Brendon trầm giọng nói: “Tôi phải đưa em ấy rời khỏi nơi này, cậu đã mất khống chế rồi, không thể chăm sóc tốt được cho em ấy.”
Cuối cùng sắc mặt Cảnh Tùy cũng thay đổi, lạnh lùng nhìn Brendon, ánh mắt
nham hiểm: “Nể tình chúng ta là bạn bè lâu năm, tôi không so đo những
lời cậu vừa mới nói, bây giờ cậu rời đi, tôi có thể coi như chưa xảy ra
chuyện gì cả.”
Nhưng Brendon lại trực tiếp nắm chặt tay thành quyền, đấm thẳng về phía Cảnh Tùy!
Ánh mắt Cảnh Tùy lạnh lẽo, vội vàng nâng tay lên đỡ, nhưng vừa nhớ tới Kỷ
Lăng vẫn còn ở đằng sau, e sợ sẽ làm thương tổn tới cậu thiếu niên giống như lần trước, căn bản không buông tay ra, bị Brendon đánh cho liên tục lùi về phía sau.
Brendon cũng không muốn làm hại Cảnh
Tùy, cho nên lúc ra tay cũng vô cùng chú ý, nhưng hôm nay anh ấy bắt
buộc phải đưa Kỷ Lăng đi! Cảnh Tùy đã điên rồi, cậu ta sẽ làm hại tới em ấy mất.
Bởi vì Cảnh Tùy còn kiêng dè nhiều thứ, cuối
cùng bị Brendon đấm bay ra, lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, lau
đi vết máu dưới cằm, mà Brendon thì bại bảo vệ cậu thiếu niên ở đằng sau lưng.
Ánh mắt Cảnh Tùy vô cùng âm u, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu đừng có xằng bậy.”
Brendon nhìn anh ta: “Đừng xằng bậy phải là cậu.”
Nói rồi túm lấy tay cậu thiếu niên, xoay người đi ra ngoài.
Cảnh Tùy cất bước đi lên muốn ngăn cản, nhưng lại đối diện với đôi mắt lạnh
nhạt nhìn lướt qua kia của Kỷ Lăng, bước chân đột ngột dừng lại, giống
như bị thứ gì đó trói lại tại chỗ, không thể cử động.
Một lúc lâu sau, anh ta suy sụp nhắm mắt lại.
Không nhìn bóng lưng dần dần rời đi của hai người kia nữa.
Cho dù anh ta giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng anh
ta vô cùng rõ ràng, anh ta đã sắp điên rồi, anh ta đang làm chuyện tổn
thương Kỷ Lăng, anh ta biết mình không đúng, nhưng anh ta không thể nào
khống chế được bản thân, không thể nào buông tay được.
Đối với loại người vừa ích kỷ vừa cảm thấy bản thân là nhất như anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta biết như thế nào mới là yêu một người, thế nhưng khi anh ta vừa mới hiểu ra điều này thì anh ta đã sắp mất đi rồi, anh
ta không muốn từ bỏ, vì vậy mới không tử thủ đoạn.
Thế
nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên không có dũng khí tiếp tục đi lên
ngăn cản nữa, vì thứ anh ta cố gắng níu giữ không còn là người đem lòng
yêu thương anh ta nữa mà là một người đã không còn yêu anh ta, thậm chí
là hận anh ta.
Anh đã không còn cách nào để không yêu em được nữa, nhưng anh nên làm thế nào để níu giữ một trái tim cố chấp muốn rời đi đây?
Cảnh Tùy dựa người ở trên cây, hồi lâu sau, nở một nụ cười tự giễu.
Có lẽ Brendon đã làm đúng, có lẽ em và anh ta rời đi mới là đúng...
Ít nhất thì anh ta, sẽ không làm hại em, không phải sao?
…
Brendon kéo lấy tay Kỷ Lăng rời khỏi Hoàng cung.
Kỷ Lăng nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông trước mặt, ổn trọng đáng
dựa dẫm giống như một ngọn núi, không gì có thể chặn lại, không nhịn
được có chút thất thần.
Không ngờ cuối cùng lại là Brendon ra tay cứu cậu, thế thì xem ra, Brendon cũng trùng sinh rồi.
Thực ra đối với Brendon, Kỷ Lăng không có cảm xúc gì cả, thậm chí là có chút xa lạ. Kiếp trước cậu ngoài việc cố ý đem mặt tới cho anh ta vả vài lần ra, trên cơ bản là không có giao tiếp gì với Brendon cả, tuy rằng sau
này đã cứu Brendon trong trận tác chiến của Tinh hệ Nado, lúc đó cho dù
Brendon rất không thích một người kiêu ngạo ương ngạnh như cậu thì cuối
cùng vẫn nhẫn nhịn đồng ý với những yêu cầu quá đáng của cậu.
Đây là một quân nhân rất có tính nguyên tắc, không xấu xa cũng không có lỗi gì với cậu, còn về việc không thích cậu, với thiết lập pháo hôi độc ác
của cậu... thích cậu mới là không bình thường đấy.
