*Bắc Thổ Thành là trạm trung chuyển tàu điện ngầm nằm ở giao lộ của
đường Bắc Thần, đường Bắc Thổ Thành tây và Bắc Thổ Thành đông, quận
Triêu Dương, Bắc Kinh.
Xung quanh lặng như tờ, lại tối đen như mực. Nước cạn dần, một thi
thể trần truồng nằm úp mặt xuống đáy bể bơi được lát bằng gạch men
trắng.
Trương Yên cố tình đợi đến lúc cuối, rồi cầm con dao bếp sắc bén và ngồi xổm bên cạnh Vu Minh.
Cô ta vung tay chém xuống, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo đường rãnh của nền gạch men về phía lỗ thoát nước, các mảnh thịt văng tung tóe.
Cái xác trắng phau bị chặt thành từng mảnh, Trương Yên gói chúng lại
trong túi ni lông, sau đó giấu vào một loạt tủ chứa đồ trống của phòng
thay đồ dành cho nữ.
Sàn bể bơi đẫm máu tươi, vụn thịt rơi vãi khắp nơi, lưỡi dao chém
xuống sàn nhà phát ra âm thanh chát chúa, từng nhát như chém vào lòng
người.
Trương Yên đổ cả chai nước khử trùng vào bể bơi để cọ rửa, cho đến
khi không còn vết máu và vụn thịt. Mặt nước lại phẳng lặng không một gợn sóng, che giấu tất cả những gì đã xảy ra vài giờ trước.
Bể bơi vẫn còn đó, sóng nước vẫn còn đó, nhưng Vu Minh, người từng
bơi lội thỏa thích trong bể lúc chiều tà, giờ đã trở thành những mảnh
xác được đựng trong từng chiếc túi.
Chiêm Đài và Phương Lam nhìn chăm chú vào mặt nước đang dần khôi phục trạng thái yên ả. Hai người đều im lặng hồi lâu.
Bụi đen trong không khí dần dần tan biến, hồn phách Vu Minh đã rời
đi. Trương Yên đang đứng trước mặt bọn họ liền ngã phịch xuống đất,
trông như thể đã cạn kiệt sức lực, ánh mắt dại ra một cách vô hồn.
Phương Lam bước đến, vẫy tay trước mặt cô ta, nhưng Trương Yên vẫn trợn tròn mắt, dường như không nhìn thấy cánh tay của cô.
Chiêm Đài kéo cô lại, khẽ nói: "Không kịp nữa rồi. Cô ta bị ám quá
lâu, nên đã mất trí một thời gian. Xem ra, cũng không còn sống được là
bao."
"Vu Minh có thể tạo ra xác sáp bọc da người, có thể triệu hồi thuyền Diêm Vương. Vừa nhìn thấy tôi, hắn đã nhận ra ngay, còn gọi tôi là ‘đạo trưởng Lục’." Chiêm Đài nói: “Tôi nghĩ, hắn đã từng thấy mặt tôi trong
quá trình nhờ đến sự giúp đỡ của các thầy pháp, cũng giống như cô vậy."
"Xác sáp bọc da người không phải là pháp thuật cao siêu gì cho cam,
vừa bẩn thỉu lại rườm rà, phái chính đạo không ưa trò này. Vu Minh là
bác sĩ đã quen dùng dao phẫu thuật, khả năng chỉnh sửa tạo hình lại càng khỏi phải bàn. Việc tạo ra xác sáp bọc da người không phải là điều khó
khăn đối với hắn."
"Song, xác sáp bọc da người đi ngược với tam cương ngũ thường. Sau
khi chết, hồn bị giam trong xác nên không được đầu thai, lâu ngày thì
hồn không ra hồn, phách không ra phách, cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm tối tăm. Khi xác không còn, ý niệm đó cũng tan biến trong cõi hồng
trần."
