Mấy phút kia đối với Ngụy Nam mà nói là đặc biệt dày vò, anh đi qua đi
lại nơi cửa, miệng lầm bầm: "Nhất định phải là con gái, là con gái!"
"Con trai con gái không phải đều giống nhau sao?" Ngụy Quốc Thái nói, ông
không biết ý tưởng của Ngụy Nam, nhà người khác sinh con một lần sinh
một đứa, nhà bọn họ một lần được hai, mặc kệ là hai bé trai hoặc là hai
bé gái, ông đều vừa lòng đến hỏng.
Ngụy Nam cười che giấu: "Con thích con gái, hi vọng là cô con gái."
Hà Ngọc Trân nói: "Nếu là con gái thế thì đương nhiên không còn gì tốt
hơn." Lão đại là bé trai, nếu lão nhị là bé gái, vậy một trai một gái,
góp thành một chuyện "Tốt"*, tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
*: vì chữ tốt trong tiếng trung được tạo từ bộ tử (có nghĩa con trai) và bộ nữ (mang nghĩa con gái) nên mới có câu này.
Cuối cùng, cửa phòng sinh được mở ra, hai y tá bế bé sơ sinh đi ra, mặt mũi
tươi cười: "Chúc mừng, mẹ con bình an, lão nhị là một bé gái, nhi nữ
thành đôi, chúc mừng các anh!"
Ngụy Nam quả thực muốn bật dậy:
"Thật là con gái, thật tốt quá! Thật tốt quá! Cám ơn y tá!" Anh vươn tay đến tính nhận lấy con gái và con trai.
Hà Ngọc Trân nhanh chóng nhận lấy đứa một bé trong đó: "Con nhẹ chút, con trẻ đặc biệt mềm, con đừng đụng."
Ngụy Nam dè dặt cẩn trọng mà nhận lấy một đứa khác, đưa cánh tay đỡ, để cái
đầu nhỏ của bé dựa vào vị trí trái tim mình, chỉ cảm thấy ngực trướng
đến tràn đầy, hốc mắt cũng có chút ướt át, đây là con của anh với Diệp
Tuệ, con trai con gái long phượng thai của bọn họ đã trở lại, điều này
sao có thể làm anh không kích động, anh cuối cùng có cơ hội bồi thường
mấy đứa nó. Ngụy Nam nhìn con một lát, ngẩng đầu hỏi: "Vợ tôi đâu?"
Y tá nói: "Rất nhanh liền đi ra."
Không bao lâu, cửa phòng sinh mở rộng, một chiếc xe đẩy đi ra, Diệp Tuệ nằm
trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, môi đều không có huyết sắc, trước
trán còn dính vài sợi tóc ẩm, trông suy yếu mười phần, có thể thấy được
vừa nãy sinh con là liều mạng khí lực cả người. Ngụy Nam nhìn cô, kích
động nói: "Bà xã, là long phượng thai! Quá tốt rồi!"
Khóe môi
Diệp Tuệ vểnh lên, khóe mắt trượt xuống một giọt lệ. Ngụy Nam muốn gì đó với cô nữa, cô đã bị y tá đẩy đi rồi. Ngụy Nam với mẹ bế bé sơ sinh đi
theo sau. Lúc này Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh mang theo Tiểu Thất
cũng chạy tới bệnh viện, biết được mẹ con bình an, Diệp Tuệ sinh một đôi long phượng thai, bọn họ đều cao hứng vạn phần.
Diệp Tuệ vừa
sinh con xong, mệt đến cơ hồ sắp hư thoát, uống chút nước đường đỏ, bổ
sung một chút hơi nước với năng lượng, rồi liền nặng nề ngủ mất. Hai
tiểu bảo bảo một trái một phải nằm bên người mẹ, cả người mấy đứa nó đỏ
hồng nhiều nếp nhăn, tóc thưa thớt nhạt nhẽo, đôi mắt khép chặt, ngũ
quan căn bản là không thấy rõ bộ dáng gì, trông y như con chuột con
không lông. Trong lòng Ngụy Nam có một dòng nước ấm vẫn luôn đang bắt
đầu khởi động, thần kỳ cỡ nào nha, anh làm ba rồi, hai tiểu bất điểm này tương lai sẽ trưởng thành thành tiểu tử tiểu cô nương hoạt bát đáng
yêu, bọn nó sẽ giòn tan gọi mình là ba, leo lên leo xuống trên người
anh, làm nũng với anh...... Sinh mệnh thật sự là một kỳ tích nha.
