Vốn Mãn Bảo đang nghĩ tới các loại chế biến đậu, sắp quên chuyện này
rồi, vừa thấy Chu tứ lang nhắc lại bé liền nghiêm túc suy ngẫm.
Nếu đậu phụ giống như thịt, vậy chẳng phải về sau bé có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền mua thịt?
Đến nỗi tiết kiệm tiền để làm gì, Mãn Bảo nghĩ: Kệ nó chứ, thể nào cũng có chỗ để tiêu.
Nếu như thế, hộp tiền của mình chẳng phải là rất nhanh sẽ đầy sao?
Chỉ suy nghĩ một chút, Mãn Bảo đã vui sướng cười ha ha, lắc lư bên người
Chu tứ lang nói: "Tứ ca, huynh nói không sai, về sau chúng ta phải ít
mua thịt lại, làm đậu phụ ăn nhiều hơn."
Chu tứ lang: "...... Ta nói lúc nào...... Rõ ràng ta cho rằng đậu phụ không giống thịt."
Nhưng Mãn Bảo đã không để ý đến hắn nữa, còn đi bàn bạc với tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, ngày mai chúng ta làm thử đậu phụ luôn đi."
Tiền thị cũng cười nói: "Làm thì làm thôi, trước phải xem thử có thể làm
được không, nếu có thể làm được, thì ngày khác làm một mẻ tốt hơn, đưa
cho nhà họ Bạch một ít."
Tiểu Tiền thị đồng ý.
Đúng lúc ngày kia là đông chí, mà bây giờ trước đông chí, mọi người cũng không có việc gì làm, có rất nhiều thời gian.
Ngày hôm sau, Mãn Bảo vẫn đi học như bình thường, mà tiểu Tiền thị thì ngâm
cây đậu theo lời Mãn Bảo nói, xong thì mang đến chỗ xay bột để xay nước
đậu nành.
Trong thôn chỉ có một chỗ xay bột, bên trong có hai cối xay, đều ở trong một cái đình cỏ tranh cách từ đường nhà họ Chu không
xa, nói là đình, thật ra rất lâu trước kia nó là một gian phòng ở, chỉ
là niên đại quá xa, tường sụp, trong tộc không có tiền tu sửa, liền phá
tường đi, một lần nữa dùng gỗ và cỏ tranh đáp thành một cái đình có mái
che mà thôi.
Mọi người đều xay bột mì và mấy thứ bột đậu linh tinh ở đây.
Tiểu Tiền thị đương nhiên không thể đi làm một mình, vì thế gọi Chu đại lang đi theo, Chu tứ lang liền dẫn một đám nhóc đi theo phía sau xem náo
nhiệt.
Vừa xem náo nhiệt vừa nói mát, "Đại tẩu, sao Mãn Bảo cứ
nói cái gì là tẩu tin cái đó thế, đây là cây đậu, một đấu tám văn tiền,
tẩu nghĩ xem một cân thịt bao nhiêu tiền? Cây đậu này sao có thể so với
thịt chứ?"
Chu đại lang ghét hắn nói nhiều, dứt khoát bắt hắn vào làm việc, "Rảnh lắm hả, mau lại đây đẩy cối xay với ta."
Chu tứ lang định chạy, Chu ngũ lang và Chu lục lang liền nhảy lên ôm cổ hắn, hú hét ầm ĩ không cho hắn đi.
Cuối cùng Chu tứ lang vẫn bị bắt làm cu li.
Bởi vì sắp tới đông chí rồi, chỗ xay bột tụ tập không ít người, qua đông
chí không lâu sẽ đến tết, cho nên không ít người đều mang lúa mạch tới
đây xay bột, hoặc là xay mì, tính làm cái gì ăn ngon chút, cũng làm ít
đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Thấ hai anh em Chu đại lang đang xay cây đậu đã ngâm, liền tò mò hỏi một câu, "Đây là đang muốn làm gì thế?"
"Làm đậu phụ."
"Đậu phụ là cái gì?"
Chu đại lang còn chưa trả lời, trưởng thôn đang đứng gần đó hút thuốc lá
sợi liền nói: "Đậu phụ à, trắng trắng mềm mềm, ăn rất ngon."
Vì thế mọi người đều quay ra phía trưởng thôn, "Trưởng thôn, ngài ăn rồi hả, đó là thứ hiếm lạ gì vậy?"
Trưởng thôn liền cười nói: "Cũng không thể coi là thứ hiếm lạ, chỉ là chỗ
chúng ta rất ít ăn, nhưng bên ngoài có, không nói đến mấy nơi xa, trên
châu thành cũng có, thứ này cũng không đắt, một văn tiền hai miếng, còn
rẻ hơn trứng gà, nhưng hương vị không tệ, quan trọng nhất là vào đông ít đồ ăn, rất nhiều nhà trên châu thành đều ăn cái này."
"Trưởng thôn biết cách làm nó không?"
"Đó là tay nghề nhà người ta, sao ta biết được, chỉ là lúc trẻ có theo chân người ta đi qua châu thành ăn qua thôi." Lúc ấy bọn họ đi vào thời điểm không tốt, vào đúng mùa đông, cơm đắt, thịt đắt, thức ăn cũng đắt, tìm
kiếm rất lâu mới phát hiện ra đậu phụ.
