Cửu trùng vân - một địa phương tại thiên không cách mặt đất hơn vạn dặm.
Không gian tại nơi này vô cùng chắc chắn, hơn nữa nó còn mang theo những áp lực cực lớn, cho dù là cơ thể của thần linh cũng không thể chịu đựng những áp lực này trong thời gian dài.
Nhưng là lúc này, tại bên
cửu trùng vân đang lờ mờ xuất hiện một bóng người. Xuyên qua những tầng
mây kia để lộ ra hình ảnh một đại hán trung niên, khí thế bất phàm.
Người này không ai khác chính là Bạch Đại Sơn, người xuất hiện cùng với
Bạch Vũ Hải tại Phong Ma Động, cũng là một vị thần linh hàng thật giá
thật.
Bạch Đại Sơn vốn dĩ đang nhắm mắt thì dường như cảm nhận
được gì đó liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn về hư không phía trước ngạc
nhiên nói: “Bạch La, đã lâu không gặp!”.
“Ca ca, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Một thanh âm mềm mại vang lên như đáp lại lời chào hỏi của Bạch Đại Sơn,
thanh âm nghe trong trẻo vô cùng, thậm chí còn mang không ít mị lực
khiến cho người nghe cảm giác như bị chìm đắm vào đó vậy. Hiển nhiên chủ nhân của thanh âm kia là một nữ tử, hơn nữa hẳn là một nữ tử xinh đẹp.
Một lúc sau, một chiếc kiệu màu trắng lặng yên xuất hiện cách Bạch Đại Sơn
hơn hai mươi mét. Bên trên kiệu có chạm khắc từng hư ảnh phượng hoàng,
cùng hình rồng trông rất tinh xảo. Kỳ lạ là những loài vật chạm khắc
trên đó đều mang một màu đen u tối, khiến cho người ta cảm giác quỷ dị
khôn cùng.
Tại vị trí khiêng kiệu đang có bốn nhân ảnh. Tất cả bốn người này đều được một bộ đồ đen bao phủ toàn bộ thân thể, khiến cho
người khác không thể nhìn rõ nhân dạng.
Sau khi chiếc kiệu xuất
hiện, một nữ tử nhẹ nhàng đưa bàn tay thon dài của mình ra vén màn kiệu
sang một bên, cũng giúp người ta có thể nhìn rõ hình ảnh của nàng.
Nữ tử này dáng người thon gọn, nàng mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, bên
trên váy là từng bông hoa trắng tinh được thêu vẽ một cách tỉ mỉ. Trên
cổ nàng đeo một chiếc vòng ngọc màu trắng ngà đang không ngừng phát
sáng. Một khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, chiếc mũi thanh tú cùng với đôi môi trái tim khiến cho mọi nam nhân đều cảm thấy gợn sóng trong người khi nhìn vào nữ tử trước mặt.
Điều khiến nàng khác biệt với mọi nữ tử khác có lẽ là mái tóc trắng xõa ngang vai, khiến cho nàng trở nên khí chất hơn cả.
Khi vừa nhìn thấy Bạch Đại Sơn, nữ tử gọi Bạch La liền nhẹ nhoẻn miệng
cười: “Ca ca, thật không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi a!”.
Nếu
như chỉ nhìn vào biểu hiện của nàng lúc này có lẽ không ai có thể liên
tưởng đến nàng là nữ ma đầu Ma Tông, hơn nữa còn là vợ của tông chủ Ma
Tông - Bạch La Sát a.
Đối diện với nữ tử trước mặt gương mặt của
Bạch Đại Sơn cũng hiếm khi lộ ý cười: “Muội như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao ta có thể gặp mặt đây”.
Nụ cười của hắn tuy hời hợt, nhưng ai cũng có thể thấy được đó là một nụ cười chân thật, một nụ cười hạnh phúc a.
Một vị thần linh, với thọ nguyên vạn năm, bọn họ trải qua rất nhiều biến
cố, cùng với thời gian dài như vậy hầu hết bọn họ đã kênh qua muôn vàn
cảm xúc, thông thường cũng chỉ tùy ý cười hoặc cười trong tình huống bắt buộc. Để bọn họ có thể cười một cách chân thành, thoải mái, thật không
có bao nhiêu trường hợp như vậy.
Hiển nhiên, việc ngoài ý muốn gặp lại Bạch La cũng khiến Bạch Đại Sơn thật sự vui vẻ. Dù hắn biết Bạch La khả năng mãi mãi cũng không thể trở về lại Bạch Gia.
Chỉ là sau
nụ cười đó, Bạch Đại Sơn rất nhanh đã nhìn về vòm chắn màu đỏ bên dưới
nghi hoặc hướng Bạch La hỏi: “Huyết Trận cùng với Tế Đàn này là do muội
bày ra sao?”.
Hắn tất nhiên không tin tiểu tử trốn trong bóng tối
bên dưới kia có khả năng bày ra đại trận này rồi, thậm chí ngay cả Bạch
La cũng chưa chắc có khả năng bố trí đại trận huyết tế này.
Bạch
La tất nhiên biết được suy nghĩ của Bạch Đại Sơn, thanh âm mềm mại của
nàng nhẹ vàng lên: “Một phần đi … phân nửa là do vị kia …!”. Nói đến đây Bạch La cũng không có nói tiếp.
“Vị kia?”.
Chỉ là từ ngữ
của Bạch La tuy hời hợt nhưng nghe vào tai Bạch Đại Sơn lại như sét đánh vậy. “Vị kia” trong miệng Bạch La hắn tất nhiên biết là ai. Chính vì
biết cho nên dù một vị thần linh cao cao như hắn vẫn cảm thấy khó hít
thở.
