Lục
Tư Ngữ cảm giác trí nhớ của chính mình xuất hiện một quãng thời gian
trống không, như là ngủ rất lâu, trong giấc mộng thật giống nghe thấy có tiếng gì đó, luôn luôn ở bên tai vang lên, thanh âm kia lách tách, có
chút ầm ĩ.
Sau đó cậu
nghe được âm thanh Tống Văn, hình như là đang kêu tên của cậu, cậu phế
bỏ khí lực rất lớn mới mở mắt ra, sau đó nhớ lại chính mình là bị
thương, vừa nãy một đoạn thời gian trống kia, hẳn là tác dụng của thuốc
gây mê.
Lục Tư Ngữ cảm
thấy thân thể mềm nhũn, tay chân giống như đều không phải là của mình, ý thức ngược lại là thanh tỉnh lên, sau đó cậu nhận biết một chút, mình
đã nằm ở trong phòng bệnh, trên người chẳng biết lúc nào đã thay đổi
đồng phục bệnh nhân, sắc trời đã toàn bộ đen kịt lại, cảm giác đã trôi
qua mấy tiếng.
Tay phải
của cậu đang truyền dịch, nhưng cậu không nhớ rõ lắm trước đó đã xảy ra
chuyện gì, ký ức cuối cùng còn dừng lại ở lúc Tống Văn ôm cậu lên xe,
sau đó vết thương rất đau, cậu giống như liền ngất đi.
Lục Tư Ngữ mở miệng gọi anh: "Tống Văn..." Vừa nói chuyện mới phát hiện cổ
họng của mình rất khàn, cậu chậm mấy giây nói tiếp, "Em không sao."
Đôi mắt Tống Văn vẫn là hồng hồng, cậu thấy khoé mắt Tống Văn còn có chút
nước mắt, giơ tay muốn giúp anh lau đi: "Anh đừng khóc, em không đau một chút nào."
Tống Văn
chính mình lau khóe mắt: "Anh mới không khóc đâu, đứa ngốc, anh là thấy
em đã tỉnh... có chút kích động." Sau đó anh cầm tay Lục Tư Ngữ đưa qua, nhưng trong lòng ê ẩm đau đến lợi hại, đem tay cậu kéo đến bên môi hôn
một cái.
8h hơn, bên
trong hành lang bệnh viện đệ nhất phụ thuộc Nam thành, ánh đèn màu trắng sáng lên, đem buổi tối chiếu lên giống như ban ngày.
Tống Văn dàn xếp xong xuôi Lục Tư Ngữ, mới vừa đi rửa vết máu trên tay, cầm
hoá đơn cùng các loại thủ tục nằm viện đi đến phòng bệnh bên này, liền
thấy Tống Thành đẩy Ngô Thanh đi tới.
Tống Văn đứng trong hành lang, kêu một tiếng: "Cha, Ngô thúc."
Ngô Thanh ngồi ở xe lăn, đối với anh gật đầu một cái, Tống Thành một mặt
nghiêm túc hỏi: "Tình huống Lục Tư Ngữ bây giờ thế nào?"
"Mới vừa từ phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ vừa làm giải phẫu, khâu vết thương,
vạn hạnh không có thương tổn đến nội tạng chủ yếu, hiện tại đã chuyển
đến phòng bệnh." Tống Văn giải thích.
Vừa nãy Lục Tư Ngữ tỉnh lại cùng anh nói mấy câu nói, Tống Văn mới yên
lòng. Anh hiện tại hồi tưởng lại tình cảnh buổi chiều vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng
Tay Tống Thành nắm tay vịn xe lăn thả lỏng mấy phần, Ngô Thanh cũng nói: "Người không đại sự là tốt rồi..."
Sau đó Tống Văn lại hỏi: "Ngược lại là hung thủ kia..."