Bởi vậy sau khi Brendon trùng sinh lại đột nhiên thay đổi thái độ với cậu, mới đầu Kỷ Lăng còn rất kinh ngạc.
Trùng sinh đúng là một lời nguyền không thể nào trốn thoát mà! Có thể khiến
một người chán ghét mình tới như vậy, bởi vì cái chết của mình mà nảy
sinh sự hối hận, từ đó biến thành filter che mờ hai mắt!
Có điều, sau này Brendon không thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, cậu
cũng không có nhiệm vụ liên quan tới anh ta, bản thân cậu cũng dần dần
quên mất người này luôn rồi, tập trung đối phó với Cảnh Tùy và Carlos.
Trong lòng Kỷ Lăng cảm khái không thôi, tuy rằng cảm kích Brendon có thể cứu
mình ra khỏi biển lửa vào lúc này, nhưng xét thấy bây giờ mình cũng
trọng sinh mà! Đương nhiên không thể lộ tẩy vào lúc này, còn phải tiếp
tục diễn kịch mới được, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu và
Brendon đều không được tính là có quan hệ hòa hợp gì.
Kỷ Lăng nghĩ tới đây liền hất tay Brendon ra, lạnh lùng nói: “Ai cần anh quan tâm tới tôi.”
Brendon nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lạnh nhạt của cậu thiếu niên, trái tim đau đớn vô cùng, giọng nói khàn khàn: “Tôi lo cậu ta sẽ làm tổn thương
cậu...”
Khóe miệng Kỷ Lăng nhếch lên: “Đừng có giả vờ tốt bụng, không phải anh vẫn luôn ghét tôi sao?”
Brendon sửng sốt.
Kỷ Lăng cười khẩy một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu như là và ân tình cứu mạng kiếp trước thì tôi thấy không cần thiết đâu, anh đã báo đáp được tôi
rồi, không còn nợ tôi cái gì nữa.”
Brendon nghe thấy vậy
thì lộ ra vẻ không dám tin, nhìn chằm chằm vào hai mắt cậu thiếu niên,
sự nghi hoặc và khó hiểu ban nãy lúc này đã có được đáp án, cuối cùng
cũng hiểu được vì sao Cảnh Tùy không tiếc tất cả cũng phải giữ lại Kỷ
Lăng.
Bởi vì Kỷ Lăng trùng sinh rồi.
Anh
ấy không ngờ rằng Kỷ Lăng cũng sẽ trùng sinh, mọi chuyện không nên như
vậy, cậu thiếu niên ấy đã trải qua nhiều tra tấn như vậy rồi, vì sao còn phải nhớ lại kí ức đau khổ của kiếp trước chứ? Em ấy căn bản không thể
nào chịu đựng nổi.
Ông trời quá bất công với em ấy.
Brendon gần như đồng cảm như thể đó là bản thân, buồn bã nhìn Kỷ Lăng, nói: “Cậu nhớ ra rồi.”
Kỷ Lăng nói: “Đúng.”
Brendon lại không biết nói gì nữa, trong lòng vừa đè nén vừa đau khổ, em ấy,
vậy là cuối cùng em ấy đã không còn tình cảm với Cảnh Tùy nữa rồi sao...
Kỷ Lăng lạnh lùng quay đầu đi: “Cảm ơn anh, nhưng tôi phải về nhà rồi.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Brendon đứng yên tại chỗ, ánh mắt tranh đấu vô cùng, lúc này để Kỷ Lăng về nhà
là lựa chọn không chính xác, Carlos như hổ rình mồi, e rằng sẽ không bỏ
qua cho cơ hội này, nhưng anh ấy làm thế nào mới có thể ngăn cản được
cậu thiếu niên đây.
Cậu phải chịu nhiều tổn thương như vậy, yếu ớt như vậy... bây giờ nơi duy nhất cậu muốn quay về, chính là nhà của cậu.
Vẻ mặt Brendon thay đổi liên tục, cuối cùng đưa ra quyết định, sải bước
lớn đi tới, bắt lấy tay Kỷ Lăng một lần nữa, đối diện với đôi mắt kinh
ngạc kia, trầm giọng nói: “Tôi đưa cậu trở về.”
Kỷ Lăng lập tức sửng sốt.
Ban nãy lúc Brendon đuổi theo, cậu có chút căng thẳng, sợ rằng Brendon cũng đột nhiên phát điên, dù sao thì cái đám trùng sinh này nhìn trông thì
đều không được bình thường cho lắm, không ngờ rằng... anh ta lại muốn
đưa cậu về nhà.
Kỷ Lăng cụp mắt xuống, che đi sự bất ngờ
trong mắt, cuối cùng mím môi không nói gì cả, nhưng cũng không tránh
thoát khỏi tay Brendon, im lặng đi về.