Tuy biết Ngụy gia mời bảo mẫu rồi, Lưu Hiền Anh vẫn là quyết định tự mình
qua chăm nom Diệp Tuệ, dù sao người ngoài nào có tri kỷ như người nhà
mình chứ, Hà Ngọc Trân phải đi làm, cửa hàng trong nhà có thể mở cũng có thể không mở, nghỉ ngơi mấy ngày cũng không có gì, mấy ngày nay liền
chuyên tâm chăm nom Diệp Tuệ đi, dù sao bây giờ trong nhà cũng chỉ có
Diệp Thụy Niên với Tiểu Thất, Diệp Thụy Niên có thể tự chăm sóc chính
mình, Tiểu Thất thì bà mang đi theo là được rồi.
Lúc Diệp Tuệ
tỉnh lại, bên giường bệnh chỉ còn lại có Ngụy Nam, những người khác đều
trở về ăn cơm, Lưu Hiền Anh muốn đi chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng phong phú cho sản phụ. Ngụy Nam dang trêu đùa một tiểu bảo bối, anh sợ cái kén
trên tay làm đau tiểu bảo bối, nên cong ngón tay lên lấy da thịt của mu
bàn tay đi sờ gò má con, cái phần dè dặt cẩn trọng kia lộ ra ôn nhu cùng từ ái vô tận. Diệp Tuệ động cánh tay một chút, Ngụy Nam đã lập tức nhận ra: "Bà xã, em tỉnh rồi?"
Diệp Tuệ gật đầu một chút.
Ngụy Nam nói: "Đói bụng không? Anh múc chút cháo cho em, vẫn là nóng, dì mới vừa đưa tới." Dì này, là chỉ dì bảo mẫu nhà bọn họ, sáng sớm đã đang
hầm cháo.
"Vâng." Diệp Tuệ lên tiếng.
Ngụy Nam dùng gối
lót đầu giúp cô, để cô nửa nằm. Diệp Tuệ nhìn trai gái đang ngủ say một
trái một phải, đưa tay dè dặt cẩn trọng vuốt ve một chút, hỏi: "Đâu là
con trai?"
Ngụy Nam chỉ chỉ đứa bên tay trái: "Đây là lão đại."
Diệp Tuệ đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nhỏ giọng nói: "Sau tai trái của nó có một cái nốt ruồi chứ?"
Ngụy Nam đang chuẩn bị mở hộp cơm giữ ấm ra, nghe thấy những lời này của cô, tay không tự giác được run lên, dừng lại nhìn sau tai trái của con
trai, nhất thời như bị sét đánh, lắp ba lắp bắp nói: "Còn, thật sự là có một cái, là thật sự có sao?"
Diệp Tuệ nâng mắt lên, nhìn Ngụy Nam cười, dùng sức gật đầu một cái: "Ừm." Mũi cô cũng không khỏi chua lên.
"Vậy con gái thì sao?" Ngụy Nam vội vàng hỏi.
Diệp Tuệ xoay mặt về phía con gái mà ngắm, đưa tay sờ sờ gò má phải của con gái: "Chỗ này có lúm đồng tiền không?"
Ngụy Nam nhanh chóng chuyển tới bên kia giường ngắm con gái nhỏ ngủ say:
"Hình như, là có, anh còn chưa nhìn quá rõ ràng." Ngay vào lúc này, tiểu ngoan ngoãn ngủ say không biết đang mơ giấc mơ đẹp nào, miệng giật
giật, kéo gò má, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt, Ngụy Nam kích
động đến cơ hồ nói không ra lời, "Còn, thật là có!" Anh không thể không
kích động, thật là con trai và con gái của bọn họ, trời xanh thật là
đang cho mình cơ hội bù đắp lại nha. Anh không nhịn được mà cúi đầu hôn
hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cám ơn trời đất! Anh nhất định phải
quý trọng cơ hội này thật tốt.