Trước anh vội vã đem Lục Tư Ngữ đưa đến bệnh viện, gọi điện thoại cho Cố cục
nói rõ tình hình bên đó, để cho ông đến xử lý, còn không biết đến tiếp
sau làm sao.
Tống Thành
mới vừa qua bên khắc phục hậu quả trở về, mở miệng nói: "Hung thủ đã tại chỗ bỏ mình, thân phận của hắn cũng đã tra rõ, là một bệnh nhân ung thư dạ dày thời kì cuối, rất rõ ràng bị thuê hành hung, sau đó tự sát diệt
khẩu."
Tống Văn gật đầu
một cái, đây cũng cùng dự liệu của anh không sai biệt lắm, có lẽ chính
là bởi vì vậy, dao đâm vào chẳng hề quá sâu, chỉ là vết thương không
nhỏ, mất máu quá nhiều, nhìn hung hiểm.
Chuyện đột nhiên xảy ra, làm cho bọn họ không ứng phó kịp, đối phương căn bản
không sợ chết, đây là hình thức tập kích tự sát, là một hồi đối chọi
không công bằng.
Tại sau
vụ án Trần Nhan Thu, Cục thành phố Nam thành đã từng có một quãng thời
gian để cảnh sát mạng nghiêm trị hiện tượng làm công bên trong nhóm bệnh nan y, niêm phong một nhóm tài khoản khả nghi, nhưng hiển nhiên, cũng
không có khả năng đem loại hiện tượng này hoàn toàn ngăn chặn. Đối
phương có lẽ là thay đổi trang web, hoặc là thay đổi phương thức giao
lưu càng bí mật hơn.
Chỉ
cần Cá Voi Trắng vẫn còn, loại nhằm vào lực lượng cảnh sát tập kích này, khả năng liền sẽ không dừng lại, không có người nào an toàn.
Nghĩ đến chỗ này, Tống Văn không nhịn được bước nhanh hơn, hiện tại Lục Tư
Ngữ một người ở trong phòng bệnh, anh cũng không quá yên tâm.
Tống Thành lúc này chú ý tới cổ tay Tống Văn hỏi anh nói: "Tống Văn, tay con là làm sao thế nào?"
Tống Văn lúc này mới nhớ tới trên cổ tay mình có vết thương, hướng trong tay áo rụt lại, anh không nói cho Tống Thành là trước gặp phải vụ nổ làm
ra, qua loa lấy lệ nói: "Không cẩn thận bị bỏng."
Trước Lục Tư Ngữ bị thương, anh vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, hoàn toàn quên mất vết thương trên cổ tay.
Tống Thành cau mày, theo bản năng liền oán giận anh nói: "Người lớn như thế, sao lại không chú ý như vậy."
Tống Văn ừ một tiếng, cúi đầu không giải thích.
Ngô Thanh nhìn một chút hai cha con họ, loại hình thức ở chung này cũng
thật là mười mấy năm như một, không nhịn được ho khan một tiếng.
Tống Thành lần thứ hai nhìn về phía Tống Văn, phát hiện trên y phục của anh
còn có vết máu, viền mắt cũng hồng hồng, Lục Tư Ngữ mới vừa bị thương,
lần này hành trình lên Đảo Nam Sa nhất định cũng là nguy hiểm tầng tầng. Ông nhất thời nghĩ lại chính mình ngữ khí vừa nãy có phải là quá nghiêm khắc không, liền bỏ thêm một câu, "Đi băng bó lại đi, cẩn thận nhiễm
trùng."
Tống Văn không
ngờ tới Tống Thành nói như vậy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cha mình một cái, ngược lại có chút không thích ứng, mở miệng nói: "Đã tốt lắm rồi,
chờ quay đầu lại hết bận, con đi nhìn một chút."
Ba người một đường đi tới, đi tới cửa phòng bệnh, cùng Cố cục vừa dừng xe xong từ một bên khác tới đụng vào nhau.
