Các binh sĩ đứng sau lưng Ninh Ngọc nghe thấy vậy, ai nấy đều đỏ bừng con
mắt, nhìn chòng chọc Kỷ Lăng như hận không thể đánh chết cậu ngay tại
chỗ!
Khi tình huống đôi bên ngày càng nồng nặc mùi thuốc
súng, giương cung bạt kiếm, bỗng dưng có một binh sĩ chợt xoay người vào tư thế nghiêm, hướng về đằng sau lưng Kỷ Lăng giơ tay làm động tác
chào, giọng nói rền vang: “Thưa ngài Nguyên soái!”
Ai nấy nghe tiếng chào đều ngẩn ra, sau đấy rối rít vào tư thế nghiêm chào.
Nhìn vẻ mặt kính sợ của đám tướng sĩ thì có thể thấy ngay mức độ uy
nghiêm của Brendon trong quân đội là như thế nào!
Dù Kỷ
Lăng đã biết anh ta sẽ tới từ lâu, nhưng bản năng vẫn khiến cơ thể cậu
cứng đờ căng thẳng. Cậu từ từ quay đầu lại thì trông thấy ngay người đàn ông mang tầm vóc cao lớn lạnh lùng ở đằng sau mình, cách đấy không xa.
Bộ quân trang màu đen được khoác lên trên cơ thể săn chắc vạm vỡ của anh
ấy một cách chỉnh chu, dung mạo lạnh lùng, ngũ quan rõ nét, dưới vành mũ lóe lên một đôi mắt sắc bén, trong đôi đồng tử màu xám tro gần như
chẳng có lấy chút nhiệt độ ấy như đang đè nén một phần sầu muộn phức
tạp, cứ như thể sắp sửa có bão tố nổi lên vậy.
Lodz sợ
tới mức muốn ngất đi, nhìn bộ dáng Nguyên soái Brendon thế này, xem ra
anh ta đang tức lắm rồi! Chắc chắn là anh ta đã nghe thấy mấy lời ban
nãy!
Các binh sĩ nãy giờ phải nén chịu cảm giác bị sỉ
nhục không biết bao nhiêu lần, trông thấy tình cảnh này cũng bắt đầu
nhìn Kỷ Lăng với vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt cũng
toát lên vẻ khinh bỉ: ‘Chẳng phải ban nãy cậu rất phách lối đấy ư? Còn
bảo ngài Nguyên soái không dám động làm gì cậu cơ à? Đúng là thứ không
biết mình là ai! Ngài Nguyên soái mà tức lên thì chẳng cần biết địa vị
cậu thế nào cả, đến cả Bệ hạ mà còn phải khách sáo với ngài Nguyên soái, thứ công tử bột như cậu là cái đinh gì cơ?’
Tất nhiên là Kỷ Lăng hiểu rõ vấn đề này, nhưng cậu vẫn rất chuyên nghiệp tỏ vẻ kẻ
ngu dốt ta đây cóc sợ, cứ như chẳng hề nhìn ra ánh mắt tối tăm của
Brendon mà cất giọng đĩnh đạc: “Ngài Brendon này, cấp dưới của ngài lại
dám buông lời bất kính với quý tộc ta đây! Có phải ngài nên cho tôi một
câu trả lời thỏa đáng không?”
Lodz nghe đến đấy thì mặt
mày xám như tro tàn. Đến giờ thì cậu ta nhắm mắt xuôi tay thật rồi, chỉ
mong mình có thể toàn thây về nhà…
Còn những người khác, ai nấy đều nhìn Kỷ Lăng như một thằng khờ, không bị khờ thì cũng bị điên.
Cậu còn dám bảo ngài Nguyên soái cho cậu lời giải thích sao?
Chỉ có mình Kỷ Lăng không hề biết sợ! Đắc ý chờ Brendon kêu người ném cậu ra ngoài.
