hay, tất nhiên có kẻ làm nội ứng. Bọn
chúng biết rất rõ địa hình hoàng cung và cả thời gian đại nội thị vệ
thay ca. Ngươi dẫn người đi thăm dò những kẻ mà bọn chúng tiếp xúc trong năm ngày qua. Tra cẩn thận, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."
Cảnh Hàm U thấy trời đã tối, bèn sai người chuẩn bị hồi cung.
Trong cung cũng là thần hồn nát thần tín, bầu không khí rất sốt sắng. Giống
như Cảnh Hàm U nghĩ, trong cung đang điều tra nội gián. Kẻ nào có chút
khả nghi vào đêm đó đều bị tóm đi, dùng hình phạt hà khắc để tra hỏi,
oan hay không oan, hiện tại cũng không quan tâm nhiều.
Cung Vũ Yên.
Bên ngoài sóng gió, nơi đây thì vẫn yên lặng như thường. Thần Nhứ bị tra
hỏi xong liền trở về, sau đó yên tĩnh đọc sách trong tẩm điện tới bây
giờ.
Sắc trời tối đi, Linh Âm tiến vào thắp đèn.
"Hàm U vẫn chưa về à?" Thần Nhứ đặt sách xuống, xoa xoa mắt mình mà hỏi.
Linh Âm cất sách đi. "Nghe thái giám nói đã vào cửa cung. Nhưng hình như đã
tới điện Khánh Hoà, đại khái là phát hiện gì đó đi bẩm báo hoàng thượng. Quận chúa, ban đêm đừng nên đọc sách, chú ý đôi mắt."
Thần Nhứ
ra ngoài cửa tẩm điện, nhìn thấy sắc trời bên ngoài mờ mịt. "Sợ là sắp
mưa rồi." Nàng dặn cung nữ thu gom cánh hoa phơi ngoài sân, tránh cho bị mưa xối.
Cảnh Hàm U trở về giữa lúc mọi người đang bận việc,
thấy thế cười nói: "Ta vừa nói sắp mưa, nàng cũng phản ứng nhanh thật.
Đã bắt đầu thu dọn đồ đạc."
"Hoa là công sức của mình, cũng không thể để uổng phí."
Hai người tiến vào tẩm điện, đề tài đương nhiên chuyển sang chuyện ám sát.
"Nghe phụ hoàng nói là tìm thấy hoa Vân Tiên đặc sản Hồng châu. Nàng
không bị làm khó dễ chứ?" Ở điện Khánh Hoà, Cảnh Hàm U không tiện hỏi
nhiều, trong lòng lo lắng vô cùng.
"Hoàng thượng là người thánh
minh. Vu oan rõ ràng như thế, sao ngài ấy không nhìn ra cho được?" Thần
Nhứ nói tới đây thì dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U.
Dưới đèn thấy mỹ nhân. Gương mặt của Thần Nhứ được tô điểm bởi ánh nến vàng
càng thêm sinh động. "Sao vậy?" Cảnh Hàm U nhìn nàng liền không nhịn
được đưa tay ra.
Thần Nhứ nghiêng đầu né tránh. "Đang nói chuyện nghiêm túc với nàng. Nàng có chú ý tới võ công của thích khách không?"
Cảnh Hàm U đương nhiên cũng lưu ý. Nhưng nàng đối phó hai tên kia cần tốc
chiến tốc thắng, bọn chúng chưa kịp triển khai đã bị nàng tổn thương.
Bên Thần Nhứ thì không như thế. Thần Nhứ không có ý bán mạng cho nước
Lịch, chỉ bảo vệ chư vị nữ quyến tránh bị thương, vì vậy chú ý nhốt ba
tên thích khách lại. Ba tên kia muốn mau chóng đột phá, dưới tình thế
cấp bách, triển khai võ công lợi hại nhất mà chúng ẩn giấu.
"Nàng phát hiện cái gì?"
Thần Nhứ thế nhưng không nói. "Thân phận của ta làm cho ta có cảm giác mình không nên lắm miệng."
Cảnh Hàm U sao để nàng hé hé mở mở, trực tiếp bắt người đặt lên đùi cù lét. "Nàng nói mau!"
Thần Nhứ cười mất kiểm soát, uốn éo trên đùi Cảnh Hàm U. "Nàng tha cho ta đi. Ta sợ nàng, mau dừng tay!"
"Nói mau, không nói thì không dừng!" Cảnh Hàm U càng mạnh tay hơn.
"Được rồi được rồi, ta nói." Thần Nhứ nằm trên người Cảnh Hàm U thở hổn hển,
mặt đỏ bừng lên. "Nàng còn nhớ lúc trước ở thư viện, Giang sư phụ từng
dùng qua một chiêu "Ngọc Yến Khuynh Bôi" không?"
