Kỷ Lăng không hề biết tới chuyện Jonah rời đi,
cậu cũng chỉ tiện tay làm vậy thôi, không hề quan tâm tới việc đối
phương có cảm kích báo đáp lại cậu hay không.
So với chuyện nhỏ nhặt kia thì chuyện của Carlos càng khiến cậu cảm thấy đau đầu hơn.
Thấy cứ như thế này mãi cũng không được, rốt cuộc bản thân còn có thể tránh
né tới lúc nào nữa? Sự kiên nhẫn của Carlos bao giờ mới cạn kiệt đây?
Tất cả điều này đều không thể biết được.
Hệ thống quay về nộp đơn xin giúp cậu rồi, e rằng cũng chẳng thể về ngay được, nghĩ tới
một đống chuyện phiền lòng, Kỷ Lăng không nhịn được mà thở dài đầy ưu
thương.
Đám người Bá tước Gerald nhìn thấy dáng vẻ ưu
thương thất thần của Kỷ Lăng, ai ai cũng căng thẳng tới mức không dám
thở mạnh, trông có vẻ cậu Kỷ lúc ở bên cạnh ngài Carlos không được vui
thì phải...
Rõ ràng là cậu Kỷ vẫn còn yêu say đắm Bệ hạ, vậy sao lại muốn gả cho Carlos chứ? Lẽ nào là Carlos uy hiếp cậu hay sao?
Đám người lập tức suy diễn ra câu chuyện yêu hận tình thù mấy chục vạn chữ, cũng không biết trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì, trong lòng giống như
có một trăm con mèo đang cào cấu, thế nhưng lại không dám đi hỏi, đúng
là khó chịu quá mà!
Thời gian càng ngày càng muộn, người trong bữa tiệc cũng dần dần rời đi.
Kỷ Lăng cực kỳ không muốn quay về, trong lúc đang rối rắm thì đột nhiên
bên cạnh trở nên yên lặng, sau đó vang lên những tiếng chào hỏi hết lượt này tới lượt khác: “Ngài Carlos.”
Kỷ Lăng nghe thấy thì quay đầu lại, nhìn thấy Carlos đang đi từng bước một về phía cậu, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Từ khi ngày hôm đó cậu đột nhiên nhanh trí nghĩ ra được cách ép lui
Carlos, vẫn luôn giả vờ thành dáng vẻ bị tổn thương vô cùng, tránh né
Carlos đủ đường, Carlos tạm thời không miễn cưỡng cậu tới gần anh ta
nữa, thời gian này cũng yên lành không có chuyện gì, hôm nay vì sao lại
đột nhiên tới đây vậy? Kỷ Lăng nhớ tới chuyện lần trước suýt chút nữa
thì mình lộ tẩy, lập tức có chút hoảng loạn.
Carlos mặc
một bộ vest màu đen có hai hàng cúc, cử chỉ vô cùng tao nhã, tay phải
cầm một cây trượng màu đen bạc, đi tới bên cạnh Kỷ Lăng, đôi mắt màu nâu đầy dịu dàng, cong môi mỉm cười: “Tôi tới đón em về.”
Không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng hệ thống không ở bên cạnh, cậu không
dám chọc giận Carlos quá mức, thế là để lộ ra vẻ mặt cho chút lạnh nhạt, chuyển tầm mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Tự tôi có thể về được.”
Carlos nhìn dáng vẻ xa cách lạnh nhạt của cậu thiếu niên, đôi mắt màu xanh lam hơi ảm đạm, trong lòng hơi co rút đau đớn, anh ta vẫn còn đang trách cứ bản thân lần trước hành động thô lỗ như vậy.
Bởi vì
trong lòng cảm thấy áy náy, thời gian này anh ta cũng để mặc cho cậu
thiếu niên tránh né mình, nhưng lại không nỡ buông tay thật sự, vậy nên
kiểm soát hành tung mỗi ngày của cậu thiếu niên, từng hành động từng cử
chỉ, anh ta cũng chỉ có thể thông qua những tin tức này mới biết được
cậu thiếu niên mà mình yêu thương rốt cuộc đang làm cái gì, có vui vẻ
hay không...
Cho nên chuyện Kỷ Lăng cứu người dân thường kia cũng được truyền đến tai Carlos ngay lập tức.