Dù phải gánh hậu quả bị mất mặt, ê chề xấu hổ, nhưng chẳng phải đó chính
là hiệu quả mà cậu muốn hay sao? Cậu cũng chẳng lo rằng mình sẽ gặp
chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chẳng phải chỉ mất tí thể diện thôi
à… Mặc dù Brendon là một quân nhân giàu ý chí lẫn đức hy sinh, tính tình lại lạnh lùng, tàn khốc, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà anh ấy, bất ngờ
thay, lại là một người cực kỳ có nguyên tắc. Dù rằng sẽ vì sự chán ghét
cùng nỗi phẫn nộ mà mạnh mẽ xử trí cậu, nhưng xét thấy cậu cũng chỉ là
kẻ chỉ biết ba hoa khoác lác, anh ta cũng sẽ không lấy mạng cậu đâu.
So với một Carlos với quả tim đen sì đầy vô tình và một Văn Ngạn ngoan độc sắc bén thì Kỷ Lăng thấy thả lỏng hơn nhiều khi đối mặt với những người đứng bên phe chính diện, chắc là điển hình của việc ác sợ “thiện” nhỉ?
Ánh mắt Brendon rơi trên người thiếu niên đang hếch cằm trước mắt. Đường
nhìn của anh ấy chạm thẳng vào đôi tròng mắt sáng long lanh một màu xanh da trời của cậu, đôi mắt anh ấy bấy giờ càng sậm màu hơn, khớp hàm căng chặt thể hiện rõ trong lòng anh ấy vốn chẳng hề bình thản. Mất một lúc
lâu sau, anh ấy mới cất tiếng, phun ra một chữ đầy trầm thấp: “Cậu…”
Tinh thần ai nấy đều căng như dây đàn.
Kỷ Lăng dựng thẳng vành tai, muốn nghe xem anh ta định vả mặt cậu như thế
nào đây, vậy nhưng lúc bấy giờ bỗng dưng một bóng người hơi thừa cân
nhưng cường tráng vọt ra trước mắt với tốc độ chớp nhoáng! Hệt như một
ngọn núi lớn “rầm rầm” chắn trước mặt Kỷ Lăng! Anh ta thét lớn một
tiếng: “Nguyên soái bớt giận!”
Kỷ Lăng: “???”
Lodz: “???”
Các binh lính: “???”
Trung tướng Hawke vững vàng che chở Kỷ Lăng ở đằng trước, trông hệt như gà mẹ bảo vệ con vậy. Anh ta giương mặt, nở một nụ cười lấy lòng: “Thưa ngài, cậu chủ Kỷ không có cố ý đâu ạ, chẳng qua cậu ấy chỉ giỡn chơi thế
thôi, xin ngài đừng nóng giận ạ…”
Trung tướng Hawke vừa
dứt lời thì đã thấy đôi mắt Brendon phóng ra một tia sát ý lạnh như băng không chút nào che giấu! Thân thể béo ú không khỏi cứng khựng lại trong chớp mắt, mồ hôi lạnh tuôn xuống từ trên trán…
Nhưng anh ta lại nhớ đến mệnh lệnh của Đại Công tước Carlos, vậy là đành cắn răng đứng yên không suy chuyển hệt như một ngọn núi, một tay để sau lưng
ngoắc một cái, khóe mắt liếc nhìn ý bảo Kỷ Lăng lẫn Lodz rời đi mau!
Kỷ Lăng khẽ nhíu mày, kiếp trước, cái người Trung tướng tên Hawke này đâu
có xuất hiện ở đây, tại sao bây giờ lại đi ra phá hư chuyện của cậu vậy? Cậu làm như không nhìn thấy ám chỉ của Trung tướng Hawke, vẫn cứ bất
mãn, tiếp tục khiêu khích Brendon. Ngón tay cậu chỉ thẳng vào Ninh Ngọc, hừ một tiếng lạnh lẽo: “Ai nói tôi đùa hả? Tên dân đen này lại dám xem
thường tôi, ngày hôm nay, tôi mà không cho anh ta biết thế nào là khuôn
phép thì tôi sẽ không đi đâu hết!”
Hành động và lời nói lúc này của cậu thật sự mang tính xúc phạm rất nặng.
Vẻ mặt Ninh Ngọc hờ hững nhìn cậu, bờ môi mỏng mấp máy, trên gương mặt anh tuấn dường như đã nhuốm lấy một tầng lạnh lẽo.
Brendon chẳng hề để ý đến Kỷ Lăng, chỉ nhìn sang Trung tướng Hawke, dùng chất
giọng trầm thấp mang theo sự uy nghiêm khiến người ta run sợ, gằn từng
chữ một: “Tránh ra.”