Không lâu sau,
cuối cùng Kỷ Lăng cũng đứng ở cửa nhà mình một lần nữa, Brendon nghiêm
túc nhìn vào mắt cậu, dặn dò rằng: “Thời gian này cậu hạn chết đừng ra
ngoài, tôi sẽ phái thuộc hạ tới phụ cận để canh giữ.”
Kỷ Lăng căn bản không thèm quan tâm tới anh ấy, xoay người liền đi.
Brendon nhìn theo bóng lưng của Kỷ Lăng, trong mắt ánh lên vẻ sầu lo, khổ sở, cuối cùng lại biến thành nặng nề.
Chỉ cần Carlos vẫn còn kiêng dè một chút mặt mũi thì sẽ không ngang nhiên
cướp người ngay ở Đế Tinh, hơn nữ bây giờ anh ta cũng đang bận ứng đối
với sự tấn công của Cảnh Tùy và mình, chắc hẳn cũng không có thời gian
tới gây phiền phức cho Kỷ Lăng, nếu như anh ta thực sự làm như vậy, rõ
ràng lại đưa cho Cảnh Tùy thêm một cái cớ để nhằm vào anh ta.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn cần phải đề phòng vạn nhất, Brendon suy nghĩ nhiều
lần, quyết định gia tăng thủ vệ ở phụ cận, từ đó bảo đảm được sự an toàn của Kỷ Lăng.
Như vậy cho dù Carlos có thực sự ra tay, mình cũng có đủ thời gian để tới cứu.
Nếu như mình đã đưa em ấy từ Hoàng cung ra, vậy thì nên bảo đảm được sự an toàn của em ấy.
…
Kỷ Lăng về tới nhà, người hầu nhìn thấy cậu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi vào bên trong thông báo.
Đại Công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina đã nhanh chóng chạy ra.
Đại Công tước Kỷ Đình là chủ gia đình, trông ổn trọng hơn một chút, nhưng
vẫn không thể che đậy được sự sầu lo trong mắt, khẽ khụ một tiếng rồi
nói: “Cúng cùng con cũng về rồi.”
Phu nhân Marina thì lại ôm chặt lấy Kỷ Lăng, vành mắt đỏ lên: “Mẹ thật sự lo cho con chết mất!”
Từ sau khi Kỷ Lăng bị bắt đi, hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn ăn ngủ không
yên, cũng phát động toàn lực tìm kiếm Kỷ Lăng, nhìn thấy thời gian cứ
trôi qua từng ngày, khi hy vọng càng ngày càng mờ mịt, cuối cùng Cảnh
Tùy cũng đem về tin tức tốt, anh ta đã thành công cứu được Kỷ Lăng về
rồi.
Lúc đó bọn họ liền muốn đón Kỷ Lăng về, nhưng Cảnh
Tùy nói nghi ngờ rằng chuyện này do Carlos đứng đằng sau sai khiến, nếu
như thời gian này để Kỷ Lăng quay về, một khi Carlos tới nhà họ Kỷ đòi
người có thể sẽ khiến Kỷ Lăng rơi vào khó khăn và khó xử giữa hai bên
một lần nữa, chi bằng tạm thời để Kỷ Lăng ở lại trong Hoàng cung, đợi
điều tra rõ ràng sự thật mọi chuyện rồi để Kỷ Lăng về nhà.
Đại Công tước Kỷ Đình biết Cảnh Tùy nói cũng khá có lý, nhưng lại cảm thấy
lần này e là không phải Carlos, Cảnh Tùy làm như vậy, nguyên nhân thật
sự có thể là vẫn còn chưa hết hy vọng với Kỷ Lăng, hai là cũng muốn nhân cơ hội này để đả kích Carlos... ông ấy hiểu rất rõ, so với quân phiến
loạn, Carlos mới là tai họa ngầm thực sự của Cảnh Tùy.
Để Kỷ Lăng tạm thời ở lại trong Hoàng cung, hai vợ chồng không hề có ý
kiến gì, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ đó là, yêu cầu được gặp mặt con trai của bọn họ cũng bị từ chối, điều này mới thật sự khiến bọn họ trở
nên cảnh giác, lẽ nào Kỷ Lăng xảy ra chuyện rồi sao? Vì sao Cảnh Tùy
không cho phép bọn họ gặp cậu?
Cho dù Phu nhân Shaman tự
mình tới nhà họ Kỷ an ủi, nói rằng Kỷ Lăng rất khỏe mạnh không sao cả,
đảm bảo rằng Cảnh Tùy sẽ đối xử tốt với Kỷ Lăng, bảo bọn họ không cần
phải lo lắng, nhưng bọn họ vẫn nôn nóng không thôi, mấy ngày qua đi đã
dần dần mất đi sự kiên nhẫn, thậm chí còn dự định cố tình vào cung để
gặp người, nhưng đúng lúc này... Kỷ Lăng lại tự mình quay về.
Nhìn thấy con trai hoàn hảo không bị tổn hại, trái tim vẫn luôn căng thẳng
của Đại Công tước Kỷ Đình cuối cùng cũng được yên tâm.
