Dù có thể khôi phục nội lực hay không, nàng vẫn là Dịch Già Thần Nhứ
trời quang trăng sáng. Không phải Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước
Dịch, không phải Thuận Ân quận chúa của nước Lịch, nàng chỉ là đại đệ tử của Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân.
------------------
Một ngày một đêm, ròng rã mười hai canh giờ, đối với Thần Nhứ, mọi thời
khắc đều là giày vò. Mỗi lỗ chân lông trên người nàng như bị kim đâm,
đau đớn khó nhịn, thế nhưng nàng vẫn phải tập trung tinh thần. Nội lực
dần dần ngưng tụ lại nhưng vẫn rất ít, ít đến mức hoàn toàn không đủ để
phá tan cửa ải sinh tử cuối cùng.
Thật sự không được sao?
Thần Nhứ đã mệt đến độ khó thở nhưng không muốn từ bỏ vào lúc này.
"Phốc..." Lần thứ hai vận công, khi nội lực tụ lại được một nửa, nàng đã phun ra một ngụm máu. Người cũng không chống đỡ nổi mà ngã trên giường.
Màn giường không gió mà bay. Thần Nhứ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cô gái
trẻ tuổi có dung mạo tuyệt mỹ đứng ở bên giường nhìn mình. "Tiểu... Tiểu Ly..." Nàng mở miệng, lại phun ra một ngụm máu, cũng không phải màu đỏ
sẫm. Dòng máu đen chảy xuống giường, uốn lượn như một con rắn nâu.
Nữ tử đặt tay lên cổ tay Thần Nhứ, dò xét nội lực của nàng. "Đại sư tỷ, sư phụ nghe nói tỷ trúng độc khác ngoài "Hư Không", lo tỷ gặp nguy hiểm
nên phái ta đến trợ giúp tỷ phá ải sinh tử." Cô gái này là môn hạ của
Giang Phong Mẫn từ thư viện Phi Diệp Tân, tên Cố Ly. Giang Phong Mẫn thu hai đệ tử nhập thất. Một là Vân Tĩnh công chúa Phùng Tĩnh Tô của nước
Vân, một người khác chính là Cố Ly. Không giống thân phận của đa số
người trong thư viện, Cố Ly không phải quý tộc, cô chỉ là dân thường.
Tuy nhiên cô có năng khiếu tập võ cao, đại khái chỉ ở dưới Thần Nhứ. Chỉ so võ công, Cố Ly còn hơn cả sư tỷ Phùng Tĩnh Tô.
Cố Ly nói, một tia nội lực đã truyền vào trong cơ thể Thần Nhứ. Cô không dám truyền
nhiều nội lực, bởi vì lúc chuẩn bị lên đường Chưởng viện đã căn dặn,
việc này chung quy phải do Thần Nhứ tự nỗ lực, chút nội lực của cô chỉ
để dẫn dắt mà không phải thay thế.
Được nội lực của Cố Ly giúp
đỡ, Thần Nhứ cuối cùng có thể tiếp tục. Biết được sự quan tâm và hy vọng của sư phụ và các vị phu tử trong thư viện, trong lòng nàng ấm áp, thêm nữa có Cố Ly ở bên cạnh hộ pháp, nàng bớt đi sầu lo mà hoàn toàn chìm
đắm trong tiết tấu vận hành nội lực.
Cố Ly ở bên cạnh bảo vệ, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Thần Nhứ từ từ chuyển thành bình tĩnh, cũng dần dần an tâm.
Nửa canh giờ qua đi, Thần Nhứ thổ huyết lần hai. Cố Ly nhíu mày, "Đại sư
tỷ, Chưởng viện nói luyện công pháp này nhất định phải loại trừ tất cả
tạp niệm, hơn nữa người ngoài không thể nào giúp đỡ."
Thần Nhứ
lau vết máu trên miệng, "Ta biết." Đây là nội công liều mạng tìm đường
sống trong chỗ chết, nếu có đường sống, ai lại chịu mạo hiểm như vậy?
Thần Nhứ lại chìm đắm trong công pháp, vật ngã lưỡng vong *. Cố Ly lại nghe
thấy bên ngoài có tiếng bước chân mơ hồ. Cô nhìn Thần Nhứ một chút, nhẹ
nhàng ra ngoài cửa phòng.