Trung tướng Hawke chỉ cảm nhận được
một luồng khí thế đàn áp khủng bố ập thẳng vào mặt! Anh ta nào có ngờ
được là Brendon lại tức giận đến độ này, bây giờ mà anh ta nhường đường
thì chắc chắn Kỷ Lăng sẽ không gánh nổi sức ép này! Mặc dù anh ta luôn
che giấu đi năng lực thật sự của mình, thực sự không hề muốn đối đầu
căng thẳng với Brendon trong quân đội, nhưng nếu như hôm nay Kỷ Lăng mà
có chuyện gì, ngài Đại Công tước Carlos chắc chắn còn khiến anh ta thê
thảm hơn!
Nghĩ đến đó, đôi mắt Trung tướng Hawke lóe lên
vẻ tàn ác, nói với cấp dưới đứng cạnh mình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, Bộ Quân sự là nơi mà người không có nhiệm vụ được phép ra vào tùy tiện
thế sao? Còn không nhanh chóng mời cậu chủ Kỷ ra ngoài cho tôi!”
Cấp dưới của anh ta hiểu rõ nhiệm vụ, hoàn toàn mặc kệ sự chống đối của Kỷ Lăng mà vừa lịch sự vừa thô bạo kéo cậu ra ngoài.
Kỷ Lăng không ngờ rằng diễn biến câu chuyện lại phát triển thế này, nhất
thời sững sờ, rồi lập tức giận dữ giậm chân: “Ai nói tôi đi chứ! Ưm…”
Lodz cuối cùng cũng hoàn hồn, ngay lập tức bịt chặt miệng Kỷ Lăng dưới ham
muốn cầu sinh mãnh liệt, liều mạng cùng với những binh lính khác thi
nhau hò dô ta kéo Kỷ Lăng ra ngoài.
Kỷ Lăng chỉ có thể
bực tức trợn to mắt: ‘Hu hu hu tôi không đi! Tôi đây phải đứng chờ để
người ta vả mặt mình, đám khốn kiếp các người mau buông tay ra, hu hu,
đồ đáng ghét!’
Ánh mắt Brendon sầm hẳn xuống, khi anh ấy vừa dậm bước thì bất ngờ lại bị Trung tướng Hawke ngăn chặn một lần nữa!
Brendon không khỏi khựng lại, một hồi lâu sau, đôi đồng tử chậm rãi nhìn lại
người đang cố hết sức cản bước anh ấy, khí thế quanh thân lúc này cứ như muốn biến không khí trở nên đặc quánh lại vậy.
Nụ cười của Trung tướng Hawke dần cứng đờ.
Sát ý trong lòng Brendon bốc lên ngùn ngụt, gần như trong một thoáng, anh
ấy thật sự muốn giết chết tên kỳ đà cản mũi này, vậy nhưng một ít lý trí còn sót lại ngăn cản sự xúc động của anh ấy, giúp tâm trạng anh dần
bình tĩnh lại.
Bóng dáng người thiếu niên từng chút một khuất khỏi tầm mắt anh ấy.
Dù rất muốn đuổi theo, dù rất mong mỏi có thể nhìn người đó lâu hơn, nhưng khi Brendon quét mắt khắp bốn phía để rồi trông thấy tầm mắt sợ hãi của mọi người, cả ánh mắt nhẫn nhịn của Ninh Ngọc và nhìn cả Trung tướng
Hawke hiện đang đứng trước mặt dốc hết sức cản đường mình, anh ấy biết…
lúc này anh ấy không thể làm như thế được.
Vài ngày trước, anh ấy đã có một giấc mơ rất dài, dài đằng đẵng.
Trong cơn mơ ấy, sau khi anh ấy và Cảnh Tùy cuối cùng cũng đã tiêu diệt hết
tất cả kẻ địch, thiết lập nên một thế giới mà họ từng mong muốn, thời
gian cứ thế trôi đi suốt bao năm ròng… Đáng lý ra, cả cuộc đời này đều
đã như ý anh ấy muốn, kết cục cũng có thể coi như trọn vẹn, hẳn là anh
sẽ không có bất kỳ nuối tiếc nào mới phải. Nhưng thực tế thì, có đúng là vậy hay không?
