Mưa to tầm tã rơi xuống mặt đất ướt sũng trơn trượt, cuốn lên một đợt sương trắng tựa như khói nhẹ, hoàn toàn bao trùm con đường nhỏ vốn ảm đạm của biển Nhĩ Hải.
Nước mưa rơi nghiêng xuống đánh “bùm bụp” vào cửa kính xe, phát ra tiếng vang dữ dội.
Thế giới ầm ĩ bị ngăn cách một cách hoàn hảo qua cửa sổ xe. Bên trong xe, yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ không đồng nhất.
Cổ họng người đàn ông cắn nuốt tiếng ngâm nga nhỏ bé yếu ớt, xen lẫn tiếng rên rỉ đè nén như con thú nhỏ của phụ nữ trẻ, thậm chí trong không khí còn tràn ngập mùi hương xác thịt thơm nức mê người.
Không gian trong đầu xe của xe bán tải rất rộng, đủ cho người đàn ông cao lớn cường tráng lăn lộn đủ kiểu, giải phóng cơn khô nóng mãnh liệt trong cơ thể.
Ghế sau xe có bật ngọn đèn trần, ánh sáng yếu ớt, mơ hồ chiếu lên ghế điều khiển ở đằng trước.
“... Ngứa quá... đừng liếm... Á...”
Người phụ nữ khom lưng quỳ gối trên cặp đùi săn chắc của người đàn ông, nửa ngửa trên xộc xệch nằm bò trên tay lái, hai tay run rẩy bấu chặt vào bên cạnh.
Cô chổng cái mông vểnh, mép váy hơi bị vén lên, người đàn ông chui dưới váy đang tỉ mỉ liếm huyệt thịt ướt nhẹp của cô.
Chu Thanh Dao đâu thể ngờ được, người đàn ông mà bình thường trông có vẻ nề nếp, khi điên lên thì hoàn toàn không còn đứng đắn.
Kể từ lúc cô bị anh ôm vào trong lồng ngực, ngọn lửa dưới đáy mắt anh không ngừng nóng lên. Khi hôn nhau, động tác dịu dàng, nhưng khi đầu lưỡi cứng rắc thăm dò vào trong, hô hấp của anh bỗng trở nên gấp gáp, tựa như cây khô bén lửa, đốt cho cô phải co rúm lại định né tránh.
Váy hở vai bị người đàn ông kéo tụt xuống tận hông, áo lót ren uyển chuyển nhẹ nhàng bao bọc bộ ngực sữa, trắng nõn như thỏ ngọc.
Đầu lưỡi điên cuồng liếm từ dưới lên trên một cách mạnh mẽ, thô lỗ như con quái thú ăn thịt người, mút sạch mật nước ngọt dịu nhẹ trong cơ thể cô.
Hai tay anh bóp mạnh mông cô, đầu ngón tay chìm sâu vào trong, dấu năm ngón tay bắt mắt hằn sâu vào cặp mông trắng nõn.
Người đàn ông thò ra khỏi dưới váy cô, xoay người cô lại ngồi lên đùi mình.
Cô không nhìn thấy mặt anh, tựa lưng vào trước ngựa nóng rực của anh, sau eo kề sát gậy thịt của anh, cứng nhắc nóng bỏng tựa như gậy sắt nung đỏ. Cảm giác tồn tại mạnh đến mức khiến lòng người phải khiếp sợ.
Mắt Trình Tiêu đỏ ngầu, áo sơ-mi đã cởi mấy cúc, trước ngực lõa lồ nóng bỏng săn chắc. Tay anh vòng ra trước ngực cô, xoa bóp thịt mềm bị mồ hôi nóng thấm ướt. Đầu ngón tay có vết chai dày ma sát trượt qua quả anh đào đỏ mọng, giọng anh trầm thấp gợi cảm kề sát bên tai cô.
“Xin anh đi, Dao Dao, xin thì anh sẽ cho em.”