"Đương nhiên
nhớ. Đó là chiêu thức mà ngay cả sư phụ cũng không sử dụng được. Trong
thư viện chỉ có Giang sư phụ dùng." Luận về võ công, Cảnh Hàm U cũng có
tư chất rất cao. Có nhiều lúc Chưởng viện và Giang Phong Mẫn không khỏi
chỉ điểm một ít.
Thần Nhứ gật đầu nhưng không nói nữa. Đôi mắt như nước nhìn Cảnh Hàm U, cơ hồ đang chờ bản thân nàng tìm ra đáp án.
"Nói như vậy, trong ba tên nàng đối phó tối hôm qua, hình như có một tên
dùng chiêu này." Nàng cau mày, bỗng lắc đầu. "Không đúng, nhìn thì
giống, nhưng lại không hoàn toàn tương tự."
"Đó là một chiêu rất
khó. Giang sư phụ xuất ra một kiểu, người kia xuất ra lại là kiểu khác.
Nhưng ta thấy được, yếu tố cơ bản và phương hướng phát lực của chiêu
thức đó đều như "Ngọc Yến Khuynh Bôi". Cũng may là hắn không thể hoàn
toàn triển khai, còn có năm đó ta từng nhìn thấy sư phụ hóa giải chiêu
này, bằng không hắn sẽ có cơ hội lao ra "Hoạ Địa Vi Lao" của ta." Thần
Nhứ nói xong lại im lặng.
Cảnh Hàm U đang có hứng thú, "Nàng nói tiếp đi."
"Hết rồi." Thần Nhứ buông tay.
"Sao lại hết? Nàng nhìn ra chiêu thức của đối phương, vậy lai lịch của hắn là gì?" Cảnh Hàm U còn lâu mới bị nàng lừa.
Thần Nhứ đưa tay chống bả vai của Cảnh Hàm U, làm bộ muốn đứng lên. "Đó là
chuyện của nàng. Ta chỉ nói những gì ta nhìn thấy cho nàng. Về chuyện
nàng tra ra được gì từ những thông tin này thì phải xem bản lĩnh của
nàng."
Nàng đứng dậy được một nửa thì bị Cảnh Hàm U hơi dùng sức
lại đặt lên đùi. "Thần Nhứ, nàng có biết mình trêu ngươi như vậy là rất
nguy hiểm không?"
"Đừng xằng bậy! Nàng còn phải bận chính sự!" Thần Nhứ vỗ bỏ cái tay hư hỏng của nàng, lại muốn đứng dậy.
Tay Cảnh Hàm U dùng sức, ôm chặt eo thon của nàng không buông tay. "Ta không thiếu chút thời gian."
Trần Tâm chuẩn bị kỹ càng bữa tối, mới vừa đi tới cửa liền thấy Linh Âm bất
đắc dĩ ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên trời. Nàng dừng bước lại vểnh tai lắng nghe, quả nhiên trong tẩm điện mơ hồ truyền âm thanh khiến
người ta đỏ mặt.
"Xem ra hai người họ sẽ không sớm dùng bữa. Ta đi dặn nhà bếp hâm thức ăn trước." Nói xong liền muốn đi.
"Bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng nữa." Linh Âm mang vẻ mặt chết lặng, nhắc nhở.
Bốn ngày sau rốt cuộc tra ra nguồn gốc của chiêu "Ngọc Yến Khuynh Bôi". Đây là tuyệt chiêu của môn phái Lưu Ly Huyễn Cảnh trong giang hồ. Môn phái
này ở nước Tiêu nên phạm vi điều tra càng được mở rộng. Tuy rằng phạm vi to, cuối cùng cũng coi như có phương hướng.
Những phương diện
khác cũng không được nới lỏng điều tra. Chỉ là trong kinh thành, trong
hoàng cung, bên ngoài thì nhìn như bình thường trở lại. Đã quản chế
ngoài lỏng trong chặt như vậy được một tháng nhưng vẫn chưa phát hiện
manh mối khả nghi.
"Lẽ nào kẻ làm chủ sau lưng cho rằng chỉ dựa vào năm người kia đã có thể ám sát thành công?" Điều ấy Cảnh Hàm U không nghĩ ra.
"Chỉ có một khả năng. Mục đích nguyên bản không phải là ám sát, mà là đánh
rắn động cỏ." Thần Nhứ vốn đang cùng cung nữ chọn hoa trong sân để chuẩn bị làm hương cao. Cảnh Hàm U đột nhiên trở về, nàng liền cho cung nữ
lui, mình thì vừa chọn hoa vừa nói chuyện phiếm với Cảnh Hàm U.
"Mục đích là gì?" Cảnh Hàm U quay đầu lại hỏi.
"Sao ta biết được? Tự nàng suy nghĩ." Lời của Thần Nhứ lúc nào cũng cho Cảnh Hàm U một loại cảm giác, nàng rõ ràng biết đáp án nhưng lại không chịu
nói.
"Có liên quan tới nàng sao?" Đây là câu trả lời hợp lý nhất mà Cảnh Hàm U có thể nghĩ ra.