Anh ta đột nhiên không muốn tiếp tục như thế này nữa, thế là quyết định tới đón cậu thiếu niên về nhà.
Bởi vì anh ta muốn được gặp cậu.
Carlos nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt yêu chiều, cất tiếng nói: “Tôi biết, nhưng
đúng lúc hôm nay tiện đường, giờ đã rất muộn rồi, chúng ta trở về nhé,
có được không?”
Dường như Kỷ Lăng vẫn có chút không muốn, không chịu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên đầy lạnh lùng.
Carlos không hề tức giận chút nào, anh ta trực tiếp vươn tay nắm lấy bàn tay
của cậu thiếu niên, nắm lấy thật chặt, không cho phép cậu tránh thoát,
giọng nói trầm thấp đầy từ tính mà lại tao nhã: “Đừng tùy hứng như vậy.”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc miệng.
Đây có còn là Đại Công tước máu lạnh lạnh lùng khủng bố mà bọn họ biết
không? Tuy nhìn trông ngài Carlos là một quý tộc vô cùng lịch sự tao
nhã, nhưng bọn họ đều biết rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bản chất
của con người này là tàn nhẫn vô tình lạnh lùng tới mức độ nào, chính
bởi vậy mới khiến cho tất cả mọi người càng thêm kính sợ.
Mà bây giờ, rõ ràng là Kỷ Lăng yêu say đắm Bệ hạ, không thèm quan tâm để ý tới anh ta, Carlos lại không để tâm tới điều này chút nào, vẫn rất nhịn lại mà kiên nhẫn dỗ dành khuyên nhủ.
Đúng thật là quá hoang đường mà.
Dường như bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy được cả một rừng sừng nhọn xông thẳng lên tận trời cao chói mù mắt trên đỉnh đầu của ngài Đại Công tước
Carlos.
Mà khoan từ từ đã... rốt cuộc bọn họ đang nhìn cái gì thế?
Bọn họ đã nhìn thấy cái gì?!
Kỷ Lăng không sao cả, Kỷ Lăng có thể tùy hứng... nhưng bọn họ sẽ không
chết đấy chứ? Bọn họ lại dám nhìn chuyện xấu mặt này của Carlos? Thế này là chán sống rồi hả!
Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, đồng loạt cụp mắt không dám nhìn nữa.
Ai ai cũng nơm nớp lo sợ.
Xung quanh bốn bề tĩnh lặng.
Bàn tay của Kỷ Lăng bị Carlos nắm chặt trong tay, nhiệt độ nóng bỏng của
lòng bàn tay đối phương như muốn làm bỏng làn da của cậu vậy, tuy rằng
rất không muốn nhưng cậu cũng không tiện làm quá trước mắt bao nhiêu
người như vậy, chỉ đành buồn bực rời đi theo Carlos.
…
Đợi tới khi đã về tới nhà, Kỷ Lăng liền tránh khỏi tay Carlos, lạnh nhạt nói: “Tôi phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Thế nhưng Carlos lại không rời đi, anh ta bước lên phía trước nhìn Kỷ Lăng
với ánh mắt đầy cố chấp, giơ tay nâng khuôn mặt của cậu thiếu niên lên,
nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, khàn giọng nói: “Tôi biết em
vẫn còn đang giận tôi, nhưng xin em hãy tin tôi, tấm lòng của tôi dành
cho em không hề có chút giả dối nào cả.”
Lần trước Kỷ
Lăng đã đánh giá thấp sự cố chấp của Carlos đối với mình, suýt chút nữa
thì chơi ra lửa, lần này cậu không dám kích thích Carlos quá mức như vậy nữa, hàng mi của cậu hơi run lên, đôi mắt dường như cũng ngấn lệ, cười
khổ một tiếng: “Chú Carlos à, vì sao chú... không thể mãi mãi làm chú
Carlos của tôi chứ?”
Sắc mặt Carlos hơi trắng bệch.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng nhếch lên, gian nan cất lời:
“Tôi tin tưởng chú như vậy, chú là người đối xử tốt với tôi nhất, thế
nhưng chú, vì sao phải đối xử với tôi giống như Bệ hạ cơ chứ?”