Cố cục trước nhận được điện thoại của Tống Văn, thiếu chút nữa bệnh tim
đều phát ra, đem chuyện bên Bắc Trạm xử lý tốt xong, lại một đường mang
theo Tống Thành cùng Ngô Thanh lái xe lại đây. Lúc này ông bận nói:
"Tống cục, Ngô lão sư, tôi ở bên kia dừng xe, hai người liền chính mình
lên trước..." Sau đó Cố cục quay đầu hỏi Tống Văn, "Tống Văn, Lục Tư Ngữ vẫn tốt chứ."
Tống Văn nói: "Giải phẫu qua đi mới vừa tỉnh, hiện tại đang truyền dịch."
Nghe lời này, Cố cục thở phào nhẹ nhỏm: "Gần đây là thời buổi rối loạn, Hứa
đội trưởng có chuyện đã là tổn thất nặng nề, nếu như Lục Tư Ngữ còn xảy
ra chuyện gì, ta thực sự là không biết nên làm sao bàn giao."
Tống Văn đem ba vị lãnh đạo cùng tiến vào, sau đó từ trong phòng bệnh khóa cửa lại.
Bên trong phòng bệnh VIP của bệnh viện đệ nhất trực thuộc Nam thành, Lục Tư Ngữ đang nằm ở trên giường, trên tay vẫn cắm kim đang truyền dịch, vết
thương mặc dù có chút đau, thế nhưng hiểu quả thuốc tê vẫn còn, làm cho
cậu cảm thấy có thể nhẫn nại.
Lục Tư Ngữ mới vừa tỉnh lại không lâu, đầu còn có chút choáng, âm thanh yếu ớt nói: "Tống cục, Ngô lão sư, Cố cục. Tôi không có việc lớn gì, để cho các ngài lo lắng..."
Lúc này nhìn thấy lãnh đạo tiến vào, cậu vội vàng đứng dậy muốn ngồi dậy.
Nhưng bởi vì liên lụy đến miệng vết thương ở bụng, dẫn tới đau đớn một
hồi, Lục Tư Ngữ cắn môi, cau mày lấy tay giả tạo bưng kín vết thương.
Cố cục vội hỏi: "Cái kia... Tiểu Lục còn thụ thương, cậu đừng đứng lên,
chỉ là chúng ta nghe nói cậu xảy ra chuyện, muốn tới thăm chút."
Ngô Thanh cũng nói: "Chúng ta lẽ ra không nên tới quấy rầy em nghỉ ngơi,
thật sự là lo lắng, lại bởi vì sự tình liên luỵ trọng đại, liền tới xem
một chút, vết thương của em còn chưa khỏe, mau nằm xuống đi."
Tống Văn đi tới đầu giường, "Em nằm đi, anh giúp em nâng một chút giường, thuận tiện nói chuyện là được."
Nói xong Tống Văn giúp Lục Tư Ngữ đệm gối, làm cho cậu dựa vào thoải mái
một ít, sau đó đem giường bắt đầu nâng lên, liền đem tay truyền dịch của cậu chỉnh lại.
Tống
Thành nhìn một chút Lục Tư Ngữ, mơ hồ có thể nhận ra đây là đứa trẻ năm
đó Tống Văn tại hiện trường vụ án 519 phát hiện ra, ông khi đó tổng cộng gặp qua Lục Tư Ngữ mấy lần.
Lần đầu tiên là thời điểm ông cứu Lục Tư Ngữ ra, đã từng ôm vào trong ngực, đứa bé kia rất nhẹ, co lên nho nhỏ một đoàn, bị đói bụng rất lâu, lại
mất nước nghiêm trọng, đưa đến bệnh viện sau đó liền phải cấp cứu, hai
lần có thông báo bệnh tình nguy kịch. Tống Thành lo lắng rất lâu, cũng
may sau đó cậu gắng gượng vượt qua.
