Trên đường về nhà, dì Hoa cười tươi như hoa, vui vẻ suốt đường đi.
Chú Hoa đang lái xe, nghe thấy phía sau gần như bị bao vây bởi chữ mẹ. Một
lớn một nhỏ cũng không cảm thấy chán ghét, giống như muốn bổ sung lại
những xưng hô thân mật mà trước kia đã bỏ qua.
Trái tim Miêu Miêu ấm áp, bé nhịn không được muốn gọi nhiều thêm lần nữa, không nhịn được
muốn ôm mẹ. Cái ôm của mẹ rất ấm áp, Miêu Miêu nhớ tới Chu Viên cực kỳ
thông minh có nói qua, lúc trước vì bé lạc đường nên mới tìm nhầm mẹ.
Miêu Miêu ôm chặt mẹ, về sau sẽ không tìm nhầm nữa.
Về đến nhà, hai mẹ con còn đang đùa giỡn với nhau, thỉnh thoảng lại kêu
một tiếng mẹ. Miêu Miêu thường thường lại nhìn chú Hoa bên cạnh, bé muốn gọi một tiếng ba nhưng lại có chút ngượng ngùng.
Buổi tối sau
khi dỗ Miêu Miêu ngủ thiếp đi, mẹ Hoa lại thông báo cho bà ngoại của
Miêu Miêu, bà cố ngoại và cô Lý chuyện Miêu Miêu gọi cô là mẹ.
Chú Hoa ngồi trên giường nhìn cô vui vẻ, yếu ớt mở miệng nói, "Em có cảm thấy còn thiếu thứ gì không?"
Dì Hoa quay đầu lại chớp mắt, "Không có."
Chú Hoa đắp chăn lại, "À."
"Được rồi được rồi, em biết anh đang nói gì mà, chẳng phải là chuyện sau khi
Miêu Miêu về chỉ gọi em là mẹ mà không có gọi anh là chú sao?" Dì Hoa ôm lấy chú Hoa, "Đừng giục bé, hiện tại khẳng định trong lòng Miêu Miêu đã gọi ba nhiều lần rồi, chỉ là còn thiếu chút dũng khí thôi."
Dì Hoa cầm máy tính bảng tới nói, "Vừa rồi bà ngoại của em có nói, lúc bà nói chuyện với Miêu Miêu, Miêu Miêu đã gọi em là mẹ."
Chú Hoa nhìn bộ dạng vui vẻ của cô cũng hiểu được những thứ này, xoa đầu dì Hoa, trong lòng anh kỳ thật vẫn rất vui vẻ, anh quá bận rộn nên thời
gian bên cạnh Miêu Miêu không nhiều bằng vợ.
Ngày thứ hai chú Hoa cùng dì Hoa đưa Miêu Miêu đến trường học, ngoài ra cũng có những nhà khác đưa con mình tới trường học.
Miêu Miêu nhớ tới động tác bé đã thấy qua trước kia của Miêu Miêu, thế là bé vẫy tay với mẹ Hoa, "Mẹ ơi, chiều gặp lại...."
Bé dừng một chút lại có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Ba ơi, chiều gặp lại...."
Sau đó bé đeo cặp sách bỏ đi vào trường học. Chú Hoa sửng sốt, sau đó như
không thể tin được nhìn vợ đang đứng cạnh mình, "Vừa rồi Miêu Miêu gọi
anh rồi?"
"Đúng vậy, ba đứa nhỏ." Mẹ Hoa vui vẻ nói, giữa đuôi mắt đều là ý cười.
Ba Hoa nắm tay mẹ Hoa, "Xin chào mẹ đứa nhỏ."
Lúc hai người ra khỏi trường học, bước chân như có gió.
Khi ba Chu dắt Chu Viên đi vào vừa vặn thấy hai vợ chồng mặt mày hớn hở nên cố ý đùa giỡn Chu Viêng đang mang khẩu trang, "Bạn Chu Viên mau nhìn
bên kia kìa, cha mẹ vợ của con đang ở bên kia."
Chu Viên ngẩng
đầu liền thấy ba mẹ của Hoa Miêu Miêu, cậu cho ba mình một ánh mắt rồi
mở miệng nói, "Con mới bảy tuổi, ba cảm thấy loại trò đùa như vậy thích
hợp nói cho con sao?"
"Người anh em, con giống bảy tuổi chỗ nào"
Ba Chu giơ tay, "Con nhìn đi, trẻ con bảy tuổi nhà người khác đều muốn
nắm tay ba mẹ."
Chu Viên nhìn tay của ba mình, sau đó nói, "Lúc trước con cũng được gọi là ba mẹ vợ."
