Một Đêm Bảy Năm
Bắt đầu từ hôm nay, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung hạnh phúc. Dưới
sự chăm sóc của Song Thư Vân, cuộc sống của Lan Ninh cực kỳ dễ chịu,
được tẩm bổ đến mức trắng nõn mềm mại, cả người giống như quả mật đào
chín mọng, căng tròn đầy ắp nước.
Vào khoảng giữa trưa ngày hôm
đó, Khương San San do công việc yêu cầu phải đến văn phòng Lan Ninh cùng cô bàn bạc công việc. Mới nói xong, tiếng chuông tan tầm liền vang lên.
Nhìn sắc mặt kiều diễm của Lan Ninh, Khương San San ghen ghét
nói: “Quả nhiên có sự tưới nhuần của đàn ông, phụ nữ liền phá lệ kiều
diễm nha.” Cô ấy nhìn nhìn làn da ám trầm của mình, trong lòng đối với
người đàn ông kia tâm càng ngày càng lạnh.
Lan Ninh bị cô ấy
trêu ghẹo mặt đều đỏ, theo bản năng hướng lên trên cổ áo kéo kéo, không
muốn để cô ấy nhìn thấy những dấu vết hoan ái của chính mình.
Khương San San lại là tài xế già, vừa nhìn thấy động tác này còn cố ý đem cổ
áo cô kéo kéo xuống, đúng lúc nhìn thấy những dấu hôn chằng chịch kia,
trêu ghẹo nói: “Ya, tình hình chiến đấu có vẻ vô cùng kịch liệt. Không
thể tưởng được.”
Lan Ninh không để ý tới cô ấy, mặt lại càng ngày càng đỏ.
Khương San San lại làm mặt quỷ ở bên tai cô nói nhỏ: “Xem ra kỹ thuật của
người đàn ông đó không tồi, hầu hạ cậu rất sướng nha. Chậc chậc……”
Lan Ninh không thể nhịn được nữa, mặt sắp bốc hỏa, cắn răng mắng: “Cút.”
Khương San San cười lớn, bước đi như một cơn gió. Lúc ra cửa, còn nói một câu: “Tớ về văn phòng lấy điện thoại và ví tiền, cùng nhau ăn trưa.”
Lan Ninh sờ sờ mặt, hừ một tiếng, coi như đồng ý. Quả thật trong khoảng
thời gian này, Song Thư Vân đem cô chăm sóc cực kỳ tốt, từ các phương
diện mà nói, đều không có một điểm nào khiến cô không thỏa mãn.
Cô tắt máy tính, đi nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt bằng nước lạnh, muốn cho
bản thân nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nhiệm vụ công việc của cô rất
nặng nề, mỗi ngày nếu không đẩy nhanh tiến độ công việc, cuối tuần lại
phải tăng ca. Chính là từ khi sống cùng Song Thư Vân, cô cư nhiên không
muốn tăng ca ngày đêm như thế này nữa, muốn cùng anh cuối tuần đi ra
ngoài đi dạo khắp nơi.
Kết quả, cô còn chưa kịp vào nhà vệ sinh, liền nghe được bên trong truyền đến một câu: “Lan Ninh dường như thật
sự yêu đương rồi.”
“Không phải nói, trèo cao phú nhị đại sao? Ai biết người ta chơi đùa bao lâu thì vứt cô ta đi.” Giọng nói tràn ngập
ghen tị cùng ác ý.
Lan Ninh dừng lại bước chân, lại có người
nói: “Người đàn ông đó theo đuổi cô ấy gấp gáp nhiệt tình như vậy, xem
ra không phải thái độ đùa giỡn đâu.”
“Ôi, thật buồn cười, mấy
người nhà giàu tán gái đều không phải như vậy sao, không nắm được trong
tay mọi thứ đều tốt. Dù sao người ta có tiền, chơi đùa thoải thích, coi
là gì chứ. Nhưng lại có mấy người có thể lâu dài. Chính là Lan Ninh ở
tuổi này rồi, còn cùng người ta chơi trò chơi tình ái, tôi xem cô ta có
thể nịnh nọt được gì.” Một lúc lâu Lan Ninh mới nghe ra được, người phụ
nữ nói lời phá lệ khó nghe này là người nào.