Cậu thiếu niên đau thương buồn bã tới như vậy, giống như một đứa bé cảm
thấy mờ mịt khi sự tin tưởng bị đánh nát, bị người mà mình tin tưởng
nhất vứt bỏ làm tổn thương, không thể nào chấp nhận được sự thật đầy tàn nhẫn trước mắt... tới cuối cùng cậu vẫn không thể chấp nhận được chuyện lần trước.
Carlos biết, cách lấy lại được sự tin tưởng
rất đơn giản, đó chính là làm chú của cậu thiếu niên ấy, tiếp tục quan
tâm cậu tới gần cậu giống như một vị trưởng bối.
Thế nhưng.
Carlos cất tiếng nói khàn khàn: “Tôi chỉ muốn là người yêu của em thôi.”
Anh ta không thể nào chỉ làm chú của cậu thiếu niên mãi được.
Anh ta biết mình không thể làm nổi.
Thà bây giờ nói ra sự thật, còn hơn đợi tới cuối cùng lời nói dối sẽ bị vạch trần.
Carlos nhắm mắt lại, nói từng chữ một: “Tôi không thể lừa em được.”
Kỷ Lăng nghe thấy lời này, sắc máu trên mặt cũng rút đi, dường như vô cùng thất vọng buồn bã, cậu hất phăng tay Carlos ra rồi xoay người bỏ đi.
Lần này Carlos không đuổi theo, anh ta chỉ im lặng đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỷ Lăng, nhìn cậu thiếu niên chẳng quay đầu lấy
một cái mà biến mất trước mắt mình.
…
Kỷ Lăng không quay đầu lại, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt u ám của người đàn ông chấp nhất ở đằng sau.
Nhìn trông thì như bình tĩnh, nhưng lại giống như mặt biển che giấu gợn sóng, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Cậu đóng sập cửa phòng lại, lưng dựa lên cánh cửa, lúc này cuối cùng cậu
cũng cảm thấy nghi hoặc, xuất hiện một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn... lẽ nào Carlos thật sự thích cậu sao?
Đôi mắt của Kỷ Lăng dần trở nên mờ mịt, thế nhưng chuyện này sao có thể được?
Vì sao Carlos lại thích cậu chứ?
Phải biết rằng kiếp trước thực ra cậu không hề giao tiếp nhiều với Carlos,
cũng không có thiết lập thâm tình với Carlos giống như với Cảnh Tùy,
không đến mức xảy ra hiểu lầm giống như Cảnh Tùy. Bản thân cậu đối với
Carlos chỉ giống như một người qua đường không quan trọng, một kẻ ăn
chơi trác táng ngu xuẩn nực cười, một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc
nào.
Cho dù cậu đã từng giúp anh ta một lần lúc anh ta
nguy nan, nhưng đó càng nhiều hơn là giúp chính bản thân cậu, bởi vì cho dù cậu không ra tay thì Carlos cũng không thể xảy ra chuyện gì được,
ngược lại nếu không ra tay, cậu sẽ chết ngay tại chỗ...
Cho nên, Boss phản diện lạnh lùng tàn nhẫn vô tình này rốt cuộc thích cậu ở điều gì?
Kỷ Lăng suy nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu nổi, ôi cái thế giới sụp đổ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng này...
Vốn dĩ chỉ muốn yên lặng làm một pháo hôi bị vả mặt, nhưng tất cả mọi người đều quay ra yêu cậu.
Kỷ Lăng mệt mỏi mất hết sức lực ngã vật xuống giường, giống như một con cá mặn mất hết hy vọng, bây giờ chỉ có thể chờ đợi hệ thống sớm ngày mang
tin tức tốt về cho cậu, cậu thật sự sắp không kiên trì nổi nữa rồi!
Cái thế giới này nhiều đồ thần kinh quá đi mất QAQ
Cậu muốn về nhà.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Lăng vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ thì đột nhiên bị tiếng chuông của máy truyền tin đánh thức.
Để tránh gặp phiền phức và quấy rối, Kỷ Lăng đã đổi số điện thoại từ lâu,
người biết được số điện thoại mới có thể đếm được trên đầu ngón tay, rốt cuộc là ai gọi cho cậu vậy? Kỷ Lăng mở ta nhìn, không ngờ lại là số
điện thoại chưa nhìn thấy bao giờ.
Cậu thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn chọn nghe máy.
