Mười một giờ trưa, trên tầng mười hai bệnh viện Nam Thành, Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ, ánh đèn trắng lâu ngày ở hành lang bệnh viện dường
như phủ thêm một lớp sương lên mặt anh. Vừa nãy anh lạnh nhạt nói
chuyện, giống như đang nói cho cậu biết công thức pha một tách cà phê
chứ không phải đang nói đến thứ có thể bịt kín cổ họng và đoạt đi mạng
sống con người.
Tống Văn khen tặng anh: "Cũng nhờ anh có kiến
thức rộng rãi, nếu không thì muốn biết được nguồn gốc của độc không biết phải đi thêm bao nhiêu vòng."
Lục Tư Ngữ khiêm tốn nói: "Bởi vì trong nhà nuôi phải một con chó giá cả xa xỉ nên có nhìn qua vài tin tức."
Hai người nói đến đây, Tống Văn đột nhiên không nói nữa, cậu thu tay đang
dựa trên tường về, đột nhiên đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn về phía
sau Lục Tư Ngữ. Lục Tư Ngữ quay đầu lại, nhìn thấy mẹ của Quách Hoạ
không biết đã đứng sau họ từ lúc nào. Bọn họ không đi tìm bà ấy, ngược
lại bà ấy đã tự mình đến.
Bệnh viện người đến người đi, một
người phụ nữ trung niên thế này rất không nổi bật, Tống Văn thậm chí
không biết bà ấy đến bao giờ và đã nghe được bao nhiêu.
Người phụ nữ trước mặt đã mở miệng: "Cho hỏi các cậu có phải là cảnh sát phụ trách vụ án này không?"
"Cái đó...... Vụ án hiện vẫn còn đang điều tra......" Tống Văn không biết
nên đối mặt như thế nào với người phụ nữ này, thăm hỏi hay an ủi cũng
không thích hợp. Con gái bà hiện vẫn còn nằm trong phòng bệnh chưa rõ
sống chết ra sao, hơn nữa có thể con gái bà là hung thủ hoặc một trong
các hung thủ của vụ án này.
Lục Tư Ngữ phản ứng lại trước, mở miệng hỏi: "Dì à, dì có manh mối gì liên quan không ạ?"
Người phụ nữ lắc đầu rồi gập đầu với bọn họ, Lục Tư Ngữ muốn tiến lên đỡ thì
bà đã quỳ xuống, vươn bàn tay lạnh lẽo như băng ra giữ chặt anh, tựa hồ
túm được một sợi rơm cứu mạng: "Đồng chí cảnh sát, tôi cầu các cậu cứu
Hoạ Hoạ, cứu nhà chúng tôi. Đứa nhỏ Hoạ Hoạ kia tôi biết, dù bị đánh đau đớn cũng chỉ biết nuốt vào bụng, con bé sẽ không giết người đâu."
Bà đã nghe được đại khái một ít từ người bên trường học, cũng tự mình đoán được một chút. Hai cô gái cùng ký túc xá đã chết kia khi còn sống đã có mâu thuẫn cùng Quách Hoạ, không hề nghi ngờ, Quách Hoạ sẽ trở thành
nghi phạm.
Nghe xong lời này, Lục Tư Ngữ liền ngẩn người, trong
cảm nhân của anh thì xưng hô "Đồng chí cảnh sát" này cách anh rất xa. Từ này rất có cảm giác thời đại, không hiểu sao lại gợi cho anh nhớ đến
bài hát thiếu nhi 'Nhặt được một đồng xu'* ngày còn nhỏ. Hiện tại, đồng
xu đã sớm không còn, bài hát kia bọn nhỏ cũng không còn hát. Anh tuy
rằng lựa chọn trở thành một cảnh sát nhưng vẫn vì mục đích riêng của
anh, trên người anh cũng không có cái gọi là tín nhiệm cùng tinh thần
chính nghĩa. Nhưng lúc này đây anh lại bị một người túm chặt, giao sự
tín nhiệm lên anh, tựa như sinh tử của người khác đang nằm trong tay
anh.
Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ sửng sốt, nghĩ đến anh chưa từng
trải qua việc thế này, vội vàng nâng mẹ của Quách Hoạ lên, dùng vài câu
an ủi bà. Cậu nhanh chóng trấn an cảm xúc của mẹ Quách Hoạ, kéo Lục Tư
Ngữ xuống lầu.
Hai người đi xuống, vẫn là Lục Tư Ngữ đi thang
máy Tống Văn đi thang bộ. Thẳng đến khi hai người ngồi lên xe, Lục Tư
Ngữ vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bàn tay mình. Tống Văn không nghĩ anh có phản ứng lớn như thế, ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn
nói: "Anh về sau sẽ quen thôi. Bọn họ lúc này cũng không có biện pháp
nào khác, cũng chỉ có thể khấn cầu trời đất sau đó kí thác toàn bộ hy
vọng lên cảnh sát thôi."