Đây không phải là
Tô Vân của bộ phận kinh doanh năm ngoái giới thiệu em họ chính mình cho
cô, nhưng cô không đồng ý đó sao? Tô Vân người phụ nữ này, năng lực
nghiệp vụ không được coi là giỏi, nhưng vào công ty đã lâu, ít nhiều có
chút nhân mạch, cũng coi như là nhân viên kỳ cựu của công ty, ít nhiều
có chút địa vị.
Bất quá em họ của cô ta thật không ra sao, nói
thật cô ta giới thiệu người em họ này cho Lan Ninh còn không phải bởi vì nhìn trúng tiền lương cao của Lan Ninh thôi sao, người cũng cần cù chịu làm, lớn lên cũng không tồi?
Lan Ninh bình thường cùng Tô Vân
qua lại cũng không ít, nhưng đối với chuyện này lại không chút do dự mà
từ chối. Bởi vì cô và em họ Tô Vân quen biết nhau khi Tô Vân kết hôn,
lúc ấy em họ nhà họ Tô giúp đỡ chiêu đãi các đồng nghiệp trong công ty.
Người đàn ông đó liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lan Ninh, trong miệng
còn kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo, đối với Lan Ninh còn hết sức cống
hiến ân cần. Cho nên ấn tượng của Lan Ninh đối với anh ta rất kém.
Ấn tượng đầu tiên không tốt, Lan Ninh một chút cơ hội cũng chưa cho, trực
tiếp từ chối Tô Vân. Sau đó Tô Vân cũng không nói gì, nhưng hai người
cũng chỉ là quan hệ công việc, bình thường cũng không thân thiết, Lan
Ninh cũng không để trong lòng. Cô thật sự không ngờ, Tô Vân cư nhiên để ý chuyện này như vậy, qua hai năm rồi mà còn ở sau lưng cô nói như vậy.
Tô Vân nói thực sự có chút khó nghe, hai người kia cũng không tiếp tục đề
tài này nữa, một người trong đó liền chuyển đề tài, nói: “Đi thôi, đi ăn trưa.”
Người còn lại cùng theo lời nói của người kia nhanh
chóng bỏ qua chuyện này, Lan Ninh cũng đúng lúc này đẩy cửa nhà vệ sinh. Mấy người bên trong nhìn thấy cô, trong nháy mắt cứng đờ, nhưng lại rất nhanh làm như không có việc gì cùng Lan Ninh chào hỏi.
Lan Ninh cũng cùng các cô ấy chào hỏi như bình thường, chỉ có Tô Vân có chút âm
dương quái khí nói: “Ôi, Lan Ninh, hình như bạn trai của cô hai ngày nay không có đưa cơm đến?”
“Ừ.” Lan Ninh nhàn nhạt trả lời, lười để ý cô ta. Nếu không phải vì cùng là đồng nghiệp, cô căn bản đều không
muốn để ý đến người phụ nữ như vậy một chút nào. Người phụ nữ thích nhai lưỡi sau lưng kiểu này, đều là đối tượng che chắn cô.
Từ khi ở
chung với nhau, Lan Ninh yêu cầu Song Thư Vân không được đến đưa cơm, cô rất rõ Song Thư Vân cũng không phải là người không có chuyện gì làm,
mất thời gian đưa cơm, anh liền phải tìm một thời gian khác bù vào. Cô
thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện Song Thư Vân lén làm việc.
Song Thư Vân lúc đầu còn không đồng ý, nói: “Anh đã nói phải đối tốt với em, lúc này mới kiên trì được có mấy ngày.”
Lan Ninh khuyên nhủ: “Bữa tối chúng ta có thể cùng nhau ăn. Bữa trưa em tự
mình giải quyết. Ngày tháng còn dài, anh cũng không thể cả đời đưa cơm
trưa cho em.”
