Các bác sĩ, y tá, hoặc nhân viên y tế có kinh nghiệm phẫu thuật đều nằm trong danh sách đáng nghi.
Huống hồ, việc Lâm Tố không tỉnh táo và bị buộc một mảnh dây vải màu đỏ vào cổ tay lại xảy ra ở Bệnh viện sức khỏe bà mẹ và trẻ em, nơi cô
ấy đến khám thai.
“Sợi dây đỏ được quấn quanh cổ tay chị ấy, điều này đã đủ để nói rõ
vấn đề.” Chiêm Đài đưa ra kết luận, “Dù là người hay yêu ma quỷ quái thì đều có thể đến gần chị ấy được.”
“Hồn phách không thể tách rời thể xác, nếu oan hồn từng xuất hiện
trong thang máy của Lâm Tố, vậy thân xác của nó chắc chắn cũng ở gần
đó.” Tống Thư Minh tái mặt, như thể nhất thời bị gợi lại chuyện cũ: “Nên đến nhà xác hỏi thăm về thi thể nữ giới vô thừa nhận mới phải.”
Bàn tay bị cắt đứt kia là của thi thể nữ giới, nếu xác nạn nhân được bí mật cất giữ trong nhà xác của bệnh viện, bộ váy thấm đẫm máu tươi
chất chứa tà khí, oan hồn mãi không tiêu tan, mới cố ý tìm đến Lâm Tố.
Cô ta không có ác ý, lẽ nào tìm đến là để nhờ giải oan, báo thú cho bản thân?
Tuy nhiên, chuyện 3 chương tiểu thuyết xuất hiện một cách khó hiểu
trên mạng là thế nào? Nếu là nhờ giải oan, sao cô ta có thể đoán được
hướng đi của Chiêm Đài và Phương Lam sau khi mới chết chưa được bao lâu?
Một linh hồn vô tội chết oan, cho dù ôm nỗi căm hận mà làm trái ý
trời, cố gắng ở lại trần gian, thì làm sao có thể có năng lượng dự báo
tương lai lớn như vậy?
Có quá nhiều điểm nghi vấn, sương mù bao phủ quá dày đặc. Trong lòng Chiêm Đài có muôn ngàn suy nghĩ rối bời, nhưng ngoài mặt vẫn thoải mái, khuyên Tống Thư Minh về phòng: “Đến đâu tính đến đấy. Tóm lại, hiện giờ đã có mặt mũi của cái xác, có thể bắt đầu điều tra từ đó.”
Căn hộ của hai vợ chồng Lâm, Tống có ba phòng ngủ, phòng dành cho
trẻ vẫn chưa kịp bài trí đồ đạc, Lâm Tố dọn dẹp đơn giản rồi kê một
chiếc giường gấp của quân đội cho Chiêm Đài ngả lưng.
Phải cái, sau khi trò chuyện một hồi với Tống Thư Minh, cậu trằn
trọc mãi vẫn không thấy buồn ngủ, thế là dứt khoát khoác áo, rời giường.
Cậu đứng trước cửa phòng Phương Lam, đắn đo một lúc mới thử đẩy cửa ra.
Cửa không khóa, cậu đẩy nhẹ một cái đã mở ra luôn. Phương Lam đang
nằm nghiêng trên giường lập tức nhận ra có người đi vào, thình lình xoay người lại, ngồi bật dậy, khiến Chiêm Đài hết hồn.
“Cô chưa ngủ à?” Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô.
Phương Lam lắc đầu: “Tôi đã cẩn thận liệt kê tất cả những người mà
chúng ta từng gặp kể từ lúc quen nhau, ngoại trừ lão Bạch và Tần Phúc
ra, thật khó có thể tưởng tượng được còn có ai đó đoán được hành trình
của chúng ta ở Hồng Kông.”
Chiêm Đài im lặng giây lát, đoạn thong thả kể cho cô nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và Tống Thư Minh.
Cô còn nghĩ xa hơn: “Ngoài chuyện hành tung của tôi và cậu, mấu chốt của vấn đề nằm ở chương 2 bộ tiểu thuyết, đó là quá trình phát hiện
mảnh xác kia. Cậu nghĩ mà xem, vài ngày sau khi tác giả đăng chương 2,
mảnh xác mới được phát hiện tại địa điểm mà cô ta viết trong truyện.
Chúng ta vẫn luôn cho rằng, chỉ có hung thủ mới dự đoán chính xác tình
tiết của vụ án như vậy.” Phương Lam nói, “Nhưng bây giờ, chị Lâm Tố biết được nội dung của chương truyện này là do oan hồn còn vương vất trong
bệnh viện đã cố tình tiếp cận chị ấy để nhờ chị ấy báo thù sao?”
Điều này không hợp với lẽ thường. Nếu nạn nhân đã dự đoán được cái
chết của mình, vậy tại sao không đi lánh nạn trước? Và, nếu nạn nhân đã
chết sau khi mảnh xác xuất hiện, thì làm sao biết được hành trình của
hai người bọn họ?
“Cậu có tin trên đời này có người đoán trước được tương lai không?”
Phương Lam nghĩ nát óc vẫn không hiểu, chỉ có thể tiu nghỉu chùng giọng, “Mỗi câu chuyện là một lời nói mớ lúc đêm khuya của nhà tiên tri. Nó
không có ý nghĩa gì đối với anh ta, nhưng lại tiết lộ về cuộc đời của
một người khác.”
Chiêm Đài phì cười, chạm nhẹ vào mái tóc rối bù của cô và nói: “Nếu
có người như thế thật, tôi nhất định phải đi hỏi anh ta thử xem.”
