Cảnh Tùy đứng ở đó, cảm nhận sự đau đớn trong miệng và cả mùi máu tanh đang lan ra, cả người lạnh như băng.
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu thiếu niên không hề có chút thẹn thùng nào
của quá khứ, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô cùng xa lạ. Cậu nói bằng giọng
điệu vô cùng tuyệt tình rằng đừng chạm vào cậu.
Những vết nứt chằng chịt trong lòng không ngừng lớn lên, muốn giằng kéo tim gan thành bốn năm mảnh.
Cảnh Tùy muốn lên tiếng nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, bàn tay trái siết
chặt, lực mạnh đến mức gần như nghiền nát cả lòng bàn tay. Rồi anh ta
nghe thấy cậu thiếu niên trong lòng mình nói bằng giọng vô cùng bi
thương: “Tôi thà mong rằng anh không bao giờ thích tôi…”
Em ấy không tin rằng mình yêu em ấy.
Em ấy cho rằng mình đang lừa em ấy, lợi dụng em ấy.
Cậu… hận anh ta.
Hận anh ta vô tình, hận anh ta dám lừa cậu.
Lần này anh ta tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên rời khỏi mình, muốn đưa tay ra giữ lại nhưng lại không thể cử động, thậm chí còn không chạm được
vào góc áo của đối phương.
Bởi vì anh ta đã thật sự lừa
dối cậu, anh ta muốn xóa hết những chuyện của kiếp trước, xấu xa, ích kỷ để có được cậu thiếu niên thêm một lần nữa.
Vậy nên tất cả những thứ này đều là báo ứng mà anh ta phải chịu.
Cảnh Tùy đau đớn nhắm mắt lại, Carlos… sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ tự tay giết chết anh.
…
Kỷ Lăng tức giận chạy trốn khỏi Hoàng cung, chạy mãi đến con phố thênh
thang bên ngoài Hoàng cung nhưng vẫn cảm thấy không chân thực, không ngờ bản thân cậu… lại rời khỏi chỗ của Cảnh Tùy như vậy.
Cuối cùng cậu cũng đã có thể thoát khỏi cái chết rồi!
Chỉ có điều hình như Cảnh Tùy có vẻ buồn bã và phẫn nộ, trong lòng Kỷ Lăng
lại cảm thấy thấp thỏm bất an, nếu như không phải bất đắc dĩ thì cậu
thật sự không muốn làm tổn thương đến Cảnh Tùy.
Nhưng… đối với anh ta, cậu quan trọng như vậy sao?
Tự nhiên Kỷ Lăng nhớ đến một chuyện của kiếp trước, nhớ đến dáng vẻ lạnh
lùng vô tình đáng sợ của Cảnh Tùy, rõ ràng anh ta biết cậu một lòng một
dạ với anh ta mà vẫn nhẫn tâm bỏ cậu lại. Cậu bỗng cảm thấy loại người
như vậy mà có thể thích được mình đúng là một chuyện không thể tin được
đâu.
Kỷ Lăng thở dài một hơi, thất tha thất thểu đi về nhà của mình.
Mặc dù cậu thiếu niên đến từ Trái Đất rất muốn bảo vệ bản thân mình, nhưng
lại bắt đầu rơi vào mâu thuẫn, tự trách móc chính mình. Từ đầu tới cuối
cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi, không muốn làm tổn
thương bất kỳ ai cả. Đó cũng là lý do vì sao lúc đầu vào vai nam phụ độc ác, cậu cũng chỉ giả vờ ác độc, mỗi lần bị ngăn cản hay vả mặt đều cảm
thấy được an ủi.
Lúc đầu khi cậu nhận nhiệm vụ này, thật
sự không nghĩ rằng sẽ khó như vậy, cậu cứ tưởng rằng chỉ cần làm đúng
theo kế hoạch là có thể hoàn thành nhiệm vụ. QAQ
Phu nhân Marina nhìn thấy con trai trở về vào lúc nửa đêm nửa hôm, trong lòng
cảm thấy vô cùng bất ngờ, lúc nhìn thấy ánh mắt thất thần của cậu lập
tức hỏi han lo lắng: “Bảo bối, con làm sao vậy?”
Kỷ Lăng không muốn nói chuyện cũng không muốn làm mẹ lo lắng nên chỉ nói: “Mẹ, con không sao đâu.”
Phu nhân Marina không tin, nhìn những vệt nước mắt còn chưa khô hết trên
mặt cậu, tim bà nấc lên một nhịp. Chẳng lẽ Cảnh Tùy lại bắt nạt con trai bảo bối của bà hay sao? Từ đầu bà đã biết Cảnh Tùy cũng chẳng nhiệt
tình gì với Kỷ Lăng rồi, nhưng khổ một nỗi là Kỷ Lăng lại một lòng một
dạ thích Cảnh Tùy. Vậy nên tự dưng nghe được phu nhân Shaman nói Cảnh
Tùy vì thích Kỷ Lăng nên muốn mời Kỷ Lăng ở lại Hoàng cung vài ngày,
trong lòng bà còn thấy vui mừng thay cho con trai, không hề do dự bảo
con trai ở lại đó luôn.
