*Sùng Văn Môn: là cánh cổng ở phía đông nam của khu vực nội thành Bắc
Kinh, ngay phía nam khu phố cổ Bắc Kinh. Vào những năm 1960, cánh cổng
và phần lớn bức tường đã bị phá hủy để nhường chỗ cho đường vành đai 2
của Bắc Kinh. (theo Wikipedia)
Phương Lam liền trầm lặng hẳn đi.
Đầu tiên, trên mạng bỗng dưng xuất hiện 3 chương tiểu thuyết với nội dung rỗng tuếch, thiếu mạch lạc. Chương 1 kể về quá trình quen biết của Tống Thư Minh và Lâm Tố. Chương 2 kể về câu chuyện một bộ phận cơ thể
người xuất hiện vào sáng sớm. Mà, chương 3 lại càng kỳ lạ hơn, tác giả
miêu tả rành mạch hành trình từ Hồng Kông về Thâm Quyến của cô và Chiêm
Đài.
Từng câu từng chữ được dày công viết ra, đã thành công thu hút sự chú ý của họ.
3 chương truyện, 2 chương đều là chuyện cũ không thể lần ra dấu vết, chỉ có chương thứ 2 nhắc đến một vụ án giết người chặt xác.
Tất nhiên, bọn họ sẽ điều tra từ vụ án giết người chặt xác, nhưng suýt chút nữa đã bị thương bởi cái xác đó.
Song, Chiêm Đài lại nói rằng tất cả những chuyện này là một cái bẫy.
Vậy rốt cuộc là ai muốn ra tay với cô và Chiêm Đài? Kẻ đặt bẫy kia nhằm vào cô và cậu, hay nhằm vào Lâm Tố và Tống Thư Minh?
Nếu Lâm Tố đang bụng mang dạ chửa mà đến đây, chẳng phải sẽ dễ gặp nguy hiểm hơn cô và Chiêm Đài sao?
“Vợ chồng anh chị cậu có từng đắc tội với ai không?” Phương Lam nhỏ giọng hỏi Chiêm Đài.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng giải phẫu tử thi, Tống Thư Minh vì lo cho
Lâm Tố, đã vội về nhà nấu cơm trưa cho cô ấy. Chiêm Đài vốn định về cùng anh ấy, nhưng Phương Lam lại nói rằng muốn đi ăn vịt quay ở phường Tiện Nghi, nên cả hai người đã đi đến đó.
Mặc dù cô còn chưa nói hết, song ý của cô lại rất rõ ràng, cô đang
nghi ngờ có người liên quan đến công việc của hai vợ chồng Lâm - Tống,
hiện đang trả thù họ bằng cách đăng truyện lên mạng để thu hút sự chú ý
của bọn họ, rồi đặt bẫy với xác chết làm mồi nhử.
Con vịt quay màu vàng nâu bóng loáng được thái thành từng lát mỏng
bưng lên. Chiêm Đài gắp một miếng, chấm đường trắng rồi đưa đến miệng
Phương Lam: “Anh chị ấy làm cái nghề này, chắc chắn cũng đã đắc tội với nhiều người.” Ánh mắt cậu sâu thẳm, lời nói úp mở, nhưng trong đầu
lại đang nghĩ đến thành phố Thụy Lệ vùng biên giới kia.
Càng biết nhiều tình hình bên trong, cậu càng không ngăn được mình
nghĩ về những vụ án mà vợ chồng Lâm, Tống từng xử lý, hoặc những khách
hàng mà họ từng tiếp xúc. Kẻ ra tay ác độc như vậy lại có vẻ liên quan
đến Lâm Tố nhiều hơn.
“Lâm Tố được ông nội nuôi lớn, đạo pháp của chị ấy do một tay ông
truyền thụ.” Chiêm Đài nhẹ nhàng nói: “Phải bớt chút thời gian bảo anh
Thư Minh đánh tiếng cho ông Lâm biết mới được.”
Chẳng lẽ cái bẫy đó thật sự chỉ là tai bay vạ gió mà cô và cậu gặp
phải? Chiêm Đài mải mê suy nghĩ, lại tự cảm thấy suy luận này có phần
không đúng.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ cần hai vợ chồng Lâm,
Tống cắn câu, ‘tác giả’ viết chương 1 và chương 2 là đủ, cần gì phải
viết thêm chương 3 về chuyện của cô và cậu?
