Trong gần mười năm làm pháp y của mình, Lâm Tu Nhiên không thích nhất là giải phẫu thi thể của người già và trẻ nhỏ. Hai loại thi thể này có độ
khó cao hơn, đặc biệt là của đứa nhỏ, luôn khiến cho người khác không
khỏi cảm thấy tàn nhẫn, anh sờ thi thể phán đoán tình huống nạn nhân:
"Thi thể từng bị ngâm trong nước, hơn nữa lượng nước trong người đứa nhỏ cũng nhiều, hiện tượng thối rữa nhanh hơn so với thi thể bình thường,
tôi và lão Lý đoán chừng sẽ không đủ, các người ai giúp tôi mang thi thể này lên?"
Thi thể này đã được chôn cất gần ba tháng, hiện tại
đã trở thành một bãi thịt vụn mục nát, bốc mùi khiến người khác buồn
nôn, hơn nữa còn có nước màu xám đen dưới thi thể cùng xương trắng dày
đặc, cực kỳ đáng sợ. Trương Đại Hải vừa nôn xong và cảnh sát nhỏ cấp
dưới cùng do dự, đối mặt nhìn nhau.
Tống Văn đang chuẩn bị đi lên thì bị Lục Tư Ngữ bỗng nhiên đứng ra cản lại: "Để tôi."
Thấy anh bước lên, Tống Văn đưa tay ngăn lại: "Anh đừng để thêm phiền phức, việc này để tôi đi."
Lục Tư Ngữ lạnh nhạt rút trong túi ra một đôi bao tay mang vào đôi tay thon dài của mình: "Tôi đã không sao rồi."
Trong lòng Tống Văn vẫn còn sợ hãi, kéo anh qua nhỏ giọng nói: "Anh vừa nãy vẫn còn không thoải mái, lát nữa sẽ nôn đấy."
Lục Tư Ngữ biết cậu đây là đang nhắc đến chuyện trên tàu lửa, tuy anh có
chút khiết phích nhưng cái khiết phích này chỉ nhằm vào người sống mà
thôi. Anh rất kiêng dè mùi cơ thể, hơi thở và mồ hôi của người sống,
khoảng cách quá gần sẽ khiến anh không quá thoải mái, sẽ cảm thấy buồn
nôn khi phải ngửi mùi hương của người khác, thậm chí có đôi khi chỉ cần
chạm vào thôi anh cũng phải liên tục mà rửa tay. Thế nhưng khi đối mặt
với người chết anh lại không hề có cảm giác gì, hoặc là nói, anh đã quen rồi. Anh đối với mùi hương hư thối cũng không chán ghét, đối với anh mà nói, đó cũng chỉ là thịt, tuy rằng đó là thịt thối rữa.
Thấy
Tống Văn lo lắng, Lục Tư Ngữ giải thích thêm: "Tôi chỉ là không thích
mùi của người khác thôi, hương vị thối rữa so với những thứ kia còn tốt
hơn nhiều."
Tống Văn đối với điều này không hiểu mấy, thời gian
trôi qua mùi hương kia càng phát tán ra không trung, mùi hôi ngày càng
đậm, cậu hiện giờ đang phải cố nén dạ dày đang trào lên, không biết Lục
Tư Ngữ sao có thể bình tĩnh đến vậy. Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nhìn thi
thể, vẻ mặt chăm chú nói: "Hơn nữa thi thể này vừa nhỏ vừa dễ vỡ, nếu
dùng sức không đúng thì có thể phá hỏng thi thể lần thứ hai."
Lâm Tu Nhiên vốn không trông cậy gì Trương Đại Hải và cảnh sát nhỏ kia,
nhìn Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đoạt đến cướp đi liền đưa tay lấy đồ bảo
hộ dự phòng trong vali khám nghiệm hỏi: "Hai người ai tới?"
Tống Văn xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, quyết định:
"Thôi đi, tôi còn ở đây thì không đến cảnh sát thực tập như anh làm việc cực khổ này đâu. Hơn nữa có anh với lão Lâm chỉ điểm thì tôi có thể làm hỏng việc sao." Nói xong không đợi Lục Tư Ngữ trả lời liền nhảy xuống
hố sâu, nhận quần áo Lâm Tu Nhiên đưa qua.
