Khi Lục Trì Dự đi ra ngoài, cả thân dâu của Hách Điềm đều sụp đổ, hoảng
loạn trong lòng, mắt đau còn không dám khóc chỉ có thể nằm trên giường.
Người chăm sóc được thuê ở một phòng khác nếu cậu không ấn chuông thì sẽ không vào. Cậu cũng không định gọi người ta giúp.
Cậu chú ý tới bên ngoài cửa sổ có một cái cây bị gió thổi run lẩy bẩy trông cực kỳ đáng thương. Vốn là mùa lá rụng, những chiếc lá tung bay trong
gió lớn, trên cành khô còn sót lại vài chiếc lá lung lay sắp rơi. Cậu
nghĩ đến bài văn trong sách giáo khoa, hình như tên là "Chiếc lá cuối
cùng" mà không nén nổi đau buồn, cảm thấy dâu sinh cũng như chiếc lá
phải rụng xuống.
Còn chưa tạm biệt chị Quế Hoa, còn chưa chữa
khỏi chân của tiên sinh, còn chưa trả lại tiền cho ngài ấy. Hách Điềm
nhúc nhích ngón tay cảm thấy bản thân không thể bi quan như vậy được,
cậu còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm mà tiên sinh cũng đang cố gắng vì
cậu nữa.
Nghĩ tới đây, Hách Điềm chịu đựng đau đớn mà lấy sách
tiên sinh mua cho mình, tựa vào mép giường cố xem. Cậu gần như đã học
xong sách cấp hai rồi. Dạo này tiên sinh giao cho cậu rất ít bài tập, vở lúc trước cũng bị mất nên cậu đọc lại đề trên sách để khắc sâu vào trí
nhớ.
Hách Điềm đang đắm chìm vào học tập không rảnh đi sợ sệt cái chết, ngay cả đau đớn trên người cũng nhẹ đi một chút.
Ánh sáng trong phòng tối đi một chút mà Hách Điềm cũng không nhận ra.
"Toán lớp chín? Không tồi nha, yêu tinh bây giờ thất học quá nhiều, biết học tập là chuyện tốt".
Giọng nói bất ngờ xuất hiện dọa Hách Điềm sợ tới mức đánh rơi bút, nhưng rất
nhanh cậu phát hiện ra giọng nói này... rất quen thuộc.
Vừa
ngước lên nhìn, là một người đàn ông ngoài ba mươi, mi thanh mục tú*,
khí chất nhã nhặn, đang ngồi cạnh bên nhìn sách giáo khoa trên tay cậu.
*Kiểu đường nét khuôn mặt tuấn tú, lông mày lông mi như được tô vẽ
"Còn nhớ ta à". Hắn đứng dậy, quan sát căn phòng. Lục Trì Dự đặt khách sạn
đương nhiên là chọn nơi tốt nhất, phòng không chỉ rộng rãi được trang
hoàng tráng lệ mà còn đầy đủ đồ dùng cực kỳ tiện nghi.
"Xem ra cậu cũng không tồi cho lắm, ta có thể nói tên kia yên tâm".
Đến bây giờ Hách Điềm vẫn không thể tin được là thần tiên đột nhiên xuất
hiện trước mặt cậu. Người này cũng không phải là Lôi Thần làm bạn với
cậu lúc trước mà là Phong Thần.
Nói tới đây, liền không thể
không nhắc tới lúc ấy Hách Điềm thành tinh như thế nào. Hôm đó vốn là
một ngày bình thường, có hai người đang cãi vã quyết liệt, nói là cãi vã cũng không đúng lắm mà hẳn là tranh luận, hai người đó là Lôi Thần và
Phong Thần. Vùng biển bên cạnh chuẩn bị nghênh đón một cơn bão to nên
đương nhiên hai người bọn họ là đi làm việc. Quan hệ của Lôi Thần và
Phong Thần không tệ nhưng vì bất đồng quan điểm nên họ thường tranh luận không ngớt, vấn đề bọn họ thảo luận hôm nay là: khả năng thành tinh của thực vật ở dưới đáy chuỗi thức ăn.