Trên mặt Diệp Tuệ lộ ra tươi cười
hạnh phúc, thật tốt quá, con trai với con gái đều trở lại bên người
mình, lúc này đây, nhất định phải làm các con vui vẻ khỏe mạnh trưởng
thành.
Diệp Tuệ với Ngụy Nam đôi ba mẹ mới lên chức này quả thực
hạnh phúc đến không biên giới, mặc cho ai sinh một đôi long phượng thai
cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc cực hạn, huống chi đôi trai gái này đối với
bọn họ mà nói vẫn là ý nghĩa phi phàm.
Ngụy Nam bồi bên cạnh vợ
con cả một ngày, sau đó liền trả phép đi làm. Lãnh đạo với đồng nghiệp
của Ngụy Nam ăn trứng gà đỏ của anh, biết anh mừng được quý tử quý nữ,
đều không để anh trực đêm, mỗi ngày đều để anh đi làm và tan tầm đúng
giờ, về nhà bồi bà xã với con cho tốt.
Cho nên mỗi ngày vừa tan
tầm, anh liền vội vã chạy tới bệnh viện, trêu đùa nhi nữ song sinh, bé
sơ sinh mỗi ngày một dạng, một ngày trước vẫn là bộ dáng xấu xấu hồng cả người nhiều nếp nhăn, hôm sau vừa gặp liền hoàn toàn thay đổi bộ dáng,
đã không hồng cũng không nhăn, mà hiện ra màu da trắng nõn với bộ dáng
mọng nước, mắt cũng có thể mở, đôi mắt đen bóng quả thực có thể làm say
lòng người, con trai tỉnh ngủ liền trợn to mắt im lặng nhìn nơi nào đó,
con gái vui vẻ nhìn chung quanh, còn đặc biệt yêu cười, vừa chạm đến
khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé là liền nhếch miệng, lộ ra cái lợi phấn
nộn, lúm đồng tiền nơi má phải đặc biệt sâu, dẫn tới Ngụy Nam không nhịn được mà hôn lúm đồng tiền của con gái, quả thực là thích đến không
xong.
Tính cách của cặp song sinh này vẫn là bộ dáng khi trước,
con trai trầm tĩnh, con gái hoạt bát. Vợ chồng son cân nhắc xem đặt cái
tên nào cho con thì hay, cái tên trước đó chắc chắn không thể dùng, bởi
vì tình cảnh thay đổi, cũng không cần phải hoài niệm ai, hai vợ chồng
suy nghĩ thật lâu, đều không xác định xuống được, chỉ có thể định nhũ
danh xuống, liền gọi là Bảo Bảo với Bối Bối, Diệp Tuệ nghĩ đến cái câu
lưu hành "Ai còn không phải bảo bảo chứ" xuất hiện trên internet về sau, đến lúc đó con trai chắc chắn sẽ nói bọn họ đặt tên có nhìn thấy trước.
Cứ như vậy, mẹ con Diệp Tuệ thuận lợi xuất viện dưới sự dốc lòng làm bạn
của Ngụy Nam, về tới nhà. Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, lại ở lầu
dưới thì liền không quá thích hợp, bởi vì lầu dưới quá râm mát, trời
lạnh cũng không thích hợp cho người ở, Diệp Tuệ về nhà, liền trực tiếp
chuyển về phòng ngủ lầu 3, cỡ chừng 1 tháng kế tiếp, cô cơ hồ là chưa
từng xuống lầu, ăn uống vệ sinh tất cả đều giải quyết ở trên lầu, ba bữa đều có người đưa lên. Không chỉ không cần thiết xuống lầu, mà cũng
không được cho phép xuống lầu, sản phụ ở cữ một tháng đều không thể thấy gió.
Mấy anh chị em phân bố ở trời nam đất bắc đều gọi điện về
chúc mừng, đều đặc biệt muốn nhìn xem đôi cháu ngoại trai gái vừa sinh
ra này. Doãn Văn càng là mang theo lời chúc phúc của trẻ sơ sinh bước
lên cuộc lữ trình đi Bắc Kinh, cuộc đấu bán kết của cậu chàng sắp bắt
đầu.
