Sau vụ đó, Điền Hữu Lương được bố mẹ hắn đón đến phương nam, nơi họ đang làm việc và sửa lại tên để nhập học lại.
Thảm họa kinh khủng từng xảy ra dần dần bị lãng quên theo thời gian, giống như căn nhà trong vụ hỏa hoạn kia đã bị xe ủi san phẳng không lâu sau đó, và trở thành mảng xanh bình thường của một khu chung cư hạng
sang.
Những sinh mạng đã chết sẽ mãi mãi ở lại trong cái đêm sấm ran chớp giật hôm đó.
Nhưng cuộc sống của Điền Hữu Lương vẫn tiếp tục theo từng bước tuần
tự. Hắn một đường suôn sẻ từ Tiểu học lên Trung học cơ sở rồi vào Trung
học, cho đến khi thi đỗ vào trường Đại học ở Hạ Môn.
“Thật ra để điều tra về hắn cũng không khó. Chẳng qua là hắn đã đổi
tên, còn chuyển hộ khẩu theo bố mẹ, lại chưa từng có hồ sơ phạm tội, nên tôi cũng phải tốn ít công sức.” Phương Lam nói.
“Những đứa trẻ gây ra vụ hỏa hoạn năm ấy đều chưa đủ tuổi vị thành
niên, thông tin lí lịch và ảnh chụp của bọn chúng đều đã bị làm nhòe. Về sau, tôi có thể phát hiện việc Điền Hữu Lương chính là thủ phạm phóng
hỏa cũng là có nhờ bạn học cùng lớp của hắn biết chuyện năm đó đã tung
tin trên mạng.”
Chiêm Đài cười mỉa: “Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Cho dù người
khác có quên thì hơn hai mươi gia đình kia cũng sẽ không bao giờ quên.
Điền Hữu Lương may mắn thoát được một lần, nhưng không thoát khỏi ngọn
lửa trên thuyền diêm vương.”
Phương Lam nói với giọng có phần bất lực: “Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Rốt cuộc là ai đã bày trận pháp để triệu hồi thuyền diêm vương? Điền Hữu Lương mất tích vào năm 2007, chính là năm hắn vừa mới vào Đại
học. Sở dĩ hắn bị mất tích vào thời điểm đó, ngoại trừ lí do hắn rời xa
sự che chở của bố mẹ, hung thủ sẽ dễ dàng ra hay hơn, thì rất có khả
năng còn có chất xúc tác khác.”
“Một trong những đồng phạm của hắn trong vụ phóng hỏa đốt quán net
sẽ được thả ra vào đúng năm đó.” Chiêm Đài nói, “Có lẽ đây cũng là thời
cơ cuối cùng, nên hung thủ quyết định ra tay trả thù Điền Hữu Lương.”
“Hắn và Trương Đại Xuyên đều mất tích trong buổi biểu diễn ca nhạc
của hai ca sĩ mà rất khó kiếm được vé vào cửa. Ngoài việc mượn dương khí ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.” Chiêm Đài đã nghĩ về điều
này suốt mấy ngày, cho đến cách đây không lâu, cậu mới ngộ ra.
Điểm tương đồng giữa hai vụ mất tích là hai người kia đã ngồi cùng
một chỗ, đó cũng chính là ‘cột buồm’ mà Chiêm Đài tưởng là đã xuất hiện
khi cậu đang ở trạng thái hoảng hốt, và cũng là ‘mắt trận’ của trận pháp gọi thuyền diêm vương xuống biển.
Hai mắt chợt sáng lên, Phương Lam còn mở miệng trước cả cậu: “Cò vé.”
Đúng, chính là ‘cò vé’.
Chiêm Đài không khỏi than thở: “Lần này, tôi và cô gặp phải cao nhân rồi. Hung thủ đã cải trang thành cò vé của buổi nhạc hội.”
Chỉ có những buổi biểu diễn ca nhạc đắt khách và sốt vé mới xuất hiện ‘cò vé’ mua đi bán lại vé vào cửa với giá cao.
Và, chỉ có ‘cò vé’ mới có thể kiểm soát được việc tấm vé của Điền Hữu Lương cuối cùng là ghế nào.
Chính vì hung thủ đội lốt ‘cò vé’ nên mới có thể ‘chốt’ tấm vé của
chỗ ngồi kia, rồi bán lại cho Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên.
