Tính cả cái thằng bị Phương Trường đá gãy xương sườn đang nằm hôn mê ở kia thì bọn chúng khoảng chục người.
Phương Trường xông tới liếc nhìn kho hàng, cơ bản chúng nó đã hoàn thành địa
bàn quay chụp cùng với một đống dụng cụ chuyên dụng. Ở góc là Lưu Hiểu
Hàn đang bị trói cùng với một bé gái lạ mặt.
"Rác rưởi" Phương Trường vươn tay bẻ một ống dẫn ở nhà kho, rồi hét lớn xông tới.
Lần đầu tiên địa bàn bị phát hiện nên bọn chúng có chút ngỡ ngàng.
Nhưng bọn chúng tự biết mình đang làm thứ công việc gì. Bị bắt là chỉ có chết nên chúng thường hành động rất cẩn trọng, và đương nhiên cũng chuẩn bị
sẵn tâm lý cho một ngày nào đó bị phát hiện. Ngay khi người đầu tiên bị
đạp bay, có tên đã nhanh chân chạy về một hướng nào đó.
Đến khi Phương Trường bẻ được ống sắt cũng là lúc gã cầm được khẩu súng lên.
Đoàng —— Tiếng súng chát chúa vang lên giữa khoảng lặng.
Người đàn ông dùng súng rất thành thạo, khả năng bắn cũng vững. Đương nhiên
rồi, làm ra mấy chuyện khốn nạn thế này thì còn xa lạ gì với súng ống
nữa đâu.
Nhưng có giỏi mấy thì cũng hụt thôi.
Chớ coi
thường thân thủ của Phương Trường. Tuy rằng mới chỉ vừa bước vào ngưỡng
cửa tu đạo thôi nhưng mười bình tăng cường thể năng trước kia đâu phải
nước lã, cộng với sự chăm chỉ của cậu thì phải nói là thân thể này không còn là quả hồng mềm mặc người ta bóp nắn. Thêm nữa, nếu so sánh ra mà
nói thì mấy con tép riu này còn không đủ trình đánh với An Thiên Hạ ở
thế giới game vừa rồi nữa là.
Tốc độ hiện tại của Phương Trường
nhanh hơn đạn thật đấy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cậu chỉ
cần nhanh đưa em gái về là được rồi.
Huống hồ, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị chĩa súng vào người, trước lạ sau quen.
Người đàn ông cầm súng sững sờ, sao có thể chứ!? Rõ ràng lúc đó gã đã nhắm
chuẩn rồi cơ mà, thời gian đường đạn bay cơ hồ chưa đến một giây, sao
hắn có thể né được!!??
Trong tiếng thét kinh hãi của Lưu Hiểu Hàn, Phương Trường lại nhanh nhẹn né thêm phát súng nữa.
Ngoại trừ bản thân người bắn với Phương Trường, không ai rõ được cái tốc độ né đạn ấy đỉnh cao đến nhường nào.
Những người thường xuyên tiếp xúc với súng đều biết rõ nếu bắn vào một vật
thể đang di chuyển với vận tốc nhanh thì khả năng bắn không trúng là rất cao. Mấy cảnh phim trên TV đó, diễn viên khom người chạy nhanh qua mưa
đạn mà vẫn sống sót, điều này không phải là không có lý. Phương Trường
chạy nhanh lắm ư, thế thì sao??
Đúng vậy!!
Gã hiểu rõ bởi
gã vô cùng tự tin với tài bắn súng của mình, đến cả anh em trong tổ chức cũng phải công nhận điều đó cơ mà. Có điều thường thường bắn bia di
động nhỏ tí cũng trúng hồng tâm, nhưng sao hôm nay bắn thằng kia không
trúng phát nào? Sao lại có chuyện vô lý như thế?
Mỗi lần người
kia nổ súng là cơ thể Phương Trường lại tự động cảm nhận được nguy hiểm
mà vận linh khí. Cũng may dạo này sức khỏe cậu khá tốt, nếu không cũng
chẳng né được hai viên đạn hiểm hóc kia.
Những người kia không
biết sóng ngầm quyết đấu trong đó, chỉ biết anh em nhà mình sẩy tay bắn
trượt thôi chứ không ngờ tới Phương Trường lợi hại đến vậy. Bọn chúng
ngầm hiểu nhau chặn một đầu, xem tình huống mà tùy thời hành động, không để Phương Trường chạy thoát.
Có người tách ra đi về phía Lưu Hiểu Hàn. Chỉ còn vài bước chân, hắn định cúi xuống nhặt con dao kề vào cổ cô đe dọa.
Mới vừa khom lưng thì đón chờ hắn là một cảm giác đau đớn đến thấu tim gan.
