Tòa nhà nhà họ Bạch rất nhanh đã xây xong, giữa trưa ngày hoàn thành đó, bọn Mãn Bảo không ăn cơm ở trường học, mà chạy vù vù phía sau Bạch
Thiện Bảo vào nhà mới ăn cơm.
Bạch lão phu nhân Lưu thị vô cùng
hào phóng, lên huyện thành mời đầu bếp về, còn mời không ít người trong
thôn đến giúp bọn họ, cố ý muốn làm một ngày tiệc cơ động.
Phàm là khách tới đều có thể ngồi vào ăn cơm luôn, không cần tặng lễ.
Nhân vật số một trong thôn Thất Lí - Trang tiên sinh đương nhiên cũng ở
trong danh sách được mời, và tất nhiên, bọn Mãn Bảo cũng đều được gọi
tới.
Trong thôn có một người tính một người, từ bà lão 60 tuổi
còn đi được, cho tới đứa bé tám chính tháng chỉ có thể ăn đồ nhẹ, ai ai
cũng tới.
Đương nhiên, các thôn dân cũng ngại đi tay không, đều
hoặc nhiều hoặc ít mà mang theo vài thứ, đám tiểu Tiền thị đi giúp đỡ
cũng uyển chuyển từ chối tiền công nhà họ Bạch đưa, nàng dâu trưởng thôn thay mặt mọi người trả lại tiền thưởng cho người hầu, nói: "Trong thôn
có việc vui, mọi nhà đều đến giúp một hai, cũng chưa từng thấy nhà ai
đưa tiền. Lão thái thái nhà các ngươi nếu đã chuyển đến sống trong thôn, vậy chính là người của thôn Thất Lí, bà con quê nhà, giúp đỡ lẫn nhau
là chuyện nên làm."
Mọi người vội vàng đồng ý, tiểu Tiền thị còn nói: "Cũng là bởi lão thái thái nhà ngươi xây nhà không giống nhà khác, phải xây rất nhiều ngày, nên đàn ông nhà chúng ta mới đành không biết
xấu hổ nhận tiền. Chứ lúc trước cô nhỏ của ta về nhà, ầm ĩ muốn giúp các ngươi xây nhà ở, vốn tưởng rằng chỉ cần mấy ngày là có thể xây xong."
"Đúng vậy, bà con quê nhà, nhà ai xây nhà không đến giúp một tay? Chỉ cần
nuôi ăn là được, trước đó đám đàn ông lấy tiền công đã rất xấu hổ rồi,
chúng ta chỉ giúp đỡ làm hai bữa cơm, cọ rửa chút bát đũa, cũng không
cần làm bếp chính, sao lại lấy tiền công được, mau mang về đi, mau mang
về đi."
Hiển nhiên người hầu không đoán trước được điều này, cái này vượt quá phạm vi kiến thức của bọn họ, chỉ có thể mang tiền thưởng
về nhà tìm lão phu nhân và thái thái.
Hiển nhiên Trịnh thị cũng không nghĩ tới, nói: "Thôn dân Thất Lí thật đúng là chất phác, mẹ, vậy tiền này còn đưa nữa không?"
Lưu thị suy nghĩ, nói: "Nếu đã là tập tục trong thôn bọn họ, vậy không cho
nữa, cứ cố đưa, không chỉ không như ý, còn có vẻ xa lạ."
Trịnh
thị kinh ngạc cảm thán, "Trên đời này thế nhưng lại có người làm giúp
không lấy tiền, con dâu nhớ rõ trước kia ở trong tộc, ngay đến họ hàng
xa tới giúp vài việc nhỏ, cũng phải đưa tiền công."
"Tập tục các nơi không giống nhau, chúng ta nhập gia tùy tục, dặn dò phòng bếp, phân loại tốt mấy thức ăn thừa trông còn được lại, tan tiệc đưa cho nhóm
nương tử mang về."
Người hầu vâng dạ.
Mà lúc này, Mãn
Bảo đang trèo lên một chiếc ghế dựa cao cao, hai chân không chạm đất
ngồi bên cạnh Bạch Thiện Bảo, tò mò ngó trái ngó phải, bé nhìn thấy
không ít người quen thuộc, nhưng không phát hiện được đám ngũ ca, liền
thở dài một hơi như người lớn.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, mọi người chỉ có thể uống nước, vì thế Bạch Thiện Bảo quay sang tán gẫu với bé, "Ngươi than thở gì vậy, có phải là bởi vì tiên sinh bảo chúng ta
còn chưa thể viết văn không?"
"Không phải."
"Vậy thì bởi vì sao?"
Mãn Bảo liền "ai" một tiếng, nói: "Ngũ ca và lục ca ta vẫn chưa tới, chắc
chắn bọn họ lại đi làm ăn rồi, xem ra hôm nay bọn họ không có phúc được
ăn ngon, ta nghe đại tẩu nói, nhà các ngươi còn làm thịt ngỗng, con
ngỗng kia to chừng này này."
Mãn Bảo khoa tay múa chân vẽ một
vòng tròn lớn, Bạch Thiện Bảo liền nói: "Không có khả năng, ta chưa từng thấy con ngỗng nào trong nhà ta."
"Không nhầm đâu, đại tẩu của
ta cũng không nói dối." Mãn Bảo nói: "Ngươi không tin, thì chờ lát nữa
đồ ăn bưng lên rồi xem, xem con ngỗng kia có phải lớn như vậy không?"