Khi Brendon nằm ở nhà mình, bình tĩnh đợi chờ khoảnh khắc như một dấu chấm hết cho cuộc đời dài đằng đẵng của
mình, bỗng dưng, anh ấy chợt nhận ra, nói đến cùng anh vẫn có thứ tiếc
nuối.
Chẳng qua, đó cũng chỉ là chút tiếc nuối vụn vặt,
theo thời gian trôi đi, bị anh ấy cố hết sức chôn sâu vào một góc xó
xỉnh trong cõi lòng, để rồi chìm vào quên lãng.
Nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ấy lại nghĩ đến nó một lần nữa.
Mới nhận ra rằng thật sự mà nói, bấy lâu nay anh chưa từng có thể buông bỏ được.
Anh ấy tiếc nuối… về một cậu thiếu niên luôn lan tỏa sự hoạt bát đầy nhựa
sống, nhìn qua tưởng đâu kiêu căng xấc xược nhưng thật ra lại là một cậu thiếu niên hiền lành dũng cảm trong trí nhớ. Cậu dốc hết tấm lòng và
dũng khí mình có cho tình yêu, nhưng rồi đến cuối cùng cũng chẳng có lấy một kết cục tốt đẹp, đặt một dấu chấm ảm đạm giữa độ tuổi mơn mởn tươi
đẹp nhất.
Không có ai để tâm đến những gì cậu đã phải trả giá, không một ai thấy được tấm lòng của cậu.
Cho dù là Brendon anh từng được cậu ấy cứu… nhưng cũng vì thành kiến đã đâm sâu vào trong tiềm thức, hoàn toàn không hề báo đáp lại hay thậm chí
tôn trọng cậu, để rồi bỏ mặc cậu cứ thế từng bước đi về phía vực sâu.
Món nợ với thiếu niên ấy, chính là chuyện duy nhất trong cuộc đời dài dằng dặc này mà anh ấy cảm thấy tiếc nuối.
Cậu là người duy nhất mà đời này anh phụ lòng.
Vào khoảnh khắc sau cuối của đời mình, hạt giống vốn đã chôn sâu vào con
tim từ lâu cuối cùng cũng không cam lòng mà phá nền đất vươn mình nảy
mầm, khiến anh ấy hiểu rõ được rằng không phải đời này mình không hề có
điều gì thẹn với lòng. Nếu như cho anh ấy thêm một cơ hội nữa, anh ấy
nhất định sẽ không làm tổn thương cậu, hiểu lầm cậu nữa, mà anh ấy sẽ cố gắng bảo vệ cậu, chăm sóc cậu cho thật tốt, không chỉ vì ơn cứu mạng
năm xưa, mà càng bởi vì cậu vốn dĩ đáng được người ta đối xử tử tế, chứ
không phải bị tất cả chán ghét quay lưng đi.
Nếu như còn
có thể gặp lại cậu thì tốt quá… Chỉ tiếc, tất cả đã quá muộn màng, nỗi
ân hận này cũng theo anh ấy chôn vùi trong hầm mộ.
Brendon nghĩ đến đây, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Khi mở ra lần nữa thì anh đã trở về hơn hai trăm năm trước.
Phải qua tận mấy ngày, Brendon mới có thể chấp nhận sự thật, nhận ra một
điều rằng tất cả những thứ này không phải là ảo tưởng của mình mà quả
thực, anh đã sống lại. Sau đấy, một suy nghĩ không ngừng xoay vần trong
đầu anh ấy, choán đầy toàn bộ suy nghĩ của anh ấy, đó là… Kỷ Lăng có
khỏe không?
Brendon rất muốn đi gặp mặt Kỷ Lăng ngay lập
tức, nhưng anh ấy cũng nhận ra một điều rất rõ ràng rằng, hiện tại mình
chẳng có lý do gì đến gặp Kỷ Lăng cả. Thân phận của anh lẫn tình thế
hiện nay buộc anh không thể tùy tiện, không thể muốn làm gì thì làm
được, nên chỉ đành cố nén lại con tim còn đang khấp khởi của mình.
Kiên nhẫn, kiên nhẫn và chờ đợi.
