“Việc của Thánh Khư còn chưa đến người khác quyết định!”
Cùng với thanh âm đó, một nam tử thân mặc đạo bào xanh, hai mặt trước sau in hình bát quái lăng không đứng tại đỉnh Ngọc Long Sơn.
Kỳ lạ là
toàn thân nam tử này không tỏa ra chút khí tức nào, thậm chí thân thể
như có như không nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy run sợ vô cùng.
Sau khi xuất hiện, nam tử cũng không để ý đám người xung quanh, mà hướng về phía bức tượng lão giả trước mặt Tiểu Ánh cúi đầu hành lễ.
Sau
khi làm xong hắn chậm rãi nhìn Tiểu Ánh đang chìm trong cảm ngộ nhẹ
nhàng mỉm cười, sau đó mới nhẹ đưa mắt về phía đám người.
“Tham kiến Tam Tôn đại nhân!”
Cùng lúc này đám người tại đỉnh Ngọc Long Sơn cũng kịp thời phản ứng lại,
Thượng Quan Vân cùng đám người Thánh Khư lập tức hướng về phía nam tử
mặc đạo bào cúi đầu thi lễ.
Lúc này toàn thân Thượng Quan Vân đã
run nhẹ, hắn thật không ngờ Tam Tôn vậy mà vì Tiểu Ánh ra tay. Tuy nói
đây chỉ là một phân thân mà thôi, nhưng có thể được một vị thần linh vì
mình ra tay, Tiểu Ánh sau này có lẽ không có mấy người dám đụng đến
nàng.
Quan trọng nhất, nếu Tiểu Ánh thật sự là người của Sở gia như vậy sợ là Tam Tôn cũng sẽ vì nàng mà đối đầu với Thần Triều.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Vân đã không dám nghĩ tiếp. Tuy nói thực lực của
Thánh Khư không thể xem thường, hơn nữa còn có vô số môn đồ Nho Đạo
nhưng để mà cùng Thần Triều hiện nay chống lại. Hắn thật có chút không
dám.
Tất nhiên, nếu như Tam Tôn tự mình ra quyết định, hắn cũng không thể quản, càng không có tư cách quản.
….
“Cái gì ?? Tam Tôn là vị thần long thấy đầu không thấy đuôi kia của Thánh Khư sao?”
“Hẳn là vậy đi, toàn bộ Trung Châu này kiếm được mấy người chỉ là phân thân lại có thực lực thần tôn đây?”
“Cái … cái gì? Chỉ là phân thân thôi sao?”
“Xong … Trung Châu sợ là biến động lớn! Thánh Khư sợ là sẽ không còn trung lập nữa a!”
Sau khi xác định nam tử kia đúng là một trong ba phân thân của Tam Tôn,
toàn bộ Ngọc Long Sơn như ong vỡ tổ, tất cả đều triệt để bùng nổ.
Một vị thần tôn cảnh đích thân đứng ra bảo hộ cho một tiểu nha đầu cử hành
Thánh Điển, như vậy có thể thấy tầm quan trọng của nàng đối với Thánh
Khư. Sợ là Thánh Khư hoàn toàn có thể vì nàng mà tranh đấu với Thần
Triều. Hai thế lực đỉnh cấp tại Trung Châu tranh đấu, sợ là sẽ ảnh hưởng đến cả cách cục của toàn bộ Thiên Châu.
Trái ngược với mọi người
xôn xao, nam tử được gọi là Tam Tôn kia không chút gì để ý đến bọn họ,
cũng không để ý đến thần hồn của Ngô Tường. Dù sao thì hắn cũng không có muốn ra tay với một tên bán thần cảnh, trong mắt hắn Ngô Tường cũng chỉ như sâu kiến, không đáng để hắn giết.
Sở dĩ hắn ra mặt, là vì người khác - người đứng sau Ngôn Tường, âm thầm thao túng mọi chuyện.
Sau một lúc lặng yên nhìn Tiểu Ánh cảm ngộ tại trước tượng Nho Tổ, hắn nhẹ
đưa mắt về hướng khác sau đó lạnh lẽo nói: “Trước đây nàng là người của
Ma Đạo cũng được, Sở gia cũng được, từ bây giờ nàng là người của Thánh
Khư, kẻ nào đụng đến nàng, CHẾT!”.
Thanh âm của hắn tuy không lớn
cũng không mang theo uy áp, nhưng lại vang vọng khắp Ngọc Long Sơn, thậm chí một số người tu vi thấp còn bị chấn đến thất khiếu chảy máu.
Chỉ là có hai người, cho dù có tu vi bán thần cảnh cũng là bị chấn đến khóe miệng chảy máu. Hai người này đúng là hai người đang tại nơi xa nhìn
lên đỉnh Ngọc Long Sơn, đúng là Hoàng Khải Minh cùng đại hán bên cạnh
hắn Ngao Bá.
Khi thấy nam tử trên đỉnh Ngọc Long nhìn về hướng
mình Hoàng Khải Minh cũng lập tức nhẹ cúi đầu thi lễ. Nhưng hắn cũng chỉ là nhẹ cúi đầu, cũng không quá e sợ, dù sao hắn cũng là người đứng đầu
của Thần Triều, sao có thể thể hiện mình quá thấp.
