Lý trí Trương Mậu Lâm biết Hồ trưởng lão đang nói thật, nhưng trong
thâm tâm, cậu vẫn hy vọng đây chỉ là lời biện hộ ti tiện của kẻ phản
bội.
Bất tri bất giác, giọng nói của Trương Mậu Lâm vang lên, nó đầy run rẩy nhưng mang sức sát thương không tưởng: “Xương khô? Nói
không chừng đống xương đó là ngươi ám hại đồng môn xong chôn dưới đó! ! !”
Nghe câu này mà Diệu Khê hoảng hồn chắn trước mặt Trương Mậu Lâm, sợ cậu kích động lại làm ra hành động quá đáng.
Hấp tấp quá! Y cau mày.
Hồ trưởng lão hừ cười một tiếng: “Bất kỳ chứng cớ nào cũng không thể khiến cho người mù tin đâu. Vậy nên tin hay không tùy ngươi, dù sao thì việc
này đất trời chứng giám . . .”
Hồ trưởng lão nói câu này mà giọng
điệu đầy chua xót, có vẻ ông ta cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Tâm tình tiêu cực đến mức chẳng giữ nổi lễ nghi, lời nói với điệu bộ cực kỳ sắc bén, chua ngoa.
Trương Mậu Lâm không đáp lời, nhưng Diệu
Khê đột nhiên ra tay hạ cấm chú với Hồ trưởng lão, và ông ta tạm thời
không thể nói được nữa. Y cười nhạt uy hiếp: “Nói nhiều quá đấy, cái
lưỡi này ngươi không cần nữa hả?”
Cạnh đó có Hô Thuyên đang che
ngực ho khan, đột nhiên tỉnh táo hơn chút rồi chen miệng: “Hồ trưởng lão không có chứng cớ, nhưng ta có.”
Cái gì? ?
Mọi sự chú ý đều tập trung về Hô Thuyên, kể cả Hồ trưởng lão.
Hô Thuyên móc đâu ra hai tấm bùa ném lên không trung, lá bùa không lửa tự
cháy thành tro tàn bay tứ phía. Theo tàn tro vọng ra giọng nói của Danh
Quyền, giọng nói ấy cực kỳ âm ngoa, so với dáng vẻ đạo mạo chính khí kia thì dường như chẳng phải cùng một người: “ Gần đây Thiên Tà mới xuất
quan, Vân Môn phái ta cử một người đến làm *lô đỉnh cho hắn, thuận tiện
làm nội ứng luôn. Ngày thường dặn nội ứng bỏ thứ thuốc này vào thức ăn
của Thiên Tà, rất nhanh thôi, tâm tình của hắn sẽ trở nên bất ổn hơn bao giờ hết. Và đương nhiên, tâm tình càng nhiễu loạn thì nhu cầu dùng lô
đỉnh lại càng nhiều. Đến lúc đó rồi mang Đào Tinh Quang dâng lên cho
Thiên Tà.”
Đào Tinh Quang, đây chẳng phải là vị sư huynh tài năng nhất, kiêu ngạo nhất và có tiền đồ nhất Vân Môn phái vừa bị người phe Tà đạo bắt đi rồi hành hạ đến chết hay sao?
Tấm bùa thứ hai còn một đoạn rì rầm đối thoại nữa nhưng hiện tại đầu óc Trương Mậu Lâm nghe không lọt.
Trương Mậu Lâm bàng hoàng đến mức cả người run rẩy, hai chân đã nhũn ra, chẳng thể đủ lực mà đứng thẳng nữa. Tượng đài trong lòng ngã thì Trương Mậu
Lâm cũng như ngã theo, chỉ có thể cố sức chống tay cho thân mình khỏi
khuỵu xuống.
Càng khom chân càng yếu, Trương Mậu Lâm ngả người ngã thẳng xuống đất. May thay có Diệu Khê nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, lần
này y ôm chặt người vào ngực, thật sự y chẳng có chút yên tâm nào với
nhóc này cả.
Ngay chính Diệu Khê cũng chẳng tài nào hiểu nổi hành
động của mình, chỉ là thật tâm y không hề muốn nhìn thấy bộ dáng thương
tâm cậu nhóc ấy. Y không nhiều lời nữa mà ôm chặt lấy Trương Mậu Lâm rồi tiện tay trói hết người của Vân Môn phái lại, ném qua một bên. Vừa ôm
vỗ về, Diệu Khê vừa thì thầm khẽ vào tai Trương Mậu Lâm: “Không muốn tin thì đừng tin, không muốn nghe thì đừng nghe, không muốn nhìn thì đừng
nhìn. Ta đưa ngươi rời khỏi đây.”