Lục Tư Ngữ như vừa tỉnh lại chuyển động con ngươi: " Tình huống Quách Hoạ hiện tại không tốt lắm, cho dù tỉnh
lại vẫn có thể có biến chứng về sau, còn nếu không tỉnh lại hoặc không
qua khỏi thì vẫn lưu lại một khoản viện phí khổng lồ. Vụ án này đối với
Quách Hoạ là không có lợi, nếu cô ấy hạ độc thì còn phải bồi thường cho
người khác, bị người chỉ trích. Ba Quách Hoạ vẫn luôn bệnh tật quấn
thân, đến lúc đó sẽ như đi vào ngõ cụt với gia đình này...... Bà ấy nói
cứu một nhà bọn họ quả không phải là nói quá."
Tống Văn cũng
biết những chuyện này, đây là lý do ban đầu cậu không muốn tiếp xúc với
mẹ của Quách Hoạ, cậu không muốn bị ảnh hưởng bởi chuyện này, không ngờ
bà ấy lại tự mình tìm đến. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Anh nếu cảm thấy không thoải mái thì cố gắng điều tra rõ chân tướng thôi."
Sau đó Tống Văn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tư Ngữ một vòng. Người này
bình thường luôn lạnh lùng, thờ ơ, rất nhiều phản ứng bình thường của
con người như hoảng sợ, đồng cảm tựa hồ đều không liên quan gì đến anh.
Anh như một người không có cảm xúc, cho nên trước đây Chu Dịch Ninh nói
anh là một người lãnh cảm. Nếu không phải mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, Tống Văn cơ hồ hoài nghi anh đã thành tiên. Ngoài ý muốn, sau những lời khi nãy, hiện tại trên người anh đã có một tia nhân tính. Tống Văn thu
hồi ánh mắt nói: "Không nghĩ anh có tinh thần trượng nghĩa như thế."
Lục Tư Ngữ cầm lấy bình nước của mình uống vài ngụm, anh rất nhanh đã khôi
phục lại bộ dạng bất vi sở động trước kia, dường như kết quả thế nào
cũng không liên quan đến mình, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nói sự thật thôi. Thế giờ chúng ta làm gì? Quay về Cục hay......"
"Đi đến cửa hàng thú cưng kia xem thử không?" Tống Văn đề nghị.
Lục Tư Ngữ khởi động xe, mở ra dẫn đường, từ bãi đỗ xe lái xe hướng đến Tân Gia Địa: "Chó bị giết bằng thuốc độc đa số sẽ bị đưa đến quán thịt cầy. Tuy nhiên có một số chó đắt tiền, cần phải tìm nơi tiêu thụ, những con
chó này thường sẽ được chữa trị rồi đem đến cửa hàng thú cưng đem bán
đi. Có một số chủ tiệm sẽ được đưa tiền và hợp tác cùng nhóm người kia.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, chúng ta cũng chỉ có thể đến
đó thử vận may."
Chủ cửa hàng thú cưng hẳn sẽ yêu thương, chăm
sóc động vật; việc đầu độc chó lại là hành vi giết hại động vật, trên lý thuyết thì hai việc này không nên ở cùng nhau. Nhưng hiện tại vì lợi
nhuận, hai nhóm người này lại hợp tác với nhau.
Tống Văn nói:
"Anh nói thế làm tôi nhớ ra, lão Thường bên phân cục lúc trước có nói
bên họ đang truy bắt một nhóm buôn lậu chó, đám người kia rất điên
cuồng. Anh chờ tôi gọi điện thoại hỏi chút tin tức đã."
Sau mười phút, một cuộc điện thoại đã nói xong. Tống Văn trước giờ không hề nghĩ đến, quả thật khác nghề như cách núi, bọn cậu làm hình sự cũng không
tiếp xúc quá nhiều về mảng này, nghe qua dường bên trong có rất nhiều
con đường. Lão Thường còn nói rõ một số chi tiết cho cậu, cậu liền nói
cho Lục Tư Ngữ: "Cách đây một dặm có một nhóm đầu độc chó. Bình thường
dùng độc để giết chó có hai cách, dùng kim là tiêm natri xyanua vào chó, cách còn lại dùng thuốc isoniazid*, ngoài ra còn có một số thuốc tiêm
gây mê. Những thứ này là đường riêng của bọn chúng, tang vật cũng có con đường tiêu thụ riêng."
Lục Tư Ngữ gật đầu, những gì anh biết cũng không sai biệt lắm.
"Những kẻ buôn chó này rất có kinh nghiệm. ban đêm chúng đi mô tô ở nông thôn, bắn thuốc độc sau đó lôi vào bao tải, còn có một nhóm người ở thành phố nhìn chằm chằm vào các tiểu khu, chuyên trộm chó có giá trị. Trộm chó
kiếm được rất nhiều tiền nhưng mức án phạt thì nhẹ hơn nhiều so với tội
trộm cướp."
Lục Tư Ngữ lại gật đầu. Đặc biệt trong vài năm gần
đây, giá của chó Ngao Tây Tạng bị đội lên cao, một con thuần chủng thì
cơ hồ giá phải đến mấy chục vạn thậm chí là trên trăm vạn.