Còn về chuyện
thi lễ là điều hiển nhiên, đối phương tuy chỉ là phân thân nhưng lại
chính là một vị thần tôn cảnh chân chính, thần linh uy không thể khinh
nhờn.
“Tại sao một vị thần tôn lại có thể vì nha đầu này mà ra
tay? Thánh Khư thật sự muốn tuyên chiến với chúng ta sao?” Ngao Bá nhẹ
lau vệt máu tại miệng mình sau đó hướng Hoàng Khải Minh nghi hoặc hỏi.
Khác với hắn tưởng tượng, Hoàng Khải Minh cũng không có bất ngờ khi có thần
linh ra tay bảo vệ Tiểu Ánh. Dù sao thì muốn tại Thánh Khư giết người,
chắc chắn là không thể, chỉ là hắn không ngờ vậy mà vị thần linh như Tam Tôn lại chủ động ra tay, từ đó có thể thấy Thánh Khư rất xem trọng nha
đầu này.
“Hiện tại sợ là phải dùng đến phương án hai đi!” Hoàng Khải Minh cũng không trả lời Ngao Bá, mà thâm ý nhìn hắn nói.
Ngao Bá nghe vậy thì ánh mắt có chút không tình nguyện, bất quá rất nhanh
hắn liền gật đầu đồng ý. Dù sao thì bây giờ Thần Triều cũng không còn
như trước, tuy vẫn là ba nhà hợp lực, nhưng ai cũng biết Hoàng gia mới
chính là người quyết định tại Thần Triều.
Còn sợ dĩ hắn không muốn dùng đến phương án này là vì hắn sợ, một vị thần linh như Tam Tôn lại
đứng ra vì nha đầu kia. Nếu như để con hắn ra tay, tuy là thần linh
không tiện đứng ra nhưng không có nghĩa là không có người khác của Thánh Khư nhằm vào Ngao gia. Tất nhiên, ngoài mặt hắn vẫn phải đồng ý với
Hoàng Khải Minh, còn sau đó hắn sẽ tìm phương án hợp lý hơn.
Hoàng Khải Minh cũng không để ý đến thái độ của Ngao Bá, trong mắt hắn toàn
bộ Thần Triều, thậm chí là toàn bộ Thiên Châu đều là bước đệm cho hắn
cùng đại nhân thoát ly Phàm Giới.
Sau khi nói ra một câu kia, nam
tử gọi Tam Tôn kia cũng không có tiếp tục để ý đến Hoàng Khải Minh cùng
đám người bên dưới, mà chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về Tiểu Ánh. Nha đầu
này, không chỉ là huyết mạch của Sở gia, còn tu luyện đến thiên niệm có
thể nói là sinh ra đã dành cho Nho Đạo. Hắn chắc chắn phải bảo vệ nàng,
cho nàng thành công tiến nhập Thánh Khư.
Lúc này, tại đỉnh Ngọc
Long Sơn, Tiểu Ánh đã triệt để nhắm mắt lại toàn thân nàng đang lơ lửng
trước bức tượng Nho Tổ khổng lồ trước mặt. Sau đó nàng chậm rãi mở mắt
ra cùng với đó nàng nhẹ thốt lên một chữ “Khai!”.
Tức thì cây bút
trong tay Nho Tổ cũng từ từ chuyển động, vốn trên bức họa kia đang có
hai chữ Sở Ánh mờ nhạt thì cùng với cử động của Tiểu Ánh cây bút kia
cũng đè lại từng nét trên bức họa kia.
Đáng nói là lần này nét chữ trên đó không chỉ thanh thoát hơn, mà nó còn in đậm hơn rất nhiều trước đó, thậm chí nét mực đó còn đậm hơn so với hai chữ Hạo Thiên trước đây.
Nói thì chậm thực tế thì nhanh, chẳng mấy chốc Tiểu Ánh đã thành công viết
lên ba chữ Sở Ánh Nguyệt trên bức họa kia, khi nét bút cuối cùng của
nàng hạ xuống thì một màn kỳ lạ phát sinh.
Bức họa vốn chỉ như
trang giấy trắng bỗng nhiên hiện lên một phiến thiên địa rộng lớn vô
cùng. Bên trong phiến thiên địa đó là một màu xanh thăm thẳm, được bao
phủ bởi một mảnh rừng rậm mênh mông bát ngát vô cùng. Đáng nói nhất là
dù đứng từ xa nhìn lại nhưng người ta cũng có thể cảm nhận được nguồn
linh khí trong thiên địa vô cùng nồng đậm, cùng với đó là số lượng lớn
hung thú cùng yêu thú có cự cầm, có dã thú, … không ngừng gào thét bên
trong mảnh thiên địa này.
Cùng với đó là từng mảng tòa tháp cùng
thành thị sầm uất khôn cùng, khiến cho người ta như cảm giác lạc vào một thế giới khác vậy.