Nếu con trai bà có thể ở bên cạnh Cảnh Tùy, thỏa mãn mong muốn trong lòng mình thì bà cũng cảm thấy yên
tâm, nhưng hiện giờ nhìn lại, chẳng lẽ Cảnh Tùy không hề thật lòng? Cậu
ta lại khiến cho con trai bà đau lòng rồi sao?
Nghĩ đến
đây, phu nhân Marina vô cùng tức giận, nếu như lần này Cảnh Tùy giả vờ
thích Kỷ Lăng rồi lại làm thằng bé bị tổn thương thì cho dù có mất hết
thể diện, bà cũng phải tới Hoàng cung làm rõ trắng đen. Nhưng bây giờ bà không muốn kích thích Kỷ Lăng, đành kìm nén sự đau xót trong lòng
xuống, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, con mau đi tắm
đi, con xem mặt mình lem nhem hết cả rồi kìa.”
Kỷ Lăng
cảm thấy rất may mắn vì Phu nhân Marina không hỏi thêm câu nào, bây giờ
cậu không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, dù xấu hổ nhưng vẫn vùi
đầu đi tiếp.
Phu nhân Marina nhìn theo bóng lưng con trai mình rời đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bà quay người ra khỏi cửa.
….
Kỷ Lăng trở lại căn phòng quen thuộc của mình, nhận ra bản thân mình vẫn
thích ở đây nhất. Mặc dù đây không phải là ngôi nhà thật sự của cậu
nhưng nơi này có thể cho cậu một chút cảm giác an toàn và an ủi trong
thế giới xa lạ này.
Nếu… có thể trở về ngôi nhà đúng nghĩa của mình thì tốt rồi, Kỷ Lăng xoa mắt mình.
Không biết ba mẹ đang ở Trái Đất cách nơi này muôn trùng hiện giờ đang đau
lòng và buồn bã thế nào, nghĩ đến chuyện này Kỷ Lăng lại vô cùng đau
xót, lồng ngực tắc nghẹn đến mức không thở nổi. Cậu không dám nghĩ quá
nhiều, giả vờ bản thân mình rất kiên cường, chỉ suy nghĩ một điều duy
nhất là, sớm hơn một chút… hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một chút.
Nhưng rõ ràng là cậu đã nỗ lực như vậy, làm tất cả những gì mà bản thân nên làm nhưng nhiệm vụ vẫn còn xa tít mù khơi.
Gặp hết thất bại này đến thất bại khác, không phải cậu chưa từng có những
lúc yếu đuối và muốn bỏ cuộc, nhưng mọi thứ vẫn chưa đủ. Không được bỏ
cuộc… nếu đến bản thân mình cũng bỏ cuộc thì thật sự chẳng còn một chút
hy vọng nào nữa.
Kỷ Lăng bắt đầu tự nhốt mình trong nhà, không đi đâu nữa.
Cậu làm như vậy nhất định đã khiến Cảnh Tùy tức giận, mặc dù cậu đoán được
có lẽ Cảnh Tùy sẽ không làm gì nhắm vào mình. Nhưng kể cả cậu không nói
thì hẳn anh ta cũng đoán ra được Carlos chính là người ở đằng sau dùng
kế ly gián. Có điều chỉ cần nhớ tới ánh mắt đáng sợ lúc đó của Cảnh Tùy, trong lòng Cảnh Lăng vẫn còn cảm thấy e sợ.
Mấy ngày trôi qua, bên phía của Cảnh Tùy không có chút động tĩnh nào.
Anh ta không đến gặp cậu, cũng không cho cậu biết bất cứ tin tức gì, cứ như mọi chuyện vẫn chưa hề xảy ra.
Kỷ Lăng từ từ thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy mình chơi theo kiểu được ăn cả ngã về không như thế quả là một sự lựa chọn đúng đắn.
Tính cánh Cảnh Tùy cao ngạo như vậy, có thể vì một chút áy náy trong kiếp
trước mà đối xử tốt với cậu có lẽ đã là cực hạn của anh ta rồi. Cậu phụ
bạc tấm lòng của anh ta như vậy, mặc dù ban đầu có thể anh ta sẽ đau
lòng, sẽ phẫn nộ nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhất định sẽ không từ bỏ
bản thân mình chỉ vì cậu không còn bám lấy anh ta không buông nữa, anh
ta sẽ lại quay lại với sự nghiệp, chuyên tâm cùng Carlos phấn đấu trong
chính trị thêm một trăm năm nữa.
Như vậy thì quá tốt rồi!
Kỷ Lăng lấy lại tinh thần, có thể cậu không đủ mạnh mẽ nhưng quyết không dễ dàng bị khó khăn đánh bại.
Đầu tiên phải để Cảnh Tùy xa lánh cậu đã, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, như vậy một thời gian nữa nhìn lại, có lẽ
việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ có một chút hi vọng.