Chờ đợi cậu thiếu niên ấy xuất hiện trước mặt anh ấy thêm lần nữa.
Brendon nhớ rõ vào kiếp trước, sau khi mình và Ninh Ngọc quay về từ tinh hệ
Nado thì không bao lâu sau, Kỷ Lăng vì cơn ghen tị mà đến Bộ Quân sự bắt chẹt Ninh Ngọc, còn anh ấy thì, kiếp trước đã lạnh lùng vô tình thẳng
thừng ném Kỷ Lăng ra ngoài, khiến cậu mất hết mặt mũi trước mặt mọi
người, trở thành trò cười chê trong giới quý tộc. Anh ấy vốn dĩ luôn
chán ghét đám người quần là áo lượt như họ, bọn họ tham sống sợ chết,
sống một cuộc sống quá mức xa hoa sa đọa ở Đế Tinh, vậy mà còn ở đó
không hề thẹn với lương tâm sỉ nhục những chiến sĩ anh dũng chiến đấu
toét cả máu thịt. Thứ người như thế vốn không xứng có được mọi thứ như
vậy! Càng không xứng nhận được sự tôn trọng!
Cũng chính
dáng vẻ xấu xí hèn hạ của giới quý tộc đang sa đà kia trở thành thứ thúc đẩy Brendon đứng về chiến tuyến của Cảnh Tùy, với ý chí quyết tâm phải
thay đổi toàn bộ mọi thứ.
Nhưng ở kiếp này, anh ấy lại
mong đợi ngày ấy đến, chẳng phải vì căm tức hay chán ghét, mà là vì… đây là lý do hợp lý nhất để anh được gặp Kỷ Lăng. Anh ấy thực sự rất muốn
gặp lại cậu.
Nỗi kích động mong mỏi được gặp Kỷ Lăng cho
bằng được, thậm chí, trong một thoáng, nó còn vượt qua lòng tranh đấu
với Carlos, vượt qua cả lý tưởng của chính anh và tất cả những thứ khác.
Ngay ngày hôm qua, lòng Brendon thấp thỏm đến nỗi không sao yên được, thậm
chí anh chẳng còn lòng dạ nào để mà xử lý công việc, cứ một mực chờ đợi
cấp dưới báo cáo tin tức về Kỷ Lăng, rồi cả suy xét mình nên đối mặt với tình huống này như thế nào.
Cậu thiếu niên ấy chẳng qua
là bị chiều quá sinh hư mà thôi. Cậu chỉ là quá thích Cảnh Tùy nên mới
có những hành động xốc nổi như thế, chứ cũng không hề có ý muốn làm tổn
thương ai cả, cậu khác hẳn với những tên quý tộc sa đọa kia. Lần này,
anh ấy nhất định sẽ không đối xử với cậu vô tình như thế nữa. Chỉ cần
nghĩ đến việc mình còn có thể gặp cậu thiếu niên đó thêm lần nữa, làm
sao anh nỡ lòng khiến cậu chịu tủi thân dù chỉ một chút? Thế nhưng,
Brendon đợi cả một ngày, cũng chẳng thấy Kỷ Lăng đến.
Sau đấy, Brendon không thể không phát giác ra, rằng sau khi mình sống lại,
dường như có một vài sự kiện bất tri bất giác đã thay đổi, ví dụ như về
Carlos, hay về Kỷ Lăng.
Hành động ngông cuồng của Carlos
đã lan truyền khắp bờ cõi Đế Tinh, kẻ nham hiểm tàn độc đó kỳ này có ý
định gì nữa đây? Kiếp trước, chính anh ta là kẻ giết chết Kỷ Lăng, kiếp
này lại gióng trống khua chiêng lôi kéo nhà họ Kỷ, chẳng lẽ anh ta muốn
lợi dụng nhà họ Kỷ nữa hay sao? Hành động của Kỷ Lăng cũng đã thay đổi
có liên quan gì đến Carlos hay sao?
Tâm trạng Brendon rất nặng nề, anh ấy biết, dù mình trùng sinh đi nữa thì muốn đạt được mục
đích cũng chẳng hề giản đơn như người ta tưởng. Bởi vì có quá nhiều biến số, có một vài thứ đang âm thầm thay đổi.
