Vào ngày《 Young Idol 》 bắt đầu ghi hình chính thức, Diệp Niệm Ninh đã tự mình ám thị tâm lý thật lâu, ví dụ nếu gặp Lâm Mục thì cố gắng đừng đột nhiên xông lên đánh hắn, hay thấy Lâm Mục cũng chớ phóng địch ý với
hắn, nói chung là tất cả những chuyện có liên quan tới Lâm Mục.
"Niệm Niệm!"
Diệp Niệm Ninh đang trên đường đến phòng nghỉ, bỗng nghe thấy phía sau có
người gọi mình, cậu quay đầu nhìn lại, là Đường Giai Nhiễm.
Cậu dừng bước, đứng tại chỗ chờ Đường Giai Nhiễm đuổi kịp cậu.
"Cô cũng tới sớm vậy hả?" Diệp Niệm Ninh mở miệng hỏi trước.
"Đúng vậy!" Sau khi Đường Giai Nhiễm nói xong câu đó lại nhìn ngó xung quanh, tiếp tục hỏi: "Niệm Niệm, người đại diện và trợ lý của anh đâu?"
"Bây giờ đang trên máy bay. Vì bọn họ phải đi xã giao giúp tôi, vậy nên mới
tới chậm vài ngày." Diệp Niệm Ninh đơn giản giải thích mấy câu.
Đường Giai Nhiễm gật gật đầu, "À à."
Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cân nhắc mấy câu rồi sau đó mới
mở miệng hỏi: "Tại sao cô lại muốn đến làm giám khảo Rap cho chương
trình này?"
Nghe thấy câu hỏi này, biểu cảm trên mặt Đường Giai Nhiễm thoáng chốc cứng đờ, sau đó cười nói: "Bởi vì có anh ở đây đó!"
Khóe miệng Diệp Niệm Ninh khẽ giật giật, cười lấy lệ một cái rồi không nói nữa.
Cậu biết Đường Giai Nhiễm hiểu ý trong lời nói của cậu, nhưng nếu cô không
muốn nói vậy thì quên đi, cậu cũng không nhất thiết phải có câu trả lời.
Khi tới phòng nghỉ, hai người họ mới phát hiện có người còn tới sớm hơn.
"Uống trà sữa không? Nóng quá." Hứa Độ cầm hai ly trà sữa đi tới trước mặt Diệp Niệm Ninh và Đường Giai Nhiễm.
Đường Giai Nhiễm nhận trà sữa trước, mặt tràn đầy vui vẻ: "Wow! Thật không hổ danh là nam thần ấm áp được lan truyền trên mạng đó nha, lại còn chuẩn
bị trà sữa nữa cơ đấy!"
Diệp Niệm Ninh nhìn thoáng quá Đường
Giai Nhiễm với ánh mắt kỳ lạ, cậu cảm thấy trong lời của Đường Giai
Nhiễm còn có ẩn ý khác, nhưng cậu càng không hiểu ý nghĩa xâu xa đó rốt
cuộc là gì.
"Cậu có uống không?" Hứa Độ phớt lờ Đường Giai Nhiễm, nhưng lại hỏi Diệp Niệm Ninh một câu.
Diệp Niệm Ninh gật đầu nhận trà sữa, cười nói tiếng cảm ơn.
"Thầy Diệp, đây là thẻ cầm tay. Bây giờ thầy nhớ sơ qua một chút, nếu thật sự không nhớ rõ thì lúc nói thầy có thể đọc theo thẻ."
Phó đạo
diễn chờ Diệp Niệm Ninh ngồi vào chỗ rồi mới cầm tấm thẻ bước về phía
cậu, Diệp Niệm Ninh nhận lấy thẻ cầm tay rồi xem qua, chỉ có ba tấm, chữ cũng không nhiều lắm.
"Vậy bây giờ chúng tôi phải đợi tất cả
thực tập sinh tiến lên sân khấu, rồi mới có thể đi vào đúng không?"
Đường Giai Nhiễm ngắt lời hỏi một câu.
"Đúng vậy. Hiện tại phần lớn các thực tập sinh đều đã tới, chỉ cần chờ thêm một lát nữa là được."
"OK."
Đường Giai Nhiễm nói rồi còn làm động tác Ok với phó đạo diễn.
Phó đạo diễn chỉ liếc cô một cái sau đó tiếp tục nói quy trình với Diệp
Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại sợ mình không
nhớ hết, nên cậu cố tình dùng bút viết vào chỗ trống trong thẻ cầm tay.
Đến lúc Tưởng Hành Xuyên và Tô Luyến Tích tới, bọn họ thấy cũng đã đến giờ, cùng nhau bước vào trong studio.
Toàn bộ thiết kế trong hậu trường trông cũng không tệ, một trăm chiếc ghế
dựa trong suốt được đặt ngay ngắn, xếp thành hình tam giác rất lớn, khi
tất cả thực tập sinh nhìn thấy năm người bọn họ bước vào, đều sôi nổi hô lên kinh ngạc.