Sau đó chính là ở trong bệnh viện, ông với Lục Tư Ngữ lấy khẩu cung qua một lần, cậu tuổi còn nhỏ nhưnh dòng suy nghĩ rõ ràng, đều làm rõ. Cậu đem
toàn bộ quá trình thuật lại một lần, đó là khẩu cung trọng yếu của vụ án 519, nội dung của nó làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, phần khẩu cung
này trợ giúp lực lượng cảnh sát làm rõ rất nhiều manh mối cùng sự thực
phạm tội, có tác dụng phi thường trọng yếu.
Lục Tư Ngữ khi đó rất ngoan, không khóc, hỏi cái gì phải trả lời cái gì,
miêu tả sự tình khiến người khó có thể tưởng tượng, bên trong đoạn thời
gian đó cậu thừa nhận đau khổ như thế nào.
Tiếp sau đó, chính là thời điểm xuất viện, làm thủ tục, cậu bị bà nội đón đi, khách khí cùng ông nói tạm biệt.
Tống Thành khi đó mơ hồ lo lắng, không biết đứa bé này tương lai sẽ đối mặt với cuộc sống ra sao.
Bởi vụ án 519 liên luỵ đông đảo, sau khi người nhà đưa ra thỉnh cầu, Tống
Thành hỗ trợ hướng lãnh đạo thân thỉnh, cấp Lục Tư Ngữ tiến hành sửa
chữa hồ sơ, từ lúc mới đầu họ Quý sửa lại thành họ Lục theo bà nội.
Ở trong trí nhớ của Tống Thành, khi còn bé Lục Tư Ngữ liền da dẻ trắng
nõn, tay chân tinh tế, thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời. Ông khi đó vẫn
cùng Lý Loan Phương nhắc qua đứa bé này, cảm thấy cậu tuổi còn bé liền
gặp bất hạnh, thân thế đáng thương, càng thấy Tống Văn không sánh được
bằng cậu một phần ngàn.
Đã nhiều năm như vậy, đứa trẻ năm đó đã lớn rồi, đã biến thành một thanh niên tuấn tú.
Tống Thành trước liền biết tồn tại của Lục Tư Ngữ, cũng biết cậu là thủ hạ của Tống Văn, ông từng hoài nghi cậu, lo lắng cậu.
Lúc này ông nhìn thấy Lục Tư Ngữ nằm ở bên trên giường bệnh, sắc mặt tái
nhợt, cực kỳ suy yếu. Có thể hại cậu đến nước này, nhưng vẫn là ngững
người năm đó, Tống Thành đối với cái này lòng có áy náy.
Sau đó ông lại nghĩ tới chuyện trước đó Lý Loan Phương đã nói với ông, Tống Thành không nhịn được bắt tay siết chặt, xem Tống Văn bận trước bận
sau,tâm lý Tống Thành có loại cảm giác hài tử lớn hơn không cần cha.
Không nói những cái khác, ánh mắt là không thể làm giả được, từ lúc vào
phòng, đôi mắt Tống Văn đã không từ trên người Lục Tư Ngữ rời đi một
khắc.
Tống Thành xoắn xuýt một hồi, tâm lý các loại tư vị sôi trào, cuối cùng thở dài, đây có lẽ chính là duyên phận đi.
Lục Tư Ngữ mấy lần nằm viện, đều ở chính là mấy phòng đặc biệt bên này, nơi này là mấy gian phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện phụ thuộc, cách âm
rất tốt, có phòng vệ sinh độc lập, có tủ lạnh, còn có TV cùng ghế sô
pha.
Nơi này ở cuối hành
lang khu bệnh, so với những phòng bệnh khác yên tĩnh hơn nhiều, cậu cảm
giác đến trong này liền như là đến nhà vậy.