Chiêm Đài tin chắc rằng, ngay cả việc hai người đó xuất hiện trong
liveshow của Trương Học Hữu và Châu Kiệt Luân đều là kết quả của sự dày
công sắp đặt.
Phương Lam hào hứng suy luận tiếp: “Năm 2007 là năm Châu Kiệt Luân
đang cực kỳ hot, anh ấy đã tổ chức chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới.
Các nam sinh Đại học chắc chắn sẽ rất muốn xem buổi biểu diễn đó. Còn
trong hai năm qua, thị trường âm nhạc hết sức ảm đạm, Trương Học Hữu lại có rất đông người hâm mộ. Bản thân Trương Học Hữu đã đi tới gần những
năm cuối của sự nghiệp ca hát, hiếm khi tổ chức liveshow, điều này lại
càng dễ dàng thu hút những nam sinh Đại học đến xem hơn.”
“Điền Hữu Lương đi cùng các bạn cùng phòng, còn Trương Đại Xuyên thì đi một mình. Tuy nhiên, cả hai đều ghé vào một cửa hàng tạp hóa bên
cạnh sân vận động trước khi buổi biểu diễn bắt đầu. Cửa hàng tạp hóa này chính là nơi cô gặp Điền Hữu Lương lần cuối.” Chiêm Đài đứng lên, nét
mặt trở nên phấn khích, “Ví thử Trương Đại Xuyên đến đó không phải chỉ
để mua đồ uống mà là lấy vé xem nhạc hội đã đặt từ trước thì sao?”
Phương Lam nở nụ cười, gật đầu đáp: “Đúng thế, cò vé bán vé cho anh
ta, hai người giao dịch trực tiếp. Hung thủ tự tay giao vé cho Trương
Đại Xuyên, đồng thời có thể xác nhận lại một lần nữa chỗ ngồi của anh ta trước khi hành động. Trương Đại Xuyên đi xem một mình, buổi biểu diễn
lại chật kín khán giả, có lẽ rất khó đổi chỗ ngồi. Hung thủ làm như vậy
để đảm bảo không xảy ra sơ xuất gì khi hắn ra tay.”
“Điền Hữu Lương thì sao? Điền Hữu Lương đi cùng các bạn của mình, họ còn cùng nhau đi mua đồ uống và đồ ăn vặt tại cửa hàng tạp hóa đó. Song tại sao các bạn học của hắn không nhắc đến chuyện cò vé?” Chiêm Đài lấy làm nghi ngờ, rồi lại tự nhủ, “Không, tối hôm đó sau khi mua đồ uống và đồ ăn vặt, Điền Hữu Lương đã tách khỏi nhóm bạn và quay trở lại cửa
hàng tạp hóa một mình.”
“Nếu hung thủ chỉ đóng giả là cò vé, núp trong cửa hàng thì tại sao
Điền Hữu Lương phải cố tình tránh các bạn của mình để vòng lại?”
Phương Lam ngẫm nghĩ một lát, hai mắt bỗng lóe lên, thốt ra ba chữ: “Tiền hoa hồng.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu hung thủ chủ động tiếp xúc với Điền Hữu Lương với tư cách là cò vé? Và, điều gì sẽ xảy ra nếu hung thủ đưa ra một
khoản lại quả hậu hĩnh để dụ hắn đến xem ca nhạc? Mặc dù Điền Hữu Lương
chưa chắc đã thích Châu Kiệt Luân, nhưng hung thủ nói với hắn rằng chỉ
cần hắn có thể rủ bạn cùng phòng hay bạn học đi xem biểu diễn thì sẽ
miễn vé vào cửa cho hắn, thậm chí còn trả cho hắn một khoản thù lao. Vừa có thể xem nhạc hội lại vừa kiếm được tiền, sao lại không làm cơ chứ?”
Phương Lam nói tiếp, “Điền Hữu Lương đi đến cửa hàng tạp hóa là theo lời dặn của hung thủ. Về phần hắn đã đi rồi mà còn quay lại là vì món tiền
hoa hồng mà hung thủ đã hứa.”
Chiêm Đài trầm ngâm chốc lát, đoạn nói tiếp: “Sau khi đưa tiền cho
Điền Hữu Lương, hung thủ lấy lại tấm vé trong tay hắn và dặn hắn nhất
định phải ngồi ở ghế số 1, dãy 28, lô 112. Điền Hữu Lương không có vé
vào cửa, thấy chột dạ nên đương nhiên là sẽ ngoan ngoan ngồi ở chỗ đó,
cũng vừa tiện cho hung thủ làm phép.”