Lục Tư Ngữ lúc này mới không kiên trì nữa, đứng nhìn lãnh đạo trực tiếp của mình làm việc.
Vì thế Lâm Tu Nhiên, Tống Văn còn có Lý pháp y ở trong hố làm công việc
chuẩn bị, Lục Tư Ngữ ngồi xổm ở mép hố nhìn bọn họ bận rộn.
Trương Đại Hải đứng ở xa nhìn Lục Tư Ngữ, buổi sáng ông đã chú ý đến anh chàng cảnh sát da trắng như sương tuyết mùa đông, đôi mắt đen láy, bộ dáng
đặc biệt đẹp mắt kia. Lúc này anh đang ngồi xổm gần thi thể, tập trung
tinh thần nhìn hộp quan tài, biểu tình hoàn toàn không thấy một tia ghét bỏ nào, chỉ có lạnh lùng lý trí, giống như đó chỉ là một thứ gì đó bình thường chứ không phải là một thi thể đã thối rữa. Cảnh tượng này thoạt
nhìn có hơi quỷ dị.
Hôm nay sau khi tiếp xúc ba người này,
Trương Đại Hải nhận ra rằng, Lâm Tu Nhiên ông đã sớm gặp qua, chuyên
nghiệp đến cực hạn, chuẩn xác như cái máy. Tống Văn thì là một vị đội
trưởng của đội cảnh sát hình sự mạnh mẽ vang dội, nói một không nói hai. Về phần cảnh sát nhỏ này, tuy rằng anh không nói nhiều lắm nhưng Trương Đại Hải có cảm giác người này không hề đơn giản.
Trương Đại Hải có hơi sợ cùng kính nể Tống Văn, đối với Lục Tư Ngữ thì cảm nhận được một sự thần bí gây tò mò.
Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên quay lại
nhìn ông một cái, Trương Đại Hải vội vàng tránh né ánh mắt anh, chờ Lục
Tư Ngữ nhìn xuống mới dám tiếp tục nhìn anh.
Lâm Tu Nhiên trước
đem một tấm nhựa lót dưới thi thể, sau đó hô một hai ba, ba người cùng
nhau hợp sức đem thi thể ra khỏi hộp gỗ. Đứa nhỏ kia chỉ mới vài tuổi,
không tính là nặng nhưng có hơi ghê.
Tống Văn đứng ở vị trí đầu
thi thể, cậu đang cầm thân thể đã thối rữa này, cúi đầu là có thể nhìn
đến gương mặt của đứa nhỏ. Ở độ tuổi này, những đứa trẻ khác vẫn đang
được ba mẹ cưng chiều, nhưng đứa trẻ này đã phải chết yểu ở nơi này. Mùi hương khó ngửi cùng hình ảnh trước mắt khiến cậu rất không thoải mái,
Tống Văn nghĩ thầm, nếu cái chết của đứa nhỏ này có gì đó ẩn khuất thì
cậu nhất định phải tìm ra sự thật phía sau.
Lâm Tu Nhiên ra hiệu bọn họ đem thi thể đặt trên một khoảng đất trống: "Trước tiên làm kiểm tra đơn giản ở đây đi."
Tống Văn vẫn luôn nín thở, chờ làm xong mới đứng dậy há mồm thở dốc, Lục Tư
Ngữ lại như không có việc gì, mang khẩu trang rồi cùng Lâm Tu Nhiên xem
xét thi thể. Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh bị khẩu trang che đi chỉ còn dư
lại đôi mắt sáng ngời bên ngoài, thời điểm rũ mắt xuống, hàng mi dài
nhìn càng rõ ràng hơn.
Trương Đại Hải nhịn không được mà nhìn
Lục Tư Ngữ thêm vài lần, sau đó nắm mũi mà tránh ở xa mấy mét: "Các cậu
làm đi, nếu không có vấn đề gì thì mai táng ở đây luôn, tôi nghĩ thi thể đã thối rữa đến độ này thì không cần chuyển đến nhà tang lễ đâu."