* Cảnh giới ngưng thần đến độ không
những quên cả đối tượng của thế giới bên ngoài mà còn quên cả sự tồn tại của cái ta, chỉ còn là cái biết của thuần tuý trực giác.
Linh Âm và Lâm Lang canh giữ ở cửa, một ngày một đêm qua, hai người hầu như
không nghỉ ngơi. Thần Nhứ không hề chạm vào cơm nước đã được chuẩn bị
nhưng hai người cũng không dám quấy nhiễu, chỉ là thành thật giữ cửa.
Bây giờ thấy một cô gái bước ra từ tẩm điện, hai người giật nảy mình.
"Ta đến từ Phi Diệp Tân, hai cô hãy vào điện trông coi đại sư tỷ, nơi này
có ta canh giữ." Tuy Cố Ly không có thân phận quý tộc, lời nói ra cũng
bình dị gần gũi, nhưng lại cho người ta cảm giác không cách nào từ chối.
Linh Âm và Lâm Lang đương nhiên lo cho chủ tử nhà mình, vội vàng tiến vào
tẩm điện. Cố Ly canh cửa, nhìn thấy Cảnh Hàm U bước nhanh đi tới.
Cảnh Hàm U thấy Cố Ly thì sững sờ. "Sao muội lại ở đây?" Nàng hỏi xong, lập
tức nhận ra Chưởng viện phái Cố Ly tới cứu Thần Nhứ, thế là không đợi cô trả lời liền muốn vào cửa.
Cố Ly đưa tay trực tiếp ngăn nàng.
"Hàm U sư tỷ, Chưởng viện phái ta đến thủ quan hộ pháp cho đại sư tỷ.
Hiện tại tỷ không thể đi vào."
"Thủ quan hộ pháp?" Đôi mắt Cảnh
Hàm U nguy hiểm nheo lại. "Nội lực của Thần Nhứ đã bị phế bỏ. Còn thủ
quan gì? Hộ pháp gì?" Nàng nói xong càng lo lắng cho Thần Nhứ, cất bước
muốn lướt qua Cố Ly đang ngăn cản.
Cố Ly lại lắc mình chắn trước
Cảnh Hàm U. "Hàm U sư tỷ, ta phụng mệnh của Chưởng viện và sư phụ đến
đây, sư tỷ đừng làm khó dễ ta." Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, lời nói
ra mềm mỏng không lạnh lẽo cứng rắn, nhưng lại có sự uy nghiêm không cho phép từ chối.
"Là ý của sư phụ?" Cảnh Hàm U rốt cuộc dừng lại. "Sư phụ không cho ta gặp Thần Nhứ vào lúc này?"
"Vâng." Cố Ly gật đầu.
"Vậy muội nói cho ta bây giờ Thần Nhứ ra sao rồi? Ta phải biết nàng ấy không có chuyện gì mới có thể an tâm." Cảnh Hàm U vẫn không to gan đến mức
ngang bướng cãi lời Chưởng viện.
Cố Ly rốt cuộc trầm mặc một hồi, "Sư tỷ, nếu ta nói cho tỷ tình hình hiện tại của đại sư tỷ, tỷ sẽ đau lòng."
Cảnh Hàm U cả kinh, lập tức lại muốn tiến vào tẩm điện nhưng vẫn bị Cố Ly
ngăn lại. "Sư tỷ đừng nên làm khó dễ ta, cũng đừng nên làm đại sư tỷ
phân tâm." Cô quay đầu nhìn cánh cửa đằng sau, khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Bây giờ tỷ ấy đang ở bước ngoặt quan trọng nhất."
"Không phải muội đến để giúp nàng ấy sao?" Cảnh Hàm U chất vấn.
Cố Ly thu lại sự thương tiếc, vẻ mặt như thường mà đáp: "Những gì giúp
được ta đã giúp rồi. Còn lại phải nhờ bản thân tỷ ấy chịu đựng. Bây giờ
ta ngăn cản tỷ để tỷ ấy không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chính là
đang giúp tỷ ấy."
Cảnh Hàm U biết tính tình Cố Ly. Tính ra bản
thân nàng cũng coi như nửa đệ tử của Giang Phong Mẫn, quan hệ với Cố Ly
gần gũi hơn quan hệ của Thần Nhứ với Cố Ly. Nhưng Phi Diệp Tân tuy có sư môn khác nhau, lại đều tôn trọng đại sư tỷ Thần Nhứ.