Bạch nhị lang nghe thấy đề tài của bọn họ sắp rẽ đi hướng khác, không nhịn
được khó chịu sửa đúng về cho bọn họ, nói: "Không phải ngươi nói ngũ ca
lục ca ngươi đi làm ăn sao? Chúng ta đã đi học vài ngày rồi, sao bọn họ
vẫn còn đi?"
"Cái này có quan hệ gì với việc chúng ta đi học
chứ? Tam ca của ta vẫn phục dịch ở đó mà, chắc chắn là phải đi, không
thì tam ca ta phải ăn bánh bao nguội, uống nước lạnh, đáng thương biết
bao."
Ngày mùa đông uống nước lạnh, Bạch nhị lang cũng từng nếm
thử qua, rùng mình một cái, nói: "Phải chịu tội này còn không bằng tiêu
tiền đổi phục dịch ấy."
Nếu là trước kia, Bạch nhị lang chắc
chắn không hiểu mấy chuyện này, nhưng sau khi đi theo đám Mãn Bảo một
chuyến, lúc cậu trở về cũng lo lắng cho tương lai mình phải đi làm lao
đinh.
Tuy rằng chỗ đó chơi rất vui, nhưng nếu bảo cậu đào đất
liên tục cả ngày, thì cậu vẫn rất không muốn. Cho nên vừa về cậu liền
hỏi cha, biết được cha cậu dùng tiền đổi phục dịch, bằng không giờ người đi phục dịch đang là cha cậu rồi, về sau chờ đại ca cậu thành niên,
phỏng chừng liền đến lượt đại ca cậu.
Sau khi biết có thể dùng
tiền thay thế, Bạch nhị lang liền thấy kiêu ngạo, tuy rằng tuổi cậu còn
nhỏ, chưa biết nhiều thứ lắm, nhưng cũng biết, nhà bọn họ là nhà có tiền nhất trong thôn, thậm chí là có tiền nhất trong mấy thôn lân cận!
Mãn Bảo cũng không phải chưa từng nói qua với người nhà, cho nên bé biết
nguyên nhân, lắc đầu nói chắc chắn như đinh đóng cột: "Nhà ta không có
đủ tiền, năm lượng bạc đó, đủ để cho ngũ ca ta cưới một nàng dâu."
Bạch nhị lang trợn to mắt, "Năm lượng là có thể cưới một nàng dâu?"
"Đúng vậy, năm nay cha ngươi lấy tiền cưới vợ của đại ca ngươi cầm đi đổi
phục dịch, sang năm sẽ lấy tiền cưới vợ của ngươi đi đổi," Mãn Bảo sầu
lo thay cậu, "Nếu sau này ngươi không cưới được nàng dâu thì làm sao bây giờ."
Bạch Thiện Bảo che miệng cười.
Bạch nhị lang vừa kinh vừa sợ, tuy rằng cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết nàng dâu là thứ tốt.
Cậu liền tụt từ trên ghế xuống, chạy một mạch đến chỗ cha cậu, đúng lúc
phòng bếp bắt đầu bưng thức ăn lên, một đám trẻ con liền cầm lấy đũa như lên trận địa sẵn sàng đón địch.
Sau khi trải qua một lần điều tra phục dịch, Bạch Thiện Bảo đã không còn kén ăn nữa, bây giờ thấy cái gì cũng đều muốn ăn.
Vừa hay người bưng đồ ăn là nhị tẩu Phùng thị, nàng thấy cô nhỏ, lập tức
cười với bé, để thịt trong tay tới gần chỗ Mãn Bảo phía bên kia.
Một đám trẻ con òa lên một tiếng, rối rít nhìn thịt trong tô mà thầm chảy
nước miếng, nhưng đồ ăn chưa bưng lên hết, không ai dám động.
Trước khi tới, Trang tiên sinh đã giảng qua một khóa lễ nghi cho mọi người, nói rõ quy tắc làm khách đi ăn cơm là thế nào.
Trang tiên sinh ngồi ở bàn đầu ngay sảnh chính, nhìn thoáng qua bên này, thấy đám học sinh đều rất ngoan, liền vừa lòng gật đầu.
Đang lúc vừa lòng, Bạch nhị lang liền chạy tới đây, đứng trước mặt Bạch lão gia ngồi bên người ông, cũng chính là cha của Bạch nhị lang tức giận hỏi, "Cha,
có phải người lấy tiền cưới vợ của con đi đổi phục dịch không?"
Bạch lão gia: "......"
Đôi mắt của Mãn Bảo dính chặt vào tô thịt, để dời đi lực chú ý, bé liền vừa nhìn thịt chằm chằm vừa nhỏ giọng nói với Bạch Thiện Bảo bên cạnh: "Bọn ngũ ca của ta lợi hại lắm, hôm kia và hôm qua đều kiếm được rất nhiều
tiền."
Bạch Thiện Bảo không thiếu ăn, lúc này coi như còn thận
trọng, nhưng thấy Mãn Bảo như vậy, cũng cảm thấy thèm, cậu liền gian nan dời ánh mắt đi, vừa lúc nhìn Mãn Bảo hỏi: "Rất nhiều là bao nhiêu?"
"Ngũ ca và lục ca ta kiếm được 368 văn đó, còn được hơn nửa túi lúa mạch,
nhị ca ta ít hơn chút, nhưng cũng kiếm được 289 văn, còn có rất nhiều
rất nhiều lúa mạch và hạt thóc, ngươi nói xem có phải bọn họ rất lợi hại hay không?" Mãn Bảo nói: "Sau khi chia tiền, ta cũng phải đi mua ngỗng
về nhà ăn."