"Nếu Vu Minh rất thạo cách tạo ra xác sáp bọc da người, thì chắc
chắn sẽ luôn mang theo một ít sáp mỗi khi ra ngoài, dần dà trên người
cũng lây nhiễm phần nào. Có lẽ, lúc nhận ra mình sắp chết, hắn đã niêm
phong linh hồn vào trong sáp, giống như cách tạo ra xác sáp bọc da người vậy."
"Thời điểm Trương Yên chặt xác hắn, cô ta cần một tay giữ thi thể,
tay kia cầm dao. Cánh tay cô ta giữ lấy thi thể, rất có thể đã bị dính
phải phần sáp mà Vu Minh giấu hồn vào đó.”
"Tay cầm dao là tay phải... cho nên tay giữ thi thể là tay trái đã
bị dính sáp." Phương Lam lẩm bẩm: "Đúng vậy, bàn tay bị chặt đứt được
tìm thấy ở ngõ Dân Khang là tay trái."
Chiêm Đài mím môi rồi gật đầu: "Sáp dính vào tay Trương Yên, hồn của Vu Minh vẫn còn nhớ như in ánh mắt của cô ta khi hắn nhìn lên từ dưới
nước vào giây phút hấp hối. Nỗi oán hận trong mảnh hồn còn sót lại của
hắn không thể tiêu tan, dần xâm nhập vào tay cô ta, rồi từ mu bàn tay
lan ra cả cánh tay."
Nét mặt Phương Lam đầy sợ hãi: "Chẳng lẽ Trương Yên chặt đứt cánh tay là để tự cứu lấy mình sao?"
Chiêm Đài đưa lưng về phía cô, ngẩng đầu nói: "Tôi nghĩ, hồn của Vu
Minh ám vào cánh tay trái của Trương Yên trong thời gian dài sẽ dần dần
gây ra ảo giác. Rõ ràng là không bị thương, nhưng lại đau đớn như bị
đông cứng trong tủ đá. Nửa đêm mất ngủ, cô ta vừa mở mắt ra liền nhìn
thấy cánh tay trái của mình lắc lư trước mặt, như thể sẽ lập tức bóp cổ
cô ta đến chết."
"Cánh tay trái của cô ta đã mất đi cảm giác, chỉ còn là một cánh tay càng ngày càng không kiểm soát được, và có thể giết cô ta bất cứ lúc
nào."
"Cánh tay không chịu nghe theo sự điều khiển của Trương Yên, lại bị
ám bởi phần hồn của Vu Minh. ‘Nó’ đã mở máy vi tính, cập nhật chương mới của cuốn tiểu thuyết mà chị gái Vu Minh đang viết dở trên trang web Tấn Giang trước khi chết. ‘Nó’ viết về vợ chồng anh chị Lâm, Tống, viết về
tôi và cô."
"Cũng chính ‘nó’ đã cột mảnh dây đỏ ám chỉ cuốn tiểu thuyết lên cổ tay Lâm Tố ở bệnh viện."
Chẳng trách phần hồn của Vu Minh còn lởn vởn trên trần gian, nhưng
lại không thể chính miệng nói cho Chiêm Đài và Phương Lam biết ai là
hung thủ.
Hắn chỉ có thể tạm khống chế được một bên tay khi thì chậm chạp khi thì linh hoạt của Trương Yên.
Nếu phân tích theo hướng này, thì ý thức của Trương Yên vẫn còn tỉnh táo, nhưng cánh tay cô ta bị hồn Vu Minh kiểm soát, không thể điều
khiển được. Ban đêm, cô ta không ngủ được, cứ nơm nớp lo lắng, còn bị
giày vò bởi ảo giác gây đau đớn khiến cô ta đau muốn chết.
Dưới sự tra tấn đó, trong lúc thần trí mơ hồ, cô ta chỉ có thể vung đao chặt đứt cánh tay của mình, mong sớm thoát khỏi bể khổ.
"Có điều, Trương Yên không ngờ rằng, cho dù cô ta có chặt đứt cánh
tay, thì hồn của Vu Minh đã ăn vào tận xương tủy cô ta từ lâu. ‘Nó’ đi
theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể, cho đến khi cô ta mất hết ý thức, chỉ còn là cái xác không hồn." Chiêm Đài nói.