Cho dù cô bị trêu chọc đến mức lòng ngứa như điên thì vẫn kiên quyết “hừ” lạnh một tiếng: “Không thèm…”
Người đàn ông cười, cho tay xuống cởi thứ trói buộc bên hông. Gậy thịt to lớn bắn ra ngoài kiêu căng dựng thẳng đứng, cảm giác khác thường khi phần thịt cứng dán chặt vào thịt mềm lập tức khiến cô từ bỏ chống cự.
Anh cũng không vội, tay anh sờ vào huyệt nhỏ đang chảy nước.
Vừa mới lên đỉnh xong, chất nhầy sền sệt lan tràn chảy qua rãnh mông tinh xảo. Bàn tay xấu xa trượt xuống theo, sờ đến cúc hoa xinh xắn nhạy cảm của cô, cả người cô run lên như bị điện giật.
Cô gái nhỏ sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện trong khi làm chuyện ấy.
Cô đã quen với việc anh dịu dàng tinh tế, đột nhiên phải hứng chịu sự thô lỗ của anh, cô mờ mịt chớp mắt hồi lâu. Thế mà cô lại ngoan ngoãn nhổm dậy, hơi hơi nghiêng người, tay nhỏ mềm mại trơn bóng ngại ngùng chạm vào vật nóng bỏng như lửa đang dựng thẳng đứng kia.
“... Hừ.”
Trình Tiêu ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt ngây thơ trong sáng của cô bằng ánh mắt nóng rực.
Trong thoáng chốc, suy nghĩ quay trở lại giữa mùa hè năm ấy, cô cũng dùng đôi mắt trong trẻo đơn thuần này để phá tan tuyến phòng bị của anh, vừa thẹn thùng lại vừa to gan lớn mật ngã nhào vào anh.
Anh hơi nhắm mắt lại, cảm nhận cái tay nhỏ mềm mại dịu dàng như làn nước ấm, trúc trắc vuốt ve lên xuống một cách thân mật.
Cô gái nhỏ cầm gậy thịt được cô sờ cho sưng to thêm một vòng, cô liếm liếm môi, ngồi xuống kiểu thăm dò thử.
“Ưm… Nóng quá…”
Đầu nấm nóng bỏng đâm giãn miệng huyệt ngập ngụa nước. Cô nhỏ giọng rên rỉ yêu kiều, từng chút một chọc sâu vào trong, cảm nhận phần đầu cực to từ từ chọc giãn thịt non, xung quanh vách tường bên trong ẩm ướt ấm nóng.
Chu Thanh Dao cắn chặt môi, cố kìm nén cảm giác đau xót xuyên thủng trong cơ thể, lúng túng quay đầu lại nhìn anh.
“Bỏ tay ra.”
Người đàn ông khàn giọng nói, bị thế tấn công không tiến không lùi chọc cho da đầu tê dại.
Huyệt nhỏ vừa mềm vừa nóng, từng đợt chất lỏng nóng ấm tưới lên trên đầu nấm, ngâm nó trong ấm áp.
“A... Trình Tiêu!”
Cô chợt cao giọng kêu lên đầy buông thả, bị sự xâm nhập đột ngột của anh ép cho ngừng thở. Gậy thịt giống hệt chày sắt đâm hết vào trong, cứng rắn chọc thủng hoa tâm.
“Hức ức… Sắp… sắp chọc hỏng rồi.”
Cơn đau xé rách mơ hồ kích thích da đầu, cô bĩu môi nhỏ giọng khóc nức nở.
Hô hấp nặng nề của người đàn ông giày vò tai người ta, anh giữ nguyên tư thế này trong mấy giây, cổ họng tràn ra một chuỗi dài tiếng hít thở nặng nề.
Anh duỗi tay kéo cô vào trong ngực, dùng một tay bóp chặt eo nhỏ của cô, hơi hơi nâng lên. Cho dù không gian không đủ thoải mái, anh cũng bắt đầu cắm vào rút ra mạnh mẽ với biên độ nhỏ…