Lục Tư Ngữ vừa trốn vừa giải thích: "Chân người này có chút cong, tuy
rằng không ảnh hưởng đến đi lại nhưng thời điểm đứng lại, một chân thì
vững vàng chân kia hơi cong ra ngoài. Nếu là anh ta thì dấu chân để lại
phải là hình chữ bát, chứ không phải là hướng vào trong."
"Còn
có, bùn dính trên chân anh ta cũng không quá giống, trên ống quần còn có màu vàng của phấn hoa mang theo mùi nhàn nhạt. Nếu tôi không nhầm thì
anh ta bị dính phấn một loại hoa tên là Đãi Tiêu Thảo, ý nghĩa loại hoa
này như tên của nó, chỉ sau tám giờ tối mới nở, chưa đến sáng sớm đã
tàn. Ống quần anh ta dính phấn hoa này khẳng định đã ngẩn người ngồi ở
chỗ có diện tích lớn loại hoa này."
"Sau trận mưa đêm qua thì
ống quần cùng giày anh ta đều dính hỗn hợp nước mưa và phấn hoa. Chúng
ta đi dạo một vòng thôn đi, loại hoa này chỉ xuất hiện bên sườn núi
ngoài làng du lịch thôi."
"Hôm nay lúc chúng ta đi ngang cánh
đồng hoa kia, tôi có nhìn thấy một số bình nước khoáng, tàn thuốc cùng
một ít dấu chân lẫn lộn. Đêm dài thanh vắng, nhiều người trốn ở đó thì
tám phần là đang phóng dã hồ đi, Vương Vũ không dám nói ra đại khái là
sợ cảnh sát Trương bắt hết đám người bọn họ."
Phóng dã hồ là
cách gọi một loại lén lút chơi cờ bạc trong nước, địa điểm thường lựa
chọn những nơi rừng núi hoang vắng, đánh nhanh thắng nhanh, tiền cược
lớn, luôn là đối tượng tấn công của cảnh sát.
Hiện tại người
chơi sợ bị tra ra nên sẽ không mang theo nhiều tiền mặt, tất cả đều là
giao dịch trên mạng nên khi anh nói muốn xem xét điện thoại Vương Vũ
liền khẩn trương.
Suy luận thoạt nhìn hơi ảo diệu nhưng kỳ thật
là dựa vào một số chi tiết nhỏ bé, Tống Văn thuận theo, không khỏi cảm
khái: "Mũi của anh thật thính, tôi chỉ cảm thấy trên người anh ta có
mùi, căn bản là không ngửi ra được là mùi gì."
Lục Tư Ngữ nói:
"Còn có, lời ông ta nói cũng có chút đạo lý, thợ điện nếu dùng điện giết người thì cũng quá rõ ràng rồi. Người này thân thể to lớn, vì tiền mà
đánh nhau với Chu Sở Quốc, chuyện đất đai vẫn chưa có quyết định thì
không đáng để giết cả nhà người ta vào lúc này. Quan trọng nhất là, tôi
cảm thấy nếu tối qua anh ta là người nối điện giết người thì sáng nay sẽ không ngủ một giấc thẳng đến chín giờ đâu." Anh ngừng lại, thở hổn hển, "Tra đến đây, thật ra tôi có một chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận."
"Chuyện gì?" Tống Văn đi theo phía sau Lục Tư Ngữ, "Ai, anh đi chậm một chút. Chúng ta đang chạy đi đâu thế?"
Vừa rồi đột nhiên Lục Tư Ngữ đứng dậy bảo cậu đi theo ra ngoài, cũng không
nói cho cậu muốn đi đâu. Lục Tư Ngữ quay đầu cho cậu bốn chữ: "Đi tìm
chứng cứ."
Lục Tư Ngữ nói xong lại im lặng đi về phía trước, anh đi rất nhanh, như đang sốt ruột muốn đến chỗ nào đó. Tống Văn đi theo
sau mà có chút bước không kịp, cậu nghĩ Lục Tư Ngữ muốn về nhìn lại hiện trường nên cũng không hỏi nữa.