Kỷ Lăng kiên nhẫn ở nhà chờ đợi.
Nhưng cũng trong khoảng thời gian này, Kỷ Lăng cảm thấy ánh mắt Phu nhân
Marina nhìn mình hơi kỳ lạ, hình như bà muốn nói gì đó nhưng lại sợ
khiến cậu kích động, cảm giác này khiến Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng lạ
lùng… Hôm đó sau khi Kỷ Lăng ngủ trưa dậy, cậu phát hiện máy truyền tin
của mình sắp nổ tới nơi, gần như tất cả đám bạn bè linh tinh đều nhắn
tin đến hỏi cậu: “Cậu mau lên mạng xem đi! Cậu và điện hạ sao rồi? Điện
hạ tỏ tình với cậu rồi kìa!”
Trời đậu, không phải chứ?
Kỷ Lăng giật mình, cậu lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng mở mạng lên.
Nhưng vừa vào xem thử thì hai mắt cậu đã tối sầm, giống như có một chiếc búa khổng lồ gõ mạnh vào tim cậu, khiến cậu suýt chút nữa phụt máu ra
ngoài.
Không ngờ, không ngờ Cảnh Tùy lại tag cậu vào ngay phần trang chủ, mà chính anh ta còn chưa động gì tới: “Anh thật lòng với em.”
Đây cũng là thông tin duy nhất trên trang chủ của Cảnh Tùy.
Nếu đây không phải là tài khoản đế vương không ai dám lấy cắp của Cảnh Tùy thì cậu còn nghi ngờ không biết ai đã bày ra trò này.
Kỷ Lăng ngồi thừ người ra.
Người anh em, có cần phải tới mức đó không? Tôi tin vào những lời thọc gậy
bánh xe của Carlos, đã làm đến như vậy rồi vậy mà anh vẫn không cần mặt
mũi như vậy à? Vậy mà anh vẫn không chịu từ bỏ, không thèm nghĩ tới hậu
quả sau này luôn sao?
Nếu anh còn làm như vậy nữa… tôi sẽ thật sự tưởng rằng tôi mới là tình yêu đích thực của anh đấy.
Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, một đòn chí mạng luôn.
Kỷ Lăng lên mạng xem, phát hiện ra chuyện này đã gây nên chấn động rất lớn ở Đế quốc, trên mạng mọi người biểu hiện tâm trạng không thể tin được
theo nhiều kiểu khác nhau: Vị Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ lại công khai tỏ tình với một công tử ăn chơi có tiếng ở Đế quốc như Kỷ Lăng trên trang chủ của mình.
Cũng vì câu nói này của Cảnh Tùy mà vô số những lời đồn đại cũng tự động biến mất.
Mọi người trên mạng không ai tin những tin lá cải lúc trước của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc nữa. Vì dù sao so với những tin đồn nhảm nhí không có căn cứ
thì đây mới thực sự là thông tin chính thức. Hóa ra người Bệ hạ thích
không phải là Ninh Ngọc mà lại là Kỷ Lăng. Như vậy thì cũng có thể giải
thích vì sao trong cuộc quyết đấu lần trước Bệ hạ lại đi ngược tới tất
cả quy tắc để cứu Kỷ Lăng như vậy.
Ngay sau đó những
chiến binh không lâu trước đây từng tham gia chiến đấu cho Tinh hệ Nado
bắt đầu vào làm chứng, chứng minh Bệ hạ thật sự yêu Kỷ Lăng thật lòng.
Bệ hạ tự mình bón đồ ăn cho cậu rồi đủ kiểu chiều chuộng khác nhau, có
thể nói là chiều cậu lên đến tận trời, ai nói rằng Bệ hạ không thích Kỷ
Lăng thì cứ việc chặt đầu bọn họ xuống làm ghế ngồi.
Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều bàn tán chuyện Kỷ Lăng mới là người Bệ hạ yêu thật lòng.
Kỷ Lăng tức giận đến mức phờ phạc, ăn không ngon, ngủ không yên. Trong lúc những chuyện cậu tưởng rằng đã là tệ hại nhất xảy ra thì còn thêm một
chuyện tệ hại xảy ra.
Mặc dù một nhóm dư luận nghiêng về
phía Kỷ Lăng, nói rằng Kỷ Lăng mới là người yêu của Cảnh Tùy, nhưng một
lượng nhỏ fan cứng của Ninh Ngọc lại không cảm tâm, nhất quyết phải cãi
cho bằng được rằng Cảnh Tùy cũng có ý với Ninh Ngọc, phóng đại tất cả
những tiểu tiết của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc lên, cố tình giải thích lệch
lạc, để chứng minh cho bằng được Ninh Ngọc và Cảnh Tùy có chuyện gì đó
với nhau. Từ nhiều góc độ, chứng minh rằng Kỷ Lăng không bằng một đầu
ngón tay của Ninh Ngọc, Bệ hạ nhất định vẫn thích Ninh Ngọc hơn.