Không hiểu có thứ gì đó từ đâu bay đến đập thẳng vào người, hắn ta mất kiểm
soát, khuỵu người ngã gục, đập mạnh đầu về phía tấm nilon chính hắn
trải.
Tiếng xương gãy lanh lảnh vang lên, người kia gục xuống, không rõ sống chết.
Nhưng nếu hắn vẫn có thể tình lại thì không chỉ cần chữa đầu đâu, phải chữa
cả mông nữa vì Phương Trường tặng cho cú đá mà nứt luôn xương cụt rồi.
Phương Trường thu chân, túm lấy người đang ngã gục kia ném về phía người cầm súng.
Người đầu trọc cầm súng né được, lại nhắm bắn gỡ gạc cho hai phát hụt lúc
nãy. Lần này khoảng cách gần hơn rồi, chắc chắn sẽ trúng!
Đoàng ——
Đoàng —— đoàng —— đoàng ——
Tiếng súng chát chúa liên tiếp vang lên nhưng không phát nào trúng. Người đầu trọc khó mà tin nổi, gã điên cuồng cố chấp bắn tiếp.
Nhưng
Phương Trường đâu có cho gã thời gian phát điên, cậu dồn hết khí lực vào tay phải rồi nện thật mạnh cánh tay cầm súng của gã ta.
Sau nhát gậy đó, cơ hồ toàn bộ tay phải của gã đều gãy nát. Sau này cánh tay
thiện xạ mà gã vẫn luôn tự hào, cánh tay vững vàng như núi Thái Sơn ấy
đừng mong có thể cầm nắm được gì nữa. Vĩnh viễn.
Người ta thường
nói "Tay liền tâm" sao có thể không đau cho được? Gã hét lên một hồi
thảm thiết, rồi ôm tay ngã sõng soài trên mặt đất.
Phương Trường
nhanh chóng khom lưng nhặt súng, không chút chần chừ, cậu xoay người
chĩa súng vào người đàn ông đang chạy lại chỗ Lưu Hiểu Hàn đe dọa cô làm con tin.
Đúng là Phương Trường không giỏi trong việc dùng súng
nhưng bù lại sau nhiều ngày tu luyện, tay thêm vững, mắt thêm tinh thì
khả năng nhắm bắn đương nhiên cũng tiến bộ lên rồi.
Đối phương đã chạy đến cạnh Lưu Hiểu Hàn, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô mà nhếch miệng
cười đầy nham hiểm. Chạy vội tới, thở còn không ra hơi mà hắn vẫn có đủ
sức túm lấy Lưu Hiểu Hàn kề dao vào cổ cô.
Chưa kịp đụng đến Lưu Hiểu Hàn thì đón chờ hắn là một viên kẹo đồng bay thẳng vào cổ tay.
Máu văng tung tóe, bắn lên váy Lưu Hiểu Hàn thành từng mảng lớn.
Vừa nổ súng, Phương Trường linh cảm có nguy hiểm phía sau. Cậu cúi đầu,
nhấc chân, đạp nát xương đùi người đàn ông đầu trọc đang định tấn công
mình, sau lại ném người đó chồng lên người bị cậu đạp nát xương cụt lúc
nãy.
Người đàn ông đầu trọc vừa bị gãy tay, vừa nát xương đùi, cuối cùng đau đớn đến không chịu nổi nữa mà hôn mê.
Người đàn ông bị bắn vào cổ tay kia vẫn chưa chịu gục, dường như hắn ta chẳng biết đau đớn là gì nữa, hung hãn đổi dao sang tay trái định đâm thẳng
vào mắt Lưu Hiểu Hàn.
Phương Trường dứt khoát nổ thêm ba phát súng.
Một phát trúng cổ tay trái, hai phát còn lại trúng ngực.
Nãy giờ Lưu Hiểu Hàn vẫn thẫn thờ ngồi nhìn mảng váy nhuốm đầy máu của
mình, đến khi bị người đàn ông kia suýt nữa đâm vào mắt thì mới hoàn
hồn. Không biết cô lấy đâu ra sức lực mà đứng lên dùng đầu mạnh mẽ cụng
thẳng vào cằm hắn ta.
Cằm, huyệt thái dương, sống mũi.
Ba bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên mặt con người. Nếu dùng sức đánh vào đó thậm chí còn có thể khiến người ta ngất đi.
Lưu Hiểu Hàn hoàn toàn không nương tay, dùng hết sức mà cụng, đã vậy trên
người hắn ta còn có ba phát đạn vừa được Phương Trường tặng. Người đàn
ông kia đau đớn rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất hôn mê.
Phương Trường ném súng xuống đất, quăng luôn băng đạn, nghiến răng: "Tao xem
ai dám động đến khẩu súng nàym chán sống thì lên con mẹ chúng mày đi!!"