Hai tay Trương Mậu Lâm khẽ kéo
ống tay áo Diệu Khê ý bảo y đừng làm vậy, cậu hít sâu vài hơi rồi giãy
khỏi vòng tay y. Trương Mậu Lâm đi tới trước mặt Hô Thuyên, “Những thứ
này . . . ngươi lấy từ đâu?”
Hô Thuyên nén cơn đau, thở hổn hển
nói: “Ta trời sinh thân mang dị tật lại có tính hay quên nên sư phụ đã
chế riêng cho ta rất nhiều loại phù triện giúp tu hành. Từ ngày làm việc dưới trướng Chưởng môn, ta nuôi thói quen dùng bùa truyền âm ghi nhớ
việc, sau, làm chuyện bất nhân càng nhiều thì nghiệp chướng càng nhiều,
ta ghi lại cũng là một cách để tự nhắc mình về những tội ác ấy, hơn nữa
cũng là để chừa đường lui cuối cùng cho bản thân.”
**”Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”, nó không quản mạng ngươi thế nào, vận
ngươi ra sao nhưng vẫn sẽ xuất hiện những người được Thiên đạo yêu
thương, gia cảnh tốt, thiên phú ưu việt hơn người. Nó ban cho người đó
những điều tốt đẹp, nhưng con đường sau này người đó đi thế nào thì tùy
thuộc vào bản thân, chẳng gì quản được. Đương nhiên trong xấu có tốt,
trong tốt có xấu, cũng sẽ có những người con đường thành tiên định sẵn
không suôn sẻ.
Giống như Hô Thuyên vậy, hắn trời sinh có vấn đề
về trí nhớ, sau một khoảng thời gian ngắn ký ức sẽ bị đứt gãy, cứ mơ mơ
hồ hồ không nhớ nổi việc gì, thậm chí xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm
thời. May thay, ông trời bù lại cho Hô Thuyên khả năng lĩnh ngộ siêu
phàm, rất nhiều kiến thức chỉ cần chỉ điểm vài nét đã thông hiểu, giảng
một hiểu mười chẳng thua kém ai. Đặc biệt, quên gì thì quên chứ Hô
Thuyên không bao giờ quên những đạo lý đã học đó.
Thật ra “phế
vật” nào Dịch trưởng lão nhặt về cũng đều là châu ngọc hết, chỉ cần dụng tâm mài giũa thì một ngày nào đó nó sẽ sáng.
Có điều nhiều người không muốn trả giá quá đắt, ngại đối mặt với gian khó nên chẳng thể đi đến cuối cùng.
Bùa ghi âm là phương pháp Dịch trưởng lão đặc biệt dành riêng cho Hô
Thuyên. Ban đầu là hỗ trợ cho việc tu luyện, chẳng ngờ, lúc này nó lại
trở thành chứng cớ mấu chốt đánh gãy tất cả những lời dối xảo trá âm
ngoa của Danh Quyền.
Lá bùa ấy cũng thành sức nặng ép vỡ đức tin cuối cùng của Trương Mậu Lâm.
Trương Mậu Lâm cay đắng nhắm mắt, thân thể chao đảo phải vịn cây mới vững nổi. Đến khi tỉnh táo mở mắt ra, trong đó chỉ thấy ánh lên sự kiên định như
thể cậu vừa ra một quyết định trọng đại nào đó.
“Ta tin rồi.” Nói xong câu đó, Trương Mậu Lâm quay người tìm về chỗ Danh Quyền.
Cho đến lúc này Danh Quyền vừa phải chống lại dược lực ảnh hưởng từ lời
triệu hoán của chim sáo trong cơ thể, vừa phải đề phòng Diệu Khê như hổ
rình mồi. Thấy cái xác thay thế trong tương lai của mình đang bước tới,
Danh Quyền không hề có chút gì gọi là áy náy, mà ngược lại, ông ta vô
cùng tức giận vì thấy cậu ta quá hỗn láo.