Cuối cùng Ninh Ngọc, người từ đầu tới cuối đều im lặng, lần này lại tự nhiên đăng một tin, nói: “Tin đồn không qua mắt được người thông minh.”
Câu này của Ninh Ngọc không khác gì việc phủ nhận hoàn toàn anh ta và Cảnh
Tùy không có bất cứ quan hệ gì, hơn nữa cũng khẳng định những tin đồn
thất thiệt trước đây đều không phải là thật, anh ta chưa từng có liên
quan gì tới chuyện tình cảm của Cảnh Tùy.
Câu nói này khiến những người cuối cùng còn nghi ngờ cũng biến mất nốt.
Mọi người trên mạng bắt đầu chìm đắm vào câu chuyện tình yêu thế kỷ ngọt
ngào không thể tin được của Cảnh Tùy và Kỷ Lăng. Trong câu chuyện này
hoàn toàn không có bóng dáng của Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng đơ
người, anh là thụ chính trong chuyện này cơ mà, tại sao lại không muốn
dính líu một chút quan hệ nào với công chính vậy, lại còn thành toàn cho tình yêu của chúng tôi nữa? Không đúng chút nào đâu! Không phải lần
trước anh còn đe dọa, nói rằng để xem Cảnh Tùy thích tôi được bao nhiêu
sao…
Nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc Ninh Ngọc sẽ thành người qua đường mất.
Kỷ Lăng không còn gì tuyệt vọng hơn.
Sáng nay lúc cậu dậy nhìn thấy trên gối của mình có rụng mấy sợi tóc màu
vàng. Cậu cầm chúng lên, ánh mắt thẫn thờ… Cậu đã buồn bã đến mức rụng
cả tóc rồi sao, nếu còn tiếp tục như vậy thì không phải ngay lúc còn trẻ mà cậu đã hói rồi à?
Rốt cuộc cậu đã làm sai ở đâu mà lại gặp phải một cặp công thụ như vậy chứ? Bọn họ là khắc tinh mà ông trời cử đến sao?
Lúc đầu cậu còn ngây thơ cho rằng hai người bọn họ là hai người bạn duy
nhất đáng tin cậy, nhưng hiện giờ mới thấy đó là một lỗi sai quá lớn,
còn chẳng bằng đám người phản diện kia nữa.
…
Trong lúc Kỷ Lăng đang vô cùng phiền lòng thì lại còn phải đón một vị khách không mời mà đến khác.
Văn Ngạn tới.
Kỷ Lăng thật sự không còn tâm sức đâu để đối phó với Văn Ngạn, sau khi gặp một loạt những chuyện bi kịch, cậu đã hơi có chút tâm lý bình nứt không sợ vỡ rồi. Dù sao Văn Ngạn cũng có xuất thân bình thường, thế lực không bằng Carlos và Cảnh Tùy, cho dù là nhóm phản diện thì cũng làm sao? Nếu anh ta dám giết cậu ngay chính ở nhà của cậu thì cũng sẽ phải đối mặt
với một tai họa khác, cậu không cho rằng Văn Ngạn sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy.
Vậy nên, Kỷ Lăng không sợ chút nào!
Cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông tóc màu bạc đứng trước mặt, mất kiên nhẫn nói: “Anh tới đây làm gì?”
Văn Ngạn nhìn đôi mắt lạnh lùng của cậu thiếu niên, đôi mắt đó bình thường
đều ấm áp, cho dù những lúc kiêu ngạo, huênh hoang cũng vô cùng thần
thái, vậy mà bây giờ chỉ là một màu xám xịt, cảm giác thờ ơ, lạnh lùng,
không quan tâm bất cứ chuyện gì khiến anh ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh ấy đã tìm hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, trong lòng vừa căm hận Carlos nhúng tay vào chuyện này, vừa căm hận Cản Tùy vì không bảo vệ được cậu
thiếu niên này. Anh ấy phải từ bỏ bao nhiêu mới quyết tâm nhường cậu
thiếu niên này cho anh ta, vậy mà bây giờ anh ta dám làm cậu đau lòng,
buồn bã.
Văn Ngạn ép xuống cảm giác đau khổ trong lòng,
trong đôi mắt đen chỉ còn sự lo lắng, nghiêm túc nói với Kỷ Lăng: “Ngài
đừng tin Carlos, anh ta lừa dối ngài, chỉ có Bệ hạ mới thật lòng với
ngài.”
Kỷ Lăng: ???
Có phải anh quản quá
nhiều việc rồi không, chuyện tình cảm của tôi thì liên quan gì tới anh?
Hơn nữa bây giờ nghe thấy có người khuyên cậu và Cảnh Tùy ở bên nhau,
cậu lập tức phản kháng theo bản năng, không nghe đối phương trình bày
dài dòng.
Kỷ Lăng chớp đôi mắt đang ửng đỏ rồi nhìn về
Văn Ngạn, lạnh lùng nói: “Chú Carlos sẽ không lừa tôi, chú ấy luôn là
người đối xử tốt với tôi.”