Lúc này đây, trong nhà không có ai đi xem cậu thi đấu, cậu
đi theo nhân viên công tác đài phát thanh tỉnh qua đó. Cậu thật sự quá
rành Bắc Kinh, cho nên cũng không cần lo lắng vấn đề thích ứng, càng là
còn có thầy Quách bọn họ âm thầm chỉ điểm dạy học, nói vậy vấn đề không
lớn. Nhân số đấu bán kết khá nhiều, đài trung ương không có phát trực
tiếp, chỉ có trận chung kết với vòng tổng chung kết mới có thể chiếu.
Nhân số tham gia đấu bán kết rất nhiều, chia làm tổ chuyên nghiệp và tổ
nghiệp dư, mà mỗi tổ lại chia làm 3 loại cách hát: bel canto*, dân tộc
và thông tục, cho nên hơn 30 tỉnh thành và đơn vị tổng cộng có gần hai
trăm tuyển thủ, lúc đấu bán kết mỗi loại cách hát cho ra 10 người top
đầu, vào trận chung kết, sau đó tiến vào chế độ đấu loại, đến cuối cùng
36 người tiến vào tổng chung kết, cũng chính là mỗi tổ mỗi loại cách hát cho ra 6 người, chỉ cần có thể đi vào vòng chung kết, chí ít có thể đạt được một giải thưởng, bởi vì giải vàng bạc đồng tộng cộng lấy 6 người.
*: đây là cách hát opera
Gần nhất Diệp Tuệ ở cữ, cũng không làm được chuyện gì khác, liền ở nhà làm
vú em, thuận tiện xem TV chú ý động tĩnh thi Ca sĩ Thanh niên. Sau khi
Doãn Văn đi Bắc Kinh 1 tuần thì gọi điện về, nói cho trong nhà cậu chàng vào trận chung kết, cả nhà đều nhảy nhót lên, cuối cùng có thể nhìn
thấy Doãn Văn trên TV rồi.
Tỉnh bọn họ cũng chỉ có một mình Doãn
Văn vào trận chung kết, có thể nói là một mầm độc đinh, cũng là tuyển
thủ đầu tiên vào trận chung kết của tỉnh bọn họ, đài truyền hình tỉnh
tuyên truyền tứ phía một phen, hô hào mọi người chú ý trận chung kết của thi Ca sĩ Thanh niên. Thành phố Nam Tinh càng coi trọng hơn, phóng viên báo chiều còn tới Diệp gia phỏng vấn quá trình trưởng thành của Doãn
Văn, cũng phỏng vấn cô giáo vỡ lòng của cậu, cô giáo Cù, cùng với các
thầy cô từng dạy cậu chàng ở Tứ Trung Nam Tinh, làm một bài đưa tin kỹ
càng cho Diệp Doãn Văn, này đây Diệp Doãn Văn đã triệt để thành danh
nhân ở bản địa rồi.
Trận chung kết áp dụng chế độ đào thải, chia
làm 2 đợt, mỗi đợt đào thải 2 người. Ngày đầu tiên là tổ nghiệp dư thi
đấu, Doãn Văn không có lên sân khấu, ngày thứ hai tổ chuyên nghiệp thi
đấu Doãn Văn mới lên sân khấu, thứ tự rút thăm của cậu chàng là thứ 6,
thứ tự này vẫn là tương đối có lợi, bởi vì bất luận là thi đấu gì, vừa
mới bắt đầu chấm điểm đều là bảo thủ, đến về sau sẽ tương đối rộng rãi
hơn chút. Đầu tiên là bel canto với cách hát dân tộc, cuối cùng mới là
cách hát thông tục, cho nên đợi đến lúc Doãn Văn lên đài, đã là 11 giờ
đêm, toàn bộ TV thành phố Nam Tinh đều đang xem chương trình này, những
người chưa ngủ đều đang chú ý Doãn Văn biểu diễn.
Doãn Văn mặc
một bộ vest trắng, bên trong là một chiếc áo sơ mi đen, thân hình cậu
chàng cao to, khuôn mặt tuấn lãng, cách ăn mặc này liền y như bạch mã
vương tử ấy, nếu như đêm nay là trận đấu tuyển sắc đẹp, Doãn Văn không
thể nghi ngờ là quán quân hoàn toàn xứng đáng, đáng tiếc không phải, còn phải nói chuyện bằng thực lực. Diệp Tuệ nhìn em trai trong TV, nếu như
Doãn Văn sinh chậm hơn 10 năm, thằng bé có thể đi tham gia gì mà super
boy, hảo nam nhi* những cuộc thi tuyển tú vân vân, như vậy thì con đường ngôi sao của thằng bé sẽ rộng lớn hơn nhiều, đáng tiếc hiện tại thằng
bé chỉ có con đường này có thể đi.