Tính tình
Cố Ly công chính, mọi việc chỉ luận đúng sai phải trái. Cho nên ở thư
viện Phi Diệp Tân tuy cô có thân phận thấp nhất, nhưng không một ai dám
khinh thường cô. Hơn nữa, võ công của cô quả thật là kế thừa Giang Phong Mẫn.
Nếu Cảnh Hàm U luận võ cùng Phùng Tĩnh Tô thì vẫn có thể
chiến một trận. Nếu đối đầu Cố Ly, nàng chỉ có bái phục chịu thua. Vì
vậy nàng chưa từng nghĩ tới việc động thủ với Cố Ly.
Hai người giằng co ở ngoài cửa, Cảnh Hàm U hỏi: "Tiểu Ly, sư phụ có nhờ muội chuyển lời gì cho ta không?"
Cố Ly nói: "Chưởng viện thì không. Nhưng sư phụ ta đúng là có lời muốn nói với tỷ."
Cảnh Hàm U đến cùng vẫn thấp thỏm. Đến giờ này mà Chưởng viện vẫn không có
lời gì cho nàng, có thể thấy được mình đắc tội sư phụ nặng thế nào. Cũng may Giang sư phó vẫn thương nàng. "Nói cái gì?"
"Sư phụ nói, nếu đại sư tỷ có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tỷ phải tự lo lấy
thân mình. Nếu không thể, tỷ cút được bao xa thì cút, đừng để tin tức về mình xuất hiện trước mặt Chưởng viện." Cố Ly nói xong lời này, vẻ mặt
biến đổi, học theo cách nói của Giang Phong Mẫn: "Đây là sự ưu ái sư phụ dành cho Hàm U, cũng là lời khuyên cuối cùng cho nó."
Cảnh Hàm U nghe xong chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh vèo vèo. Quả nhiên vẫn là Thần Nhứ hiểu rõ sư phụ, lời của Giang sư phó giống hệt lời của Thần Nhứ.
Nói tóm lại, hai người đều muốn cảnh cáo nàng, nếu Thần Nhứ xảy ra
chuyện gì, Chưởng viện sẽ không bỏ qua cho nàng.
Trong tẩm điện,
Thần Nhứ hoàn toàn tiến vào cảnh giới quên mình. Trong đầu nàng xuất
hiện cảnh tượng lúc nhỏ trong hoàng cung, cha mẹ thương yêu, gia đình
thuận hòa. Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, lại xuất hiện sư phụ ở thư viện Phi Diệp Tân vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm thương yêu. Hình ảnh lại
xoay chuyển, là lần đầu tiên mình đại diện thư viện tham gia đại hội võ
lâm, ra tay làm cho cả trường đấu kinh ngạc. Đảo mắt lại đã biến thành
trước khi nước mất, phụ hoàng nằm trên giường bệnh tha thiết căn dặn
mình.
Mình vì cứu nước Dịch mà vừa đến tuổi cập kê đã xuống núi
về nước, vội vàng định ra hôn sự hòa thân chỉ vì có được đồng minh mạnh
mẽ. Trong lúc nàng ngày đêm lo lắng ưu tư vì nước Dịch, tộc nhân của
nàng, Dịch Già hoàng thất còn đang ca múa ăn mừng, sống trong mơ màng.
Trong lúc nàng tình nguyện gả xa phương Bắc vì nước Dịch, phụ hoàng của
nàng lại âu sầu bạc đầu để tìm cho Mạc Ly một phò mã tốt. Trong lúc nàng vứt bỏ sự kiêu ngạo quỳ xuống đất cầu hoà, tự mình dâng thư hàng cho kẻ địch, hoàng huynh thái tử điện hạ lại được bảo vệ, giả chết mai danh để cầu ngày sau phục quốc đăng cơ. Đời này, mình không thẹn với nước Dịch, vốn dĩ là nước Dịch phụ nàng. Nhớ tới đây, cảm xúc tiêu cực như sông
lớn vỡ đê, lập tức nhấn chìm nàng.
Thần Nhứ ngã trên giường,
miệng thổ huyết không ngừng. Linh Âm và Lâm Lang ở bên bị dọa sợ, Linh
Âm đỡ Thần Nhứ dậy, Lâm Lang thì ra ngoài gọi người. Cảnh Hàm U cùng Cố
Ly ở cửa nghe vậy thì lập tức tiến vào tẩm điện, chỉ thấy Thần Nhứ đã
ngất đi, mặt như giấy vàng.