Cả phòng kinh hãi, bầu không khí lâm vào yên lặng.
Tận mắt thấy quá trình Phương Trường không thèm ngắm cũng bắn trúng, lúc này chẳng ai dại đứng ra khiêu khích cả.
Có lẽ, chưa bao giờ bọn chúng ngờ tới sẽ có một ngày có người đơn thương
độc mã tới xúc nguyên cái sào huyệt này ra ngoài ánh sáng.
Mấy
năm qua, bọn chúng dựa vào việc quay những video này mà kiếm được rất
nhiều súng với tiền. Thậm chí có mấy người trong nước còn giúp bọn chúng làm quen với mafia nước ngoài, để rồi cùng nhau rửa tiền, buôn người,
buôn lậu vũ khí.....Chính vì phát triển nhanh như thế nên bọn chúng đã
đánh mất tính người từ lâu rồi.
Thật sự mà nói, ban đầu khi thực
hiện kế hoạch quay những video này chính bọn chúng còn thấy buồn nôn.
Nhưng không sao, làm nhiều thành quen, hiện tại mấy việc tra tấn này bọn chúng cảm thấy bình thường như ăn cơm uống nước mà thôi. Bọn chúng tự
cảm thấy đây mới chính là sống, dẫm đạp người khác mà đi lên, để rồi sẽ
có một ngày trở thành vua thế giới ngầm, nắm trong tay tiền, quyền, mỹ
nữ... đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Hai bảy tuổi, thời điểm những
người cùng lứa còn đang bon chen vất vả, đi sớm về tối ngoài kia thì bọn chúng đã được trải qua cuộc sống thượng lưu đích thực, nào xe sang, nào du thuyền....chỉ cần thích là có.
Không chỉ quay video tra tấn,
chúng còn mở rộng nghiệp vụ sang cho vay nặng lãi. Những người không trả nổi sẽ bị chúng nhanh tay lẹ mắt kéo về làm diễn viên cho mấy video
kia. Không chịu thì chết. Thật ra thì quay xong có mấy ai sống nổi đâu,
nhưng người ta vẫn có một hi vọng mong manh là kéo dài hơi tàn. Còn có
người quay đầu thông đồng với bọn chúng, điển hình là Phùng Từ Manh.
Chờ một Phùng Từ Manh hết giá trị lợi dụng thì cô ta cũng sẽ trở thành diễn viên cho đoạn video của bọn chúng thôi, dù sao cô ta cũng được cái mặt
khá đẹp.
Bọn họ cũng chẳng sợ mấy người đó trốn ra nước ngoài.
Đâu có dễ như vậy. Chờ đặt chân đến đất khách là vinh dự được anh em của
bọn chúng tiếp đón ngay. Ở đó không phải trong nước, có mất tích một vài vị khách vô danh thì có sao? Hơn nữa, mọi thông tin trao đổi đều được
bọn chúng giao dịch trên Dark Web bảo mật cao, sẽ chẳng ai phát hiện ra
được.
... Vốn phải là như vậy.
Nhưng nào ngờ sẽ có người
dò ra Dark Web, xâm nhập lấy cắp dữ liệu, lại có thể mò ra sào huyệt của bọn chúng ở đây!!! Không thể tưởng tượng nổi! Nếu là một tổ chức đối
địch hay nhóm lớn đã đành, đây chỉ có một người duy nhất!!!
Đơn thương độc mã?? Chỉ có một người? Bọn chúng đang mơ sao!???
Càng vô lý hơn nữa là trong tay hắn ta không một tấc sắt mà có thể chế ngự gần chục con người ở đây!!!
Sau khi cụng mạnh đầu, Lưu Hiểu Hàn chới với mà ngã. Cô bị trói chặt lại,
không thể nhúc nhích nên đành lết từng chút một về phía Phương Trường.
Phương Trường thấy em gái đang khổ sở lại gần mình, "Đừng, để anh qua."
Nói rồi, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lại súng cùng mấy băng đạn.
Đột nhiên, đáy lòng Phương Trường dâng lên một trận ớn lạnh. Nguy hiểm!!!
Lúc này Phương Trường đang ở tư thế ngồi xổm, muốn đứng lên chạy thì đã
muộn mất rồi, thế là cậu theo bản năng mà lao về phía trước.
Đoàng ------
Một tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn sượt qua tóc Phương Trường. Quá hiểm hóc!!
"Lão Tam!!!" Có người hét to "Chơi chết thằng khốn này đi!!"
Người được gọi là "lão Tam" đi ra ngoài mua giấy, lúc này giấy vứt tung tóe
trên mặt đất, còn tay gã ta thì đang vung vẩy khẩu Desert Eagle mà cười
lạnh: "Yên tâm, hắn không có tư cách sống."