Phu nhân Marina nhìn lên nhìn xuống con trai, tuy rằng sắc mặt không được
tốt lắm, nhưng không bị thương chỗ nào cả, lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng hỏi: “Đám người kia có làm hại con không? Bệ hạ có đối xử tốt
với con không?”
Kỷ Lăng thoáng im lặng, đừng nói là cậu
thực sự không sao, cho dù là có sao cũng không nỡ khiến ba mẹ lo lắng
mà, cậu thấp giọng nói: “Con ổn lắm mẹ, không sao cả.”
Đại Công tước Kỷ Đình quan tâm hỏi: “Có thật không?”
Kỷ Lăng rũ mắt xuống: “Thật ạ, hai người không cần phải lo lắng đâu, con xin lỗi vì bây giờ mới trở về ạ.”
Đại Công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina vẫn còn có chút không yên tâm, nếu như thực sự không sao, vậy vì sao Cảnh Tùy lại không cho phép bọn họ
gặp người? Có điều bây giờ nhìn trông Kỷ Lăng dường như vẫn ổn, trong
lòng hai người có vô số nghi hoặc nhưng lại không nỡ làm khó con trai
vừa mới về tới nhà, cuối cùng vẫn không tiếp tục gặng hỏi.
Phu nhân Marina sờ đầu con trai, dịu dàng nói: “Không sao đâu, về nhà là tốt rồi.”
Kỷ Lăng khó khăn lắm mới thoát thân được từ chỗ ba mẹ, đi về phía phòng của mình.
Nhưng vừa mới đi tới cửa đã nhìn thấy người đàn ông tóc bạc mắt đen đang chờ đợi ở đó, bước chân không khỏi dừng lại một chút.
Văn Ngạn đang đợi cậu.
Đã nhiều ngày không gặp, cậu sắp quên mất nhân vật phản diện âm hiểm như hổ rình mồi ở bên cạnh rồi.
Văn Ngạn nhìn Kỷ Lăng, trong đôi mắt đen là cảm xúc vô cùng phức tạp, bàn
tay rũ bên người hơi nắm chặt lại, thực ra Kỷ Lăng vừa mới vào cửa nhà,
anh ấy đã biết tin rồi, nhưng lại không đi qua, chỉ đứng nhìn từ đằng xa mà thôi.
Thuộc hạ dưới trướng của anh ấy nhiều, phân bố
dày đặc ở Đế Tinh, bởi vậy mà anh ấy biết được nhiều tin tức hơn một
chút so với Phu nhân và Đại Công tước Kỷ Đình, biết một số bí mật mà
Cảnh Tùy cố ý che giấu, đó chính là... Kỷ Lăng bị lăng nhục trong tay
quân phiến loạn.
Cậu thiếu niên mà anh ấy âu yếm trân
trọng, không nỡ chạm vào dù chỉ một chút, vậy mà lại bị đám người kia
đối xử tàn nhẫn như vậy.
Lúc đó trong lòng anh ấy vô cùng vẫn nộ đau khổ, hận không thể đi cướp cậu thiếu niên về, nhưng hoàng
cung của Cảnh Tùy canh phòng nghiêm ngặt, trước giờ lại chưa bao giờ
buông cảnh giác đối với anh ấy, cho nên đến cả cơ hội gặp mặt Kỷ Lăng
anh ấy cũng không có.
Tới tận hôm nay Kỷ Lăng quay về.
Đôi mắt xanh lam vẫn luôn sáng ngời kia của cậu thiếu niên, lúc này lại trở nên xám xịt, dường như không còn để ý tới tất cả mọi thứ, thế nhưng cho dù có chịu tổn thương như vậy thì vẫn nhẫn nhịn quan tâm người khác như thế, không muốn để ba mẹ lo lắng, bản thân một mình gặm nhấm vết
thương, khiến người ta đau lòng tới như vậy...
Vì sao lại trở nên như vậy? Lẽ nào Cảnh Tùy không chăm sóc tốt cho em, anh ta cũng làm tổn thương em sao?
Trong lòng Văn Ngạn có rất nhiều câu hỏi cùng lo lắng, nhưng cuối cùng trăm
ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu, giọng nói cung kính trầm khàn: “Ngài quay về rồi.”
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, hơi im lặng.
Cậu đang suy nghĩ xem mình nên đối mặt với người này như thế nào.
Tính ra, so với Cảnh Tùy mà kiếp trước mình ‘yêu say đắm’, Carlos vừa ‘tin
tưởng’ lại bị vứt bỏ, thậm chí là Brendon đã từng được mình cứu... Văn
Ngạn mới là một người không có cảm giác tồn tại nhất!
Đúng vậy, anh ta gần như là nhân vật bên lề.