Danh Quyền liều mạng phá thuật cấm nói của Diệu Khê rồi ra sức mắng chửi: “Láo toét, ngươi chớ
quên ai là người thu nuôi đứa cô nhi đầu đường xó chợ như ngươi, ai là
người đem ngươi từ trong cái thôn rách ấy ra, dẫn ngươi từng bước trên
con đường tu luyện, hả? Rồi chi phí ngươi tiêu hàng ngày, dược liệu
ngươi dùng hàng tháng, chỗ thiên tàng địa bảo dùng trên người ngươi, là
ai! ! ? Cách hiếu kính biết ơn của ngươi là vậy đó hả? Chỉ vì mấy câu
của hai tên phản đồ này? Thật nực cười, đúng là làm ơn mắc oán! ! !”.
Trương Mậu Lâm chỉ cúi đầu, không hề có ý phản bác lại Danh Quyền, nhưng bước
chân cậu không hề nao núng, vẫn tiếp tục đi về phía ông ta.
Cậu quỳ xuống trước mặt Danh Quyền.
Danh Quyền sững người, đang định vui mừng lên tiếng thì Trương Mậu Lâm cắt lời.
“Quỳ là để cảm ơn Chưởng môn đã tận tâm chăm sóc ta bấy lâu nay, bất luận vì nguyên nhân gì thì quá trình này đều không thể thay đổi, không thể phủ
nhận.” Dứt lời, Trương Mậu Lâm dập đầu lạy Danh Quyền.
Trương Mậu Lâm đứng lên, bấy giờ người ta mới thấy rõ trong mắt cậu ầng ậng nước
mắt cùng hận ý: “Nhưng ta cũng không thể quên người đã diệt sạch Bạc Di
thôn, người đã giết chết cha mẹ ta. Ta tin vào Hồ trưởng lão, cũng tin
vào lời ghi từ lá phù triện kia. Chỉ cần ngày nào Trương Mậu Lâm ta còn
sống thì ngày đó ta sẽ báo thù rửa hận thay cho họ !”
Danh Quyền đổi sắc mặt, thậm chí muốn bùng nổ mà rút pháp khí ra! ! !
Nhưng nhóm Phương Trường và Diệu Khê dõi theo nãy giờ cũng để ý và đoán ra được hành động của ông ta.
Phương Trường thúc giục chim sáo gia tăng ma lực cho lời triệu hoán, bên Diệu
Khê còn trực tiếp hơn, y phóng qua chắn ngay trước người Trương Mậu Lâm.
Đến lúc này thì tình cảnh cơ bản cũng được không chế, Phương Trường thấy
giờ chỉ còn lại ân oán cá nhân, cứ để người trong cuộc tự mình giải
quyết chứ thực sự cậu không tiện nhúng tay chút nào. Vẫn nên xin chỉ thị của boss đại nhân, tranh thủ vơ vét Ác trùng con cho chim sáo rồi sớm
ngày rời đi thì hơn.
Đến khi ngắt livestream, Phương Trường đột nhiên thấy cơ thể mình trương cứng hết cả lên.
Dường như linh khí khắp cơ thể đang đọng về Đan điền, cảm giác như sắp nổ tung đến nơi.
Từng có kinh nghiệm từ lần Trúc cơ, Phương Trường báo ngay cho Lệ Minh Viễn: “Boss đại nhân, hình như em sắp kết đan rồi! ! !”
Lô đỉnh: là những người bị nam/nữ tu dùng để thải dương bổ âm (hoặc ngược lại), hấp thụ nguyên khí, đề cao công lực.Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (天 地 不 仁, 以 萬 物 為 芻 狗): Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như chó rơm. Đây là một câu nói trong Đạo Đức Kinh, ý chỉ: Trời đất đối với vạn vật chí
công vô tư, không hề có sự thiên tư, thiên vị. Vạn vật trong trời đất
này đều được chi phối bằng những định luật vĩnh cửu, chính vì vậy mới
trường tồn. Đối với đất trời, không có loài nào tuyệt đối là trọng, loài nào tuyệt đối là khinh; mà khinh trọng đều là tương đối, đều là tùy
theo thời gian, không gian, nhu cầu, công dụng nhất thời. Y như con chó
cỏ trước khi hành lễ, thì được nâng niu, quý báu; sau khi hành lễ rồi,
thì bị vứt ra đường, cho mọi người mặc tình chà đạp.
Mình sẽ chú thích thêm về “Sô cẩu” nha:
Sô cẩu (芻 狗): chó cỏ, chó rơm. Xưa, người ta bện cỏ, rơm thành chó, để dùng khi
tế lễ; trước khi dùng đến, người ta quý báu chắt chiu; khi lễ xong rồi,
người ta đem vứt bỏ. (Xem Nam hoa kinh, chương 14, D.)