“Tỉ mỉ kín kẽ như vậy, hẳn là đã lên kế hoạch trước vài năm.” Phương Lam khẽ thở dài, “Điền Hữu Lương phóng hỏa lấy đi tính mạng của bao
nhiêu người, cho nên hung thủ liền ăn miếng trả miếng, dùng lửa âm thiêu đốt hắn.”
Cô cúi đầu như đang băn khoăn điều gì. “Ngặt nỗi, tôi không hiểu vì
sao hung thủ muốn giữ lại mạng của Điền Hữu Lương. Và, hắn đã ở đâu
trong suốt 11 năm qua?”
Chiêm Đài im lặng một chốc mới đáp lời cô: “Cô sai rồi, không phải
hung thủ giữ lại mạng của Điền Hữu Lương mà là cho hắn cơ hội chuộc tội. Người nọ không giết chết hắn ngay lập tức là vì niệm tình hắn khi phạm
tội vẫn còn nhỏ tuổi, xốc nổi. Bởi vậy, người đó hi vọng hắn có thể biết hối cải, làm lại cuộc đời.”
“Sau đấy, Điền Hữu Lương vẫn luôn bị giam cầm trong cửa hàng tạp
hóa. Cửa hàng chỉ rộng có vài mét vuông kia chính là lồng giam mà người
nọ đã dựng lên cho Điền Hữu Lương.”
“Cô có nhớ lớp sáp bên ngoài xác chết không? Bạch Cốt Tinh mà sư phụ tôi đã chạm trán trên núi Bạch Hổ năm xưa là xác chết phủ một lớp sáp,
mặt mũi chạm khắc sống động như thật, nhưng khi gặp lửa âm thì tan chảy
hoàn toàn, lộ ra từng bộ xương trắng ẩn dưới lớp sáp hình người.”
“Tuy Điền Hữu Lương vẫn còn sống, nhưng lại bị rót sáp vào cơ thể,
sau đó phủ một lớp sáp da người bên ngoài, giống như Tôn Ngộ Không đeo
vòng kim cô, chỉ cần kim cô chú vừa vang lên là sẽ đau đầu đến mức muốn
nứt toác ra. Điền Hữu Lương chỉ cần bước ra khỏi nơi đó một bước, lớp
sáp sẽ lập tức thít lại, siết chặt vào da, vào máu thịt của hắn, cảm
giác vô cùng đau đớn nhất thời khiến người ta sống không bằng chết.”
Chiêm Đài ngẩng đầu lên nhìn Phương Lam bằng ánh mắt sáng quắc, lại
nói tiếp: “Điền Hữu Lương bị giam ở đây, chẳng khác nào phải ngồi tù,
nhưng ngồi tù thì luôn có thời hạn. Tôi đoán, nếu sau vài năm nữa, hắn
thật lòng sám hối, nguyện ý trả món nợ máu suốt đời, thì người đó sẽ cởi bỏ lớp sáp và thả hắn đi.”
“Có điều, đã 11 năm trôi qua nhưng Điền Hữu Lương chưa bao giờ hối
cải và thương xót cho những mạng người vô tội đã chết, trái lại, ác ý
của hắn còn tăng lên, thậm chí còn nảy sinh những ý đồ xấu xa. Tôi đoán
là trong mười mấy năm bị giam tại cửa hàng tạp hóa, hắn đã kết bạn với
rất nhiều người đều là khán giả đến xem nhạc hội. Gần đây nhất, do thị
trường ca nhạc không khởi sắc, hắn càng ít gặp những nhóm khán giả đi
xem biểu diễn hơn, huống hồ là gặp các cô gái đi một mình.” Chiêm Đài
nhẹ nhàng nói.
Phương Lam nhướng mày, sắc mặt bỗng tối sầm.
Chiêm Đài thầm thở dài trong lòng, chùng giọng nói: “Để điều tra vụ
án, cô đã đến cửa hàng tạp hóa giam giữ hắn vài lần. Điền Hữu Lương thấy cô xinh đẹp lại đi một mình, chắc hẳn đã nảy sinh ý đồ xấu xa với cô.”
“Trước đó mấy hôm, khi người nọ đến đưa cơm, nhất định đã nhận ra
việc Điền Hữu Lương có tâm tư xấu xa bẩn thỉu, thậm chí rất có khả năng
hắn đã lên kế hoạch thực hiện, sẵn sàng ra tay với cô nếu lần sau cô lại tới cửa hàng.”