*: chương trình super boy (tên tiếng trung là khoái nhạc nam thanh) với chương trình Cố lên! Hảo nam nhi (viết tắt là hảo nam nhi như ghi trong truyện) là hai chương trình cùng kiểu
như của serie Super Girl được tổ chức vào năm 2007 tại đài Hồ Nam TQ (về super boy có thông tin trên Wikipedia tiếng anh).
Ca khúc
dự thi đêm nay của Doãn Văn là 《Để anh nhìn em thêm một lần》, đây là một ca khúc ly biệt, lúc Diệp Tuệ nhìn thấy tên bài hát thì rất sợ cậu
chàng quá trẻ tuổi, từng trải quá ít, không tả rõ tình cảm của bài hát
này, không nghĩ tới cậu chàng hát phi thường tốt, giọng nói hơi từ tính
bao hàm cảm xúc thương cảm, ống kính thậm chí còn chiếu ra nước mắt từ
trong mắt cậu chàng. Bài hát này phát huy ổn định, hành văn liền mạch
lưu loát, hơn nữa bão lên phi thường ổn, không có gì khác với ca sĩ
chuyên nghiệp, ai có thể nghĩ đến cậu chàng mới vẻn vẹn 19 tuổi, hơn nữa cũng không có chân chính lên đài hát được mấy lần chứ. Có thể thấy
được, có người trời sinh chính là nên ăn chén cơm kia.
Ngay cả
giáo viên giám khảo cũng phi thường kinh ngạc với biểu hiện của cậu, lúc bình luận còn hỏi khi cậu hát nhớ tới ai, Doãn Văn ở trên đài có chút
ngượng ngùng cười cười, cúi đầu nhấp môi một chút, thế này mới ngẩng đầu nói: "Là sư phụ của em, cô giáo Cù giáo viên vỡ lòng âm nhạc của em. Mẹ em rất sớm đã mất rồi, người nhà của cô Cù cũng đều qua đời, xem em như con của mình mà quan ái, từ trên người cô ấy em cảm nhận được tình mẹ, ở trong này em muốn chân thành nói một tiếng với cô Cù: Cám ơn cô, cô
giáo!" Nói xong thì cúi người về phía ống kính một cái. Dưới sân khấu
vang lên tràng pháo tay như sấm.
Diệp Tuệ nghe đến đó không khỏi
nghẹn ngào lên, cô tin tưởng giờ phút này cô giáo Cù nhất định sẽ vui
mừng đến lệ rơi đầy mặt, Doãn Văn trưởng thành, hiểu được cảm ơn rồi.
Các giám khảo bắt đầu chấm điểm, Doãn Văn đạt được thứ tự tạm đứng thứ 2,
nói cách khác, mặc kệ tuyển thủ đằng sau phát huy thế nào, cậu chàng đã
có thể bảo đảm thăng cấp. Sau khi tất cả các ca khúc thi đấu biểu diễn
xong, Doãn Văn lấy thành tích xếp thứ 3 thuận lợi thăng cấp lên vòng đấu tiếp theo.
Hai ngày sau, Doãn Văn lấy một bài hát mới tự do
thăng cấp lên tổng chung kết. Bài hát này là một đệ tử của thầy Quách
viết, tên bài hát là 《Tôi muốn nói nhiều hơn》, tên người học sinh kia
Diệp Tuệ cũng từng nghe thấy, là một người sáng tác âm nhạc phi thường
có tiếng của ## mươi niên đại, từng có rất nhiều bài hát ai cũng thích,
chẳng qua bài hát 《Tôi muốn nói nhiều hơn》này Diệp Tuệ cũng chưa từng
nghe thấy, cô nghe giai điệu bài hát này, cảm thấy bài hát này tuyệt đối có thể được hát truyền miệng, nhưng vì sao trước kia chưa từng nghe qua chứ? Có lẽ bởi vì Doãn Văn xuất hiện, cho nên cũng có một ít lệch lạc
đi.