Lục Tư Ngữ cũng tuyệt đối không ngờ rằng, lần thứ nhất cùng Tống Thành gặp
mặt sẽ là ở trên giường bệnh, cậu phát hiện Tống Thành không nói một lời nhìn mình, không tự chủ được liền khẩn trương. Sau đó Lục Tư Ngữ thấy
những người kia ngoại trừ Ngô Thanh ngồi ở xe lăn, vẫn còn đứng, lấy
ngón tay lôi kéo Tống Văn, đối với anh nhỏ giọng nói: "Tống đội, anh bảo bọn họ ngồi đi..."
Vì
vậy Tống Văn liền đem Tống Thành còn có Cố cục hướng trên ghế salông
ngồi, Tống Thành ngồi xuống ghế salông, Cố cục liền ngượng ngùng, chiếm
ghế tựa bên cạnh giường, vì vậy Tống Văn cũng chỉ có thể đứng, anh nghĩ
cần phải rót nước cho mấy vị lãnh đạo, vừa muốn đi lấy cốc, liền bị Tống Thành đánh gãy : "Không cần rót nước, dành thời gian nói chính sự đi."
Tống Văn nghe lời này, xoay người lại đứng ở chếch giường Lục Tư Ngữ.
Tống Thành không có vội vã hỏi sự tình ở Đảo Nam Sa, trước tiên hỏi cặn kẽ
một chút tình huống tập kích bên đường ngày hôm nay, Tống Văn dựa theo
tình hình thực tế nói, bao quát vị trí lúc đó, thời gian, quá trình cả
sự kiện phát sinh...
Nghe xong này đó, Ngô Thanh cúi đầu, đem hết thảy thông tin đều liên hệ lại.
Cố cục ở một bên cạnh cau mày nói: "Đối phương... thật sự là quá trắng trợn táo bạo!"
Ngô Thanh trầm mặc chốc lát nói: "Tôi cảm thấy, đây là cảnh cáo của Cá Voi Trắng."
Hứa Trường Anh bỏ mình còn không có quá một tuần, bây giờ liền xảy ra việc
Lục Tư Ngữ bị tập kích bên đường, tất cả những thứ này đều là vì bọn họ
đang đào sâu vụ án 519.
Cố cục đối với vụ án này không có hiểu rõ nhiều như Ngô Thanh cùng Tống
Thành, cảm thấy kẻ địch trước mặt như đang trong một đoàn dương đen, lúc này ở khu vực ông quản hạt, bỗng nhiên liên tiếp xảy ra chuyện lớn như
vậy, Cố cục hơi sốt sắng, lấy cái khăn giấy xoa xoa mồ hôi trên trán.
Tống Thành nghiêm mặt nói: "Trước hai người các cậu không ở Nam thành, hậu
sự của Hứa Trường Anh, chúng ta đã xử lý không sai biệt lắm, gần đây
chúng ta ở đây, là vì quét sạch đội ngũ cảnh sát của Nam thành, gần đây
sẽ đối với tất cả cảnh viên điều tra lại một lần. Ngày hôm nay chúng ta
lại đây, một là nghe nói Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bị thương, sang đây xem
chút, còn có một việc, là muốn nói rõ ràng vụ án 519."
Trước lâu dài tới nay, Tống Thành vẫn là tuân theo thái độ vụ án 519 cần phải thành lập tổ chuyên án để tiến hành điều tra, thế nhưng hiện tại, ông
cảm thấy chính mình sai rồi.
Vụ án này là từ Nam thành mà lên, cuối cùng vẫn phải hạ xuống Nam thành,
nó cần thiết vận dụng càng nhiều sức mạnh, đã không phải là một cái tổ
chuyên án đột nhiên nhảy vào cũng đủ để giải quyết, hiện tại Hứa Trường
Anh bỏ mình, cũng nói vụ án này nhất định phải lợi dụng càng to lớn hơn
cảnh lực đến nghiêm điều tra, sẽ sắp trở thành trọng điểm nhiệm vụ tiếp
theo.