Khi máy truyền tin được kết nối, một bóng dáng của thanh niên với đôi mắt
xanh lục cùng mái tóc đen xuất hiện trước mặt cậu, chàng thanh niên
ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú sáng ngời dưới vành mũ, không
phải Ninh Ngọc thì còn là ai nữa!
Kỷ Lăng một mặt hoang mang, sao Ninh Ngọc lại biết số điện thoại của cậu? Sao lại muốn liên lạc với cậu chứ?
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt xanh lục ôn hòa bình tĩnh, bờ môi mỏng hé mở, cất tiếng nói: “Tôi muốn gặp mặt cậu.”
Gần đây tâm trạng của Kỷ Lăng không tốt lắm, không muốn gặp bất cứ người
nào cả, tuy rằng Ninh Ngọc là nhân vật thụ chính trong nguyên tác nhưng
bây giờ đã sắp biến thành người qua đường rồi. Cho dù không phải như vậy thì cậu và Ninh Ngọc cũng nên là quan hệ tình địch, chuyện tới ngày hôm nay, không biết có cái gì để cậu gặp Ninh Ngọc nữa. Kỷ Lăng đã buông
xuôi tình tiết bị vả mặt đang chuẩn bị từ chối, nhưng đúng lúc này Ninh
Ngọc lại nói tiếp.
Dường như anh ta nhìn ra được ý đồ của Kỷ Lăng, ánh mắt nhìn cậu dịu đi rồi nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu
một chút, liên quan tới chuyện của Bệ hạ.”
Kỷ Lăng liền giật mình.
Vốn dĩ cậu không muốn đi, nhưng vừa mới nghe thấy lời này, nội tâm lại bắt
đầu có hơi do dự. Tuy rằng bây giờ nhìn trông không còn chút hy vọng nào về việc hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi, nhưng dù sao thì chuyện này cũng
liên quan tới tình cảm của nhân vật công thụ chính... Hoàn thành nhiệm
vụ rồi về nhà gần như đã trở thành chấp niệm sâu nhất nơi đáy lòng của
Kỷ Lăng, vì vậy cho dù tình tiết đã bị phá hỏng tới mức độ này, nhưng
vừa mới nghe thấy Ninh Ngọc nói như vậy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất tò mò, thực sự không có cách nào từ chối.
Kỷ Lăng do dự một lát rồi nói: “Được.”
Ninh Ngọc hơi mỉm cười, anh ta phất tay gửi vị trí tới trước mặt Kỷ Lăng,
sau đó giơ tay lên đè vành mũ xuống, nhàn nhạt nói: “Một tiếng đồng hồ
sau, tôi đợi cậu ở đây.”
Nói xong liền ngắt máy truyền tin luôn.
Kỷ Lăng ngây người nhìn địa chỉ Ninh Ngọc gửi, đi đi lại lại bên trong
phòng, sau đó thay quần áo gọi xe bay tới, đi tới địa chỉ Ninh Ngọc đưa.
…
Một tiếng đồng hồ sau, Kỷ Lăng đã tới điểm đến.
Nơi đây thuộc khu vực ngoại thành, vị trí khá xa xôi, nhưng môi trường rất trong lành.
Kỷ Lăng đứng ở đây thở dài một hơi, âm thầm cảm khái rốt cuộc mình đã
trúng tà gì mà lại chạy tới nơi xa như thế này để gặp mặt Ninh Ngọc vậy
chứ, hy vọng lát nữa anh ta có thể đem tới tin tức tốt cho cậu, thế mới
không uống công cậu chạy tới đây một chuyến.
Kỷ Lăng đi
men theo con đường trải đầy cây xanh, tới trước một tòa kiến trúc bằng
gỗ nhìn trông có hơi cổ xưa, nơi đây chắc hẳn là một quán trà.
Không ngờ rằng Ninh Ngọc còn rất có phong cách đấy, một nơi tao nhã như thế này mà cũng có thể tìm được.
Kỷ Lăng bước lên cầu thang bằng gỗ đi lên trên tầng, cầu thang hình như
hơi lâu năm rồi, dưới chân vang lên âm thanh kẽo cà kẽo kẹt. Cậu đi lên
tầng hai, liền nhìn thấy Ninh Ngọc đang ngồi trước một cái bàn, mũ của
anh ta đặt bên phía tay phải, mặc đồng phục phẳng phiu không một nếp
nhăn, mi mắt buông xuống, để lộ góc nghiêng anh tuấn, vẻ mặt trầm ổn
bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc của anh ta vào lúc này.