“Điền Hữu Lương đến chết vẫn không thay tâm đổi tính, không biết hối hận, khiến người nọ vừa thất vọng vừa căm giận, bèn dứt khoát trừ hại
cho dân, để tránh việc Điền Hữu Lương bụng dạ nham hiểm lại gây hại nhân gian, làm hại người vô tôi. Người nọ nắm chặt tay lại, lớp sáp da người vang lên tiếng co rút, siết chặt cổ Điền Hữu Lương và tăng dần lực cho
đến khi hắn bị gãy xương xổ, trút hơi thở cuối cùng.”
“Sau đó, người nọ định rời khỏi cửa hàng, nhưng lại không muốn cái
xác của Điền Hữu Lương bị bại lộ sớm, để lộ hành tung của hắn. Thế là,
người nọ liền làm phép, tạo một lớp sáp da người mỏng, niêm phong cả máu thịt lẫn hồn phách của Điền Hữu Lương vào trong đó, giống như một con
rối gỗ vậy.”
“Nếu không phải chiều hôm ấy, cô vừa khéo xuất hiện tại cửa hàng,
còn xảy ra va chạm với Điền Hữu Lương, làm hỏng lớp sáp da người của
hắn, có lẽ hắn sẽ từ từ rữa nát trong lớp sáp mỏng đó, cho đến khi máu
thịt biến mất chỉ còn sót lại bộ xương trắng, cuối cùng trở thành Bạch
Cốt Tinh biết đi.”
Chiêm Đài hừ nhạt: “Ngồi tù 11 năm, nhưng lòng dạ vẫn đen tối. Nếu
để tôi nói thì năm đó không nên tha cho thằng nhãi này. Giết người đền
mạng, nợ tiền trả tiền là lẽ đương nhiên, bất kể là mày 10 tuổi hay 15
tuổi. Năm 14 tuổi tôi đã bắt đầu lăn lộn trường đời, còn Điền Hữu Lương
thì thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, thoải mái rong chơi chỉ bởi
tuổi còn nhỏ. Nếu không phải vì có người không nuốt trôi cục tức này,
cho nên mới ra tay trừng trị hắn, thì há chẳng phải thói đời quá bất
công sao?”
Phương Lam đang ngẩn người, khi nghe thấy Chiêm Đài nói những lời đó, cô chợt nhíu mày.
“Câu có ân tất báo, có thù tất trả nói ra thì đơn giản thật đấy,
nhưng đằng sau mỗi điều luật đều có ý nghĩa sâu xa, là kết quả của sự
thỏa hiệp và thực chứng của vô số vụ án, một sự thay đổi nhỏ sẽ dẫn đến
sự thay đổi lớn. Nếu điều luật quy định đối với độ tuổi 14 được sửa đổi
và nới lỏng, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.”
“Chẳng hạn như trước kia, luật pháp quy định, bất cứ ai ‘quan hệ’
với trẻ em dưới 14 tuổi đều phạm vào tội hiếp dâm. Sau khi nới lỏng giới hạn độ tuổi, điều đó sẽ làm suy yếu rất nhiều điều luật bảo vệ trẻ vị
thành niên mà vốn dĩ nên tồn tại, phải không?”
Chiêm Đài chưa bao giờ nghĩ đến mức độ này, thế nên rõ ràng là cậu
hơi kích động, lập tức mở miệng phản bác: “Không, tôi không có ý đó.”
Phương Lam ngắt lời cậu: “Tôi biết, tôi hiểu cậu. Tôi cũng không thể chấp nhận việc kẻ ác như Điền Hữu Lương vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật. Nhưng nếu muốn thay đổi một bi kịch thì không chỉ sửa đổi vài con
chữ in đậm màu đen là được.”
“Có tổng cộng bốn đứa trẻ đã tham gia vụ phóng hỏa năm ấy, hai trong số chúng có bố mẹ nghiện hút, về cơ bản là trẻ mồ côi. Hàng ngày, chúng trấn lột tiền của những đứa trẻ khác ở cổng trường là do thiếu sự dạy
bảo và ngăn chặn nên ngày càng tồi tệ hơn. Được sinh ra nhưng lại không
được dạy dỗ, số phận của chúng còn bi đát hơn nhiều so với tưởng tượng
của tôi và cậu.”