Người mà từng giúp tên kia một mình xông vào Bạch Gia mang
Bạch La đi, hơn nữa còn làm thương tổn không ít người của Bạch Gia, thậm chí ngay cả lão tổ ra tay cũng không có cách nào khác là phải đàm phán
với hắn. Người như vậy sao hắn có thể không sợ hãi.
Tuy nói lần đó là do Bạch La giúp tiểu tử kia một phần, khiến cho Bạch Gia tạm thời
không thể khởi động đại trận, nhưng phải biết lúc đó tại tổ địa Bạch Gia thần linh vẫn có thể ra tay a. Nhiều thần linh như vậy nhưng vẫn không
thể làm gì được người đó, cuối cùng phải đích thân lão tổ ra tay, thậm
chí còn phải đàm phán với đối phương để hắn mang Bạch La đi. Hơn nữa
nghe nói vị kia thậm chí còn chưa có thoát khốn a, từ đó có thể thấy
thực lực vị kia là mạnh mẽ như thế nào.
Bây giờ một cái đại trận do vị kia đưa ra, có thể là đồ tầm thường sao?
Nghĩ đến đây ánh mắt của Bạch Đại Sơn có chút lo lắng nhìn xuống phía dưới,
sau đó hướng về nữ tử trước mặt nói: “Chẳng lẽ muội thật sự muốn tiến
nhập ma đạo, tiến hành huyết tế sao?”.
“Bên dưới thậm chí còn có cả hai tên thiếu chủ của Ma Tông a, chẳng lẽ ngay cả bọn họ cũng sẽ hy sinh sao?”.
Đối diện với câu hỏi của Bạch Đại Sơn, Bạch La Sát im lặng một lúc sau đó
chậm rãi mở miệng: “Một tướng công thành vạn cốt khô! Ca ca, cho dù bọn
họ có là ai đi chăng nữa, để thực hiện kế hoạch vĩ đại kia thì hy sinh
bọn họ lại có sao đây?”.
“Vậy còn Hải nhi thì sao? Ngươi thật sự
muốn nó chết?” Bạch Đại Sơn ánh mắt băng lãnh, giọng nói cũng âm trầm
mấy phần, chất vấn Bạch La Sát.
“Hải nhi …”
Nghe để hai chữ
này ánh mắt Bạch La Sát có chút thay đổi, trước đó phu quân nàng có thể
mang nàng rời khỏi Bạch Gia, nhưng vẫn phải đồng ý với lão tổ là để lại
con trai của nàng. Tất nhiên nàng không muốn, nhưng lúc đó cho dù là có
năng lượng của vị kia phụ thể Huyết Đồ cũng không thể làm gì khác. Nếu
như thật sự bức lão tổ quá đáng, sợ là dù có lấy căn cơ Bạch Gia ra uy
hiếp lão tổ cũng sẽ không nhượng bộ.
Chính vì vậy nàng cũng chỉ có thể để Bạch Vũ Hải ở lại Bạch Gia. Vì nàng biết dựa vào thiên phú của
Bạch Vũ Hải, lão tổ chắc chắn sẽ không làm khó hắn.
“Chẳng lẽ Hải nhi cũng ở bên dưới?”
Đối diện với câu hỏi của nàng, Bạch Đại Sơn cũng không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu.
Thấy cử động của Bạch Đại Sơn, ánh mắt của Bạch La Sát cũng lần đầu tiên tỏ
vẻ lo lắng nhìn xuống dưới. Tuy nói Huyết Nham cùng Huyết Vân đều mang
danh thiếu chủ Ma Tông, nhưng cả hai đều không phải con trai ruột của
nàng, cho nên nàng không quá để ý đến bọn họ.
Còn Bạch Vũ Hải thì
khác, hắn không chỉ là con trai của nàng, hơn nữa nàng luôn cảm giác
mình nợ Bạch Vũ Hải tình thương a. Từ nhỏ đã không cha không mẹ, tuy nói thiên phú hắn không tệ, nhưng tại Bạch Gia không có nhiều người nguyện ý nhìn thấy hắn phát triển đây.
Nếu không phải lão tổ cam đoan
không để hắn xảy ra chuyện gì, nàng thật không dám để Bạch Vũ Hải lại
Bạch Gia. Nàng biết Bạch Gia là như nào a.
Bây giờ mắt thấy Bạch
Vũ Hải sắp bị huyết tế, sao nàng có thể chịu được đây. Chỉ là nàng cũng
không có cách nào khác, tế đàn một khi mở ra, cũng chỉ có từ bên trong
phá giải. Hoặc là cấp bậc như lão tổ tự mình ra tay, nếu không càng công kích chỉ càng cung cấp sức mạnh cho nó trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
“Ca ca, chẳng lẽ Hải nhi không có mệnh bài sao?”
Đối diện với câu hỏi của Bạch La Sát, Bạch Đại Sơn chỉ nhẹ lắc đầu thở dài: “Hải nhi từ nhỏ đã không được xem là dòng chính, hơn nữa nó dường như
cực kỳ bài xích đám người kia. Sao nó lại có thể để lại mệnh bài đây!”
“Tế đàn này thật không thể phá giải sao?”
“Không thể, nếu như bọn họ không sử dụng linh lực, chờ đợi đến khi vị kia
thoát ra hoặc tế đàn hết tác dụng hẳn là còn cơ hội đi!” ánh mắt của
Bạch La Sát âm trầm nói.
Chỉ là nàng cũng không có nói tiếp câu
sau, muốn để vị kia thoát ra cũng không có dễ dàng như vậy đây. Còn
không dùng linh lực, liệu có mấy người tu luyện nguyện ý đứng yên chờ
chết đây.