Cho dù ở bất cứ đâu, trông anh ta cũng đều ung dung như vậy, khiến người ta cũng sẽ bị lây nhiễm một cách khó hiểu khi ở bên cạnh anh ta, trở nên
thả lỏng, dỡ xuống phòng bị.
Kỷ Lăng bình tĩnh lại, đi tới trước mặt Ninh Ngọc rồi ngồi xuống.
Ninh Ngọc ngước mắt lên, đôi mắt xanh lục giống như ngọc phỉ thúy, vẫn luôn
ôn hòa thản nhiên như vậy, nhẹ giọng nói: “Cậu tới rồi.”
Kỷ Lăng không trả lời, tâm trạng phức tạp nhìn Ninh Ngọc.
Theo lý mà nói bọn họ nên là tình địch như nước với lửa, kiếp trước mỗi lần
cậu và Ninh Ngọc gặp mặt thì đều là lúc vả mặt và bị vả mặt, siêng năng
nghĩ mọi cách để tìm đường chết, coi chuyện ức hiếp Ninh Ngọc là nhiệm
vụ của mình... ai mà biết được có một ngày bọn họ lại ngồi uống trà với
nhau như thế này cơ chứ?
Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Nhưng đến cả Carlos cũng có thể yêu cậu, cho nên uống trà cùng với tình địch, hình như cũng không khoa trương tới như vậy...
Cậu đã không còn động cơ tiếp tục tìm Ninh Ngọc gây phiền phức từ lâu rồi,
cũng không có tâm trạng gây phiền phức cho anh ta, nhưng cũng không tiện thể hiện sự thân cận, vậy là để lộ vẻ mặt lạnh nhạt, cau mày nói: “Anh
tìm tôi có chuyện gì?”
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng thật sâu.
Cậu thiếu niên ấy vẫn ăn mặc đẹp đẽ cao quý như vậy, sợi tóc màu vàng mềm
mại tùy ý rủ xuống trước trán, đường nét khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, làn da trắng nõn không chút dấu vết, nhìn trông có vẻ không có chút khác
biệt nào so với trước đây. Nhưng nếu quan sát thật kỹ thì sẽ phát hiện
ra rằng đôi mắt xanh lam vốn dĩ trong suốt sáng ngời kia đã thiếu đi vẻ
ngông cuồng tùy hứng rung động lòng người, giữa hàng lông mày là sự u
buồn mơ hồ tích tụ mãi chẳng tan đi.
Cậu ở ngay trước mặt anh ta, nhưng không còn vẻ tức giận ngút trời luôn đi gây phiền phức
cho anh ta như trước đây nữa, lúc đó cậu thiếu niên cứ như có năng lượng vô tận vậy.
Bây giờ lại mờ mịt giống như một đứa trẻ không hề biết gì về con đường phía trước.
Đột nhiên Ninh Ngọc thấp giọng thở dài một tiếng, ánh sáng nơi đáy mắt hơi
tối đi, chậm rãi cất lời: “Cậu ở bên cạnh Carlos, có vui vẻ không?”
Kỷ Lăng thầm nói vui vẻ cái con khỉ ấy, ngày nào cậu cũng hãi hùng khiếp
vía, không phải sợ bị làm chết mà là sợ bị lộ thân phận xong bị đánh
chết. Nhưng những lời này đương nhiên không thể nói với Ninh Ngọc được
rồi, cậu dời tầm mắt kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không phải chuyện liên
quan tới anh.”
Ninh Ngọc thấy khuôn mặt cậu thiếu niên
toàn là vẻ không vui nhưng lại quật cường không chịu thừa nhận, bờ môi
mỏng khẽ mím lại, tiếp tục im lặng nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng
bị ánh mắt của Ninh Ngọc nhìn tới mức có hơi mất tự nhiên, sao cậu lại
cảm thấy hình như Ninh Ngọc đang thương cảm cậu vậy chứ? Đây chắc chắn
là ảo giác thôi đúng không? Kỷ Lăng chẳng hiểu gì cả, mất kiên nhẫn gõ
gõ mặt bàn, nhướng mày nói: “Này, không phải anh nói là muốn nói chuyện
của Bệ hạ với tôi à?