Cũng chính vì những biến số ấy, Brendon vốn tưởng Kỷ Lăng sẽ không tới nữa.
Lại chẳng ngờ lúc này Brendon đột ngột nhận được cấp báo từ cấp dưới, vậy
là anh ấy bỏ hết mọi sự vụ đang dở dang trong tay, không hề chậm trễ
chạy bay tới đó. Cuối cùng, anh ấy cũng đã nhìn thấy người con trai mà
mình vốn mang nợ một lần nữa, thiếu niên ấy lúc này đây, sự khoe khoang
tùy tiện trong đôi mắt vẫn còn sáng tỏ, xinh đẹp chói lóa đến vậy.
Kiếp trước, cho tới tận lúc chết, anh ấy vẫn chưa hề nghiêm túc thấu hiểu
cho thiếu niên lấy một lần, mà chỉ biết khinh thường, chán ghét cậu. Dù
thiếu niên đã từng cứu mạng anh thì cũng chẳng hề khiến anh thay đổi suy nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là sự xốc nổi của thiếu niên, là hành động
không biết trời cao đất dày là gì.
Tới tận bây giờ, thứ anh ấy từng thấy cũng chỉ là lớp vỏ ngoài.
Nói đến cùng thì, chính vì sự thành kiến nên đã khiến Brendon không muốn
thực sự đi tìm hiểu sâu hơn, tìm hiểu về nội tâm của người thiếu niên
ấy, thế nên anh ấy đâu thể phát hiện ra tấm lòng luôn luôn chân thành,
dũng cảm của cậu. Nếu như anh ấy chịu đối xử với cậu mà không mang theo
thành kiến dù chỉ một lần thôi, biết đâu anh ấy đã ngộ ra sớm hơn?
Sự hối hận và tự trách khiến tâm trạng của Brendon chùng xuống nặng nề,
đến lúc gặp mặt nhau rồi, anh ấy mới nhận ra mình chẳng biết nên nói gì
cả.
Dù là khi đối mặt với vô số dị tộc, với quân địch kéo đến như thác lũ, hay là những chiến trường đẫm máu cũng không hề khiến
anh ấy lui bước, vậy mà đến giờ phút này đây, anh ấy lại do dự. Brendon
đã phải lấy hết dũng khí mới có thể khó khăn thốt ra một chữ.
Thế mà tên Hawke này không đợi được mà xông ra ngăn cản anh mất!
Brendon đã biết rõ từ lâu chuyện Trung tướng Hawke là người của Carlos, là một
con cờ mà Carlos đặt trong Bộ Quân sự, nhưng vì sao một kẻ kiếp trước
chưa từng lộ diện lại đột ngột nhảy ra?
Câu trả lời rất đơn giản, chỉ có mệnh lệnh từ Carlos mới khiến cho Trung tướng Hawke không màng tất cả lao ra ngăn cản anh,
Vậy thì, Carlos, lần này anh ta làm thế này là có ý gì?
Brendon hít sâu lấy một hơi, thu lại mớ suy nghĩ lộn xộn kia rồi lạnh lùng nhìn Trung tướng Hawke, cất giọng buốt giá: “Trung tướng Hawke, cậu biết
mình đang làm cái gì không?”
Cả người Trung tướng Hawke
dấy lên một luồng lạnh giá, anh ta biết rõ người đàn ông đứng trước mặt
mình lạnh lùng, tàn nhẫn và đáng sợ như thế nào, chỉ đành gắng gượng nở
một nụ cười cứng ngắc mà đáp: “Tôi biết ngài rất tức giận, nhưng cũng
chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả, chỉ là mấy lời nói gió bay mà thôi. Ngài là người hào phóng, độ lượng, cần gì phải so đo với một cậu
nhóc chứ? Nếu làm thế rồi lại đắc tội với Đại Công tước Kỷ Đình thì cũng đâu có đáng, phải không ạ?”
Đôi mắt Brendon tỏa ra khí lạnh rét buốt.
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Trung tướng Hawke, ngay khi anh ta gần như không chống đỡ nổi nữa thì…
Anh ta nghe thấy Brendon rít từng từ một: “Cậu, nên biết điều thì hơn.”