"Trương Yên giết Vu Minh, Vu Minh lại niêm phong cất giữ mảnh hồn
của mình vào lớp sáp. Hồn hắn ám vào cánh tay của Trương Yên, giống như
cơ thể có thêm một sinh mệnh khác, viết tiểu thuyết trên mạng, đưa sợi
dây đỏ cho Lâm Tố, là để khiến chúng ta hoặc Lâm Tố chú ý, như vậy mới
sớm giải oan cho hắn."
"Chị của Vu Minh chết trong đám cháy do Điền Hữu Lương gây ra, hắn
muốn trả thù cho chị gái nên đã tự tay tạo ra xác sáp bọc da người để
cầm tù kẻ đầu sỏ. Sau này, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại tra được
chuyện Trương Đại Xuyên giết hại bố mẹ đẻ. Xuất phát từ lòng căm phẫn,
hắn bắt Trương Đại Xuyên về giam lại."
"Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng, vụ án của Trương Đại Xuyên đã rút
dây động rừng, dẫn dụ được tôi và cô." Chiêm Đài nói, "Trong tình thế
cấp bách, hắn giết Trương Đại Xuyên rồi bỏ trốn đến thủ đô, nhưng đã bị
chị gái của Trương Đại Xuyên là Trương Đại Yên theo chân đến đây."
"Vu Minh bị Trương Đại Yên dìm chết trong hồ bơi, còn bị chặt xác ở
dưới đáy hồ, chết không toàn thây. Hồn của hắn ám trên cánh tay Trương
Yên đã nhìn thấy hết thảy. Do đó, có thể tưởng tượng ra nỗi căm hận của
hắn khủng khiếp đến mức nào."
"Về sau, cánh tay bị ám gây ra ảo giác đau đớn, dụ Trương Yên vung
dao chém đứt cánh tay của mình, rồi chôn vào cái hố dưới gốc cây ở ngõ
Dân Khang nhân lúc đêm khuya. Vu Minh sống gần ngõ Dân Khang, hiển nhiên là hắn thường trông thấy các bác hưu trí cho chó đi dạo vào sáng sớm."
"Suy đoán của hắn vừa chính xác vừa hợp lý, người dắt chó phát hiện
ra cánh tay bị chặt kia. Bởi vậy, chương truyện trên mạng của hắn càng
thu hút sự chú ý của tôi."
Vu Minh bị giết chết, thậm chí chết không còn xác, tuy rằng hồn hắn
đã ám vào Trương Yên, nhưng chỉ gói gọn trên cánh tay, không thể nói
chuyện, không thể phân trần cho chính mình, chỉ có thể dồn hết tâm sức
để sáng tác nên câu chuyện quái dị, tiếp đó đăng lên mạng bằng chính
cánh tay không bị khống chế kia.
Rốt cuộc Phương Lam cũng hiểu ra, cô không khỏi cảm thấy Vu Minh quá cẩn thận, trong điều kiện khó khăn như thế mà vẫn có cách lấy lại sự
công bằng cho bản thân.
"Hắn giỏi là vậy, đạo pháp cao thâm là vậy, nhưng cuối cùng lại chết trong bể bơi. Mà, hung thủ còn là cô lao công Trương Yên rất đỗi tầm
thường." Phương Lam ngập ngừng nói.
Chiêm Đài ho nhẹ một tiếng: "Bởi thế, muốn đắc tội ai thì cũng không nên đắc tội với phụ nữ. Chẳng cần phải là trùm tài chính hô mưa gọi
gió, chỉ là một nhân viên quét dọn mà cũng có thể lấy nhu thắng cương để giết chết một người."
"Tôi rất muốn biết, Trương Yên đã tìm được Vu Minh bằng cách nào." Phương Lam nhẹ giọng nói: "Người đứng sau lưng cô ta là ai."