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cậu, dừng
lại mấy giây rồi cất lời nói nhàn nhạt: “Đúng vậy, tôi cảm thấy chắc hẳn cậu khá quan tâm tới tình tình tình cảm của tôi, cho nên cố tình tới
đây nói với cậu một tiếng, tôi và Bệ hạ tạm thời còn chưa có tiến triển
về mặt tình cảm.”
Kỷ Lăng: ???
Anh cố ý gọi tôi ra đây là để nói với tôi rằng, anh và Bệ hạ chẳng có quan hệ đếch gì luôn hả?
Kỷ Lăng sắp tức chết luôn rồi, nhưng tức giận xong lại biết rằng chuyện
này thực ra cũng không thể trách Ninh Ngọc được, đều tại cái đám thần
kinh trùng sinh kia, nhân vật thụ chính tốt đẹp thì không yêu, cứ đi
đuổi theo cái tên pháo hôi là cậu!
Đợi đã... Kỷ Lăng muộn màng ý thức được rằng, lời này của Ninh Ngọc không ổn chút nào cả! Ai
quan tâm tình hình tình cảm của anh ta chứ! Người tôi quan tâm là Bệ hạ
đấy có được không?! Lời này tuyệt đối không thể nào thừa nhận được.
Vẻ mặt Kỷ Lăng cương cứng, chớp mắt thể hiện thái độ khinh thường: “Đây là chuyện mà anh muốn nói với tôi à? Lãng phí thời gian của tôi, chỉ cần
anh không ở bên Bệ hạ thì ai thèm quan tâm tình hình tình cảm của anh
chứ!”
Cậu nói xong thì lập tức đứng dậy, đúng là hôm nay không nên tới đây mà.
Ninh Ngọc nhìn theo Kỷ Lăng đứng dậy, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích rồi đột nhiên nói với bóng lưng của Kỷ Lăng: “Thực ra cậu không hề ghét tôi như vậy đâu, có đúng không?”
Kỷ Lăng suýt chút nữa thì
vấp chân một cái ngã nhào ra sàn, lời nói của Ninh Ngọc khiến cậu sinh
ra cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt! Cậu hơi chút không hiểu mục
đích mà Ninh Ngọc hẹn cậu ra đây rồi đấy.
Cậu quay đầu lại lạnh lùng nhìn Ninh Ngọc, nói: “Đừng có tự mình đa tình nữa, người tôi ghét nhất chính là anh đấy!”
Ninh Ngọc lạnh nhạt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Vậy sao?”
Một tiếng “vậy sao” này suýt chút nữa đã khiến lông trên người cậu dựng hết cả lên, cứ có cảm giác mình đã bị nhìn xuyên thấu vậy, nhưng sao có thể như vậy được... cậu quá đáng với Ninh Ngọc như vậy, nếu như anh ta cảm
thấy mình làm như thế này còn chưa tính là chán ghét anh ta, có khi nào
là bị bệnh thích bị ngược đãi không vậy?!
Kỷ Lăng không muốn tiếp tục ở lại trong cuộc nói chuyện không thể hiểu được này nữa, xoay người đi ra bên ngoài.
Nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài cửa thì bên ngoài đã đột nhiên vang lên một
tiếng động lớn, sau đó một trận trời đất rung chuyển, tòa nhà bằng gỗ
lung lay sắp đổ, Kỷ Lăng nhìn ra bên ngoài lộ ra vẻ mặt kinh hãi giống
như nhìn thấy quỷ.
Không thể nào?!
Một đám đàn ông mặc quần áo đen đeo mặt nạ đen nhảy từ trên phi thuyền xuống!
Trong đám đàn ông mặc đồ đen kia chỉ có duy nhất một người đàn ông mặc
đồ trắng, đeo mặt nạ màu bạc là nổi bật nhất! Khiến người khác muốn
không chú ý cũng khó.
Kỷ Lăng giật mình kinh hãi, Gabriel điên rồi sao, lại dám xuất hiện ở Đế Tinh? Anh ta không biết những quý
tộc Đế quốc kia muốn băm thây anh ta ra làm trăm mảnh tới mức nào à? Anh ta bị váng đầu hay là không biết sợ hãi vậy?!