Cố Ly lập tức tiến lên nắm cổ tay
Thần Nhứ, một luồng nội lực truyền nhưng như đá chìm đáy biển, không tìm được đường dẫn dắt. Sắc mặt của cô cũng thay đổi, quay đầu nhìn Cảnh
Hàm U mà hỏi: "Tình huống của đại sư tỷ rất nguy hiểm. Nếu phải lấy toàn bộ nội lực của tỷ để cứu tỷ ấy, tỷ có đồng ý không?"
Cảnh Hàm U
nhìn thấy Thần Nhứ máu me khắp người, sắc mặt cũng không tốt hơn Thần
Nhứ. Nghe câu hỏi của Cố Ly, nàng không chần chờ mà trả lời: "Dù phải
lấy mạng bảo vệ, ta cũng bằng lòng."
Cố Ly khẽ gật đầu, đứng dậy
nhường chỗ. "Tỷ và đại sư tỷ là đồng môn xuất sư, lấy toàn bộ nội lực
của tỷ để dẫn dắt, cần phải tìm được nội lực trong cơ thể tỷ ấy, dẫn về
đan điền."
Cảnh Hàm U thắc mắc rằng Thần Nhứ rõ ràng không còn
nội lực, nàng phải tìm thế nào. Nhưng trước mắt không phải lúc để tự
hỏi, nàng ngồi trên giường rồi nâng Thần Nhứ dậy, hai tay đặt lên lưng
của Thần Nhứ, nội lực liên tục truyền vào, đi tìm nguồn nội lực vốn
không tồn tại kia.
Tìm một lần là nửa canh giờ. Mồ hôi liên tục
chảy trên trán Cảnh Hàm U, rốt cuộc vào lúc tiêu hao hết nội lực, nàng
tìm được một tia nội lực trong cơ thể Thần Nhứ, cố gắng dẫn về đan điền.
Nhìn thấy Cảnh Hàm U mất sức, Cố Ly bảo Linh Âm đỡ nàng đến một bên nghỉ
ngơi, quay đầu đã nhìn thấy Thần Nhứ chậm rãi mở mắt ra. "Đại sư tỷ,
Chưởng viện có một câu nói, nhờ ta nói với tỷ lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta nghĩ bây giờ là lúc thích hợp. Chưởng viện nói, dù xảy ra chuyện gì, tỷ vẫn là người đệ tử người hài lòng nhất. Nguời sẽ đợi tỷ đánh đổ chín tầng trời mà thành phượng, trở lại thư viện."
Mắt Thần Nhứ loé
ánh nước, một giọt lệ chảy xuống theo khóe mắt, hoà vào tóc nàng. Nàng
được Lâm Lang giúp đỡ giãy giụa ngồi dậy, khóe miệng cong cong, "Ta là
đại đệ tử của Phi Diệp Tân, sẽ không làm sư phụ thất vọng." Thanh âm của nàng nhỏ đến mức gần như không nghe được, nhưng tỏ rõ sự tự tin vô cùng kiên cường.
Không có sức để ý Cảnh Hàm U ở một bên, Thần Nhứ vận hành công pháp lần thứ hai. Phen này trong lòng nàng không mù mịt nữa,
những tâm tình tiêu cực trước đó đều đã trôi theo dòng máu nàng phun ra. Nàng là đệ tử đứng đầu của Phi Diệp Tân, thân phận này còn loá mắt hơn
Trấn quốc công chúa của nước Dịch. Sư phụ thương nàng mang mệnh Chân
Long, số phận thăng trầm. Sư phụ tin nàng tư chất cực cao, có thể đảm
đang trọng trách. Tại sao mình phải không cam lòng về việc thân nhân xa
cách? Mình còn có ngôi nhà là thư viện Phi Diệp Tân, còn có sư phụ là
người nhà, chẳng lẽ không đủ sao? Còn có... Còn có Cảnh Hàm U. Trong
nháy mắt, nàng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Nỗi hoang mang, do dự,
lo lắng trước đó đều biến mất. Dù có thể khôi phục nội lực hay không,
nàng vẫn là Dịch Già Thần Nhứ trời quang trăng sáng. Không phải Trấn
quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch, không phải Thuận Ân quận chúa của
nước Lịch, nàng chỉ là đại đệ tử của Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân.