Trung Châu - một mảnh đất màu mỡ với nguồn tài nguyên khổng lồ và lãnh thổ
rộng lớn, chính vì vậy mà tại đây đã sản sinh ra vô số đạo thống. Tuy
nhiên vì ngày càng có nhiều tông môn cùng thế lực lớn xuất hiện, khiến
cho đa phần đạo thống đều đã biến mất theo dòng thời gian. Chỉ có một số đạo thống lớn mạnh như Phật Đạo, Nho Đạo,... là còn có thể tồn tại đến
hiện nay.
Tuy bọn họ rất ít tranh giành với các thế lực khác,
nhưng thực lực của Nho Đạo hay Phật Đạo đều được cả Thiên Châu công
nhận, thậm chí dù là Thần Triều hay Ma Tông đều không muốn gây sự với
họ.
Khác với Phật Đạo, luôn tâm niệm cắt đứt hồng trần tịnh tâm tu hành thì Nho Đạo lại lấy việc cảm ngộ nhân sinh cùng tùy tâm sở dục để
tiến hành tu đạo. Cũng vì vậy mà số lượng đệ tử của Nho Đạo nhiều vô
cùng, hơn nữa Nho Quán của bọn họ gần như trải dài khắp Thiên Châu.
Tất nhiên, tuy Thiên Châu có rất nhiều địa phương gia nhập để tu luyện Nho
Đạo nhưng ai ai cũng biết nơi bắt nguồn của Nho Đạo chính là Thánh Khư.
Thánh Khư cũng chính là đích đến của đệ tử Nho Đạo trên khắp thế gian.
Chỉ là Thánh Khư có yêu cầu rất cao đối với đệ tử của mình, không chỉ cần
thiên phú siêu việt mà còn cần phẩm hạnh cao quý. Cũng vì yêu cầu cao
như vậy cho nên bọn họ mới thành lập nhiều địa phương tu luyện Nho Đạo
như vậy, nhằm tuyển chọn người gia nhập Thánh Khư.
Lại nói về
Thánh Khư, Thánh Khư nằm trên một đỉnh núi cao hình dạng như rồng trải
dài hơn hai trăm dặm, xung quanh được bao phủ bởi vô số cây xanh cùng
sương mù. Chính vì vậy mà người ta gọi ngọn núi này là Ngọc Long Sơn.
Có người nói Ngọc Long Sơn là do tiên hiền khi sáng lập Nho Đạo tạo dựng
nên để cho đệ tử dễ dàng cảm ngộ thiên địa pháp tắc. Cũng có truyền ngôn nói rằng nơi này là một tòa trận pháp tự nhiên, chính vì nhìn thấy tòa
trận pháp này cho nên Nho Đạo mới thành lập Thánh Khư tại nơi này.
Tất nhiên không ai biết truyền ngôn nào là thật, cũng không ai quan tâm đến những truyền ngôn này. Nhưng có một điều mọi người đều biết, Thánh Khư
không phải ai cũng có tư cách dòm ngó, càng không phải ai cũng có tư
cách tiến vào.
Nhưng hôm nay lại khác. Lúc này, tại đỉnh Ngọc Long Sơn không còn sương mù bao phủ nữa, hơn nữa Thánh Khư cũng đang mở rộng cửa tiếp đón khách tiến nhập. Tất nhiên, nơi mọi người có thể tiến đến
cũng không phải vị trí đỉnh núi, mà chỉ là tiến đến dưới chân núi để
quan sát trên đỉnh Ngọc Long Sơn mà thôi.
Chính vì vậy mà phạm vi
bên dưới Ngọc Long Sơn đã tụ tập vô số người, bọn họ đều đang vô cùng
thắc mắc, “rốt cuộc vì sao Thánh Khư đột nhiên mở cửa đón khách”.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao xung quanh Ngọc Long Sơn không còn sương mù nữa?”
“Chẳng lẽ Thánh Khư có ngoại địch xâm nhập sao?”
“Ngu ngốc! Kẻ nào dám ngang nhiên tiến vào Thánh Khư? Sợ là thần linh cũng không có gan đây đi”.
….
Tại một địa điểm xa xôi bên ngoài Ngọc Long Sơn có hai trung niên nam tử
đang nhẹ đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi. Sau một lúc, nam tử thân mặc áo
giáp hoàng kim đưa tay nhẹ vuốt chòm râu, miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ
là Thánh Điển?”.
“Thánh … Thánh Điển?”
Nam tử bên cạnh nghe
vậy có chút kinh sợ nói. Từ thái độ của hắn tất nhiên có thể thấy hai từ “Thánh Điển” này có tác động to lớn thế nào. Tất nhiên hắn cũng không
hề nghi hoặc lời người kia nói, chính vì vậy hắn mới sợ hãi đến vậy.
…
“Là Thánh … Thánh Điển! Nhất định là Thánh Khư cử hành Thánh Điển, nếu không Thánh Khư nhất định không cho mọi người tiến đến!”
Thật lâu sau khi quan sát trên đỉnh Ngọc Long Sơn rốt cuộc có người nhận ra điều gì đó kinh sợ nói.
“Thánh Điển? Thật … thật sự là Thánh Điển sao?”
“Ta thiên! Nho Đạo thịnh thế lại tới sao?”
“Gia gia Thánh Điển rốt cuộc là gì? Sao bọn họ lại kinh sợ như vậy?”. Một nam tử hướng về phía lão già bên cạnh mình hỏi.
~ ríttttttttttttt ~
“Thánh Điển! Thánh Điển chính là nghi lễ tối cao khi tiến nhập Thánh Khư. Tất
nhiên không phải ai cũng có tư cách được tổ chức Thánh Điển. Ngoài việc
thiên tư siêu việt, còn cần hạo nhiên chính khí cùng được tổ sư của Nho
Đạo chấp thuận mới có tư cách này”. Lão già nheo mắt rít nhẹ tẩu thuốc
trong tay hướng nam tử kia nói.
Nam tử kia nghe vậy chỉ khẽ “ồ”
nhẹ một tiếng, vẻ mặt cũng không quá nhiều cảm xúc, với hắn mà nói thế
gian lại thiếu người có thiên phú cùng tư chất siêu phàm sao. Tất nhiên
hắn cũng không quá bất ngờ với việc Thánh Khư tổ chức Thánh Điển.
“Ha ha, lão đầu ngươi nói vậy khác gì nước đổ đầu vịt đây?” một lão ẩu
chống gậy thấy thái độ của nam tử kia thì khinh thường nhìn lão đầu kia
nói một câu.
Sau đó bà ta nhẹ lườm chàng trai rồi nói: “Tiểu tử,
ngươi có biết lần gần đây nhất Thánh Điển được tổ chức khi nào không?
Năm vạn năm trước … là năm vạn năm trước đây. Người được tổ chức Thánh
Điển khi đó là ai biết KHÔNG? Là Hạo Thiên … là Hạo Thiên biết chưa?”.
Bà ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ Hạo Thiên khiến cho không ít người tại nơi này có thể nghe rõ mồn một. Chính vì vậy mà bọn họ vốn đều thờ ơ cũng
đều trở nên cực kỳ khiếp sợ.
“Hạo … Hạo Thiên!?”
“Ta thiên!”
“Hạo Thiên” cái tên này đã khiến toàn bộ mọi người tại nơi này triệt để sôi
trào. Mọi người có thể không biết Thánh Điển, cũng không biết ý nghĩa
của nó, nhưng phàm là người Trung Châu ai không biết Hạo Thiên đây.