Văn Ngạn vô cùng lo lắng,
Carlos là người giả dối, đê tiện, bên ngoài tỏ ra là đối xử tốt với Kỷ
Lăng nhưng ở sau lưng thì chuyện vô tình gì cũng làm ra được, chỉ có anh ấy mới là người sẽ không làm tổn thương đến Kỷ Lăng.
Văn Ngạn trầm giọng nói: “Người bán đứng ngài không phải là Bệ hạ mà chính là Carlos, chuyện này là sự thật.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy anh lấy chứng cứ ra đây cho tôi xem đi.”
Văn Ngạn: “…”
Kỷ Lăng cười châm chọc, ánh mắt đau lòng, buồn bã: “Anh không có chứng cứ
đúng không? Vì sao mấy người đều muốn bôi xấu chú Carlos vậy?”
Văn Ngạn khó nói nên lời: “Không phải như vậy đâu…”
Kỷ Lăng đưa tay lên lau mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng, khuôn mặt trắng
bệch, ánh mắt yếu ớt: “Đủ rồi, trong lòng tôi hiểu rất rõ. Bệ hạ không
hề thích tôi, tôi thà rằng anh ta cứ như trước đây… Như vậy, ít nhất tôi còn có thể tự lừa gạt mình rằng sẽ có một ngày anh ta sẽ thích tôi.
Nhưng vì sao anh ta lại lừa tôi như vậy? Anh ta coi tôi là cái gì chứ?”
Văn Ngạn nhìn dáng vẻ đau khổ, tuyệt vọng của cậu thiếu niên, cảm giác trái tim mình như bị cắt thành vô số mảnh, anh ấy định lên tiếng an ủi nhưng tự nhiên lại không biết nên nói tiếp thế nào, nên giải thích cho Cảnh
Tùy như thế nào… Bởi vì kiếp trước Cảnh Tùy làm tổn thương cậu thiếu
niên như thế, anh ta mới là người làm tổn thương cậu nhiều nhất.
Thực ra anh ta không xứng đáng để có được cậu thiếu niên.
Nếu không phải Kỷ Lăng một lòng yêu anh ta, nếu không phải thật lòng muốn
Kỷ Lăng vui vẻ hạnh phúc thì làm sao anh ấy có thể đành lòng buông tay
chứ?
Anh ấy nhìn giọt nước mắt ở khóe mắt cậu thiếu niên, cảm xúc đang cố kiềm chế trong lồng ngực lại bùng lên mạnh mẽ, như muốn thoát hẳn ra ngoài.
Văn Ngạn bỗng giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cho Kỷ Lăng, tiếng nói khàn khàn: “Đừng khóc.”
Giây phút này, một suy nghĩ xấu xa lại xuất hiện trong lòng anh ấy, nếu như
cậu thiếu niên thật sự không thích Cảnh Tùy, như vậy không phải là anh
ấy lại có cơ hội rồi sao? Cho dù Carlos xấu xa như vậy nhưng… chẳng lẽ
mình chưa từng nghĩ tới chuyện đó sao?
Carlos đã làm chuyện đó rồi, anh ấy cũng muốn làm nhưng chẳng qua lại không nhẫn tâm.
Kỷ Lăng cảm nhận được ngón tay mát lạnh của Văn Ngạn, cậu không ngờ anh ta lại hành động như vậy, từ trước đến giờ Văn Ngạn vẫn là người cung
kính, tuân thủ lễ nghĩa, anh ta chưa bao giờ làm ra những chuyện như vậy cơ mà? Cậu vô thức quay đầu lại, né tránh ngón tay của Văn Ngạn rồi
nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Văn Ngạn, tự nhiên cảm thấy sợ
hãi.
Văn Ngạn ngây người ra một lát, rồi làm như không có chuyện gì, thu tay của mình lại, nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Kỷ Lăng hơi bất an, mặc dù vừa nãy cậu tự vừa nói với mình rằng không cần
sợ người này nhưng vừa nãy thật sự Văn Ngạn đã khiến cậu cảm thấy sợ
hãi. Chẳng lẽ anh ta lại định tính kế cậu nữa sao? Kỷ Lăng hoàn toàn
không hiểu được tâm tư của con người này.
Những người tâm địa không rõ ràng mới là những người đáng sợ nhất.
Đúng vào lúc Kỷ Lăng cảm thấy hơi căng thẳng thì Văn Ngạn lại cung kính nói: “Tôi ra ngoài trước, nếu ngài còn chuyện gì nữa thì cứ dặn dò.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Kỷ Lăng nhìn theo bóng lưng Văn Ngạn rời đi, từ từ thở ra một hơi.
…
Hai ngày nữa cứ thế trôi qua, đám đông trên mạng chỉ còn lại một chiều duy
nhất, mọi người đều nói Kỷ Lăng và Cảnh Tùy thật lòng yêu thương nhau,
bởi vì chuyện trong buổi yến tiệc hôm đó đã truyền ra ngoài, nhóm quý
tộc tận mắt nhìn thấy Cảnh Tùy chiều chuộng Kỷ Lăng như thế nào, ai lại
không tin đó không phải là tình yêu đích thực chứ.