Kỷ Lăng mặt trắng bệch xoay người bỏ chạy.
Nhưng sao cậu có thể chạy kịp so với đám người tiến hóa mạnh mẽ kia được, mỗi kẻ mặc đồ đen trong quân phiến loạn đều vô cùng hung hãn, chớp mắt một
cái là đã xông tới! Nhìn thấy Kỷ Lăng sắp bị một tên hắc y nhân bắt lấy, đột nhiên Ninh Ngọc vọt tới, đấm một quyền vào tên áo đen trước mặt Kỷ
Lăng, cùng lúc đó một tay ôm lấy eo Kỷ Lăng, nhảy từ trên cao xuống,
xoay người bỏ chạy!
Kỷ Lăng sửng sốt, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ phức tạp!
Bọn họ là tình địch đứng ở hai thế đối lập nhau đấy! Rõ ràng là mình quá đáng với anh ta như vậy cơ mà...
Nhưng vào thời khắc quan trọng, Ninh Ngọc không vứt bỏ lại cậu mà chạy trốn, ngược lại còn ra tay giúp đỡ cậu.
Kỷ Lăng suýt chút nữa thì cảm động tới mức rơi nước mắt, trong lòng nói
Ninh Ngọc không hổ là nhân vật thụ chính lương thiện nhất trong cả quyển sách này, hoàn toàn xứng đáng là nam thần bạch liên hoa thánh mẫu (chỗ
này là ý nghĩa tốt), bằng lòng lấy ơn báo oán cứu một tên quần là áo
lượt xấu xa là cậu!
Anh là người tốt đáng để dựa dẫm nhất trên toàn thế giới này!
Ninh Ngọc đưa Kỷ Lăng đi chạy trốn, động tác của Ninh Ngọc vô cùng nhanh,
thân thủ linh hoạt, lần lượt đem Kỷ Lăng thoát khỏi nguy hiểm sắp chết,
Kỷ Lăng chỉ cảm thấy làn gió lạnh lướt qua mặt, nhiều lần đi lướt qua
nguy hiểm! Nhưng đám quân phiến loạn kia vẫn đuổi mãi không dứt, hơn nữa còn bắt đầu lấy súng laser ra tấn công!
Kỷ Lăng nhìn
chiếc cằm cương nghị căng chặt của Ninh Ngọc, đôi mắt xanh lục kiên định lạnh lẽo, trong lòng cậu sốt sắng không thôi, nhưng cho dù cậu có sốt
sắng như thế nào cũng không giúp đỡ được, chỉ có thể cầu mong Ninh Ngọc
đừng xảy ra chuyện gì cả!
Nhưng đúng vào lúc này, một
quân phiến loạn xông lên từ bên cạnh, để tránh né đối phương, Ninh Ngọc
bị một phát súng bắn sượt qua bả vai, máu tươi lập tức bắn ra, rơi trên
mặt Kỷ Lăng, nóng bỏng tỏa nhiệt.
Kỷ Lăng ngẩn ra một
chút, ánh mắt dần thay đổi, cuối cùng lộ ra vẻ quyết tuyệt, thấp giọng
cất tiếng nói: “Mặc kệ tôi đi, thả tôi xuống rồi đi đi.”
Đám quân phiến loạn này chắc chắn là nhắm vào cậu, Ninh Ngọc mang theo cậu
thì không chạy được, ngược lại hai người đều sẽ bị bắt mất.
Ninh Ngọc cụp mắt xuống nhìn Kỷ Lăng một cái, lông mày hơi cau lại, nhưng
không hề có ý định buông tay ra dù chỉ một chút, thoăn thoắt nhảy lên
một mái hiên, đôi chân thon dài tràn đầy sức mạnh, tiếp tục nhảy về phía xa.
Kỷ Lăng vừa lo lắng vừa nôn nóng, chuyện này hoàn
toàn không thể dự liệu trước được, cậu không biết sau đó sẽ xảy ra
chuyện gì, cũng không muốn làm liên lụy tới người khác.
Trong lúc cậu đang vô cùng bất an, bước chân Ninh Ngọc đột ngột dừng lại, đồng tử co rút, nhìn về phía trước.