Lời nói tới đây,
Tống Thành quét một vòng mấy người trong phòng bệnh, "Ngày hôm nay nơi
này không có người ngoài. Nơi này đầy đủ an toàn, Tống Văn các cậu đem
chuyện gần đây, còn có chuyện trên Đảo Nam Sa một nhóm tình huống đều
nói hết đi."
Thời điểm
đến nơi này, Ngô Thanh, Tống Thành, Cố cục đều ở đây nơi, Lục Tư Ngữ
cũng cảm thấy không có gì cần thiết giấu giếm, đối Tống Văn gật đầu một
cái.
Tống Văn liền từ
trong túi lấy ra hai túi vậy chứng bọn họ lấy từ Đảo Nam Sa về, giao cho Cố cục. Đây là để làm vật chứng, phải tiến hành xét nghiệm sau đó lưu
trữ.
Sự tình từ Hứa
Trường Anh bỏ mình, Lục Tư Ngữ bị ép trốn đi, nói tiếp đến Đảo Nam Sa,
bọn họ gặp Ngô Hồng Du dùng tên giả Lỹ Minh Mỹ, Tống Văn đem việc bất
ngờ trên đảo này đơn giản nói một chút, chủ yếu tường thuật thông tin
lấy được trong vụ án 519.
Đang giảng giải bên trong, Ngô Thanh cùng Tống Thành hai người trong cuộc
này thỉnh thoảng sẽ hỏi một ít tình huống, hoặc là bổ sung vài câu.
Thông tin mọi người biết, từ từ ngang nhau.
Cuối cùng nói đến Ngô Hồng Du thắt cổ tự sát, Tống Văn cúi đầu nói: "Chúng tôi vẫn là sơ suất quá..."
Nghe xong toàn bộ chuyện, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại, mấy người đều trầm mặc không nói.
Cố cục trên mặt biểu tình kinh ngạc, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Ngô Thanh đưa tay ra từ trong tay Cố cục cầm lấy quyển sổ kia mở miệng nói: "Ngô Hồng Du né nhiều năm như vậy, sớm đã như chim sợ cành cong, các
cậu lại dưới tình huống đột nhiên chiếm được tin tức, cho nên đã bị cô
ta lừa gạt."
Ông dừng một chút lại nói, "Đối phương một đao kia đối các cậu, cũng may hữu kinh vô hiểm, thế nhưng đối Ngô Hồng Du mà nói, chỉ sợ sẽ là lấy đi tính mạng
của cô ta. Coi như là các cậu đem cô ta mang về, cô ta cũng tuyệt đối đi không tới vị trí người làm chứng."
Cá Voi Trắng luôn luôn là lòng dạ độc ác, nhiều năm như vậy, dưới tay hắn
người sống không nhiều, Ngô Thanh là một người, Lục Tư Ngữ là một người. Ngô Thanh khi đó bởi vì hôn mê ở trên giường bệnh thời gian quá lâu,
trở về sau đó, liền gặp chuyện tổ chuyên án giải tán, sau đó từ chức đi
trường cảnh sát nơi khác dạy học, tương đương với trốn khỏi một kiếp,
Lục Tư Ngữ lần này, không biết nên dùng số may giải thích, hay là có
nguyên nhân gì khác.
Sau đó Ngô Thanh lật ra sổ ghi chép nói: "Các cậu cũng không phải là không thu hoạch được gì, kết quả như thế, đã không tệ."
Tống Thành nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Lục Tư Ngữ, ở đây ta cần thiết cùng cậu nói tiếng xin lỗi. Ta không có sớm ngày đem hung phạm vụ án 519 bắt
lại, cho cậu làm người sống sót cùng với người nhà người bị hại thừa
nhận rất nhiều thống khổ, sau khi Hứa Trường Anh bỏ mình, cậu cũng lưng
đeo rất nhiều hiểu lầm. Lần này cậu bị thương, ta là khó qua cửa này."