Tuy nói Hạo Thiên không phải người sáng lập ra Nho Đạo, nhưng vào thời đại
của hắn chính là Nho Đạo thịnh thế. Từng có câu nói như vậy: “nơi Hạo
Thiên đi qua phạm vi trăm dặm không có thần ma xuất hiện”, tại thời đại
của hắn Thần Triều không dám ra uy, Ma Tông không dám xuất hiện. Thánh
Khư có thể xem như chúa tể của Thiên Châu lúc đó.
Chỉ là không
biết sau này vì lý do gì Hạo Thiên đột nhiên biến mất. Có người nói hắn
vì thành thần nên phải phủ bụi trốn tránh thiên địa, cũng có truyền ngôn nói hắn vì muốn tiếp tục kinh bang tế thế nên đã chuyển thế trọng sinh. Thậm chí còn có truyền ngôn nói Hạo Thiên đã tiến đến địa phận của dị
tộc để chiến đấu với chúng.
Vô số truyền ngôn không ai có thể xác
định hư thực, nhưng có một điều mọi người đều chắc chắn, đó chính là nếu như lần này Thánh Khư ra thêm một cái Hạo Thiên thứ hai, thì chắc chắn
đây chính là thời đại của Nho Đạo.
“Kia … kia là!”
Vốn mọi
người vẫn chìm đắm trong hình ảnh của Hạo Thiên thì một tiếng kinh hô
khiến tất cả đều như bừng tỉnh nhìn về phía đỉnh Ngọc Long Sơn.
Lúc này trên đỉnh Ngọc Long Sơn xuất hiện một bức tượng khổng lồ, nếu nhìn
kỹ có thể thấy đây là một bức tượng lão giả. Lão giả này có dáng người
hơi gầy, gương mặt nhăn nheo, râu tóc bạc phơ. Trên tay trái lão là một
cây bút dài thân màu trắng ngà, còn bên tay phải là một bức họa. Chỉ là
bức họa này cũng không vẽ gì cả, mà chỉ có hai chữ duy nhất “Hạo Thiên”.
Đứng trước mặt bức tượng là một thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi, toàn
thân nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt. Nữ tử này có gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn toát lên vẻ hồn nhiên ngây thơ vô cùng.
Nếu
có người khác ở đây chắc chắn có thể nhận ra nàng chính là Tiểu Ánh. Sau khi rời khỏi Lăng Huyền Thiên nàng theo Đế Nhất nhằm tiến nhập Nho Đạo
để học tập. Vốn Đế Nhất chỉ muốn nàng tìm đến những phân bộ nhỏ của Nho
Đạo mà thôi, bởi vì hắn thật không tin nha đầu này có thể tiến nhập
Thánh Khư.
Tuy nói niệm lực của nàng cao cường nhưng trong mắt của Đế Nhất niệm lực hầu như ai cũng có thể tu luyện, chỉ là không có mấy
người đồng ý dành thời gian cho nó mà thôi. Bởi vì khi thành thần linh
ngươi đản sinh ra thần hồn chắc chắn cũng sẽ dễ dàng sinh ra niệm lực.
Nhưng Tiểu Ánh vẫn luôn nghe theo Lăng Huyền Thiên, nhất định đòi tìm
đến nơi sáng lập Nho Đạo là Thánh Khư để gia nhập.
Đế Nhất cũng
chỉ còn cách đưa nàng đến đây mà thôi, còn việc nàng có thể hay không
tiến nhập Thánh Khư thì hắn không quan tâm, cũng từ đây mà hai người
tách ra.
Lúc này Tiểu Ánh cũng không để ý đến mọi người xung cùng
những người dưới chân núi dòm ngó. Nàng vẫn luôn một mực nhắm mắt tĩnh
tâm từ khi đến trước bức tượng, toàn thân nàng lúc này tỏa ra từng luồng khí màu xanh đậm đang dần tiến vào trong bức tranh trắng trên tay lão
đạo kia.
Những luồng khí này dần dần hình thành từng chữ từng chữ một bắt đầu là một chữ “Sở”.
