Phương Lam nhặt kiếm gỗ đào lên, vừa bò vừa chạy đến bên cạnh Chiêm Đài, đầu gối và khuỷu tay đều đau rát.
Chiêm Đài nhìn chằm chằm vào người phụ nữ họ Thẩm đang đứng ở giữa
cầu, nhưng vẫn liếc mắt nhìn Phương Lam, thấy cô không sao thì mới tập
trung nhìn ông Lâm.
Khuôn mặt phúc hậu của người phụ nữ họ Thẩm đã biến dạng, ánh mắt
hiểm độc tàn ác, khuôn mặt phủ kín bóng đêm như được bọc một lớp lụa màu đen.
Cô ta giang hai tay ra, những bong bóng trong suốt hình mặt trăng
liền xoay quanh người cô ta, rồi bay vọt lên trời theo cái vung tay và
tiếng hô to của cô ta.
Dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, ánh sáng của bong bóng lơ lửng
giữa trời biến hóa đủ màu đủ sắc, như ngưng tụ muôn ngàn sắc thái trong
dòng đời trôi nổi. Phương Lam nhìn không rời mắt, cho đến khi bong bóng
mỗi lúc một đến gần, cô mới giật mình trước những sắc màu rực rỡ này.
Hóa ra, chúng được tạo thành từ những khuôn mặt kỳ dị, đờ đẫn, như ma
quỷ lang thang trong đêm, hệt như những bức tranh của thế giới nổi ẩn
giấu trong từng chiếc bong bóng nổi lên trong nước.
Phương Lam hít vào một hơi, sau đó giơ kiếm gỗ đào lên chặn chúng
lại, cái lạnh thấu xương nhanh chóng xâm nhập vào tim phổi, ngay cả máu
của cô dường như cũng đông thành băng.
Chiêm Đài và ông Lâm chia ra người trước người sau tấn công người
phụ nữ họ Thẩm. Chiêm Đài dựa vào sự linh hoạt của cơ thể trai tráng,
tránh trái né phải, thoát khỏi đám bong bóng trôi về phía cậu. Còn ông
Lâm lại dựa vào đạo pháp cao siêu, tay áo chuyển động theo cánh tay một
cách tao nhã nhẹ nhàng, phất ra một luồng gió mát, lập tức thổi bay bong bóng về phía xa.
Gừng càng già càng cay, Phương Lam không khỏi thầm khen ông.
Chiêm Đài đi trước ông Lâm một bước, cậu dùng huyên Bạch Cốt đánh
vào giữa trán người phụ nữ họ Thẩm. Cô ta nhanh chân lùi lại để tránh
nguy hiểm, lưng gập thành góc 90 độ, vừa khéo lại để lộ điểm yếu cho ông Lâm đang đứng phía sau.
Ông nâng chùy Kim Cương lên đập mạnh xuống trán cô ta, phát ra tiếng vang nặng nề. Phương Lam đứng cách cô ta vài mét, gần như nghe thấy rõ
tiếng sọ não của của ta vỡ vụn.
Cô ta vẫn giữ tư thế cong lưng mà ngã xuống đất, một làn khói đen
tỏa ra từ giữa hai hàng lông mày cô ta, dần dần bốc lên cao, hai mắt cô
ta trợn ngược, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ, đôi môi mấp máy
muốn nói gì đó.
Chiêm Đài không cho cô ta cơ hội, huyên Bạch Cốt giống như viên đạn, ánh lên màu lửa âm phủ, bắn thẳng vào đám khói đen đang bốc lên từ ấn
đường của cô ta.
Máu tươi trào ra từ sau gáy người phụ nữ họ Thẩm, đọng thành một
vũng đỏ tươi trên mặt cầu xanh xám giống như một đóa hoa xinh đẹp. Bong
bóng lập tức lần lượt bị vỡ, có tiếng hét chói tai vang lên, từng gương
mặt quỷ quái hoảng loạn vọt ra khi bong bóng bị vỡ, điên cuồng lao về
phía ba người họ như bầy ong vò vẽ.
"Nhảy xuống nước!" Chiêm Đài vẫy tay ra hiệu cho Phương Lam và hét to: "Mau nhảy xuống!"
Không để cậu hét đến lần thứ ba, Phương Lam tung người nhảy qua lan can cầu Thất Khổng, rơi “tùm” vào nước sông lạnh như băng.
Đêm tháng 9, nước sông lạnh buốt. Cô co rúm cả người, nhưng vẫn ngụp đầu xuống nước. Đám hồn chết đuối đuổi theo cô, nhưng vừa rơi xuống
nước liền tan biến như bọt khí trong suốt.
Có người nhảy xuống vùng nước bên cạnh, bọt nước văng tung tóe. Cô
quay đầu lại thì trông thấy Chiêm Đài cũng nhảy xuống từ trên cầu. Nước
hồ lạnh giá, hai người ngụp xuống để trốn đám hồn chết đuối đang tấn
công trên mặt nước.
Đôi môi tái nhợt vì lạnh, nhưng họ vẫn nhìn nhau cười, và nhìn thấy sự nhẹ nhõm sau khi mọi chuyện đã kết thúc trong mắt nhau.
"Lưới hồn đã bị phá hủy, người bị ám là chị Thẩm." Chiêm Đài dùng
khẩu hình để giải thích: "Chờ đám hồn chết đuối tan tác hết là chúng ta
sẽ an toàn."
Phương Lam khẽ gật đầu. Nhìn thấy vô số mặt quỷ ẩn hiện trong bong
bóng, cô cũng đã đoán ra được là người phụ nữ họ Thẩm bị lưới hồn ám. Cô ta có thể dùng phép thuật điều khiển ánh trăng trong nước lẫn oan hồn,
như vậy càng không tránh khỏi có liên quan đến việc luyện hồn chết đuối.