“Ta … thiên! Nơi đó rốt cuộc là nơi nào, tại sao linh khí lại có thể nồng đậm như vậy?”
“Thánh thú như vân, thiên địa rộng lớn như vậy, sợ là toàn bộ Thiên Châu cũng không thể so sánh đi!”
“Rốt cuộc đó là nơi nào?”
…
Sau khi bức họa kia xuất hiện, toàn bộ đỉnh Ngọc Long Sơn cùng khu vực xung quanh đều triệt để bùng nổ. Bởi vì bức họa kia dường như đã cùng thiên
khung hòa lại làm một, khiến cho một người dù cách rất xa nơi này nhưng
vẫn có thể nhìn rõ phiến thiên địa đó. Thậm chí ngay cả gương mặt của
Tiểu Ánh, cùng bức tượng Nho Tổ kia cũng được khắc họa rõ mồn một, như
thể bọn họ đang đứng trước mảnh thiên địa kia vậy.
“Thiên Ngoại
trong truyền thuyết đây sao?” Hoàng Khải Minh đứng từ xa nhìn về đỉnh
Ngọc Long Sơn cũng tỏa sáng nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói của hắn rất nhỏ nét kinh ngạc cũng rất nhanh biến mất. Cho dù là Ngao Bá đứng bên cạnh
hắn cũng chỉ nghe được hai từ “thiên ngoại”.
…
Trên đỉnh
Ngọc Long Sơn lúc này, phân thân của Tam Tôn cũng híp mắt lại nhìn về
phía Tiểu Ánh, nếu có người để ý kỹ có thể thấy được ánh mắt khiếp sợ
cùng vui mừng của hắn.
Sở dĩ hắn khiếp sợ là vì không nghĩ đến cảm ngộ của Tiểu Ánh mạnh mẽ đến mức này, lại có thể tạo ra cả một thế giới thông qua Nho Tổ Chi Đồ. Cho dù là Hạo Thiên trước đó cũng chỉ có thể
tạo ra một vầng nhật nguyệt khống chế thiên khung khi cảm ngộ mà thôi.
Từ đó có thể thấy được, thành tựu của nàng thậm chí còn cao hơn Hạo
Thiên rất nhiều.
“Haha, kỷ nguyên này chính là thịnh thế của Nho Đạo ta!”
…
Bên trong Thánh Thiên Viện, tại một tòa biệt viện cho đệ tử nội môn, có một hán tử thân thể lực lưỡng, nước da ngăm đen, trên thân mặc một bộ đồ
màu nâu đen, khí tức nội liễm đang chăm chú nhìn về bức họa tại thiên
khung kia.
Tuy nói khoảng cách từ Thánh Thiên Viện đến đỉnh Ngọc
Long Sơn rất xa xôi, nhưng bởi vì Nho Tổ Chi Đồ, mà mọi người gần như
đều có thể thấy được phiến thiên địa kia, cho nên dù cho tại Thánh Thiên Viện cũng có thể thấy rõ ràng phiến thiên địa kia cùng Tiểu Ánh.
“Nơi đó mới chính là nơi ta thuộc về sao!” hán tử kia nhẹ đưa mắt về thiên khung, sau đó lẩm bẩm.
Tại một lầu các bên trong Thánh Thiên Viện, có hai lão giả một cao một thấp đang chăm chú nhìn về hướng đỉnh Ngọc Long Sơn. Sau một lúc lão giả
thấp bé thở dài một hơi hướng lão giả bên cạnh nói: “Haizzz, Nho Đạo đại thế đã tới, Thánh Thiên Viện nếu không tranh thủ sợ là sẽ bị loại bỏ”.
Lão giả đứng bên cạnh nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó vuốt nhẹ chòm râu của
mình: “Chỉ hy vọng đám người Lăng Tiếu Thiên có thể thành công tại Phong Ma Động”.
“Viện trưởng ngươi vẫn nghĩ đám người đó có thể thành công sao? Sự việc này sợ là quá sức với bọn họ đi”.
Mục Uy Long nghe vậy cũng không trả lời, đôi mắt già nua của hắn chỉ nhẹ
nheo lại. Hắn cho đám người Lăng Tiếu Thiên nhận nhiệm vụ này, tất nhiên đã có suy tính qua. Nếu không phải đại thế sắp tới, hơn nữa Lăng Tiếu
Thiên tên kia dường như ẩn giấu rất sâu, thậm chí hắn hoài nghi Băng
Ngọc Chi Tâm cũng là do tiểu tử này lấy đi.
Nên hắn mới quyết định ban ra nhiệm vụ lần này, một phần là vì muốn thăm dò thực lực chân
chính của tiểu tử kia. Một phần là vì muốn tạo cơ hội cho Lăng Tiếu
Thiên phát triển, nếu như là long tất nhiên sẽ quật khởi tại Phong Ma
Động. Còn nếu như tiểu tử kia chỉ là tiểu trùng có thiên phú, như vậy
cũng không thể tồn tại trong đại thế, chi bằng dứt khoát chấm dứt tại
nơi đó đi.