“Thành công sao? Nàng thật sự được tổ sư chấp thuận sao?”
“Lão phu cũng không rõ, bất quá nếu như trưởng quan đã nói như vậy thì cứ để nàng thử đi!”
“Hừ, cũng không phải bần đạo tự mình chủ trương. Đây là do một trong Tam Tôn đại nhân quyết định!”.
“Cái gì?”. Nghe lão đạo kia nói như vậy đám người vây xung quanh Tiểu Ánh
kinh ngạc nhìn về phía lão già được gọi là trưởng quan kia.
Bọn họ sở dĩ cho tổ chức Thánh Điển cho Tiểu Ánh là vị trưởng quan kiên quyết
đòi quyết định như vậy. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không làm như thế, bởi vì Thánh Điển không phải muốn là có thể tổ chức.
Tổ chức
không chỉ cần rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn phải khai bế trận pháp
tại Ngọc Long Sơn để thiên địa linh khí tự nhiên lưu chuyển. Quan trọng
nhất là Thánh Điển cần được tổ sư chấp thuận, mà tổ sư chính là bức
tượng kia.
Tất nhiên bức tượng kia không phải bọn họ có thể điều
khiển được, bởi vì trong đó có thần lực do tổ sư chủ động phong ấn
xuống. Vì vậy nếu như nha đầu này không được tổ sư đồng ý thì nghi lễ
Thánh Điển lần này bọn họ tổ chức chính là công cốc.
Như vậy không chỉ khiến Thánh Khư mất mặt với mọi người, mà còn khiến Nho Đạo mất đi sự thần thánh trong mắt mọi người.
Còn về việc trước đó tại sao lại tổ chức Thánh Điển cho Hạo Thiên là vì bản thân huyết mạch của hắn tự hành đản sinh ra hạo nhiên chính khí, do đó
mà từ nhỏ sau lưng hắn đã có một vầng thái dương hình thành. Người người nhìn vào đều có thể chắc chắn hắn sinh ra là dành cho Nho Đạo.
Còn nha đầu trước mặt này chỉ vì có niệm lực mà lại có tư cách tổ chức
Thánh Điển, thật sự khiến bọn họ khó hiểu. Quan trọng nhất, nha đầu này
là người của Thiên Môn, một thế lực không rõ nguồn gốc, thậm chí nghe
nói còn tàn ác hơn cả Ma Tông.
Tại sao bọn họ lại biết ư? Bởi vì
Tiểu Ánh cũng không ngụy trang, mà là dùng gương mặt thật của mình. Đây
cũng là do Lăng Huyền Thiên nói với nàng, dù sao người sở hữu niệm lực
bẩm sinh thật sự thế gian vạn năm không ra, chỉ cần có thần linh thăm dò chắc chắn có thể đoán ra thân phận của nàng. Vì vậy mà Lăng Huyền Thiên cũng không để nàng ngụy trang, còn tại sao đa phần mọi người đều không
đánh giá cao niệm lực của nàng ư? Bởi vì bọn họ không phân biệt được
niệm lực bẩm sinh, và ý niệm do thần hồn tạo thành.
Tất nhiên, nếu như Nho Đạo không nhận nàng, Lăng Huyền Thiên cũng có thể tự dạy cho
Tiểu Ánh. Chỉ là hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy, hơn nữa theo hắn thấy mỗi người đều sẽ có con đường riêng cho mình. Nếu như mọi người đều đi theo hắn, được hắn bao bọc chắn chắn không thể tiến xa
được. Bởi vì trong mắt Lăng Huyền Thiên, Phàm Giới chỉ là nơi bắt đầu mà thôi.
“Thành công sao? Nàng đã khắc lên chữ đầu tiên rồi?”
“Ha ha, Tốt! Thời đại huy hoàng của Nho Đạo chúng ta lại đến rồi!”