Phương Lam mở to mắt, tò mò hỏi: “Hỏi gì cơ? Hỏi hung thủ giết người chặt xác là ai sao?”
Chiêm Đài khẽ lắc đầu, đáp: “Tôi biết giao tiếp với xác chết, làm
bạn với ma quỷ, biết giải tỏa nỗi lo cho mọi người, thậm chí còn nắm
chắc những điều đó. Vụ án dù khó đến đâu, chỉ cần tôi để tâm và cố gắng, sẽ có ngày chân tướng được phơi bày.”
“Nếu nói tôi có điều gì muốn hỏi thần linh, đó tất nhiên là một vấn
đề mà tôi không nắm chắc.” Cậu mềm giọng, quay mặt nhìn cô không chớp
mắt, “Chẳng hạn như, hỏi xem cô gái mà tôi thích đến khi nào mới có thể
thích lại tôi?”
Đôi mắt đen láy của cậu như sáng lấp lánh trong căn phòng tối om.
Phương Lam chợt phát hiện khoảng cách giữa họ thật gần. Cậu ngồi ở mép giường, ngay bên cạnh cô.
Cô hơi xấu hổ, bèn ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc: “Tôi buồn ngủ rồi. Ngủ thôi!”
Chiêm Đài dường như không nhận ra sự né tránh của cô. Cậu khẽ nhếch
miệng cười, ánh mắt lóe lên vẻ mưu mô: “Tôi vốn dĩ vẫn muốn tán gẫu một
lúc nữa rồi mới về phòng, nhưng không ngờ cô lại nóng lòng muốn mời tôi
ngủ lại đây như vậy. Người đẹp đã có lời mời, tôi đây đành tuân lệnh.”
Phương Lam không ngờ cậu lại trơ trẽn đến thế, liền không khỏi tức
giận, đưa tay đẩy cậu. Song, cậu vẫn vững vàng như bức tường dày, cô
dùng cả chân mà cậu vẫn không nhúc nhích.
Phương Lam đang định đá Chiêm Đài xuống giường thì cậu bỗng quay người lại, nét mặt đầy mệt mỏi.
Cậu bắt lấy tay cô, sau đó phủ lên mắt mình, nói với giọng uể oải hiếm thấy: “Để tôi nghỉ lại đây một lúc…”
“Khi anh Thư Minh kể chuyện chị Lâm Tố mất tích, trong đầu tôi chỉ
nghĩ đến cô. Tôi không ngừng suy nghĩ, nếu như cô biến mất thì tôi nên
làm thế nào, tôi phải đi đâu để tìm cô, tôi sẽ lo lắng nhường nào.”
“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy sợ, càng nghĩ càng hoảng hốt. Vừa rồi trở về phòng, tôi vẫn còn sợ hãi không thôi.”
Dưới lòng bàn tay cô, cậu mở mắt ra. Hàng mi dài phất nhẹ trong lòng bàn tay cô, êm ái như lông vũ.
Qua kẽ ngón tay, cô nhìn thấy đôi mắt hơi hé mở của cậu sáng rực: “A Lam, được nhìn thấy cô như thế này, tôi mới cảm thấy cõi lòng trống
vắng dễ chịu hơn phần nào…”
Cô không nói gì, cũng không cử động nữa. Thật lâu sau, cô mới đắp nửa chiếc chăn trên eo mình lên người cậu.
Sáng hôm sau, Tống Thư Minh ở nhà với Lâm Tố, Phương Lam và Chiêm Đài đi đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em.
Lão Lí, đồng nghiệp cũ của Tống Thư Minh đã đứng đợi trước cửa thang máy ở tầng 1 và dẫn họ đến nhà xác. Anh ta nói: “Mấy năm nay, y tế được cải cách. Hiện nay, đa số các bệnh viện liên kết trọn gói với bên nhà
tang lễ, các nhà xác đều đóng cửa bỏ đấy. Nhà xác của Bệnh viện sức khỏe bà mẹ và trẻ em sẽ dừng hoạt động trong năm nay, và trở thành khu chứa
rác thải y tế.”
Chiêm Đài ngẩng đầu nhìn, cuối hành lang tù mù là một cách cửa màu xanh lam, âm khí nồng nặc thốc vào mặt khiến cậu nhăn mày.
“Không có nhiều chỗ để giấu thi thể trong cả cái bệnh viện này. Nếu
không có ở đây thì chỉ có thể ở bên trong tường.” Lão Lí vừa mở cửa nhà
xác vừa nói.
Chiêm Đài kiên quyết lắc đầu: “Không đâu anh ạ. Nếu cái xác bị giấu
trong tường, thì mảnh vải nhuốm máu trên cổ tay chị Lâm Tố từ đâu ra?
Chẳng lẽ ‘nó’ chui ra khỏi tường rồi lại chui vào à?”
Nạn nhân đã bị chặt thành hơn một nghìn mảnh nhỏ, rồi chia ra giấu
kỹ trong tủ lạnh, vừa an toàn lại ít bị để ý. Chỉ cần lưu ý cẩn thận hơn là có thể bảo quản thi thể trong thời gian dài, ngay cả sau này, khi
nhà xác được sửa chữa làm nơi chứa rác, cái xác sẽ được xử lý như ‘rác
thải y tế’ một cách đàng hoàng.
Tối qua, cậu đã chắc chắn rằng những bộ phần còn lại của thi thể đang nằm trong nhà xác của bệnh viện này.
Có điều, ba người họ đã tìm kiếm một lúc lâu trong nhà xác mà không tìm thấy dấu vết một mảnh thi thể nào.