Lôi Thần cho rằng là có khả
năng, mà Phong Thần thì có ý kiến ngược lại. Nhưng tài ăn nói của Lôi
Thần kém hơn Phong Thần có học vấn cao, hắn xưa nay nóng nảy suýt nữa đã làm ầm ĩ với Phong Thần. Sau đó đầu óc hắn nóng lên, thấy bên trong lều lớn bên đường trồng đầy dâu tây, liền kéo Phong Thần vào trong rồi rót
thần lực vào một gốc dâu muốn chứng minh quan điểm có thể của mình. Tiếp theo Hách Điềm, cũng chính là cây dâu tây kia bất ngờ đi đến thế giới
này. Nhưng vì thần lực của Lôi Thần ngang ngược dữ dội, vốn là cây dâu
hoàn chỉnh cuối cùng chỉ còn lại một quả dâu hấp thu linh lực biến hình
thành công.
Phong Thần kinh ngạc nhìn Hách Điềm, nghĩ thầm lúc
trước đúng là không nghĩ tới Hách Điềm có thể sống tiếp thậm chí thành
tinh, dáng vẻ đắc ý vênh vào của Lôi Thần lúc ấy hắn vẫn nhớ rõ.
Nhưng cấp trên có quy định không được tùy ý làm phép cũng không thể giúp yêu
tinh quấy nhiễu trần gian, Lôi Thần vi phạm điều lệ phải bị xử phạt. Hắn cũng là mãi sau này mới nhớ được. Cũng không phải lần đầu hắn hành động lỗ mãng, vì trốn tránh hình phạt cũng là chịu trách nhiệm với sai lầm
của mình mà cắn răng bỏ Hách Điềm vào thế giới tùy thân, vừa làm việc
vừa dạy Hách Điềm cuộc sống thường ngày. Phong Thần thỉnh thoảng làm
việc cùng hắn, liền có thể thấy hắn mang theo một đống thứ không biết là gì đi vào như nuôi con trai. Dâu tinh này cũng là đáng yêu, lâu dần Lôi Thần cũng sinh ra tình cảm. Hắn dạy cậu khoảng chừng nửa năm mới đưa
cậu tiến vào thế giới loài người.
"Đại nhân, ngài biết thần tiên ở đâu ạ?" - Trong lòng Hách Điềm rất nhớ hắn.
Phong Thần tìm ghế sô pha ngồi xuống, đan tay vào nhìn cậu: "Hắn à, bị phát
hiện vi phạm quy định nên bị tống cổ đi cải tạo ở nhà máy điện của Thiên Đình dưới hạ giới rồi, vài chục năm mới ra được. Cậu cũng đừng nghĩ đi
gặp hắn, đây là xử phạt".
Hách Điềm lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Như thế ạ, cảm ơn ngài". Nói cảm ơn xong cậu liền không nói gì nữa, ngồi
bên mép giường nhìn Phong Thần đại nhân còn dặn dò gì hay không.
Phong Thần híp mắt lại nhìn cậu một lát dường như đang đợi cậu nói gì đó, thấy Hách Điềm đúng là không có ý định mở miệng.
"Tại sao không xin ta giúp?" - Một con sóc tinh như Ngô Tùng cũng có thể
nhìn ra cơ thể của Hách Điềm không ổn, Phong Thần đương nhiên không thể
bỏ qua. Hơn nữa trên cánh tay và cổ của cậu đều có vết thương, hắn liếc
một cái là có thể nhìn được có chuyện gì.
Vẻ mặt Hách Điềm buồn
rầu, đương nhiên cậu rất muốn xin giúp đỡ nhưng mà: "Thần tiên đã nói
không thể dễ dàng giúp yêu tinh, nếu tôi cầu xin ngài, ngài sẽ bị xử
phạt đúng không?"