Song Thư Vân ngẫm lại cũng đúng, ngày tháng cả đời sau này còn dài. Làm gì có thể ngày ngày ở bên nhau như thế, một ngày
ba bữa cơm đều cùng nhau ăn. Chưa kể anh công việc bận rộn, chính là anh cũng không thể suốt ngày vây quanh Lan Ninh không làm việc được, anh là trụ cột gia đình, Lan Ninh còn có công việc của chính mình, thỉnh
thoảng còn phải đi công tác gì gì đó. Hai người sao có thể ngày ngày
cùng nhau ăn cơm.
Sau đó, Lan Ninh lại tiếp tục cùng Khương San San như thường lệ cùng nhau ăn trưa.
“Không phải chứ, mới mới mẻ chưa được mấy ngày. Này, tôi nói Lan Ninh, người
đàn ông có tiền này nha nắm được trong tay liền không biết quý trọng. Cô nhất định đừng coi mấy người đàn ông giàu có đó là thật tâm.” Lời của
Tô Vân càng lúc càng quá đáng. Nhìn thì có vẻ muốn tốt cho Lan Ninh,
nhưng từng câu từng chữ đều khó nghe như vậy.
Hai người còn lại
nghe được rất xấu hổ, lúc này ngược lại không dễ gì mà rời đi được. Hai
người bọn họ tuy không phải nhân sĩ mới vào xã hội, nhưng ở trong công
ty lại là người mới, mới vào công ty không đến một năm, biết Lan Ninh là quản lý bộ phận kỹ thuật rất có thực quyền, chắc chắn không dễ gì phủi
tay chạy lấy người, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lan
Ninh cười nhẹ vài tiếng, nói: “Cô không cần nhọc lòng lo lắng vấn đề
này. Đừng việc gì cũng cả ngày nhìn chằm chằm tôi.” Nói xong, liền trực
tiếp tiến vào phòng trong nhà vệ sinh, không thèm nhìn Tô Vân.
Tô Vân bị á khẩu trước hai câu nói trực tiếp thắng thắn của cô, sửng sốt một lát, tức giận bỏ đi.
Hai vị nữ đồng nghiệp kia, đưa mắt nhìn nhau, đều cô ý lùi lại phía sau một bước, không cùng Tô Vân cùng nhau đi. Các cô nghe coi như đã hiểu, lời
này của Lan Ninh trong lời nói có ẩn ý. Quả nhiên, Lan Ninh người ta vừa rồi đã nghe thấy ba người các cô nói chuyện. Nhưng, hai người ngẫm lại
chính mình cũng chưa nói bậy bạ gì về Lan Ninh, nhiều nhất là bát quái
một chút, cũng chỉ là có chút xấu hổ mà thôi.
Kết quả, Tô Vân
vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Khương San San, Khương San San cũng là một người thông minh lanh lợi trong công ty, cùng mọi người đều có thể nói
qua vài câu. Thấy cô ta vẻ mặt đầy phẫn nộ, không khỏi hỏi: “Ây ya, lúc
này ai chọc đến Tô tiểu thư của chúng ta vậy. Làm gì mà tức giận đến như vậy.”
Tô Vân sắc mặt thay đổi hai lần, dừng lại, thản nhiên
nói: “Cũng không có gì. Nhưng là nhìn thấy có một số người, chính là
thấy không rõ chính mình có mệnh gì, có cái gì đặc biệt hơn người, nhưng lại trèo cao lên mấy người nhà giàu, liền cho rằng chính mình có thể
làm thiếu phu nhân nhà giàu. Còn không phải chỉ là cái mệnh làm công
thôi đó sao.”