Lục Tư Ngữ không ngờ rằng Tống Thành đầu tiên là nói một câu nói như vậy,
đây là Tống Thành ngay mặt thừa nhận thân phận người bị hại vụ án 519
của cậu.
Trong lòng cậu
chua xót: "Tống cục... Ngài cũng không có việc gì cần xin lỗi, tôi biết
cảnh viên tương quan đều đã từng nỗ lực qua. Hơn nữa... nếu như không có các ngài nhóm cảnh viên đó, năm đó tôi khả năng đã sớm chết rồi. Sự
tình lần này, cũng là ma xui quỷ khiến, Hứa đội bỏ mình tôi cũng rất khó vượt qua, may là Tống đội nguyện ý tin tưởng tôi."
Cố cục vừa nãy nghe qua Tống Văn giải thích, tại một bên an ủi: "Khi đó,
là ta quá nóng lòng, công tác của ta không có làm tốt, thiếu chút nữa
gây thành chuyện sai lầm."
"Cố cục quyết định lúc đó ngài làm ra, cũng do ông đối vụ án này cũng không đủ biết rõ, cũng không thể trách ông." Tống Thành nói tới chỗ này trầm
giọng nói, "Vụ án 519 này liên luỵ đông đảo, giằng co nhiều năm, cũng
trải qua thêm cái giai đoạn. Ở trong quá trình điều tra ban đầu, chúng
ta đã từng cho là, Long Tiến Vinh mới phải là thủ phạm chính, cái chết
của nhóm cướp là do nội đấu gây nên, tuy rằng vụ án khả năng có những dư đảng khác tồn tại, thế nhưng thế lực quấy phá sẽ theo thời gian tan rã. Sau đó, theo vụ án tiến một bước thâm nhập điều tra, số tiền bị cướp
vẫn luôn chẳng biết đi đâu, chúng ta mới phát hiện tình huống không
đúng."
"Cho đến vụ án Vu
Sơn viện dưỡng lão, chúng ta phát hiện khởi nguồn dược vật, khi đó lực
lượng cảnh sát đã từng hoài nghi, Hạ Vị Tri là người giật dây, nhưng sau đó, chính là Ngô Thanh rơi xuống lầu, Hạ Vị Tri mất tích... Chúng ta
lúc này mới minh xác khả năng có Cá Voi Trắng cái người giật dây này tồn tại."
"Ngô Thanh thức
tỉnh không lâu sau đó, năm đó ta làm chi đội trưởng đội hình sự Nam
thành, tổ trưởng tổ chuyên án 519, thu đến mệnh lệnh của thượng cấp,
giải tán tổ chuyên án. Khi đó ta làm ra quyết định này, tình huống là
tương đối phức tạp. Một là vụ án tương quan nhất thời không có phát sinh lần thứ hai, mà tổ viên tổ chuyên án xảy ra rất nhiều ly kỳ bất ngờ,
chúng ta cũng không đủ chứng cứ có thể chứng minh tổ viên bị tập kích là cùng vụ án 519 có quan hệ. Lòng người lay động, mà lại hoàn toàn không
có chứng cứ cùng manh mối..."
Tống Thành tiếp tục nói: "Khi đó, chúng ta chỉ là biết sự tồn tại của Cá Voi Trắng, cũng không biết hắn là một người thế nào, lại là đang dùng thủ
đoạn thế nào tiến hành tất cả những thứ này, ta khi đó cảm thấy nếu cứ
cắn không tha có thể sẽ tổn thất càng nặng, lui một bước có thể nghỉ
ngơi dưỡng sức, bàn bạc kỹ càng, nhìn xem có thể đem tất cả mắt xích kết hợp lại hay không, mà Ngô lão sư khi đó, cùng ta sinh ra bất đồng..."
