Mạnh An Nhiên không ngờ Lâm Giai Âm lại mặt dày đến thế, vẫn còn bám
đuôi theo đến tận đây cơ đấy. Cô cười lạnh, khinh khỉnh khoanh tay xem
cô ta diễn tiếp.
Hứa Lôi cùng Vân Bác Vũ hận không thể biến
thành bức tranh treo tường, nếu như có phương pháp không thở mà vẫn
sống, chắc hai người sẽ chọn ngay mà không chút do dự. Tóm lại, hai
người không muốn tham gia cũng không muốn nhiều lời.
Có ẩn tình!!
Với cái biểu cảm không kiên nhẫn của Mạnh An Nhiên cùng đôi mắt đẫm lệ của
Lâm Giai Âm là Phương Trường thấy đau đầu rồi, không hề muốn nhúng tay
vào một chút nào hết.
Chỉ có An Thiên Hạ thực lòng muốn an ủi Lâm Giai Âm, nhưng cũng chẳng biết an ủi thế nào, vậy nên tay chân luông cuống vô cùng.
Lâm Giai Âm sướt mướt nửa ngày trời, cuối cùng mới yếu ớt ngẩng đầu lên
"Đều là lỗi của tôi....Lúc đó tôi chỉ là nhất thời sợ sệt nên vô tình
phạm lỗi, chọc giận An Nhiên. Bây giờ cô ấy không muốn tha thứ cho tôi."
Cách nói chuyện của Lâm Giai Âm rất có vấn đề. Nghe tưởng chừng như đang xin lỗi người bị hại, nhưng thực ra đều là giải thích cho
người khác nghe chứ không phải là An Nhiên. Từ đầu đến cuối cô ta đều
vòng vo "vô tình", "không tha thứ" nhưng chưa hề có một câu xin lỗi tử
tế trực diện với An Nhiên như "Xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi".
Phương Trường đóng đạn mạc.
Ngay khi Lâm Giai Âm vừa mở miệng thì một đống bình luận [ Lục trà biểu ], [ Green tea bitch ] ,... các kiểu đã ùn ùn chen nhau lấp kín đạn mạc.
Người xem tuy không nhiều nhưng với phương châm thấy chuyện bất bình thì
"Phận làm trai gõ phím bình thiên hạ/ Thân anh hùng click chuột định
giang sơn" nên họ luôn nỗ lực để màn hình được che kín.
Bản thân Lâm Giai Âm khi mở miệng nói ra câu này cũng chính là hi vọng An Thiên
Hạ có thể nói đỡ cô vào câu. Tỷ như, "mọi chuyện đều bỏ qua", "không
sao!!" vậy nên cô ta chỉ một mực nhắm vào việc "đã xin lỗi nhưng chưa
nhận được lời tha thứ" chứ không có một câu nào trình bày lỗi của mình
là gì.
Từng câu nói của cô ta đều biểu thị: Mạnh An Nhiên là thứ đàn bà lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen, không biết lo cho đại cục.
Nếu như ở tình huống bình thường, chắc chắn sẽ có người nói đỡ một hai câu
kiểu như "Có phải là việc ghê gớm gì đâu, An Nhiên, cô rộng lượng tha
thứ cho cô ấy đi" hay là "Giai Âm khóc đáng thương như vậy, cô ấy cũng
biết sai rồi", lại còn có "Đúng đấy, mọi người đều là bạn bè, không cần
phải hẹp hòi như vậy chứ?".
Đương nhiên An Thiên Hạ đâu phải
người thường, với bản tính nhiệt tình + trung nhị bệnh + thẳng nam thì
sao cậu ta có thể thốt nổi mấy lời như thế.
Hơn nữa, đây là một
"Trạch nam thời đại khoa học – kỹ thuật tiêu chuẩn" sao có thể hiểu mấy
được mấy cái nhi nữ tình trường thâm sâu như vậy. Ở trong mắt An Thiên
Hạ, đúng thật là Giai Âm đẹp hơn An Nhiên rất nhiều, nhưng trong tình
cảnh nguy cấp thế này, đẹp có thể làm được gì? Ở ngoài kia, mọi người
đều là đồng chí cùng chiến đấu, giới tính còn không phân biệt, nói chi
đến đẹp xấu?
Cậu ta nghe Lâm Giai Âm sướt mướt một hồi mới chịu
"A" lên một tiếng, nghiêm túc gật gật đầu, "Vậy cô thành khẩn xin lỗi An Nhiên đi, dù sao cô cũng là người có lỗi mà. Xem ra lần này cô mắc lỗi
nặng lắm. Trước tôi cũng từng làm mất trạng bị cao cấp của An Nhiên
nhưng cô ấy vẫn tha thứ mà...."
Lâm Giai Âm:...
Phương Trường: —— Phốc ——
Không cẩn thận phì cười, Phương Trường lập tực thu ngay vẻ mặt lại, nỗ lực
cho bộ dáng của mình như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi Lâm Giai
Âm "Em gái à, rốt cuộc là cô muốn tiếp tục khóc hay lên giải phẫu đây?"