Lý pháp y cũng nói: "Thi thể tôi thật sự đã cẩn thận khám nghiệm qua, lúc
ấy có dịch thể, khẳng định là chết đuối." Y tự nhận cho dù kỹ thuật mình không tinh xảo thì vấn đề cơ bản này sẽ không sai.
"Phải mang
đến nhà tang lễ kiểm tra hay không thì các anh nói cũng không tính được, thi thể nói mới tính." Lâm Tu Nhiên cách khẩu trang vừa cúi đầu vừa
nói, thuần thục kiểm tra bên ngoài thi thể.
Trên thân thể thi
thể quả thật có dấu vết giải phẫu qua, Lục Tư Ngữ đưa tay giúp anh ấn,
Lâm Tu Nhiên dùng kéo cắt từng sợi chỉ khâu lúc trước ra. Hiện tại thi
thể đã lâu như thế nên rất nhiều máu thịt đều đã thối rữa không thể tả,
còn bị sâu giòi cắn qua, Tống Văn cố nén buồn nôn đứng một bên, dùng
khăn giấy che kín miệng mũi nhưng vẫn bị mùi hương này xông đến choáng
váng đầu óc. Lý pháp y khom người ngồi một bên cũng không dám thở mạnh,
hiện trường nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng hót
của chim chóc trong rừng.
Lúc này đã sáu giờ chiều, sắc trời đầu hè dần tối lại, những đám mây nơi chân trời như bị thiêu đốt qua, đỏ cả một mảng trời. Chỉ là đêm tối sớm hay muộn cũng tới, Lâm Tu Nhiên nắm
chặt thời gian đem toàn thân thi thể đứa nhỏ kiểm tra qua một lượt, đứng lên tháo khẩu trang nói: "Thi thể có nhiều chỗ gãy xương, trong đó vết
thương ở đầu là nghiêm trọng nhất."
Lý pháp y nói: "Chỗ gãy
xương tôi có phát hiện ra, thi thể trôi trên dòng suối, mà con suối đó
nước chảy rất siết, có thể là do va chạm với đá trong suối tạo thành."
Lâm Tu Nhiên lắc đầu nói: "Gãy xương trên thân thể là sau khi chết tạo
thành, ở chỗ đầu này, lúc đó các anh không cạo tóc đúng không?" Vừa rồi
chỉ với cảm giác trên tay anh đã cảm nhận được miệng vết thương kia
không quá bình thường. Vết thương của thi thể bị che dấu dưới lớp tóc
không thể quan sát, một pháp y giỏi thì sẽ cạo đi lớp tóc này, thế nhưng Lý pháp y này khám nghiệm tử thi lại không cạo lớp tóc.
Lý pháp y có chút buồn bực, "Lúc ấy Chu Sở Quốc không đồng ý khám nghiệm tử
thi, mẹ đứa nhỏ là Dương Lệ lại hy vọng có thể khám nghiệm một chút, đến cuối cùng Chu Sở Quốc mới thoả hiệp. Anh ta nói có thể khám nghiệm tử
thi nhưng bộ dạng khi chôn cất phải giống với khi chết, không thể ảnh
hưởng đến dung nhan người chết. Nếu cạo tóc người chết thì cũng không
thể làm dài ra được, nên tôi nào dám cạo."
Lâm Tu Nhiên cũng
biết có rất nhiều người nhà của người chết đối với vấn đề này sẽ có hơi
kiêng dè, anh ra hiệu mọi người phối hợp đem thi thể lật lại kiểm tra.
Miệng vết thương nằm ở ngay gáy, trước đó do có tóc và da đầu nên không
nhìn rõ miệng vết thương, hiện tại thi thể thối rữa lộ ra xương sọ ngược lại làm cho vết thương này hiện rõ ràng lên.
Lâm Tu Nhiên cẩn
thận xem xét nói: "Miệng vết thương ở phía sau đầu là vết thương song
song, không giống như là do đá lưu lại mà càng giống như dùng chày gỗ
hoặc cây có trọng lượng lớn đập vào. Cụ thể thì cần phải đem thi thể về
nhà tang lễ, tách da thịt ra để lộ đầy đủ miệng vết thương mới có thể
kết luận được." Xem ra vận chuyển một chuyến là không thể tránh khỏi.