Trung tướng Hawke sửng sốt, rồi tức tốc vội vã cúi mình, tầng thịt trên mặt
vì nỗi sợ hãi mà cứng ngắc: “Vâng vâng, tôi đã biết rồi.”
Trong suy nghĩ của Trung tướng Hawke: ‘Trông ngài Brendon khó chịu như thế
này, xem ra ngài ta thực sự rất tức giận, mình nên báo lại chuyện này
cho ngài Carlos thôi!
Trong suy nghĩ các binh sĩ: ‘Ngài
Brendon lại khiến Trung tướng Hawke bẽ mặt trước bao nhiêu người, không
hề chừa cho ngài ấy chút thể diện nào, e rằng ngài ấy đang tức giận lắm
đây!’
Kỷ Lăng đi mất rồi.
Trung tướng Hawke cũng rời đi, lòng vẫn còn đang run rẩy.
Lúc này, Brendon mới chuyển đường nhìn sang Ninh Ngọc, đáy mắt lóe lên chút tâm trạng phức tạp.
Đây từng là người mà kiếp trước anh ấy rất tán thưởng. Ninh Ngọc là một
binh sĩ ưu tú, một người với lý tưởng cực kỳ cao thượng và cũng là chiến hữu kề vai sát cánh với anh ấy. Tuy xuất thân thuộc tầng lớp bình dân,
nhưng không hề thua kém bất cứ ai trong tầng lớp quý tộc, sự mạnh mẽ và
ưu tú của Ninh Ngọc là thứ không ai có thể nghi ngờ.
Một
chiến binh ưu tú không nên bị xuất thân của mình che mờ đi, thế nên từ
trước đến giờ, Brendon luôn dìu dắt Ninh Ngọc hết mực, mà Ninh Ngọc cũng chưa một lần nào phụ lại sự kỳ vọng của anh ấy, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Thật ra thì anh ấy cũng chỉ trao cho Ninh
Ngọc cơ hội, còn mọi thứ Ninh Ngọc có được bây giờ tất cả đều là do nỗ
lực của bản thân.
Ninh Ngọc dùng thực lực của mình chứng
minh với toàn thế giới rằng, người dân thường cũng chẳng hề kém cạnh gì
với tầng lớp quý tộc, thứ bọn họ thiếu chẳng qua chỉ là sự công bằng.
Tất cả những thứ ấy đã biến thành những nhân tố hấp dẫn Brendon, thậm chí,
có một khoảng thời gian, sự tán dương này biến thành một thứ tình cảm
yêu thích mơ hồ. Nhưng sau đó thì sao…?
Brendon cẩn thận ngẫm lại.
Sau khi Carlos chết, Brendon bận bịu diệt sạch đám phản loạn, cùng với Cảnh Tùy thực hiện các chính sách cải cách. Căn bệnh xấu xí trong Đế quốc đã là bệnh mãn tính, không đơn giản vì cái chết của một Carlos mà có thể
chấm dứt. Đường họ đi vẫn còn rất dài.
Anh ấy vốn tưởng
rằng sau khi Kỷ Lăng chết, Cảnh Tùy sẽ chung sống hài hòa với Ninh Ngọc. Nhưng thứ khiến anh ấy bất ngờ là, hai người họ lại cùng lúc đưa ra ý
kết thúc phần tình cảm ấy, đến cuối cùng họ cũng không trở thành người
yêu mà chỉ là bạn bè, hay có thể nói… là hai người bạn hợp tác để đến
mục tiêu chung, chứ không vì gì khác nữa.
Cũng chính lúc này anh ấy mới nhận ra được, có lẽ mình chưa bao giờ thật sự hiểu rõ người tên Ninh Ngọc này.
Đáng lý ra, khi thấy Ninh Ngọc không còn ở bên cạnh Cảnh Tùy nữa thì Brendon nên vui vẻ mới đúng, nhưng thực tế thì, chẳng có gì hết. Anh ấy rất đỗi bình tĩnh mai táng thứ tình cảm vừa chớm động ấy, chẳng hề nhắc lại lần nào nữa.
Cái chết của Kỷ Lăng nhìn như chẳng đáng là gì, rất bé mọn và chẳng đáng kể… nhưng lại lẳng lặng khiến rất nhiều thứ thay đổi.