Tâm
trạng của Kỷ Lăng vô cùng tồi tệ, cậu chỉ có thể không vào mạng, coi như không nhìn thấy, điều duy nhất khiến cậu cảm thấy vui mừng là Cảnh Tùy
không hề xuất hiện, không đối mặt trực tiếp với Cảnh Tùy là chuyện an ủi duy nhất với cậu.
Có một buổi chiều, Kỷ Lăng đang nằm
thẫn thờ trên giường, tự nhiên Marina đi tới kéo cậu khỏi giường, chuẩn
bị một lượt xong rồi kéo cậu ra phòng khách. Kỷ Lăng không hiểu gì, cậu
đẩy cửa ra, những mảnh giấy màu bắn thẳng vào người cậu, trong phòng
khách vang lên tiếng chào đón ầm ĩ.
Kỷ Lăng: “…”
Phu nhân Marina kéo tay con trai, thương xót nói: “Bảo bối, mẹ đã gọi hết
bạn con tới đây, tối nay con ở nhà chơi cho thật vui nhé.”
Kỷ Lăng: “…”
Đáng ghét thật, bây giờ con không muốn gặp ai hết có được không? Hiện giờ
cậu là nhân vật chính của những chuyện bàn tán của mọi người, đối diện
với những cặp mắt tò mò lấp lánh kia, cậu khổ sở đến mức chỉ muốn đâm
đầu vào tường thôi.
Nhưng nhìn đôi mắt lo lắng của Phu nhân Marina, cậu lại cố nhịn, cuối cùng đành nói: “Cảm ơn mẹ.”
Phu nhân Marina thở phào một hơi, bà thật sự rất lo lắng cho Kỷ Lăng, buổi
tối Kỷ Lăng về nhà, bà khí thế bừng bừng đi thẳng tới Hoàng cung nhưng
đã thấy phu nhân Shaman đứng đó đợi bà từ lâu.
Cuối cùng, lúc bà đi khí thế bừng bừng như vậy nhưng đến khi về lại buồn rầu ủ rũ. Chuyện này đúng là không phải lỗi sai của Cảnh Tùy.
Hơn
nữa Phu nhân Shaman cam kết hết lần này đến lần khác rằng Cảnh Tùy đối
với Kỷ Lăng vô cùng thật lòng, nhất định sẽ cho bà một lời giải thích.
Sau đó bà thấy thông tin trên mạng, không ngờ Cảnh Tùy lại thể hiện tình cảm với Kỷ Lăng trước mặt vô số người như vậy. Đối với một đứa trẻ bình tĩnh, lý trí như Cảnh Tùy mà làm ra chuyện như vậy thì chắc chắn thằng
bé này vô cùng thật lòng, vì trước giờ Cảnh Tùy đều vô cùng để ý tới
hình tượng của mình, nhất định không có chuyện lấy chuyện này ra làm trò cười.
Phu nhân Marina cũng không nghi ngờ nữa, trong
lòng bắt đầu căm hận Carlos chọc gậy bánh xe, làm con trai bảo bối của
bà tổn thương buồn bã.
Hơn nữa Phu nhân Shaman còn dặn dò bà, bây giờ không được kích thích Kỷ Lăng, chuyện này phải từ từ. Phu
nhân Marina mới kiềm chế không đi tìm con trai mình nói chuyện nhưng
điều khiến bà lo lắng là cho dù Cảnh Tùy làm như vậy nhưng cũng không
khiến Kỷ Lăng vui lên được, chẳng lẽ như vậy vẫn không đủ để chứng minh
Cảnh Tùy thật lòng sao?
Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành hẹn bạn của cậu tới nhà tụ tập, có lẽ gặp nhiều người sẽ khiến cậu vui hơn một chút?
Lúc trước con trai bảo bối của bà thích náo nhiệt lắm mà.
Phu nhân Marina xoa đầu con trai của mình, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đi trước
đây.” Nói rồi bà quay người rời đi, bà cũng muốn để lại cho con trai một chút không gian riêng tư.
Kỷ Lăng không biết Phu nhân
Marina lại suy nghĩ nhiều như vậy, nếu mà biết chắc cậu thổ huyết mất,
nhìn đám bạn đang tò mò này thôi cậu cũng thấy đau hết cả đầu.
Lodz nhìn Kỷ Lăng ngưỡng mộ: “Cậu Kỷ, Bệ hạ thật sự rất thích cậu đấy.”
Đặng Đông cũng kinh ngạc nói: “Ngày hôm đó chúng tôi đều đã nhìn thấy, Bệ hạ thật sự để cậu vào trong lòng đấy, tôi thật sự chưa thấy Bệ hạ đối xử
với người nào tốt như vậy.”
Lodz và Đặng Đông đều nhìn Kỷ Lăng đầy khó hiểu, không hiểu vì sao cậu lại
có thái độ như vậy, không phải cậu nên cảm thấy vui mừng sao?