"Nói
như vậy, chó trúng độc không chỉ có trong cửa hàng thú cưng mà còn được
tiêu thụ ở khắp nơi, trộm ở phía bắc đem bán ở phía tây, trộm ở hướng
nam thì đem tiêu thụ ở hướng bắc, thậm chí là xung quanh thành phố. Hơn
nữa đối với chó không rõ lai lịch, chủ cửa hàng chỉ cung cấp cho khách
quen ham rẻ, không bán cho khách lạ......"
Lục Tư Ngữ nói: "Cái này tôi có biết một ít."
"Lần đó nhóm người lão Thường ra quân là do có người dắt chó đi dạo nhưng
không mang vòng dắt chó, bị đám người kia đánh suýt chết ở bệnh viện.
Chủ của con chó đó không chịu bỏ qua nên lập thành tổ chuyên án......
Tổng cộng mười cảnh sát dân sự cộng thêm người của đồn cảnh sát, theo
dõi hai mươi bốn giờ mỗi ngày suốt hai tháng......"
"Bắt được người không?" Lục Tư Ngữ hỏi.
Tống Văn thở dài: "Không bắt được......" Sau đó bổ sung thêm, "Sau đó địa điểm chỗ mua bán chó ở địa bàn bọn họ cũng biến mất."
Loại trộm chó, giết chó này ai ai cũng căm ghét, nhưng để bắt được thì rất
gian nan. Nhân lực, tinh lực hao tổn nhiều nhưng kết quả không được bao
nhiêu, người bắt được vài ngày liền được thả ra, đổi nơi khác tiếp tục,
bắt mãi vẫn không hết. Cảnh sát cũng chú ý vấn đề hiệu suất, nhưng đông
đảo cảnh sát cũng không làm gì được vài tên trộm chó luôn chăm chỉ.
Tống Văn lại nói: "Đám người kia có một người đứng đầu, tên là cái gì mà Đao Lão Tam, đã từng đối mặt với cảnh sát. Người nọ là một người đàn ông
hơn bốn mươi tuổi, có một vết sẹo từ trán kéo đến chân mày, nghe nói
trước kia đã từng làm trong lò mổ, lệ khí rất nặng......"
Hiện
tại đã xác định cửa hàng thú cưng kia là nơi Lâm Quán Quán làm thêm,
nhưng nguyên nhân chất độc chỉ là bọn họ suy đoán. Nếu sau khi tra xét
không tìm được đám buôn bán thuốc độc chó kia thì sẽ rút dây động rừng,
manh mối không dễ gì tìm ra được liền bị chặt đứt.
Đang nói bỗng dưng Lục Tư Ngữ phanh lại, Tống Văn giật mình: "Tới rồi?"
Lục Tư Ngữ chỉ chỉ vào bảng hiệu màu cam cách đó không xa, mặt trên viết
mấy chữ to: "Cửa hàng thú cưng Hâm Hâm", tên cửa hàng cùng thiết kế kiểu chữ giống như đúc với tạp dề trong ký túc xá của Lâm Quán Quán.
Tống Văn cởi dây an toàn, tinh thần hăng hái nói: "Đi, vào xem thử!"
Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn cậu: "Tống đội, chúng ta đi ăn cơm trước được không?"
Tống Văn liếc nhìn anh một cái, lại nhìn xuống đồng hồ vừa chỉ qua mười hai
giờ, thoả hiệp nói: "Được rồi, nghe anh." Sau đó có chút đề phòng hỏi:
"Anh sẽ không ăn bánh bao nữa chứ?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Tôi có mang theo pizza."
Tống Văn hỏi: "Pizza kia...... Là do anh làm sao?" Trong giọng mang theo vài phần thán phục cùng không thể tin nổi.
Lục Tư Ngữ nhíu mày nhịn không được giải thích: "Pizza, tốt nhất là nên tự
làm, dù là nhào bột lên men, hay là xử lý nguyên liệu và nướng
bánh......"
Tống Văn: "Ngưng, ngưng, nghe không hiểu."
Lục Tư Ngữ lại giải thích: "Giống với bánh bao cậu ăn lúc sáng, chỉ là không bao nhân lại mà rắc lên trên thôi."
Tống Văn có thể hiểu được cái này, giật mình nói: "Ò......"
Theo quan điểm của Lục Tư Ngữ, chỉ cần biết một số món ăn là có thể thành
thạo nấu nướng, khác biệt chỉ là vật liệu và nhiệt độ khi nấu, còn các
thứ khác cơ bản đều giống nhau. Nhưng với Tống Văn, biết thêm về ẩm thực của một quốc gia cũng giống như thông thạo thêm một ngoại ngữ.
Bọn họ đỗ xe cách cửa hàng thú cưng Hâm Hâm không xa, sau đó đi đến một
quán ăn nhỏ đối diện đường. Bà chủ của quán ăn vô cùng nhiệt tình, trong lúc chờ Tống Văn gọi đồ ăn cũng không chút để ý mà thuận tiện giúp Lục
Tư Ngữ hâm nóng pizza.