Tuy rằng có thân phận Nghị trưởng, cũng được chú ý tới giống như Ninh Ngọc, tâm tư lại thâm trầm độc ác, nhưng tâm tư của anh ta chưa bao giờ đặt
lên người mình, mình chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng chân nhỏ bé không đáng kể để anh ta bước lên trên mà thôi. Bề ngoài anh ta luôn cung kính lễ độ với mình nhưng chưa bao giờ có bất kỳ hành vi tấn công nào cả,
sau khi làm Nghị trưởng lại dần dần xa cách, thậm chí là không thường
xuyên xuất hiện trước mặt mình.
Tới tận khi kết thúc kiếp trước, mình tìm Văn Ngạn duy nhất một lần để được giúp đỡ theo như tình tiết, để anh ta giúp mình ám sát Ninh Ngọc, Văn Ngạn cũng không hề để
lộ gương mặt thật trước mặt mình.
Tuy rằng mình đã đọc
nguyên tác, lại có thông báo của hệ thống, biết Văn Ngạn cố ý ám sát
thất bại rồi để lộ chứng cứ chỉ là mình, nhưng theo như tình tiết và
thiết lập nhân vật thì... chuyện này mình không hề biết mà!
Cũng có nghĩa là trong vai mà mình diễn, tới tận lúc chết, Văn Ngạn cũng chỉ là làm việc bất lợi dẫn tới liên lụy tới mình thôi.
Người sai khiến Văn Ngạn giết người là mình, đây không phải là hãm hại, nếu
như phải nói rằng Văn Ngạn đã làm sai điều gì, vậy thì chính là anh ta
rõ ràng có thể hoàn thành được mệnh lệnh của mình nhưng lại không hề làm như vậy, cố ý để thất bại, hơn nữa còn để lộ sự thật mình là người sai
khiến. Nhưng tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của mình, nếu như Văn Ngạn thật sự nghe theo lời mình mà giết Ninh Ngọc, mình cũng sẽ khóc
không ra nước mắt đấy!
Kỷ Lăng suy nghĩ một lúc, ánh mắt
lóe lên, tuy rằng mình có trùng sinh hay không thì có vẻ cũng chẳng có
liên quan mấy tới Văn Ngạn, nhưng nhân cơ hội này để thoát khỏi anh ta
cũng là lựa chọn không tồi, bây giờ cậu thật sự sợ cái đám nhân vận phản diện trùng sinh không đi theo con đường đúng đắn này lắm rồi.
Tuy rằng kiếp trước Văn Ngạn vẫn chưa để lộ mặt đen tối gì nhưng làm chuyện bất lợi cùng với làm liên lụy tới mình thì không thể nào cho qua được!
Kỷ Lăng nhướn mày lên, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Văn Ngạn, bật ra bốn từ: “Cút ra, vô dụng.”
Trong mắt Văn ngạn chợt xuất hiện vẻ kinh ngạc, lông mày cau lại, như có điều suy nghĩ.
Anh ấy im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Tôi có chỗ nào khiến ngài không hài lòng sao?”
Kỷ Lăng lười phải lá mặt lá trái với anh ta, cong khóe môi cười châm chọc, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh ấy, chậm rãi cất lời: “Tôi chỉ bảo anh giúp
tôi làm một chuyện, nhưng anh lại không làm được, thuộc hạ như anh tôi
không cần.”
Cuối cùng trong mắt Văn Ngạn cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ không rõ: “Ngài...”
Kỷ Lăng bước từng bước đi qua, lúc đi qua bên cạnh anh ấy, dừng lại rồi nói một câu: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Văn Ngạn giật mình, đồng tử hơi co rút lại, nhìn thấy Kỷ Lăng đi lướt qua
bên cạnh mình, suýt chút nữa thì đi lên hỏi thẳng, có phải em đã nhớ lại hết rồi không?
Nhưng bước chân anh ấy chợt khựng lại, ánh mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng hít sâu một hơi không làm gì cả.
Bây giờ xúc động chỉ khiến mọi thứ phản tác dụng mà thôi, anh ấy phải suy
nghĩ lại cẩn thận, nếu như Kỷ Lăng thật sự nhớ lại tất cả, thì mình nên
làm như thế nào... so với Cảnh Tùy và Carlos, bản thân thực ra có ưu thế hơn, bởi vì trong cả kiếp trước, từ đầu đến cuối anh ấy đều không để lộ ra bộ mặt thật và ý đồ của mình.
Anh ấy luôn giữ kín tâm tư rất tốt.
Tuy rằng anh ấy cũng không hy vọng Kỷ Lăng nhớ tới chuyện kiếp trước, cho
dù có buông tay cũng hy vọng Kỷ Lăng có được hạnh phúc, nhưng chuyện đã
tới nước này, nếu như cuối cùng Kỷ Lăng vẫn nhớ tới tất cả những thứ
này...
Tất nhiên, anh ấy sẽ không buông tay nữa.
…
Kỷ Lăng thấy Văn Ngạn không đi theo thì thở phào một hơi, cậu cảm thấy từ
sau khi giả vờ trùng sinh, sức chiến đấu đã tăng lên rồi! Bây giờ cậu
tràn đầy tự tin! Phải để cho các anh biết, tôi cũng không hề dễ chọc vào đâu!