Kỷ Lăng không hề muốn thừa nhận tình cảm với Cảnh Tùy, phủ nhận là sự kiên quyết nhất cậu có thể làm được, cậu cố nói tiếp: “Tôi và Bệ hạ không ở
bên nhau.”
Cậu vừa nói như vậy xong, không chỉ Lodz và
Đặng Đông mà tất cả những người bạn đang dựng tai lên hóng chuyện của
cậu đều vô cùng kinh ngạc, cả Đế Tinh ai mà không biết Kỷ Lăng rất yêu
Bệ hạ? Hiện giờ Bệ hạ thể hiện tình yêu trước mặt mọi người, không ngờ
thái độ của cậu lại không mặn không nhạt như vậy, thậm chí còn nói hai
người không ở bên nhau. Bọn họ nghe nhầm rồi đúng không? Cậu có ý định
từ chối lời tỏ tình của Bệ hạ?
Đúng vào lúc đó, một giọng nói trầm thấp, nho nhã ở bên cạnh vang lên trong phòng khách vô cùng rõ ràng: “Không sai.”
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, tất cả đều ngơ ngác không hiểu gì,
chuyện này là thế nào? Vì sao Carlos lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người hầu bên cạnh của Carlos vô cùng đau đầu, anh ta chỉ có một mình, làm
sao có thể ngăn cản được Đại Công tước Carlos đây? Tự nhiên Đại Công
tước Carlos muốn đến nhà họ Kỷ, đây là chuyện mà ai có thể quản được
chứ?
Kỷ Lăng cũng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn về phía Carlos đột nhiên vừa xuất hiện.
Khuôn mặt nho nhã thâm sâu của Carlos mang theo nụ cười, khóe môi cong lên,
đi tới bên cạnh Kỷ Lăng, nhìn cậu vô cùng dịu dàng: “Mấy ngày này ở bên
ngoài tôi nghe được một số tin đồn, trong lòng vô cùng lo lắng cho em,
vậy nên muốn tới đây xem thử.”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu không biết Carlos có ý định gì, nhưng suy nghĩ lại, ở trước mặt Cảnh
Tùy, cậu đã lấy Carlos ra làm lý do, nếu vậy chi bằng cậu cứ diễn kịch
tới cùng, vừa hay có thể mượn cơ hội này để loại bỏ những tin đồn. Vậy
là Kỷ Lăng nở một nụ cười nhợt nhạt với Carlos, nói: “Chú Carlos.”
Lodz, Đặng Đông: “…”
Đám thanh nhiên run rẩy như mấy con gà con, hoàn toàn không dám nói một
tiếng nào, trong lòng kinh ngạc nhìn Carlos và Kỷ Lăng tình cảm dạt dào
với nhau.
Mọi người ai cũng biết Carlos và Bệ hạ khắc
nhau như nước với lửa, mà Kỷ Lăng lại là người Bệ hạ yêu thật lòng, sao
lại có thể từ chối tình cảm với Bệ hạ để thân thiết với Đại Công tước
Carlos như vậy? Đúng là quá hoang đường.
Hôm nay bọn họ đã hóng được một chuyện ghê gớm như vậy luôn sao? Liệu có bị người khác giết người diệt khẩu không?
Kỷ Lăng không hề quan tâm người khác đang nghĩ thế nào, hai mắt ươn ướt
long lanh nhìn về phía Carlos, tâm trạng cậu hình như vẫn còn rất tệ
nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Chú không cần lo lắng, tôi không sao.”
Carlos nhìn sự mệt mỏi, bơ phờ khó thể che giấu được trong mắt của cậu thiếu
niên, trong lòng vô cùng thương xót. Anh ta đưa tay ra ôm lấy vai cậu,
để cậu tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng gắng sức quá, nếu thật
sự cảm thấy buồn, em có thể đến tìm tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Kỷ Lăng để mặc cho Carlos ôm mình, cậu nhìn xuống, cắn môi không nói gì.
Mọi người: “…”
Không được, bọn họ đang nhìn cái gì thế này? Nhìn thấy Kỷ Lăng đang cắm sừng
Hoàng đế bệ hạ và đối tượng còn là Đại Công tước Carlos?
Cứu mạng với, bọn họ không muốn chết…
Bây giờ tự chọc mù mắt mình có còn kịp không?
Kỷ Lăng ngẩng lên nhìn ánh mặt kinh hãi của mọi người, trong lòng thầm
nghĩ màn kịch này có thể kết thúc được rồi, thế là cậu đứng dậy nói:
“Tôi mệt rồi, tôi về nghỉ trước đây.”
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, im hết như thóc.
Chỉ có Carlos đứng dậy, mỉm cười đầy yêu thương: “Tôi đưa em về.”
Kỷ Lăng về đến phòng mình, cậu rất muốn Carlos rời đi, cậu không hề buông
lỏng phòng bị với Carlos. Cậu còn tưởng rằng hôm nay Carlos đến đây là
muốn cố tình chọc tức Cảnh Tùy nhưng vừa hay cậu cũng cần anh ta nên mới quyết định diễn màn kịch vừa rồi. Cậu và Carlos chỉ là quan hệ lợi dụng nhau mà thôi, cùng có lợi bởi vì cùng có một mục đích chung.