Đi như thế vài phút, bọn họ đã
chạy tới gần nơi xảy ra vụ án. Lục Tư Ngữ không đi về hướng đó mà đi về
một con đường khác, hướng về sườn ngọn núi không quá cao kia mà đi. Nơi
này cây cỏ xanh um tươi tốt, nhiều loại thực vật, phong cảnh cũng không
tồi.
Tống Văn lại không nhàn hạ thoải mái mà ngắm cảnh, cậu bị
làm cho hồ đồ: "Vụ án còn chưa rõ ràng, anh đi lên núi làm gì?" Hỏi xong không đợi Lục Tư Ngữ trả lời, cậu vài bước đuổi theo sát anh, "Anh
không đợi tin tức của Trương Đại Hải sao?"
Lục Tư Ngữ có chút
thở không ra hơi: "Trương Đại Hải này không dựa vào được, chờ tin tức
ông ta thì không biết đến ngày tháng nào, tôi còn muốn nhanh trở về đấy. Hơn nữa, Vương Vũ nói đúng, chúng ta không có chứng cứ trực tiếp, nếu
không cho dù gặp được nghi phạm thật sự cũng rất khó để định tội."
Hiện tại phá án chính là coi trọng chứng cứ liên quan phải đầy đủ, vụ án này sở dĩ bị vướng lại là do chứng cứ trực tiếp quá ít, không có nhân
chứng, không có vật chứng, cũng không có vân tay, chỉ có một nửa dấu
chân mơ hồ. Loại tình huống này thập phần bị động, mặc dù tìm được nghi
phạm, chỉ cần đối phương sống chết nói không làm thì bọn họ cũng không
thể làm gì được.
Càng đi lên thì đường càng dốc, Lục Tư Ngữ
không nói gì suốt đoạn đường, khi đến gần đỉnh núi thì đáp lại lời Tống
Văn: "Tôi cũng chỉ là suy đoán, không nhất định sẽ chuẩn xác. Tôi chỉ
đang nghiền ngẫm tâm lý của hung thủ, hung thủ này không phải là kích
động giết người mà là có kế hoạch khi giết người. Giả thiết cậu muốn
giết người, định ra một kế hoạch tự cho là hoàn mỹ thì cậu sẽ nằm ở nhà
ngủ, chờ kế hoạch kia được thực hiện sao?"
Tống Văn lắc đầu: "Không! Tôi đại khái sẽ trực tiếp thu dọn đồ vật chuẩn bị chạy trốn......"
Lục Tư Ngữ đỡ trán: "Người như cậu quả nhiên không giết người được." Anh
giải thích nói, "Hung thủ này là muốn thủ tiêu cả nhà bọn họ, vậy nhất
định là có thâm cừu đại hận. Hung thủ có sợ hãi, có bất an nhưng nhiều
hơn là chờ mong! Là hưng phấn! Hắn nhất định phải tận mắt chứng kiến
thời khắc đó, nhìn những người đó chết đi thì mới có thể đủ giải toả nỗi hận của bản thân, mang đến cảm giác khoái cảm nhất cho hắn."
Này giống như đại kết cục của một vở diễn, châm ngòi nổ pháo hoa, thời điểm yết bảng cuộc thi, không có cái cuối cùng này thì từng bước từng bước
phía trước đều trở nên vô dụng.
Tống Văn đột nhiên phản ứng lại: "Cho nên chúng ta hiện tại phải đi......"
Lục Tư Ngữ ba bước biến thành hai đi đến một cái sân trên đỉnh núi, sườn
núi này cũng không tính là cao, đại khái chỉ cao hơn phía dưới mấy chục
mét. Khoảng cách chiều cao thế này đã có thể cảm nhận được sự khác biệt
của gió ở đây và dưới chân núi. Ngực Lục Tư Ngữ phập phồng, ánh mắt quét nhanh qua, lập tức chọn được một khối đất trống rồi thấp người đi qua
đó.
Tống Văn theo Lục Tư Ngữ từ nơi này nhìn xuống, nhà của Chu
Sở Quốc được thu hết vào tầm mắt, trong sân có động tĩnh gì đều có thể
nhìn thấy rõ ràng tất cả. Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, chính là
nơi này, nơi tốt nhất để quan sát."