Lục Tư Ngữ vẫn đang ngồi chồm hổm, tháo khẩu trang xuống. Anh dường như
không hề cảm thấy thi thể kia có mùi khó ngửi, hô hấp vẫn tự nhiên.
Lâm Tu Nhiên tiếp tục nói: "Miệng vết thương trên đầu lúc ấy hẳn là chảy
không ít máu, có phản ứng sống. Nếu tôi đoán không lầm thì có thể lúc ấy đứa nhỏ bị người dùng vật nặng đập vào đầu dẫn đến hôn mê, sau đó thì
thả trôi xuống dòng suối rồi chết đuối, cho nên phổi cùng dạ dày sẽ có
dịch thể, nói là chết đuối thì không đủ."
Cái gọi là phản ứng
sống, chính là thời điểm nạn nhân còn sống, bộ máy tuần hoàn còn hoạt
động mới có sinh ra, cũng chính là khi vào nước đứa nhỏ vẫn còn sống,
chỉ là đang hôn mê bất tỉnh. Đứa bé rơi xuống nước lúc thuỷ triều đang
lên, nước chảy vào phổi, cuối cùng khiến cho đứa nhỏ tử vong.
Trương Đại Hải không nghĩ tới bọn họ thật sự khám nghiệm ra được cái này, lúc
này mới phản ứng lại, kinh ngạc đặt mông ngồi xuống đất: "Mẹ của tôi ơi, đứa nhỏ này cũng là bị mưu sát sao? Nhà này tổng cộng đã có bốn người
chết sao?"
Mặt Lý pháp y đỏ lên: "Lúc ấy tôi có nói thi thể này
không quá giống với thi thể chết đuối bình thường, thi thể cứng còng, là cha mẹ đứa nhỏ không cho chúng ta điều tra lại."
Lâm Tu Nhiên
mở miệng hỏi: "Có làm kiểm tra dạ dày không?" Thi thể đã không còn đầy
đủ, anh cần hỏi Lý pháp y nhiều tình huống của lúc đó hơn.
Lý
pháp y nhớ lại một chút: "Có kiểm tra, trong dạ dày có thịt gà chưa tiêu hoá. Lúc ấy Dương Lê nói giữa trưa bọn họ không có ăn thịt gà nhưng Chu Sở Quốc nói lúc anh ta mang đứa nhỏ ra ngoài có mua một cái đùi gà cho
nó. Tôi lúc ấy còn cảm khái rằng người cha này đối với con mình không
tồi, sao lại không chú ý một chút liền để đứa nhỏ chết đuối......" Y lúc đó cảm thấy chỉ là chuyện bình thường, hiện tại nhớ lại cảm thấy nơi
nào cũng có vấn đề.
"Đối xử không tồi gì chứ? Cậu là vẫn chưa
thấy Chu Sở Quốc đánh con anh ta đâu, có đôi khi dùng chổi đánh đứa nhỏ
đến trên người đầy vết tím xanh." Trương Đại Hải nói tiếp, "Kia hiện
tại...... Chúng ta đây là lại có thêm một án tử sao?"
Án diệt
môn còn chưa phá được, lại phát hiện đứa nhỏ nhà này chết một cách kỳ
lạ. Chuyện tình liên tiếp làm cho Trương Đại Hải có chút sứt đầu mẻ
trán, không có manh mối nào.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh nói: "Tôi cảm thấy, vụ án đứa nhỏ chết đuối lúc trước cùng án diệt môn hiện tại có
liên quan đến nhau, hay là nói, vụ án của đứa nhỏ có thể chính là chìa
khoá của án diệt môn này. Chúng ta nếu muốn làm rõ người một nhà này
chết như thế nào, thì trước hết phải biết rõ đứa nhỏ này chết như thế
nào đã."
~ Hết chương 40 ~
Cá trê: Xin lỗi vì đã cắt
ngang mọi người, nhưng mà tui chỉ muốn nói sao tự dưng tui mê Lâm Tu
Nhiên quá. Đẹp trai, trầm tĩnh, giỏi nữa, ù uiiiii. Lâm Tu Nhiên là của
tui nghen.