Lúc mới đầu, Cá Voi Trắng chỉ là một bóng mờ, theo từng bước một điều tra
thâm nhập, hắn mới từ từ nổi lên mặt nước, lực lượng cảnh sát phương
diện chứng cứ thậm chí cũng không đủ, chứng minh người này chân thực tồn tại.
Ngô Thanh ở một bên cạnh cúi đầu nghe, tại mấy ngày trước, Tống Thành mới vừa nói rõ với ông những tình huống này.
Tống Thành năm đó khổ nỗi không thể mắc nối tiếp manh mối vụ án, phía trên
hi vọng giải tán tổ chuyên án, nhân nhượng cho yên chuyện, truyền thông
không ngừng tạo áp lực, đội viên tâm tình đê mê, mưu cầu tự vệ. Khi đó
ông cơ hồ rất hoang mang.
Lúc đó Tống Thành có rất nhiều lo lắng, còn phải đối mặt với rất nhiều áp
lực ở bên ngoài, thân bất do kỷ, Ngô Thanh khi đó đối với chuyện này là
không biết, ông đem tất cả những thứ này coi là Tống Thành đối thế lực
hắc ám thỏa hiệp cùng lùi bước. Mà lo âu trong lòng ông cũng không có
cùng Tống Thành hết mức nói rõ. Bởi vậy hai người ý kiến bất đồng, mỗi
người đi một ngả.
Nghe
Tống Thành nói đến chỗ này, Ngô Thanh nói: "Chuyện năm đó, ai đúng ai
sai đã rất khó nói rõ. Chúng ta mấy ngày nay, đem sự tình quá khứ từ cũ
đến mới sắp xếp lại một lần, phát hiện chúng ta thân ở vị trí này, làm
ra phán đoán bất đồng đều cũng có nguyên nhân, trong này, không thiếu
một ít an bài Cá Voi Trắng cố ý làm ra, đối với chúng ta hướng dẫn."
Chỉ cần là người, ở bên trong hợp tác sẽ có kẽ hở, bọn họ khi đó còn rất
trẻ tuổi, hiểu lầm là từng bước từng bước bởi vì một ít việc nhỏ từ từ
sâu sắc thêm.
Bọn họ bây giờ đến cái tuổi tác này, rốt cục có thể bình tĩnh đối mặt, mở rộng cửa lòng, tan ra hiểu lầm.
Bây giờ thấy Ngô Hồng Du thuật lại cố sự, trong lòng bọn họ một ít nghi vấn cũng có đáp án, là bọn họ đánh giá thấp kẻ địch, lúc đó những chuyện
kia cũng là cái bẫy của Cá Voi Trắng, nguyên nhân có người làm.
Có một điều Ngô Hồng Du không có nói sai, Cá Voi Trắng có thể lợi dụng tất cả quan hệ nhân tố cùng tình huống hiện thực có thể lợi dụng.
Hắn thông suốt qua dự phán, đến thực hiện mục đích của hắn, hắn liền như là một người đánh cờ, một người thao túng cả trận.
Lục Tư Ngữ nghe Tống Thành nói, cúi đầu không nói, lần này đi một chuyến
đến Đảo Nam Sa, làm cho cậu rốt cuộc biết ai là kẻ thù của chính mình,
ai là đối thủ của mình.
Thủ đoạn của vị đối thủ này, cậu cũng đã lĩnh giáo rồi.
Đang nghĩ tới đây, cậu hơi nhíu lông mày, hiệu quả của thuốc mê đang rút đi, cảm giác đau của vết thương đang từng bước tỉnh lại. Lục Tư Ngữ cảm
thấy trong bụng vắt vặn, càng ngày càng đau, cậu không nhịn được nhấp
môi lấy tay nắm lấy khăn trải giường dưới thân...
Nhưng đau trên thân thể, không sánh bằng trong lòng một phần vạn.
Lục Tư Ngữ cũng đã ý thức được, muốn đem Cá Voi Trắng bắt lại, cũng không phải chuyện một mình cậu liền có thể làm được.