Khương San San nhất thời không hiểu được ý của cô
ta, cô ấy đã kết hôn tám trăm năm rồi, người của cả công ty đều biết, Tô Vân tự nhiên cũng biết, lời này rõ ràng không phải nói cô ấy, nhưng ở
công ty người phụ nữ nào trèo cao lên mấy người nhà giàu, cô thật đúng
là không biết. Suy cho cùng bọn họ ở loại công ty này, xác suất muốn gặp gỡ mấy anh công tử nhà giàu thật sự quá ít. Những người có tâm trí này, cũng sẽ không làm việc ở một nơi như thế này.
Có Khương San San ngắt lời, lời nói của Tô Vân lại thật dài, hai vị đồng nghiệp phía sau
cùng Lan Ninh đều đi ra, vừa vặn nghe được những lời này.
Hai vị nữ đồng nghiệp quả thực hận không thể lui về phía sau, Lan Ninh lại kéo các cô ấy đi ra theo, đi đến trước mặt Tô Vân nói: “Tôi có mệnh gì,
cũng đâu liên quan gì đến cô. Nói làm như bản thân cô không phải là cái
mệnh làm công vậy đó.”
“Cô thì có cái gì tốt, đồ gái già gần 30
tuổi, đừng nghĩ trèo lên mấy người nhà giàu là có thể gả đi được, người
ta còn không phải chơi đùa với cô thôi sao.” Tô Vân thẹn quá hóa giận
mắng chửi.
Khương San San nghe thấy nhướng mày, Lan Ninh cũng
không ngăn cô ấy lại, mắng chửi: “Cô còn không phải là ghen tị chính
mình không tìm được người đàn ông giàu có nào hay sao? Cũng không nhìn
xem chính mình có bản mặt gì, có ghê tởm quá hay không vậy.”
“Tô Vân, đây là cô không đúng rồi. Tôi chính là nói, công ty sao lại có
nhiều tin đồn nhảm truyền đi như vậy, nói nửa ngày hóa ra là do cô làm.
Lan Ninh lúc nào đắc tội cô, phải ở sau lưng hủy hoại người ta như vậy.
Tích đức một chút đi. Người ta nói chuyện yêu đương liên quan cái rắm gì đến cô. Cả ngày nhìn chằm chằm người ta, cô muốn làm gì?” Khương San
San bùm bùm nói một tràng.
Vẫn còn có một ít đồng nghiệp sắp ra
khỏi công ty, trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngạc nhiên, hoàn toàn
không biết mấy người này sao lại cãi nhau ghê dữ vậy.
Tô Vân
thẹn quá hóa giận, lật lọng mắng chửi: “Liên quan cái rắm gì đến cô, cô
cùng cô ta còn không phải cấu kết làm việc xấu với nhau à. Cô mỗi ngày
cùng cô ta dính lấy nhau, còn không phải muốn dính chút hào quang giàu
có của người ta, có phải còn muốn hồng hạnh vượt tường hay không.”
Lúc này, toàn thể mọi người sợ ngây người, ngay cả những người không biết
cũng không thể tin được mà nhìn Tô Vân, lời nói này cũng quá khó nghe
rồi. Bộ dạng này của Tô Vân hoàn toàn chính là một người đàn bà chợ búa
chanh chua đanh đá, chỗ nào giống nhân viên văn phòng. Mọi người bình
thường tuy cũng hay xảy ra mấy loại chuyện tranh chấp cãi vã này nọ,
nhưng mấy chuyện đó đều là nhắm vào việc chứ không nhắm vào người, hơn
nữa cũng không thể giống hiện tại bộ dạng chửi đông đổng thế này được.
Mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, trào phúng, coi
thường,v.v, có không ít người đồng cảm nhìn về phía Lan Ninh và Khương
San San.
Khương San San tức giân đến bật cười, nói: “Chậc, chậc, chúng tôi không cùng cô cãi nhau nữa, quá mất mặt. Nhìn vẻ mặt đố kị,
ghen ghét và hận thù này, e rằng trong lòng chỉ hận không thể nhào vào
một người đàn ông giàu có nào đó, đáng tiếc, không ai thèm.” Nói xong,
cô ấy lôi kéo Lan Ninh rời đi.