Khoảng đất này có thể hay bị người qua lại nên chỉ toàn là bùn đất, không có thực vật sinh trưởng.
Tống Văn cúi đầu tìm một hồi, quả nhiên theo lời Lục Tư Ngữ nói, trên
mặt đất cách không xa phát hiện được mấy dấu chân rõ ràng, hoa văn giống y đúc với dấu chân ở cửa nhà Chu Sở Quốc vô tình bị Trương Đại Hải phá
hư, hơn nữa trên dấu chân còn có bùn màu nâu đất, màu sắc giống với đất
trước cửa nhà Chu Sở Quốc.
Lục Tư Ngữ lấy điện thoại chụp vài tấm hình.
Tống Văn ngồi xổm xuống, lấy ra túi vật chứng mang bên người, từ trong bụi
cỏ cẩn thận gắp ra một cái tàn thuốc quan sát: "Hôm qua trời có mưa
nhưng tàn thuốc này lại khô ráo, rất có thể đây là do hung thủ lưu lại
vào buổi sáng." Bên cạnh tàn thuốc có một đoán dấu chân trên mặt đất.
Thời điểm hung thủ ở cửa nhà Chu Sở Quốc rất cảnh giác nên không để lại
nhiều dấu vết, thế nhưng đến nơi này thì hoàn toàn buông lỏng, để lại
rất nhiều chứng cứ xác thực.
Tàn thuốc có thể xét nghiệm ra DNA, bọn họ cũng lấy được đầy đủ dấu chân của hung thủ, có chứng cứ này thì
hung thủ sẽ không còn đường chối cãi.
Lục Tư Ngữ đứng dậy nhìn
xuống: "Tối qua sau khi hắn nối xong dây điện thì không thể ngủ suốt một đêm, chưa kịp đợi đến hừng đông liền chạy đến ngọn núi này, đứng ở đây
nhìn những người kia dần dần chết đi. Đây là phương thức giết người rất
tàn nhẫn, nhưng chỉ sợ trong lòng hắn thì chính là một kiệt tác."
Từ tàn thuốc và dấu chân có thể thấy được hung thủ từng ở đây lo lắng chờ
đợi. Sáng sớm hôm nay, khi trời tờ mờ sáng là lúc hắn ở tại nơi này vừa
hút thuốc vừa sốt ruột đi qua đi lại, chờ đợi thảm kịch mà hắn mong đợi
xảy ra.
Tống Văn nghiêng người nhìn Lục Tư Ngữ, nếu là người
bình thường thì không ai nghĩ đến khi xảy ra vụ án hung thủ sẽ đứng trên một đỉnh núi không xa quan sát hết thảy. Cho dù có mở rộng phạm vi tìm
kiếm thì nhiều nhất cũng chỉ là tìm kiếm ở phụ cận, sẽ không ai đi lên
đỉnh núi này.
Lục Tư Ngữ bởi vì vừa vận động nên gương mặt ửng
hồng, khoé mắt cùng đuôi mày mang theo chút đắc ý vì ý tưởng của bản
thân, gió thổi bay tóc mái, lộ ra cái trán trắng noãn trơn bóng của anh. Thời điểm phân tích vụ án, Lục Tư Ngữ không hề lạnh băng như bình
thường, cả người anh xinh đẹp rạng rỡ cực kì, thế nhưng lại khiến cho
Tống Văn cảm thấy xa lạ. Loại ngữ khí này của Lục Tư Ngữ giống như giết
người là một chuyện khiến người khác say mê, là một loại nghệ thuật mà
con người không thể lí giải được, mà anh lại có thể đồng cảm với hung
thủ, hiểu rõ cảm giác này.
Tống Văn đứng bên cạnh Lục Tư Ngữ bị
gió thổi lạnh cả người. Trong chốc lát, cậu cảm thấy Lục Tư Ngữ không
phải là một cảnh sát hình sự mà chính là một sát thủ biến thái sẽ đi
giết cả nhà người khác, nhưng anh thông minh như vậy, nhạy bén như vậy,
cũng tốt như vậy mà.