Thấy mọi người chẳng ai quan tâm đến, nửa cái rắm Lâm Giai Âm cũng không dám thả nữa, tự mình thay đổi trang phục vô trùng rồi tiến vào khoang giải
phẫu. Ngay thời điểm chui vào có chút khó khăn cũng bày ra bộ dáng mình
rất kiên cường, không cần bất kì một ai hỗ trợ.
Nếu ai chưa biết ẩn tình thì sẽ nghĩ Lâm Giai Lâm là một cô gái vừa xinh đẹp vừa bao
dung, trong cương có nhu, trong nhu có cương.
Nhìn cái bộ dáng của Lâm Giai Âm, trong lòng Mạnh An Nhiên hả hê vô cùng.
Mấy người này thật là...
Chất!!!
Nếu bạn bè xung quanh đều hiểu cho cô như vậy thì việc gì phải tiếp tục
buồn bã nữa!? Với lại sau này cô ta nhìn thấy mình cũng phải đi đường
vòng, đỡ được bao điều xúi quẩy.
Phương Trường quen tay nên thao tác rất nhanh, đem con quái vật ký sinh cuối cùng tiêu hủy rồi mọi
người cùng nhau thảo luận thêm một lần nữa.
Đại ý chính là mọi người nên làm gì tiếp theo.
Bây giờ mà đi ra ngoài thì chưa chắc đã lết xác trở về được. Mối đe dọa từ
ký sinh trùng đã được loại bỏ, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lại nảy
sinh thêm một vấn đề khác...Thức ăn nước uống.
Bọn họ đã thoát ly hoàn toàn ra khỏi kho dinh dưỡng nên sẽ không được tiếp tế đồ ăn thức uống cho cơ thể nữa.
Vân Bác Vũ, "Với điều kiện tiêu chuẩn, một người thiếu nước có thể trụ được trong khoảng ba ngày và thiếu thức ăn thì sẽ sống được trong khoảng một tuần. Với lại, trong suốt quãng đường chúng tôi qua đây đều không có
vết tích bị ăn mòn cho nên có thể khẳng định khu này khá an toàn. Có
điều ở đây không hề có thức ăn, nếu muốn tìm thì phải đi đường khác. "
Phương Trường: "Tôi cũng từng xem qua bản đồ, nếu anh đang nói về cái cửa đầu
tiên ở ngã ba bên phải thì chính tay tôi đóng đấy. Tôi và An Khang đến
đây từ lối đó mà, vậy nên chúng tôi biết bên đó có rất khá nhiều quái
vật đấy."
Hứa Lôi nghĩ một hồi: " Chỗ cất giữ đồ ăn gần chúng ta nhất có lẽ là quầy rượu ở góc khu D. Nhưng địa hình quầy rượu mọi người biết rồi đấy, chưa biết có an toàn hay không nữa."
Hứa Lôi:
"Chưa kể đường đến đó quá xa, quá trình chúng ta dò dẫm đến đấy cũng thu hút rất nhiều quái vật rồi. Nếu nhất định phải đi xa đến vậy, chi bằng
cứ ở yên đây thì sẽ an toàn hơn nhiều không?".
Phương Trường gật gật đầu: "Chí lí, nhưng đợi ở chỗ này thì biết bao giờ đội cứu viện mới tới, hơn nữa đồ ăn thức uống cũng đâu còn. Chung quy lại là——
Ánh mắt Vân Bác Vũ đột nhiên sáng lên: "Nơi này rất gần phòng canh gác, và ở đó có gì? Súng laser cũng vũ khí các loại. Chúng ta có thể đến đó lấy,
sau đó thoát ra bằng cửa Phương Trường đóng lại ban nãy. Mà cuối đường
bên đó là ngõ cụt, cũng ít lối rẽ, khá thuận tiện để dồn góc tường tận
diệt chúng nó bằng súng laser. Đấy là tôi nói đến trường hợp địch ít,
chứ địch đông thì chỉ có nước rút về bảo toàn lực lượng thôi."
Ý kiến của Vân Bác Vũ khiến mọi người bừng tỉnh.
Đúng vậy!! Súng laser.
Quái vật đáng sợ thật đấy, nhưng có trâu bằng vũ khí nóng không? Mà nếu
không một phát chết luôn thì mọi người cũng chẳng phải tay không chiến
đấu nữa.
"Đúng đúng, đi nào, mau chóng đi lấy súng laser thôi." Mạnh An Nhiên vỗ vai An Khang một cái, cao hứng thúc giục.
Phương Trường bỗng dưng nhớ ra, hình như lúc nãy cũng có người xem tặng cậu
súng laser thì phải, nói là để cậu phòng thân. À mà khoan, nếu cậu có
thể lấy vũ khí ra từ phòng livestream thì cậu có thể nhét thêm vào đó
được không?