Kỷ Lăng bắt đầu đóng cửa trong nhà không ra ngoài.
Điều khiến cậu vui mừng là Cảnh Tùy không tới đây, xem ra lời nói hôm đó của Brendon vẫn kích thích tới anh ta, chắc hẳn tạm thời sẽ không xuất hiện trước mặt mình. Từ sau ngày đó trở đi, cũng không biết Văn Ngạn bận cái gì, không tiếp tục thể hiện sự tồn tại nữa, chắc chắn là cảm thấy hổ
thẹn không có mặt mũi đến gặp đây mà!
Xử lý được hai kẻ địch mạnh cùng một lúc, tâm trạng của Kỷ Lăng rất tốt, lúc ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn nhiều.
Hơn nữa cũng không bị người nhìn chằm chằm, cuộc sống lại trở nên thích ý.
Kỷ Lăng : “Hệ thống, quá trình của đơn xin bây giờ đã đi tới đâu rồi?”
Hệ thống: “Cấp trên đã cử đội ra đội điều tra nghiên cứu, đang điều tra nguyên nhân thế giới này xảy ra bất thường.”
Kỷ Lăng suy nghĩ một lúc, tuy rằng hiệu suất này cũng thực sự quá chậm,
nhưng ít nhất vẫn còn làm, cũng coi như có chút mong đợi: “Có kết quả
thì phải nói cho tôi ngay đấy.”
Hệ thống: “Điều đấy là đương nhiên.”
Kỷ Lăng nói chuyện với hệ thống xong lại bắt đầu phơi nắng ngủ một giấc, tới buổi chiều, cậu lại chào đón một vị khách.
Brendon tới thăm Kỷ Lăng.
Mấy ngày nay, gần như mỗi ngày Brendon đều sẽ tới đây, tuy rằng Kỷ Lăng cảm thấy anh ta không tới thì càng tốt hơn, nhưng cũng không cảm thấy phiền cho lắm, dù sao thì so với Cảnh Tùy và Carlos, Brendon đúng thật là...
quá dễ đối phó rồi! Thi thoảng thậm chí cậu còn có ảo giác mình đang bắt nạt người hiền lành nữa.
Lúc mình cọc với anh ta cũng cảm thấy có hơi quá đáng.
Kỷ Cục Súc khinh miệt nhìn đối thủ từ trên cao, lạnh lạt liếc Brendon, nói: “Anh lại tới đây làm cái gì?”
Brendon im lặng đứng ở một bên, có chút không biết nên cất lời như thế nào, vẻ
mặt trầm trầm. Tất cả những hành động ở kiếp trước của bản thân khiến
anh ấy thậm chí không có cả tư khách để nói lời yêu với cậu, anh ấy cũng không thể làm một người nhằm vào lúc người ta bị yếu thế được, càng
không thể nhẫn tâm làm khó Kỷ Lăng... cậu thiếu niên của bây giờ, cần
thời gian để chữa lành vết thương, nhưng cho dù không có Cảnh Tùy, mình
cũng không phải là người mà em ấy cần.
Lâu sau, Brendon khàn giọng nói: “Tôi tới đây thăm cậu.”
Kỷ Lăng cười nửa ngày, không ngờ lại đợi được câu nói này của Brendon,
suýt chút nữa thì không giữ được sắc mặt nữa, Nguyên soái này, năng lực
chiến đầu ở chiến trường của anh hung hãn như vậy, đánh một phát là hủy
trời diệt đất, nhưng nói chuyện rất dễ khiến người ta cảm thấy không
biết phải nói cái gì đấy có biết không?
Haiz, tới khi
mình không còn bị ghét nữa, bị Brendon coi như người nhà thế này thì
thật sự anh ta còn chẳng có sự uy hiếp bằng Ninh Ngọc nữa!
Nhớ tới Ninh Ngọc, Kỷ Lăng chần chờ một lúc, hỏi: “Ninh Ngọc anh ta thế nào rồi?”
Brendon thương tiếc nhìn cậu thiếu niên, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ dịu
dàng, nhóc con này đúng là, kiếp trước đứng đối đầu nhau với Ninh Ngọc,
nhưng chỉ vì kiếp này Ninh Ngọc cứu em một lần, em liền lo lắng không
quên được cậu ta, sự mềm lòng lương thiện như vậy mới là bản chất của
em.
Vẻ mặt anh ấy rất phức tạp, dừng một chút rồi nói: “Ninh Ngọc rất ổn.”
Trong chuyện này Ninh Ngọc khó mà thoát khỏi hiềm nghi, nếu như Kỷ Lăng không bị tra tấn như vậy trong tay quân phiến loạn, không giống như việc Ninh Ngọc sẽ làm thì e rằng anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ Ninh Ngọc từ sớm rồi, mà không đến mức cảm thấy mâu thuẫn như bây giờ.
Nhưng
cho dù như thế nào, trước khi có kết luận điều tra, những điều này không cần để cho Kỷ Lăng biết, tránh để cậu cảm thấy đau lòng buồn bã.