Tống Văn thích phá án, bắt được người xấu
sẽ khiến cậu có cảm giác thành công. Lúc đầu, cậu chỉ là bực bội, muốn
cho Tống Thành để mắt đến, thế nhưng sau đó cậu phát hiện cậu rất thích
hưởng thụ quá trình này. Cho dù thân ở trong bóng tối cũng muốn truy tìm chính nghĩa.
Lục Tư Ngữ thì không giống vậy, nếu mỗi vụ hung án là một ván cờ thì anh chính là đang phục bàn các nước cờ, khám phá mọi
thứ sẽ đem lại khoái cảm rất lớn cho anh.
Cùng là phá án nhưng
bọn họ lại một cái chính một cái tà, mục đích của hai người giống nhau
nhưng điểm xuất phát lại hoàn toàn bất đồng. Nếu duy trì được sự cân
bằng thì có thể bù trừ cho nhau.
Nhưng nếu cân bằng này bị đánh gãy thì......
Đứng trên đỉnh núi nhỏ đón gió, Tống Văn có chút hoảng hốt mà nghĩ, nếu
người trước mặt này hung thủ giết người thì cậu có thể bắt được anh
không?
Nói xong những lời kia, Lục Tư Ngữ đột nhiên cảm nhận
được một loại đau đớn chầm chậm nổi lên trong cơ thể, anh bị cảm giác
đau này làm cho ho hai tiếng, ngồi xổm xuống đè lại chỗ đau. Vừa rồi lúc đi lên núi, trong dạ dày có chút co rút nhỏ nhưng anh không để ý đến,
hiện tại dừng lại rồi thì cảm giác được trong thân thể có một bàn tay
đem nội tạng non mềm vo lại thành một chỗ.
Tống Văn nhìn sắc mặt trắng nhợt của anh, sau đó ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi anh: "Làm sao thế?"
Lục Tư Ngữ ngồi vững lại, nghĩ có thể giữa trưa mình đã tham ăn rồi, ăn
thêm mấy miếng thịt luộc có thể đã dẫn đến bệnh đau dạ dày tái phát. Anh không muốn Tống Văn lo lắng, mở miệng nói: "Có thể vừa rồi đi quá nhanh nên bị sốc hông......"
Tống Văn vội kêu lên: "Vừa rồi anh gấp như thế làm gì? Tôi đã kêu anh đi chậm lại rồi."
Một trận khó chịu ập đến dữ dội, trán Lục Tư Ngữ ứa ra mồ hôi lạnh, ngón
tay thon dài nắm chặt quần áo, ấn mạnh chỗ dạ dày hận không thể xuyên
thấu vào bên trong thân thể. Anh cảm giác như bên trong cơ thể đang xoắn lại với nhau, cái loại cảm giác này giống nhau nội tạng đang co rút
lại, anh cắn răng nói: "Cậu để tôi nghỉ một chút, liền...... Không sao." Thanh âm anh run rẩy, nghe thể nào cũng không giống với bộ dáng không
có chuyện gì.
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, chỉ trong thời gian ngắn mà màu sắc trên mặt anh đã thay đổi, trán đã đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng tái hợt, tư thế này khiến cậu có chút hoảng sợ,
kéo Lục Tư Ngữ nói: "Anh đừng nhịn nữa, nếu không tôi cõng anh xuống
nha."
Lục Tư Ngữ nhắm mắt lắc đầu.
Tống Văn ngồi một bên gấp gáp nhưng không giúp được gì, muốn đỡ anh đứng lên nhưng thân mình
Lục Tư Ngữ đã cuộn tròn lại, mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói một câu: "Đừng chạm vào tôi." Một câu này mang
theo âm thanh nức nở, Tống Văn sợ đến mức không dám động vào anh.
Trong lòng Lục Tư Ngữ rành mạch, buổi chiều chờ lúc Tống Văn ra ngoài anh đã
lén uống thuốc giảm đau, tính thời gian thì cũng đủ để có tác dụng, nếu
may mắn thì chịu đựng một lát là có thể vượt qua.
Tống Văn còn muốn nói gì đó nhưng Lục Tư Ngữ lại thở ra một hơi, nghiêng đầu nói: "Điện thoại cậu kêu......"