Carlos muốn Cảnh Tùy bị sốc còn cậu thì muốn rũ bỏ Cảnh Tùy.
Kỷ Lăng nghiêng đầu nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “Chú Carlos, cảm ơn chú đã tới thăm tôi nhưng tôi không sao rồi.”
Carlos nhìn hàng lông mi hơi run rẩy của cậu thiếu niên, khuôn mặt nhợt nhạt
cùng phần cổ mảnh mai lộ ra khỏi cổ áo, sao lại yếu đuối như vậy chứ,
giống như cả người gặp một cú sốc gì rất lớn nhưng lại cố tỏ ra là bản
thân mình rất kiên cường.
Cậu tin tưởng anh ta nhưng… lại để chính mình bị thương tổn.
Ánh mắt Carlos vô cùng đau khổ dằn vặt, lúc trước anh ta nhẫn nhịn là muốn
cậu thiếu niên ấy cam tâm tình nguyện tựa vào mình, từ từ thay đổi, nếu
không phải mọi chuyện đã đến nước này thì anh ta tuyệt đối sẽ không muốn dùng thủ đoạn như vậy.
Nhưng anh ta càng không thể buông tay hơn.
Vì có được em nên tôi mới không từ thủ đoạn.
Carlos nhìn Kỷ Lăng đầy dịu dàng, thở dài rồi nói: “Tôi biết em là một đứa trẻ kiên cường nhưng điều mà hiện giờ tôi lo lắng là Bệ hạ không chịu buông tha cho em.”
Kỷ Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Carlos lo lắng: “Anh ta không quan tâm đến cảm xúc của em, trực
tiếp công bố thông tin này là muốn biến chuyện này thành sự thật. Em vừa mềm lòng, lương thiện lại còn ái mộ anh ta như vậy, sợ rằng sẽ không
nhẫn tâm tiếp tục nhìn anh ta… Anh ta không cần làm gì cả cũng có thể dễ dàng ép em trở lại về bên mình, thủ đoạn này đúng là khiến tôi thấy
lạnh cả người.”
Kỷ Lăng: “…”
Trong lòng
cậu nghĩ có lẽ Cảnh Tùy thật sự không có suy nghĩ này đâu nhưng cậu vẫn
giả vờ hoảng hốt như bị tổn thương, ánh mắt lung lay giống như không thể chịu thêm được gì nữa.
Carlos lại thở dài thêm một lần
nữa, giọng nói xen lẫn cảm giác hối hận: “Về sau tôi suy nghĩ lại, thấy
có lẽ mình đã làm sai rồi. Nếu như tôi không vạch trần sự thật ấy, nếu
như Bệ hạ có thể tiếp tục giả vờ thích em, vậy thì cho dù là giả đi
chăng nữa… thì ít nhất cũng không khiến em đau lòng, buồn bã.”
Anh ta nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt màu nâu thâm trầm, cảm giác đau khổ tiếc thương cùng tồn tại, vô cùng phức tạp: “Xin lỗi em.”
Kỷ Lăng kinh ngạc, đây là kỹ thuật diễn xuất gì vậy, anh định nhắm thẳng tới Oscar sao?
Làm một diễn viên, khi có một đối thủ giỏi thì người đó càng dễ dàng bị thu hút, dẫn dắt vào trạng thái đang diễn.
Kỷ Lăng bắt đầu tung hứng với Carlos trong vô thức, cảm giác như sắp rớt
nước mắt đến nơi được rồi, giọng nói nghẹn ngào: “Chú Carlos không cần
xin lỗi tôi, người lừa tôi là anh ta, chú chỉ lo lắng tôi sẽ bị tổn
thương thôi, những điều này tôi đều hiểu cả.”
Ánh mắt
Carlos lộ ra vẻ an ủi, anh ta nhìn Kỷ Lăng đầy thương xót, giọng nói
trầm thấp: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, mọi chuyện đều đã đến nước này, tôi sẽ không để cho anh ta có cơ hội ép em, làm tổn thương em lần nữa
đâu.”
Kỷ Lăng rất muốn nói, được rồi, được rồi, tôi tin rồi được chưa?
Cuối cùng cậu lại nhìn thấy Carlos từ từ quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
Kỷ Lăng bị hành động của anh ta làm cho ngây ngốc, hoàn toàn không làm ra
được một hành động gì, cả người căng cứng như tượng đá, ngây người để
mặc cho Carlos nâng tay trái của cậu lên rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Người đàn ông với khuôn mặt nho nhã, thâm trầm
ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng ánh mắt âm trầm, đôi môi mỏng hơi kéo căng,
phát ra âm thanh khàn khàn từ tính, rất dễ nghe, trịnh trọng cất lời:
“Xin cho tôi một cơ hội được bảo vệ em… làm vợ của tôi được không?”