Phong Thần gật đầu: "Đúng vậy". Quy định không chứa tình cảm.
Quả nhiên, Hách Điềm vừa thất vọng vừa cảm thấy đương nhiên, lúc thần tiên ở với cậu hồi trước phải chịu rất nhiều giới hạn.
"Cơ mà tuy không có cách cứu trực tiếp, nhưng còn có cách cứu gián tiếp".
Hách Điềm run lên, ánh mắt mong đợi nhìn về phía hắn.
Phong Thần đứng lên đi tới trước mặt cậu, vươn tay kiểm tra một chút: "Điều
ta lo lúc trước không nghĩ tới lại trở thành sự thật". Lần này tới đây
chủ yếu là để thăm Lôi Thần. Khi đi ngang qua thành phố F thì có mùi
hương ngào ngạt xuyên qua gió thổi tới, ngửi được mùi là của Hách Điềm,
nghĩ đến Lôi Thần giữ lại một khoản nợ tội lỗi, là bạn bè, hơn nữa lúc
đó hắn cũng ở đấy, Hách Điềm sinh ra ngoài ý muốn cũng có một phần do
hắn. Mà hắn khác với Lôi Thần, hắn đã đoán trước được tình huống của
Hách Điềm, liền ghé qua chăm sóc một chút.
Bản thể Hách Điềm quả thật quá mức yếu ớt, sau khi tiếp nhận sức mạnh khổng lồ của Lôi Thần
cũng không thể hấp thu hoàn toàn. Một phần dùng để hóa hình, một phần
giữ lại trong cơ thể, không tốt chính là phần linh lực dư này bị hạn chế bởi chủng loại. Linh lực Hách Điềm có thể hấp thu quá ít, cũng có nghĩa là cho dù thành tinh thân thể cũng không mạnh mẽ hoàn toàn, phần linh
lực dư thừa này thành nơi giấu bom, không hấp thu hết lại không có chỗ
để sớm muộn gì cũng giày vò yêu.
"Ta có cách để thân thể của cậu cứng cáp hơn đủ để chứa những linh lực này, cơ mà..."
Phong Thần nhíu mày: "Không thể nói thẳng, lấy một tờ giấy".
Hách Điềm tức khắc đưa giấy cho hắn còn đưa cả bút.
Chỉ thấy Phong Thần đặt bút lên giấy viết lưu loát một đống chữ, sau khi
viết xong thì đưa cậu, nói: "Đây là phương pháp ta có linh cảm mà sáng
tạo, cậu chỉ vô tình nhặt được thôi, hiểu chưa?"
Hách Điềm gật
đầu nhận lấy, phát hiện giống như luận văn mà trên sách nói... Gian nan
tìm được phương pháp từ luận văn đầy tính học thuật này.
Phương
pháp này là: tìm người có công đức thâm hậu, làm người đó tình nguyện
truyền công đức của mình cho Hách Điềm. Cách truyền công đức là tiếp
xúc, càng thân mật thì công đức hao tổn khi truyền sẽ càng nhỏ, tốt nhất là trao đổi □□.
Hách Điềm chăm chú đọc hết, nghiêm túc gật đầu
với Phong Thần: "Tôi hiểu rồi, cơ mà làm sao tìm được người có công đức
thâm hậu? Tôi không nhận ra được".
Câu hỏi này hiển nhiên cũng không thể trực tiếp trả lời.
Phong Thần ho khan một tiếng, lắc một món trang sức màu trắng được làm từ
ngọc trong tay: "Tối nay sẽ có một buổi đấu giá, đây chính là thời cơ
tốt để lập công đức".
Hách Điềm luôn chậm chạp nhưng dưới uy hiếp của cái chết thế mà trong nháy mắt đã hiểu được ẩn ý.