"Chào mọi người, tôi là Diệp Niệm Ninh, PD của
chương trình. Mọi người có thể gọi tôi là PD Diệp hoặc là thầy Diệp."
Diệp Niệm Ninh giới thiệu xong thì bốn người còn lại cũng lần lượt giới
thiệu.
Lời giới thiệu của bọn họ cũng không khác bao nhiêu so
với lần gặp mặt hôm qua, trái lại nhóm thực tập sinh cứ vỗ tay và lớn
tiếng reo hò mỗi khi thấy bọn họ giới thiệu xong, không thể không nói,
đúng là cổ động hơi quá.
"Trong mấy tháng tới, năm người chúng
tôi cùng tất cả nhân viên công tác đều sẽ sát cánh bên các bạn, chứng
kiến mọi người trưởng thành. Hy vọng các bạn hãy nỗ lực thật tốt, vị trí debut chỉ có bảy, hãy lấy được bằng bản lĩnh của chính mình. Kế tiếp là đánh giá sơ bộ về cấp bậc, nhóm thực tập sinh đầu tiên có thể tiến vào
hậu trường đợi lên sân khấu."
Sau khi Diệp Niệm Ninh nói xong,
cậu cùng với bốn người còn lại ngồi xuống ghế giám khảo trước mặt, ngay
lập tức nhân viên công tác đưa cho bọn họ từng sơ yếu lý lịch khác nhau
của tất cả thực tập sinh và danh sách kỳ vọng nhất mà bọn họ đã viết hôm qua.
Khi logo chương trình hiện trên màn hình lớn trước mắt
bỗng biến thành logo của công ty nào đó, nhóm thực tập sinh đầu tiên
cũng tiến lên sân khấu trong tình huống đang được mọi người chú ý.
"Chào mọi người, chúng tôi là những thực tập sinh đến từ công ty Trừng Thiên."
Đầu tiên là giới thiệu về đội, sau đó cúi người 90 độ theo tiêu chuẩn và tự giới thiệu bản thân.
Mặc dù Diệp Niệm Ninh không biết gì về công ty này nhưng cũng từng nghe
qua. Ở Kiếp trước, một nghệ sĩ dưới quyền Trừng Thiên đã vạch trần lên
Weibo các điều khoản ngang ngược trong hợp đồng mà Trừng Thiên dùng để
chèn ép và quy tắc ngầm với nghệ sĩ.
Lúc ấy vụ việc này gây
huyên náo rất dữ dội, nhưng chuyện phải tới ba năm sau mới xảy ra, mà
người vạch trần giờ đây đang đứng trước mặt cậu.
Khương Khuynh.
Diệp Niệm Ninh thầm đọc cái tên này trong lòng, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai ngây ngô đang đứng ở giữa nhóm.
"Mời các bạn bắt đầu phần trình diễn của mình." Sau khi Diệp Niệm Ninh vừa
dứt lời, các chàng trai trước mặt lập tức xếp đội hình, tiếng nhạc đệm
vang lên, bọn họ bắt đầu trình diễn.
Điệu nhảy của cả nhóm rất đều đặn, lời ca cũng hát khá tốt, Diệp Niệm Ninh cảm thấy không có gì để chê.
"Khương Khuynh, cậu là nhóm trưởng của nhóm này?" Chờ tới khi phần trình diễn kết thúc, Diệp Niệm Ninh hỏi thẳng Khương Khuynh.
Khương Khuynh tiến lên phía trước một bước, sau đó mới trả lời: "Đúng vậy."
"Năm nay cậu mới 20 tuổi, nhưng thời gian cậu thực tập là 5 năm, nói cách
khác từ năm 15 tuổi cậu đã bắt đầu tiến vào công ty và bắt đầu quá trình huấn luyện?"
"Vâng vâng."
"Vậy mà cậu vẫn đủ khả năng để ý đến việc học của mình sao?"
"Lúc vừa bắt đầu thì hơi quá sức, sau một khoảng thời gian dài tôi cũng học được cách học tập trong khi huấn luyện."
"Bây giờ cậu đang học trường đại học nào?"
"Đại học H."
Tuy đại học H không thể so sánh với hai trường đại học nổi tiếng A và Z,
nhưng cũng là một ngôi trường tốt, như vậy xem ra, bình thường Khương
Khuynh thật sự rất chăm chỉ.
Nếu như Diệp Niệm Ninh bắt đầu làm
thực tập sinh khi chỉ mới 15 tuổi, phỏng chừng chưa tới một năm sau,
việc học của cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không đúng, có khi ngay sau ngày cậu làm thực tập sinh, anh cậu sẽ tới lôi cậu về nhà đánh đòn một trận.
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía bốn người khác, ý nói bọn họ có muốn hỏi gì không.
