Bạch lão gia cũng đau lòng cho Bạch nhị lang, còn tưởng rằng hai anh em
bọn họ bị người ta đánh, thế là vừa gọi người đưa cậu đi tắm rửa kiểm
tra thân thể, vừa hỏi người hầu đưa mấy đứa bé về.
Hai bạn học trở về cùng Bạch nhị lang cũng được dẫn đi tắm rửa thay quần áo.
Người hầu trực tiếp quỳ xuống đất, cúi đầu nói hết một năm một mười chuyện hắn nhìn thấy ra.
Sắc mặt của Bạch lão gia càng ngày càng lạnh, càng ngày càng xanh, ngay đến Bạch lão thái thái và Bạch thái thái cũng không biết nên dùng thái độ
gì đối mặt với Lưu thị.
Cũng may Lưu thị rất bình tĩnh, bà còn
khuyên giải an ủi ngược lại mẹ con Bạch lão gia, "Trẻ con có đứa nào
không nghịch ngợm, hai đứa nó lại xấp xỉ tuổi nhau, đây cũng là chuyện
bình thường."
Bình thường chỗ nào?
Nếu là đánh nhau cãi nhau bình thường cũng còn thôi, đằng này thằng nhóc này còn muốn trùm bao tải!
Bạch lão gia vô cùng tức giận, bừng bừng lửa giận đi đến viện của thằng con thứ hai.
Bạch thái thái nhìn dáng vẻ của hắn, sợ không nhẹ, vội vàng đỡ lấy lão thái thái.
Bạch lão thái thái cũng bấp chấp việc trấn an Lưu thị, lập tức đuổi theo, hô to ở phía sau: "Ngươi đánh nhẹ vài cái là được, đừng đánh con nó ra
chuyện gì......"
Lưu thị cũng vội vàng đuổi theo, ba người không
đi nhanh bằng Bạch lão gia, thế là từ rất xa, bọn họ đã nghe thấy tiếng
gào khóc thảm thiết của Bạch nhị lang.
Bạch lão thái thái sợ tới
mức suýt chút nữa ngã xuống đất, Lưu thị đành để vậy, vừa nhanh chóng
lướt qua bà ấy vừa hô to, "Bạch Lập, nếu con đánh con trai ra chuyện gì, chúng ta cũng không có mặt mũi sống ở đây nữa!"
Bạch lão gia
đang ấn con trai trên đùi, không ngừng đánh vào mông cậu, nghe thấy vậy
liền vứt thằng con đang kêu khóc không dứt xuống, giận dữ chỉ tay nói:
"Ngươi khóc đi, hôm nay nếu ngươi không khóc chết, thì chính là cha
ngươi bị ngươi tức chết."
Lưu thị vội vàng lấy chăn trên giường
quấn đứa bé lại, cậu bị Bạch lão gia bắt lúc đang tắm rửa, cũng bởi vậy
mà dấu tay trên mông cậu đặc biệt rõ ràng, vừa nhìn đã thấy là chỗ bị
thương nặng nhất trên người.
Lưu thị cũng khóc ôm lấy Bạch nhị
lang đang rưng rức, nói Bạch lão gia, "Đứa bé bảy tám tuổi mèo ghét chó
chê, chẳng lẽ lúc con còn nhỏ không bướng bỉnh sao? Chẳng lẽ ta và mẹ
con cũng đánh con như vậy? Con nhỏ phải dạy dỗ cẩn thận, chiếu theo
phương pháp dạy này của con, đứa trẻ tốt cũng có thể bị con đánh thành
hỏng!"
"Để nó đánh!" Bạch lão thái thái cuối cùng cũng đỡ tay con dâu đi đến, bà vịn khung cửa thở dốc, tức giận nói: "Để nó đánh đi,
đánh chết là xong hết mọi chuyện, đến lúc đó để nó một mình ở đây đến
già, lão muội, ta đi cùng bà, chúng ta không ở đây vướng mắt nó nữa."
Lưu thị giận dữ, "Tỷ tỷ của ta ơi, con nó không biết cách dạy con, thì tỷ dạy nó, sao lại so đo cái này với nó làm gì?"
Lưu thị xoa xoa Bạch nhị lang, thấy mông cậu sưng lên, nhưng không có vấn
đề gì lớn, chỉ sợ đứa bé này bị dọa, buổi tối sẽ sốt cao, đó mới thật
chết người.
Liền dặn dò Bạch thái thái, "Con đừng khóc nữa, mẹ
chồng con lớn tuổi, con nên chủ trương nhiều hơn mới phải. Đi bảo người
hầu tìm quần áo tới đây, cho con nó thay, lại đi nấu một bát canh an
thần mang tới, đừng để con nó bị dọa sợ."
Bạch lão thái thái nuôi lớn hai đứa nhỏ, cũng biết mấy điểm này, vội vàng bảo con con dâu làm theo dặn dò của Lưu thị.
Không chỉ có bọn họ bên này, Bạch Thiện Bảo và hai đứa trẻ kia cũng được uống canh an thần, sau đó cẩn thận bảo người đưa hai đứa trẻ trở về.
Nhà họ Bạch gà bay chó sửa cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc này Lưu thị mới mệt mỏi nói với Bạch lão gia: "Cũng nên đến chỗ nhà họ
Chu bên kia nhận lỗi nữa, nghe nói cô con gái nhỏ nhà họ cũng bị thương
không nhẹ đâu."