Mỗi ngày một văn tiền là
có thể mua được hai miếng, trực tiếp xắt thành miếng nhỏ cho vào nồi
nấu, ngay cả cơm ngô cũng có thể ăn một bữa, rẻ mà ngon!
Trưởng thôn nhớ lại mùi vị một lúc rồi nhìn về phía Chu đại lang, hỏi: "Nhà ngươi biết làm cái này hả?"
Chu đại lang vô cùng thật thà, cười nói: "Nhà cháu sao mà biết, là Mãn Bảo
đến nhà Bạch tiểu công tử ăn cơm tối, trở về nói với chúng cháu, nhà
cháu liền suy nghĩ, làm được thì trong nhà có thêm một món, cũng để cho
bọn nhỏ đỡ thèm."
Liền có người cười nói: "Cách này không tệ, nhà các ngươi làm trước đi, nếu làm ra được, thì lại dạy chúng ta."
Chu đại lang và tiểu Tiền thị đều tỏ vẻ không thành vấn đề.
Chu tứ lang vừa nỗ lực đẩy cối xay, vừa cười hì hì nói: "Muội út nhà ta còn nói, đậu phụ này có dinh dưỡng như thịt đó, trưởng thôn, lúc ấy ngài ăn đậu phụ, có thấy mập lên hay không?"
Trưởng thôn liếc ngang hắn
một cái, phất tay đuổi hắn ra: "Nói kháy ta hả, Chu tứ, mấy ngày nay ta
thấy bà mối đi đến nhà ngươi mấy lần rồi, cuối cùng đã định ra được
chưa, là cô nương nhà ai?"
"Biết mặt chưa, có đẹp không?"
"Đẹp để làm gì chứ, phải xem có làm được việc không, Chu tứ, ngươi cũng đừng nghịch ngợm với đám trẻ nữa, mấy cô nương mà thấy, thì ai muốn gả cho
ngươi."
"Đúng thế, đúng thế, không nhắc chuyện trước kia nữa,
ngày mai ngươi cứ vác cái cuốc ra đồng làm việc đi, để cô nương nhà
người ta tới nhìn, bảo đảm thành công."
"Dẹp đi ông ơi, vào đông
còn vác cuốc ra đồng, ông tưởng cô nương nhà người ta là đồ ngốc hả? Chu tứ, đừng nghe mấy biện pháp xấu của hắn, tẩu nói ngươi nghe, ngươi lên
huyện thành mua một mảnh vải, trước tiên cứ đổi mới cả người đã, chỉ
bằng cái mặt này, dáng người này của ngươi, cô nương có đẹp đến đâu cũng có thể dụ được."
Các thôn dân cười ha ha, Chu tứ lang đỏ mặt, đẩy cối xay không nói một lời.
Chu đại lang thấy thế cũng không kìm được vui vẻ, sau đó mới nói với mọi
người: "Mấy người đừng trêu ghẹo hắn nữa, hắn tuổi trẻ mặt mỏng."
"Hắn còn mặt mỏng hả......."
Vốn dĩ tiểu Tiền thị đang cười tủm tỉm, nghe thấy lời này lại không vui,
cao giọng ngắt lời đối phương, nói: "Sao mà không mỏng chứ, lão tứ nhà
ta cũng mới mười tám, ngay đến tay cô gái nhỏ còn chưa từng nắm, nói
chuyện thành thân có thể không ngại ngùng sao? Ai mà như các ngươi chứ,
nói lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền vậy."
"Thế sao, hôm
kia ta còn thấy lão tứ lội bùn bắt cá chạch với một đám trẻ con đấy, đã
lớn như vậy rồi, sao còn cầm đầu đám trẻ con, thế này mà có thể thành
thân hả?"
Tiểu Tiền thị không thèm để ý nói: "Thành gia lập
nghiệp mà, chính là vì tính hắn trẻ con, mẹ chồng ta mới muốn tìm người
nào giỏi tí về quản hắn, có vợ rồi, sau này sẽ khác."
Tiểu Tiền
thị đang nhân cơ hội nói yêu cầu chọn vợ của nhà họ Chu ra, nàng cười
nói: "Mẹ chồng ta đã nói rồi, về sau nếu lão tứ có vợ, có thể môn đăng
hộ đối là tốt nhất, nếu không thể, thì nhà ta cũng không làm cô nương
nhà người ta chịu khổ, chỉ cần có khả năng, có thể quản lão tứ nhà chúng ta là được."
Chu đại lang cũng nhanh chóng nhân cơ hội đẩy mạnh
tiêu thụ đệ đệ hắn, "Lão tứ chỉ là hơi nghịch ngợm thôi, chứ năng lực
làm việc đồng áng không tệ, chẳng hề kém hơn mấy người anh bọn ta đâu,
có nàng dâu quản được hắn, là xây được cái nhà rồi."
Đừng nói, nghe xong lời này, có không ít người đều thấy động lòng.
Có mấy phụ nhân hơi lớn tuổi đã trực tiếp đánh giá Chu tứ lang, tuy rằng
đều là cùng thôn, nhưng cơ hội tỉ mỉ đánh giá từ đầu đến chân người ta
đúng là không nhiều lắm.