Ví thử kẻ chủ mưu đứng đằng sau thật sự nhằm vào hai vợ chồng Lâm -
Tống, việc hắn dụ cậu đến chẳng phải là vừa đánh rắn động cỏ, tự mua dây buộc mình, vừa giúp không cho vợ chồng Lâm, Tống sao?
“À, thế hai năm trước, cô có đắc tội với người không nên đắc tội
không?” Chiêm Đài đảo mắt, không muốn Phương Lam quá lo lắng, bèn mỉm
cười nhìn cô và hỏi, “Cô đã gặp một vài rắc rối không đáng có, muốn nhờ
cậu Chiêm tôi đây giải quyết hả?”
Phương Lam ngẩn người, và thật sự nhớ lại quá khứ của mình.
“Năm đầu tiên, tôi căn bản là đi tìm anh ấy dựa vào manh mối, đăng
thông báo tìm người, nghe được chút tin tức nào cũng vội vã chạy tới.”
Phương Lam hờ hững nói, “Tôi từng đi xem bói, nếu không phải để yên lòng thì cũng gặp toàn bọn lừa đảo, gạt tiền.”
Lúc đó, bọn họ nói đủ kiểu, nào là: Lục Ấu Khanh đã chết, nào là anh vẫn còn sống nhưng đang bị giam cầm, hoặc bị tai nạn mất trí nhớ, những lời này nghe còn đáng tin.
Có người lải nhải ba hoa thiên địa: rằng Lục Ấu Khanh đã bị người
ngoài hành tinh bắt cóc; Anh đã bị Hoàng Đại Tiên* mời về làm chồng.
*Hoàng đại tiên: tên thật là Hoàng Sơ Bình (328 -386) là một vị thần tiên đạo giáo trong tín ngưỡng gian dân của Trung Quốc
Cô đã tức giận, đã khịt mũi khinh thường, sau đó dần dà trở nên chai lì.
Tin tốt tin xấu, tin thật tin giả, còn hơn là không có tin gì.
“Nếu nói đắc tội với ai, thì chẳng qua là đấu khẩu mà thôi. Huống
hồ, bọn họ toàn phường lừa đảo, không thể sắp đặt được cái bẫy tinh vi
như này.”
Chiêm Đài nhướng mày: “Vậy ngoài tôi ra, cô chưa từng gặp được người nào tử tế à?”
Dứt lời, chính cậu lập tức hiểu ra: “Chắc chắn cô từng gặp được bậc
thầy, bằng không đã chẳng biết nhiều pháp khí như thế, chỉ liếc mắt nhìn liền nhận ra được.”
Và cả phái Âm Sơn Thập Phương mà cậu chưa nói ra. Nếu cô không gặp
được vài người trong nghề, thì làm sao biết lấy danh tiếng của phái Âm
Sơn Thập Phương để làm chỗ dựa cho bản thân.
Phương Lam gật đầu, trông cô rất thất thần, tuy đang cầm một miếng
bánh tráng, nhưng lại quên chưa chấm miếng thịt vịt vào tương, đã cuốn
lại rồi bỏ vào miệng, nhai trệu trạo như nhai sáp, sau đó cứ thế nuốt
xuống.
Chiêm Đài chướng mắt, lại lặng lẽ cuốn một miếng thịt vịt, đưa đến
miệng cô: “Đến tận bây giờ cô vẫn không tin tôi sao? Có chuyện gì mà
không thể cho tôi biết chứ?”
Không phải cô không tin cậu, mà là không dám. Cô từng hứa với người ta, sợ nói ra sẽ bị trời phạt.
Phương Lam hít sâu một hơi: “Cậu có nhớ, bố của Ấu Khanh chết như thế nào không?”
Cái gì? Chiêm Đài kinh ngạc, không tài nào ngờ được việc này thế mà
lại có liên quan đến cái chết của ông Lục. Cậu cố gắng lục lọi trí nhớ
hồi lâu, rồi nói với vẻ mặt nghiêm trọng : “Ý cô là, ông ấy mất vì tai
nạn xe cộ?”
Phương Lam im lặng gật đầu. Đúng là ông Lục mất trong vụ tai nạn xe
cộ. Có điều, vụ tai nạn đó không đơn giản chỉ là sự cố ngoài ý muốn.