May mà mối nguy đã được giải quyết, người phụ nữ họ Thẩm bị ám bởi
lưới hồn đã bị Chiêm Đài và ông Lâm hợp sức đánh chết. Thân xác không
thể tiếp tục tái tạo, lưới hồn đã tan, hồn chết đuối rời khỏi lưới hồn
không còn nơi nào để đi, cuối cùng sẽ tan biến trong nước hồ bên dưới
cầu Thất Khổng.
Đám hồn chết đuối trên mặt nước dần thưa thớt, Phương Lam bình tĩnh ngước mắt lên nhìn, lồng ngực càng lúc càng khoan khoái.
Cô quay sang nhếch môi cười với Chiêm Đài, còn chỉ vào mũi của mình, khẽ chớp chớp mắt.
Chiêm Đài hiếm khi thấy cô đùa giỡn làm nũng như này, hai mắt cậu sáng bừng, cả cơ thể toát ra sự yêu chiều.
Mặt mày cậu đẹp như tranh vẽ, đôi lông mày đen nhánh càng tuấn tú
hơn dưới làn nước, đôi môi trắng bệch nhếch lên thành nụ cười, cả người
trông giống như yêu tinh trong nước đầy mê hoặc.
Phương Lam nhìn đến ngẩn ngơ, bọt khí nho nhỏ len ra ngoài theo khóe miệng cô.
Phương Lam cũng nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng khua chân đạp nước, muốn cùng cậu bơi lên.
Nhưng lúc duỗi chân ra, cô chợt có cảm giác đá phải đám rong mềm mại.
Ngay sau đó, một lực hút rất mạnh kéo cô xuống dưới nước, như có vô
vàn sợi rong đen quấn chặt lấy chân cô, kéo cô vào xoáy nước đen ngòm.
Cô kinh hãi mở to hai mắt, theo bản năng nắm chặt lấy tay Chiêm Đài, song lại phát hiện cậu đang chìm xuống với tốc độ còn nhanh hơn cô.
Cậu vội cầm lấy kiếm gỗ đào trong tay cô, rồi chém về phía dưới đùi
cô. Những lớp rong đen liền quấn chặt lấy cổ tay cậu. Tuy nhiên chỉ
trong chớp mắt, hai người đặt hết hi vọng vào kiếm gỗ đào có thể giúp
mình thoát thân lại như tấm bèo trôi, chìm sâu trong làn nước mờ mịt
lạnh căm.
Chiêm Đài ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào Phương Lam.
Đằng sau cậu là một con vật khổng lồ đen thui bám sát như hình với bóng, dính chặt lấy đôi chân không ngừng giãy giụa của cậu.
Lần này Phương Lam đã thấy rất rõ.
Hai mắt nó to như chuông đồng, miệng dài và có bờm trên đầu
Con thú to bự này là một con ngựa, chiếc bờm màu đen như thể đám rong dài vô biên, lôi Chiêm Đài xuống vực sâu thăm thẳm.
La Sát Mặt Ngựa đã xuất hiện.
Khi lưới hồn rơi vào nước sẽ dẫn dụ La Sát Mặt Ngựa đến cắn nuốt chúng, sau đó tiễn chúng qua cửa sống, vào cửa chết.
Đòn tấn trí mạng của người phụ nữ họ Thẩm là đẩy toàn bộ hồn chết
đuối xuống hồ, nhử Chiêm Đài vừa phá hủy xong lưới hồn cũng nhảy vào
trong nước, rồi trở thành oan hồn dưới đao của La Sát Mặt Ngựa.
Chân tướng cuối cùng được phơi bày, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
Phương Lam nhìn Chiêm Đài, khuôn mặt cậu vẫn đẹp như ngọc tạc, toát lên vẻ bình thản mà ưu thương.
Tim cô đập loạn xạ, cảnh tượng khi bị cậu đánh thuốc mê như đang
được tái hiện lại. Nước mắt trào ra, cô không thể thốt ra miệng tiếng
'Đừng', đành cay đắng kìm nén trong lòng, cảm nhận nỗi đau thấu tâm can.
Sức mạnh đó vẫn kéo lấy Chiêm Đài, cậu đã không còn khả năng xoay
xở, chỉ có thể chạm vào chiếc vòng Càn Khôn trên cổ tay Phương Lam và
xoay nhẹ một cái.
Ánh vàng tỏa ra như luồng khói hương lượn lờ, từ từ vờn quanh chiếc
vòng rồi chậm rãi vọt lên cao, giống như sợi dây vừa mảnh vừa nhỏ, lôi
cô lên khỏi mặt nước.
Đồng thời, cậu cũng vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh cô lên phía trên.
Trên con đường sinh tử, cậu đã cố gắng lật ngược tình thế, để lại cơ hội sống cho cô.
Phương Lam gần như đã nhìn thấy ánh sao dập dờn trên mặt nước, nhưng ở nơi sâu hun hút dưới hồ, Chiêm Đài đang liên tục chìm xuống, khuôn
mặt như tác phẩm điêu khắc bằng ngọc, đã mấp mé ranh giới sống chết tối
tăm vô tận.
Cậu vẫn mải miết nhìn cô, môi nở nụ cười nhạt, coi như kiếp này của
cậu không có gì phải nuối tiếc, chỉ cần trước khi chết có thể khắc sâu
gương mặt cô trong tâm trí.
Tay phải Phương Lam bị vòng Càn Khôn kéo đi, cô dốc hết sức lực nhưng vẫn không tài nào đến gần cậu hơn nữa.