Bạch lão gia liên tục gật đầu, quay đầu dặn dò quản gia.
Hai đứa bé được đưa lên cùng nhau, Bạch nhị lang vừa bị đánh xong, lúc này
vành mắt còn hơi đỏ, mà Bạch Thiện Bảo cũng biết cậu bị đánh, ra vẻ
ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng ánh mắt lại tranh thủ nhìn lén đối phương,
thừa dịp người lớn không chú ý liền cho cậu một ánh mắt chế giễu.
Bạch nhị lang tức giận vô cùng, cũng nhân lúc người lớn không chú ý liền trừng lại cậu.
Nhưng người lớn có thể không chú ý sao?
Thấy hai đứa bé này vẫn không biết hòa thuận yêu thương nhau, mấy người lớn đều có chút trầm mặc.
Lưu thị nghĩ, bà phải nhanh chóng xây nhà mới được, tốt nhất là dọn ra
ngoài trước năm mới, xa thơm gần thối, có lẽ nếu hai đứa trẻ này tách
nhau ra thì có khả năng quan hệ sẽ không xấu như này.
Bạch lão
thái thái cũng thở dài một hơi, chờ mẹ chồng nàng dâu Lưu thị mang Bạch
Thiện Bảo trở về nghỉ ngơi mới nói với con trai bà: "Trước kia con sống
cùng Khải Nhi rất tốt, không phải huynh đệ ruột mà còn hơn hẳn huynh đệ
ruột, thế nào mà đến thế hệ này lại cứ như gà chọi lao vào nhau vậy?"
"Chờ đại lang trở về, để đại lang ở với Thiện Bảo đi."
Bạch thái thái không nhịn được nói: "Đại lang lớn hơn Thiện Bảo nhiều, hai
đứa nó sẽ không cãi nhau, nhưng hắn cũng không còn thích hợp học ở
trường học nữa. Không phải lão gia nói đang tìm cách cho con nó lên
huyện học sao ạ?"
"Vậy cũng phải chờ hắn thi vào được đã, Trang
tiên sinh là người từ phủ học ra, ta đây không phải là muốn Trang tiên
sinh chỉ bảo thêm cho đại lang sao?"
Thật ra Bạch thái thái cũng
không quá rõ ràng tại sao mẹ chồng và trượng phu lại cứ muốn con trẻ
trong nhà qua lại thân thiết với Bạch Thiện, đối phương cũng chỉ là một
đứa trẻ con thôi mà.
Bạch lão thái thái thấy con dâu cụp mắt
không nói câu gì, liền đoán được tâm tư của nàng, kỳ thật, từ lúc mẹ
chồng nàng dâu Lưu thị mang Bạch Thiện đến sống ở đây, con dâu đã không
vui vẻ rồi.
Bạch lão thái thái thở dài một hơi, nói với Bạch lão
gia: "Khải đệ của con không còn, thím con mẹ góa con côi, bên chỗ tông
tộc lại chèn ép bọn, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đến nhờ cậy vào
con. Tình cảm của hai nhà chúng ta tất nhiên cũng không giống nhà
khác..."
Những lời này, Bạch lão thái thái cũng không chỉ là nói
cho Bạch lão gia nghe, càng là nói cho Bạch thái thái nghe: "Năm đó cha
con vào tộc học, hắn một thằng nhóc nông thôn chân đất, đừng nhìn hắn
cũng mang họ Bạch, nhưng huyết thống đã sớm xa dòng chính rồi. Nếu không phải do ông nội con có năng lực, xử lý tốt gia nghiệp, quyên góp cho
tộc học không ít tiền, thì cha con cũng không thể đến Lũng Châu học
đâu."
Bạch lão gia xoa đầu cháu trai, tiếp tục nói với Bạch lão
gia: "Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng hay bị bắt nạt, lúc ấy chính Ngũ
thúc họ của con đã chiếu cố hắn."
Bạch lão gia đỏ bừng mặt, quỳ
xuống đất nói: "Mẹ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc thím
thật tốt, đối xử với Thiện Bảo như con trai của mình."
Bạch lão thái thái kéo hắn lên nói: "Mẹ không có ý này."
Vậy ngài có ý gì chứ?
Bạch lão thái thái vẫn nhìn hắn như thế, "Tình nghĩa hai nhà chúng ta, con
biết rõ, nhưng bọn trẻ chưa chắc đã biết. Con không nói, bọn nó còn
tưởng thím của con tới đây bắt quàng làm họ."
Nói đến đây Bạch
lão thái thái mới nhìn sang phía Bạch thái thái và cháu trai, nói: "Năm
đó, cha chồng con và ngũ thúc có quan hệ rất tốt, chỉ là đáng tiếc, cha
chồng con học hành không bằng ngũ thúc con, hắn cố mãi mới làm đến huyện lệnh, tính tình còn chẳng ra sao, quan trên mới mắng hắn hai câu, hắn
đã dứt khoát treo ấn về quê trồng trọt."
Bạch thái thái:......
Chuyện này nàng cũng biết, đến giờ trên huyện thành còn vẫn có người nói cha chồng nàng là người có cá tính đó.