Có lẽ Brendon chưa từng thấu tỏ tình cảm của mình với Ninh Ngọc, lại càng
không chắc chắn tình cảm phức tạp mà mình dành cho Kỷ Lăng là gì, nhưng ở kiếp này, có một thứ mà Brendon đã xác định rất rõ ràng.
Đó là nếu thật sự Kỷ Lăng hư hỏng giống hệt như những gì cậu biểu hiện ra
ngoài, thì làm sao có thể có sự dũng cảm để thực hiện chuyện đấy, khoảnh khắc mà tất cả mọi người đều bỏ cuộc, cậu đã dứt khoát, kiên định xuất
hiện trước mặt anh ấy…
Mình mới chính là người mắc nợ
cậu, thế nên đời này, mình sẽ không làm tổn thương cậu ấy nữa, cũng sẽ
không để bất kỳ ai có cơ hội tổn thương đến cậu ấy.
Brendon nhìn Ninh Ngọc với ánh nhìn áy náy, giọng anh ấy khàn hẳn: “Cậu phải chịu ấm ức rồi.”
Đôi mắt màu xanh đầy dịu dàng của Ninh Ngọc rất mực bình tĩnh, còn có cả sự thản nhiên không hề chấp nhặt, anh ta mỉm cười đáp lời: “Anh cũng biết
mà, chuyện này đâu đáng là gì.”
Với những sỉ nhục cỡ này, anh ta hay là rất nhiều người dân thường khác đều đã quen thuộc từ lâu.
Xung quanh Ninh Ngọc có vài người bạn thân của anh ta, họ đều là những người đồng chí đã từng cùng anh ta vào sinh ra tử, nghe thấy thế thì càng tức điên hơn mà chẳng biết nên làm sao, bèn rối rít trút giận hết lên người Kỷ Lăng.
“Ngài Nguyên soái, ngài không biết thằng cặn bã hồi nãy đáng ghét đến mức nào đâu!”
“Chúng tôi vì bọn họ liều chết giết địch, thế mà tên đó lại xem tất cả như lẽ
đương nhiên rồi sỉ nhục bọn tôi, khinh thường bọn tôi. Tên đó dựa vào
đâu kia chứ!”
“Đúng là khiến người ta phát ngán, tức chết!”
“Nếu không có Trung tướng Hawke ngăn lại thì dù tôi có chết cũng phải đánh thằng khốn đấy ra bã!”
“Cậu ta chẳng phải là quý tộc hay sao? Một mạng đổi một mạng, tính ra tôi còn được hời nữa đấy!”
Brendon nhìn cấp dưới của mình oán giận, vẻ mặt phức tạp, trong lòng càng giằng xé, đau đớn hơn. Ninh Ngọc không nên vì xuất thân của mình mà phải quen thuộc với những lối hành xử như thế, đây là chuyện không công bằng.
Nhưng lần này… mình không thể đòi lại công lý cho cậu ấy được.
Không chỉ thế, khi anh ấy nhìn đám người này chê bai, sỉ nhục Kỷ Lăng, trong
lòng anh ấy thậm chí còn dấy lên một luồng lửa giận.
Các
người chẳng biết quái gì cả. Các người đâu hề biết cậu thiếu niên ấy
dũng cảm như thế nào, cậu ấy không hề giống như những gì các người nói,
cậu ấy khác hoàn toàn với đám quý tộc sa ngã bỉ ổi kia.
Cơn lôi đình của Brendon khiến ai nấy đều im bặt, ánh mắt toát ra nỗi sợ
hãi. Họ hiếm khi nào thấy ngài Nguyên soái tức giận đến mức như vậy, bởi vì trên thế giới này rất rất ít chuyện có thể đả động đến xúc cảm của
Nguyên soái…
Xem ra Nguyên soái cũng chẳng ưa gì thứ sâu mọt của Đế quốc này nhỉ? Bọn họ suy nghĩ trong nỗi bất an, rồi nghe thấy…
Brendon quét mắt nhìn họ một lượt, vẻ mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, gằn
từng chữ: “Trông mặt mà bắt hình dong, chính là đang có thành kiến đấy,
các người biết không hả?”