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc cao lớn, rầm một tiếng đáp xuống trước mặt hai
người bọn họ! Ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt đen nhánh không một chút độ ấm, dường như còn mang theo sự chọc ghẹo lạnh lẽo.
Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thôi xong luôn...
Ninh Ngọc chậm rãi đặt Kỷ Lăng cuống, nhìn đám người áo đen bao vây xung
quanh, bờ môi mỏng mím chặt, một tên quân phiến loạn đấm một quyền vào
bụng Ninh Ngọc, người khác ở đằng sau cũng xông lên, dùng còng tay kim
loại đặc chế khóa hai tay Ninh Ngọc ra đằng sau.
Khóe miệng Ninh Ngọc vẫn còn chảy ra tia máu, anh ta lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, bị xô đẩy bước lên trước một bước.
Gabriel từ đầu tới cuối không hề ra tay, chỉ đứng ở đó lạnh lùng nhìn toàn bộ
mọi chuyện, phát ra thanh âm khàn khàn đứt quãng: “Đưa bọn họ đi.”
Quân phiến loạn càng trông coi Ninh Ngọc chặt chẽ hơn, đeo xiềng xích dày
nặng lên trên người anh ta, nhưng đối xử với Kỷ Lăng lại thoải mái hơn
nhiều, thậm chí còn không trói cậu lại, chỉ xách cậu lên ném cậu vào bên trong phi thuyền.
Kỷ Lăng nhìn Ninh Ngọc bị bắt, lại
nhìn cái đám quân phiến loạn tràn đây hơi thở chết chóc bên cạnh, rồi cả người đàn ông đeo mặt nạ bạc kia nữa... suýt chút nữa thì không kìm
được chảy nước mắt bi thương, vì sao cậu lại xui xẻo như vậy cơ chứ,
ngay cả việc ngoan ngoãn sống ở cái Đế Tinh này thôi cũng không thể
thoát khỏi bàn tay ma quỷ của người đàn ông này sao?
Không lâu sau, phi thuyền dừng lại ở một căn cứ ngầm bí mật.
Hai người bị đẩy xuống dưới, Kỷ Lăng rất không muốn tách khỏi Ninh Ngọc vào lúc này, nhưng hai người vẫn bị chia ra dẫn tới nơi khác nhau, Kỷ Lăng
chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Ninh Ngọc bị dẫn đi ngay trước mặt
mình, trong lòng vô cùng hoảng loạn bất an. Quân phiến loạn mặc áo đen
thô bạo đẩy Kỷ Lăng vào một căn phòng nhỏ tối đen, đóng cửa lại rồi lập
tức rời đi, chỉ để lại một mình cậu ở bên trong.
…
Ở bên kia, Ninh Ngọc bị nhốt trong một căn phòng kim loại màu trắng.
Anh ta yên lưng đứng ở nơi đó, tuy rằng trên người vẫn còn vết tích vừa mới chiến đấu xong, vết máu trên bả vai thấm ra quần áo, nhưng lại không hề chật vật một chút nào. Khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh thản nhiên, đôi mắt xanh lục sâu thăm thẳm, bớt đi sợ ôn hòa so với trước đây, nhiều thêm
màu sắc nói không rõ.
Răng rắc một tiếng, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc đi vào bên trong.
Ninh Ngọc nghe thấy tiếng động thì quay người lại, đôi tay tùy ý kéo một
cái, xiềng xích kim loại cứng rắn kia liền vỡ thành từng khối rơi trên
mặt đất... nhưng người đàn ông đeo mặt nạ bạc kia nhìn thấy cảnh này lại không có bất kỳ phản ứng nào, dường như tất cả đều vô cùng bình thường
vậy.
Anh ta sải bước tới trước mặt Ninh Ngọc, chậm rãi
quỳ một gối xuống trước mặt anh*, một tay đặt lên trước ngực mình, một
tay cởi mặt nạ trên mặt mình xuống, nâng tay giơ mặt nạ bạc qua đỉnh
đầu, cung kính đưa tới trước mặt Ninh Ngọc.
*Chút tâm sự của nhà dịch: Tới đây câu chuyện ngôi ba ở đầu truyện cuối cùng cũng đã được giải đáp rồi đó ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Cúi đầu cung kính nói: “Đại nhân.”
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Lăng: Bọn họ đều là đồ biến thái, chỉ có anh là người tốt thôi QAQ