Kỷ Lăng nghe thấy bảo Ninh Ngọc không sao cả thì cũng không hỏi nữa, bắt đầu nhắm mắt ngủ, không quan tâm tới Brendon.
Brendon nhìn dáng vẻ bình yên điềm đạm của cậu thiếu niên, sau khi chịu đả kích vẫn giữ lại sự xinh đẹp yếu ớt, đột nhiên rất muốn dựa lại gần, vươn
tay ra chạm vào cậu thiếu niên ấy, nhưng tới cuối cùng vẫn không làm gì
cả, im lặng hồi lâu rồi xoay người rời đi.
Điều duy nhất mà anh ấy có thể làm, đó là bảo vệ cậu không bị tổn thương.
…
Kỷ Lăng ở trong nhà vô cùng thoải mái, may mắn cậu là một người thích ở lì trong nhà, cũng không phải không ra cửa là không chịu được, mỗi ngày
đều mong chờ hệ thống sớm ngày đưa tin tức tốt tới cho cậu, cảm thấy
nhàm chán thì nói chuyện với hệ thống một chút, suýt chút nữa đã tưởng
rằng ngày tháng trở nên yên bình rồi.
Tới khi có một ngày ở cửa truyền tới tiếng ồn ào.
Kỷ Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc nâu mắt nâu, khuôn mặt tao nhã
sắc sảo, cử chỉ lịch sự ưu nhã, trong lòng thầm nghĩa, nên tới thì vẫn
cứ tới thôi.
Thế nhưng... tôi của bây giờ đã không còn là tôi của trước đây nữa rồi!
Chiến tích trước đây khiến Kỷ Lăng càng thêm tự tin, tới một người giết một
người, tới hai người giết cả đôi, tên cáo già nhà anh tới đúng lúc lắm,
hôm nay chúng ta giải quyết vấn đề một lần luôn!
Đại Công tước nhìn Carlos không quan tâm tới sự ngăn cản mà cố ý xông vào, sắc
mặt rất khó coi, trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, bây giờ Kỷ Lăng không
muốn gặp người khác.”
Carlos đột nhiên xuất hiện yêu cầu
gặp Kỷ Lăng, sau khi bị từ chối thì không quan tâm tới sự ngăn cản mà
xông thẳng vào đây, tất cả điều này khiết Đại Công tước Kỷ Đình vô cùng
phẫn nộ.
Vẻ mặt Carlos trầm ổn, ánh mắt dịu dàng ấm áp:
“Tôi chỉ muốn nói với Tiểu Lăng vài cậu mà thôi, anh không cần phải lo
lắng như vậy, lẽ nào dưới con mắt của mọi người, tôi còn có thể làm gì
với Tiểu Lăng trong nhà của anh sao?”
Câu này nghe thì
chẳng có vấn đề gì, nhưng Đại Công tước Kỷ Đình vẫn rất bất mãn, lạnh
lùng nói: “Có lời gì, sau này hẵng nói cũng được.”
Kỷ Lăng nhìn người ba đang bảo vệ mình, đột nhiên cất lời: “Ba à, không sao đâu, cứ để con và chú Carlos nói chuyện mấy câu đi.”
Đại Công tước Kỷ Đình lo lắng nhìn cậu, nôn nóng nói: “Nếu như con không muốn gặp anh ta thì không cần phải miễn cưỡng đâu.”
Kỷ Lăng nở nụ cười nhàn nhạt, ngước mắt lên nhìn: “Thực ra đúng lúc con cũng có việc muốn nói với chú Carlos.”
Đại Công tước Kỷ Đình thấy Kỷ Lăng đã nói như vậy rồi, cũng không tiện tiếp tục ngăn cản, cau mày lại trầm giọng nói: “Ba đợi ở ngay bên ngoài, con có chuyện thì có thể gọi ba.”
Kỷ Lăng gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi, dẫn Carlos quay trở về phòng của mình.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là mình và Carlos, đây là một cơ hội tốt để ngả bài, trước đây đồng ý với lời cầu hôn của Carlos là để đi theo cốt
truyện là nhiệm vụ, khiến Cảnh Tùy từ bỏ hy vọng, nhưng bây giờ mình đã
trở mặt với Cảnh Tùy rồi, nhiệm vụ cũng không làm được nữa, đương nhiên
cũng không cần tiếp tục duy trì hôn ước với Carlos, tôi chỉ muốn cách
mấy người này càng xa càng tốt thôi, mấy anh yêu đương gì đi nữa cũng
chẳng liên quan gì tới tôi cả!
Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng hạ quyết tâm lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn Carlos với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Ánh mắt Carlos hơi trầm lắng, khuôn mặt xuất hiện vẻ đau khổ, nói: “Mấy
ngày qua tôi lo lắng cho em em từng giờ từng phút... tôi không biết Bệ
hạ nói với em như thế nào, nhưng xin em hãy tin tưởng tôi, chuyện đó
không phải tôi làm, tôi tuyệt tốt sẽ không nỡ khiến em bị tổn thương như vậy.”