Ba Chu nhanh chóng bế người lên, "Đi đi đi, nhanh vào phòng học đi, lát nữa phải vào lớp rồi."
Dù sao ông cũng không hi vọng bị người khác dùng ánh mắt khác thường đối đãi.
Chu Viên còn chưa tới phòng học đã thấy một bé gái mặc áo khoác màu hồng
đứng chờ trước cửa phòng học, không cần nhìn cậu cũng biết đối phương là Miêu Miêu.
Ba Chu cũng thấy rõ ràng, "Bạn ngồi cùng bàn với con có phải đang chờ con không?"
Miêu Miêu cũng nhìn thấy ba Chu, bé sợ hãi chạy vào lớp, Chu Viên thấy vậy
bèn nói với ba mình. "Được rồi, ba về trước đi, con sẽ nói với mẹ là ba
đã đưa con đến lớp."
Ba Chu: "...." Không biết là có phải ông ở
chung với con trai quá lâu hay không mà cảm thấy con trai cũng trở nên
nhạy cảm, vội vã đuổi ông đi như vậy là bởi vì ông dọa bé gái kia sao?
Chờ chút, loại chuyện có vợ liền quên cha mẹ không phải nên chờ tới khi con trai mười mấy tuổi mới xảy ra sao?
Ba Chu nhìn con mình chạy vào phòng học, ngay cả quay đầu nhìn lại cũng không có.
Chu Viên đến phòng học, Miêu Miêu còn muốn hỏi nói chuyện cái răng nên có
chút kích động nói với cậu, "Ba nói nếu muốn nhanh mọc lên thì cậu phải
ăn nhiều canxi.... Đồ ăn có nhiều có cái đó."
Miêu Miêu không
biết canxi là cái gì nên bé rất sợ mình quên đi, sau khi nghe ba nói bé
vẫn luôn dặn bản thân phải nhớ kỹ, nên buổi sáng hôm nay mới có thể nói
câu này một cách chính xác như vậy cho Chu Viên.
Chu Viên bị dáng vẻ nghiêm túc của bé đánh trúng, dưới đa số tình huống trẻ con đều là
nghe một đàng nói một nẻo, chẳng mấy chốc sẽ quên chuyện này, nhưng Miêu Miêu lại thật sự chăm chú lắng nghe khi làm chuyện gì đó.
Chu
Viên càng thêm thưởng thức người bạn nhỏ này, từ xưng hô vừa rồi của
Miêu Miêu với chú Hoa cậu biết ngay vì sao hai vợ chồng này lúc đi về
lại vui vẻ như vậy.
Chu Viên xoa đầu bé, "Được rồi, mình sẽ ăn
nhiều đồ ăn chứa nhiều canxi, cũng may Miêu Miêu nói cho mình biết nếu
không mình cũng không biết được cái này." Thật ra cậu đã sớm tra qua
rồi.
Miêu Miêu nghe được cậu nói vậy, cảm thấy mình đã được một
chuyện tốt nên bé vừa vui vẻ vừa thẹn thùng nắm tay Chu Viên về lại chỗ
ngồi.
Chu Viên bỗng ý thức được một vấn đề, lúc cậu chủ động nắm
tay Miêu Miêu và lúc Miêu Miêu nắm tay cậu, cậu lại không có một chút
bài xích nào. Thậm chí đến tận bây giờ mới phát hiện ra vấn đề này.
Phản ứng đầu tiên của Chu Viên chính là đừng để cha mình thấy được, bằng
không ông ấy lại đùa giỡn lần nữa, dù sao áp lực của người lớn rất lớn
nên mới thích cố tình gây sự.
Chu Viên nắm tay Miêu Miêu đi tới chỗ ngồi, sau đó lại tranh thủ thời gian làm bài tập.
Bài tập về nhà mỗi ngày của Miêu Miêu đều làm xong ở nhà, có dì phụ đạo
đồng thời ký tên, nhưng Chu Viên mỗi ngày tới trường mới làm còn phải
giả chữ ký của cha mẹ.
Miêu Miêu không quấy rầy Chu Viên làm bài
tập, bé nhìn bông hoa hồng nhỏ đỏ rực trên bảng đen bên cạnh, đằng sau
mỗi cái tên của các bạn đều có vẽ một bông hoa hồng.
Đằng sau tên của Miêu Miêu đã có hai bông hoa hồng, một cái là giơ tay trả lời câu
hỏi còn một cái là giữa trưa bé ăn hết thức ăn.
Nhưng bé cũng không phải là người có ít hoa hồng nhất lớp, đằng sau tên của Chu Viên không có bông hoa hồng nào.
Miêu Miêu nhìn cái tên không có bông hoa hồng nào rồi lại suy nghĩ làm sao mới có thể để cho Chu Viên có một bông đây?