“Quán net nơi xảy ra vụ hỏa hoạn chưa hề được nghiệm thu công tác
phòng cháy chữa cháy, chủ quán còn khóa cửa ngoài bằng xích sắt trước
khi rời đi vào đêm hôm đó để tránh rủi ro. Tất cả các lối ra đều bị hàn
chết vì lắp đặt cửa sổ chống trộm. Mấy chục người không có cách nào
thoát ra.”
“Cậu bảo bi kịch bắt nguồn từ những sự trùng hợp nhìn thì như không
thể, nhưng tổ chim bị lật, quả trứng làm sao còn nguyên vẹn, ai có thể
nói rằng mình hoàn toàn vô tội đây?”
Chiêm Đài lặng thinh. Cô nghĩ rất sâu xa và cũng hiểu thật nhiều.
Cậu lờ mờ biết rằng những lời tràng giang đại hải của cô rất có lí, song lại không thể mở miệng thừa nhận.
Cảm giác tự ti như thủy triều dâng trào trong lòng đã nhấn chìm cậu. Đây là lần đầu tiên cậu thật sự nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Phương Lam không nhận thấy sự khác thường của cậu. Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào chuyện khác.
“Cả tôi và cậu rất rõ về vụ án của Điền Hữu Lương, nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu rốt cuộc Trương Đại Xuyên đã làm chuyện gì thất đức? Hơn nữa, anh ta hiện đang ở đâu?” Phương Lam hỏi.
Chiêm Đài xốc lại tinh thần, nghĩ một chốc rồi đáp: “Tôi nhớ cô từng nói với tôi rằng bố mẹ của Trương Đại Xuyên đã qua đời, người nhà của
anh ta đến nhờ cô lần này là chị gái của Trương Đại Xuyên, đúng không?”
Phương Lam gật đầu: “Chị gái anh ta lớn hơn anh ta 5 tuổi, cô ấy ra
ngoài đi làm từ sớm. Bố mẹ anh ta làm thuê ở tỉnh ngoài. Đến khi vào
Trung học, anh ta mới được bố mẹ đón đi. Năm đầu tiên thi Đại học, kết
quả thi không tốt nên anh ta đã phải học lại một năm. Cũng vào năm đó,
bố mẹ anh ta lần lượt qua đời. Hai chị em sống xa bố mẹ, lớn lên ở nông
thôn từ tấm bé, vậy nên cũng không hòa thuận và gần gũi với bố mẹ đi làm thuê mãi tận phương nam.”
Ánh mắt Chiêm Đài lóe lên, cậu nhẹ giọng hỏi: “Không biết kẻ giết bố mẹ, lại biết cách che giấu có được tính là tội ác tày trời, cực kỳ hung ác không?”
Phương Lam cảm thấy rét lạnh trong lòng, tức thì bác bỏ: “Không thể nào, bố mẹ anh ta chết vì bệnh tật mà.”
Tuy nhiên, vừa nói dứt lời, chính cô lại nhận ra có điều kỳ lạ ở
đây, liền ngập ngừng nói: “Bố anh ta chết vì bệnh viêm gan siêu vi.”
Chiêm Đài nhướng mắt lên nhìn cô và hỏi: “Mẹ anh ta thì sao?”
Hai hàng lông mày của Phương Lam dần dần nhíu lại, cô đáp: “Tôi nghe chị gái anh ta kể là… mẹ của họ bị đau bụng do ăn đồ ăn để qua đêm. Lúc đưa đến bệnh viện thì đã muộn.”
Chiêm Đài xua tay, nói: “Vậy là bị ngộ độc thực phẩm à?”
Phương Lam thoáng ngây ra, sau đó đáp: “Ừ.”
Có điều, cô lại nghĩ nhiều hơn thế.
Ăn đồ ăn để qua đêm mà cũng có thể mất mạng sao? Có thể. Trường hợp này có phổ biến không? Không.
Chiêm Đài nói đúng, mẹ của Trương Đại Xuyên đã bị ngộ độc thực phẩm. Bệnh viêm gan siêu vi còn được gọi là viêm gan cấp tính, thời gian mắc
bệnh và phát bệnh đều rất nhanh, lại giống với bị ngộ độc.
Phương Lam hít sâu một hơi, đoạn quay sang nói với Chiêm Đài: “Tôi
nghĩ tới một chuyện. Hồi Trung học, thành tích môn Hóa của Trương Đại
Xuyên rất tốt.”