Carlos nhớ tới vết thương mà Kỷ Lăng phải chịu, nhớ tới sự nhớ nhung và buồn
bã mấy ngày qua, trong lòng nặng nề lại đè nén, nói: “Đúng vậy.”
Kỷ Lăng lại đột nhiên bật cười, nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng bi thương
thất vọng: “Cho dù lần này Bệ hạ hãm hại chú cũng được, vậy lần kia thì
sao?”
Kỷ Lăng nhìn ánh mắt của Kỷ Lăng, đột nhiên ý thức
được có chỗ nào đó không đúng, có chuyện gì đó đang mất đi khống chế,
sau đó, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như tro tàn của Kỷ Lăng, nhìn
anh ta từ từ nói: “Kiếp trước, khi tôi rơi vào tay quân phiến loạn, suýt chút nữa bị giết chết, chú Carlos, chú có biết... tôi đã tuyệt vọng sợ
hãi như thế nào không?”
Ánh mắt Carlos thay đổi kịch liệt, nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng, trên khuôn mặt tao nhã sắc sảo kia, là vẻ mặt khó mà tin nổi.
Trong mắt Kỷ Lăng mơ hồ xuất hiện ánh nước, giọng nói khàn khàn: “Lần đó, lúc tôi hỏi chú, có phải là chú không... chú Carlos, chú không đáp lại
tôi.”
Carlos bàng hoàng lùi lại phía sau một bước, bàn
tay nắm cây trượng, năm ngón tay siết chặt lại, dùng lực tới mức khớp
ngón tay trắng bệch.
Vậy là em, cuối cùng vẫn nhớ ra rồi sao...
Bí mật đó, anh ta vốn định che giấu trong lòng cả đời, vĩnh viễn sẽ không
ai biết được, anh ta luôn đề phòng Cảnh Tùy, đề phòng Văn Ngạn... nhưng
lại chưa bao giờ nghĩ rằng, nguy hiểm chí mạng thực ra không phải là từ
bọn họ, mà là tới từ sự tổn thương mà bản thân mình đã gây ra vào đời
trước.
Đó là sự thực không thể nào phản bác.
Kỷ Lăng thấy Carlos cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, cậu nhìn thẳng vào
đôi mắt anh ta, mắt ngấn lệ, miệng nở nụ cười tự giễu: “Cho dù là kiếp
trước, hay là kiếp này, tôi chẳng qua chỉ là vật hy sinh của cuộc đấu
tranh giữa chú và Bệ hạ mà thôi. Không phải sao? Cho nên, đừng nói cái
lời yêu tôi kia nữa, đừng khiến tôi thêm thất vọng...”
Carlos gian nan cất lời: “Lần này, không phải đâu...”
Kỷ Lăng lại đột nhiên trầm giọng quát lên, đỏ cả mắt nói: “Đủ rồi!”
Cậu hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng tuyệt tình phát ra từng chữ
một: “Trước đây chúng ta từng nói rõ, hôn ước giả này có thể hủy bỏ bất
cứ lúc nào... bây giờ, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”
Sắc mặt Carlos đột nhiên trở nên đáng sợ tới cùng cực.
Kỷ Lăng theo bản năng mà run lên một cái, suýt chút nữa thì sợ tới cụp
đuôi luôn, nhưng rất nhanh đã lấy lại dũng khí, không tránh không né
nhìn Carlos một lần nữa!
Ai sợ ai chứ! Tôi đã nhìn thấu các anh rồi, anh tưởng rằng còn có thể dọa nạt được tôi sao?
Thậm chí cậu còn đã nghĩ xong, nếu Carlos tiếp tục cầu xin tha thứ, nói rằng yêu mình thì mình nên trả lời lại như thế nào. Ha ha rốt cuộc là anh
điên lên, hay là tôi không làm gì được anh đây?
Kỷ Cục Súc này không hề sợ hãi điều gì cả!
Nhưng vào lúc này, Kỷ Lăng nhìn thấy khuôn mặt ban nãy còn bị che phủ bởi sự
đau khổ kia của Carlos dần dần xuất hiện một biểu cảm xa lạ, đáng sợ...
đó là sự lạnh lẽo, vô tình mà chưa bao giờ Kỷ Lăng thấy.
Giống như một con dã thú xé toạc tất cả lớp ngụy trang của mình, không chút
kiêng dè mà để lộ ra răng nanh tàn nhẫn bên trong của anh ta.
Trong đôi mắt nâu sâu thẳm của người đàn ông ấy không còn một chút dịu dàng
yêu chiều nào nữa, chỉ còn lại âm u lạnh lẽo nhìn không thấy nơi đáy
mắt, anh ta khẽ cong môi lên, giọng nói trầm thấp từ tính, tao nhã hôn
hòa pha lẫn với sự tiếc nuối trêu chọc: “Xem ra không thể lừa được cậu
nữa rồi.”