Dường như Tưởng Hành Xuyên cảm thấy rất hứng thú với khả năng vũ đạo của
Khương Khuynh, còn cố ý bảo Khương Khuynh nhảy đơn một đoạn.
Chờ sau khi Khương Khuynh biểu diễn xong, mấy người họ bắt đầu bàn xem nên
cho Khương Khuynh cấp bậc gì. Vốn dĩ Diệp Niệm Ninh, Hứa Độ và Đường
Giai Nhiễm đều muốn Khương Khuynh ở cấp A, dù sao chất giọng của Khương
Khuynh thật sự không tồi. Nhưng Tưởng Hành Xuyên và Tô Luyến Tích lại
nghĩ Khương Khuynh hơi yếu về mảng vũ đạo nên cuối cùng chỉ cho cấp B.
Sau khi nhóm của Khương Khuynh bước xuống, ngay sau đó là Thời Ngọc Duy lên sân khấu.
Diệp Niệm Ninh trơ mắt nhìn logo hiện trên màn hình biến thành logo công ty
anh cậu, sau đó lại nhìn Thời Ngọc Duy hi hi ha ha đi tới trước mặt cậu.
"Cậu ký hợp đồng với giải trí Niệm Niên từ khi nào vậy?" Diệp Niệm Ninh mỉm cười hỏi.
Thời Ngọc Duy duỗi tay vò vò đầu, "Hình như là một tuần trước đó."
"Tại sao tớ lại không biết chuyện này?"
"Vì tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ đó, vậy nên tớ bảo anh Thanh Lâm và anh tớ bọn họ đừng nói với cậu."
"Anh cậu cũng biết chuyện này?"
"Ừm ừm."
Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ thở dài, "Thôi được rồi, không ngờ chỉ có mình tui không biết gì hết. Không nói nữa, bây giờ cậu nhanh chóng bắt đầu biểu
diễn đi."
Thời Ngọc Duy gật gật đầu, làm động tác Ok với thầy chỉnh nhạc rồi bắt đầu trình diễn.
Tiết mục cậu ta trình diễn lần này là hát, hiệu ứng hát cũng khá dễ nghe,
nhưng không làm cho Diệp Niệm Ninh nhìn ra chất giọng của cậu ta.
Có điều kết quả như vậy cũng nằm trong dự kiến của Diệp Niệm Ninh, nếu như Thời Ngọc Duy đột nhiên trở nên cực kỳ lợi hại, không chừng cậu sẽ hoài nghi có phải cậu ta hát nhép hay không.
"OK, tui đã trình diễn xong rồi." Đầu tiên Thời Ngọc Duy cúi người chào bốn vị giám khảo và Diệp Niệm Ninh, sau đó cười nói.
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn bốn người còn lại, hỏi: "Mọi người có muốn hỏi gì không?"
Cả bốn người đều lắc đầu.
Hứa Độ còn cầm lấy microphone nói: "Nếu là anh em tốt của cậu, vậy cậu tự hỏi cậu ta đi."
"Được thôi."
Diệp Niệm Ninh hoàn toàn đồng ý, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Thời Ngọc Duy,
nói thẳng: "Màn trình diễn này của cậu cảm giác giống lần tôi nghe cậu
hát ở KTV với tôi vậy, không có kỹ xảo, nghe hơi gượng gạo, cả một màn
trình diễn đều dựa vào một bầu nhiệt huyết của cậu để chống đỡ. Hơn nữa
cho đến bây giờ cậu cũng vẫn chỉ ôm một trạng thái vui đùa, không xem
đây là một cuộc thi. Tớ không biết tại sao cậu muốn đến tham gia chương
trình này, nhưng nếu cậu đã đến thì tớ chỉ hy vọng cậu có thể nghiêm túc biểu diễn."
Đối với thái độ này của Thời Ngọc Duy, thật sự cậu
có hơi tức giận, đây là cuộc thi chứ không phải gameshow, mỗi một thực
tập sinh vào đây đều vì để debut.
Nếu Thời Ngọc Duy cứ như vậy,
đoán chừng đến khi chương trình được phát sóng, sẽ có một đống cư dân
mạng lao tới mắng cậu ta cho mà xem.
"Niệm Niệm, cậu dữ với tớ làm gì?" Thời Ngọc Duy bĩu môi, tủi thân nhìn Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh trợn mắt lên với cậu ta, sau đó bảo: "Cấp bậc của cậu là F. Tên khốn, mau xéo đi cho ông!"
"Vâng ạ, thưa cậu chủ nhỏ!" Thời Ngọc Duy cười hì hì rồi bước xuống, Diệp
Niệm Ninh lớn tiếng nói với bóng lưng cậu ta: "Hôm nay, sau khi kết thúc ghi hình cậu đừng về ký túc xá, tôi xin mời cậu đến bệnh viện kiểm tra
bệnh tật!"